Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 99: Nhận người nhà
Được anh dỗ dành một hồi thì cô mới nguôi ngoai, hai người bắt đầu cùng nhau đi vệ sinh cá nhân xong ăn mặc chỉnh chu đi xuống dưới nhà. Phong Thanh Dương nắm lấy tay cô sợ cô đi không cần cẩn thận rồi ngã.
"Chúng ta cùng nhau đi ăn sáng nhé"
Hai người bắt đầu cùng nhau ra chiếc xe Lamborghini lấp lánh ánh bạc của anh đi đến một nhà hàng sang trọng nhất thành phố để ăn uống.
Zing zing zing
Tiếng chuông điện thoại vang lên, cô vừa mới xin phép anh đi vệ sinh một chút đứng trong nhà vệ sinh thì lại có người gọi đến cho cô. Cầm điện thoại lên nhìn thì là một dãy số quen thuộc.
Đó là bà chủ của cô nhi viện nhưng ở trong mắt cô bà là người nuôi cô từ nhỏ đến lớn nên cô đã coi bằng người thân của mình từ lâu rồi chỉ là bao lâu nay đi làm ăn không có thời gian quay lại thăm bà. Cô nhanh chóng bắt máy giọng điệu nhẹ nhàng dạ vâng.
"Con đây ạ"
"Anh Thư à, là con đấy à"
"Vâng ạ, là con"
"Lâu quá con không về thăm nên bác nhớ con ấy mà, hôm nay con rảnh thì về thăm ta một chuyến"
"Con...vâng, con cũng nhớ bác"
"Vậy thì về đi, hôm nay bác chuẩn bị món ngon cho"
"Dạ"
Hai người nói thêm vài câu nữa thì đầu dây bên kia liền tắt máy, cũng đã lâu rồi cô không về nghĩ đến những em nhỏ cùng chung số phận với mình, nghĩ đến nơi mà mình đã từng lớn lên thì thoáng chốc cô lại nhớ mong.
Cô cất chiếc điện thoại nhỏ vào trong túi xách bước nhanh ra phía ngoài thì đã thấy Phong Thanh Dương anh thanh toán cả rồi. Đợi sau khi anh dắt cô ra đến xe thì cô mới nói.
"Anh!"
"Hửm?"
"Hay anh về công ty trước được không? Hôm nay em có thể nghỉ một ngày được không?"
"Sao thế! Có chuyện gì sao? Hay là vẫn còn...."
"Hôm nay em muốn đến cô nhi viện thăm người quen một chút"
"Hay để anh đưa em đi"
"Thôi, em có thể bắt taxi mà, với lại chỉ một mình em đi thôi. Anh đến thì..."
"Vậy sao, vậy em đi đường cẩn thận nhé"
Thấy anh Không níu kéo mình mà đồng ý ngay lại còn xoa đầu của cô thì cô vui vẻ "Nhất chí, anh yêu"
Mối quan hệ của hai người dần dần tốt lên, dạo này anh cũng quan tâm cô nhiều lắm bất kể xảy ra chuyện gì với cô anh đều lo lắng cả, sau khi biết cô bắt xe an toàn rồi đi thì anh mới về công ty của mình làm việc. Suốt đường đi anh liên tục gọi cho cô những mấy cuộc liền để xem tình hình như thế nào.
Trần Anh Thư đi đến trước cổng cô nhi viện ánh mắt cô trầm xuống nhìn ngó xung quanh, những dòng ký ức tươi đẹp trẻ thơ của cô lại bắt đầu ùa về. Tuy không được đẹp đẽ như những người có gia đình khác nhưng cũng làm cho cô cảm thấy may mắn hơn những đứa bé không có nơi để ở.
Cô đi đến nhà của bà chủ cô nhi viện, vừa thấy bóng dáng của cô bà đã nhanh chóng chạy đến ôm chầm lấy cô.
"Anh Thư à, con đã về rồi, con lớn lên xinh đẹp quá làm bác không nhận ra nữa rồi, dạo này con làm gì? đã có công việc ổn định cả chứ!"
"Bác không phải lo. Con đã có công việc ổn định. Con đang làm trợ lý cho một công ty lớn đấy"
Trần Anh Thư nhìn thấy gương mặt hiền từ của người đã chăm sóc mình từ nhỏ tới lớn, cô nhún vai khoe thành tích của mình.
"Nào, vào nhà đi con"
"Vâng ạ"
Vào đến nơi cô ngồi ở sofa lớn gần với bà rồi đột nhiên bà nắm lấy tay của cô như muốn tỏ bày cái gì đó.
"Anh Thư thật ra hôm nay bác gọi con đến đây là có chuyện muốn nói với con"
Thấy người kia có hành động kỳ lạ rồi lại ngập ngừng với cô mà từ chưa tới nay chưa bao giờ như thế cô liền nói lại.
"Bác có chuyện gì bác cứ nói với con, không cần ngại đâu ạ!"
"Chuyện này bác đã giấu con lâu lắm rồi, nhưng mà...."
Một lúc sau chị thấy gương mặt của cô từ bình tĩnh trở nên hốt hoảng. Giọng lắm ba lắp bắp sau khi biết ra thân phận thật của mình.
"Bác...chuyện này thật sao?"
Bà không nói gì thêm mà từ phía trên tầng biệt thự Phong phu nhân lãnh đạm bước xuống mãi cho tới khi bước tới trước mặt cô.1
"Là bác sao?"
"Con...là mẹ"
Giọng Phong phu nhân run run rồi nhanh chóng đi đến bên ôm chầm lấy cô, bà bắt đầu rơi những giọt nước mắt. Còn cô thì vẫn chưa thể hoàn hồn được, vẫn chưa thể chấp nhận được đây là sự thật, không ngờ có một ngày mình lại nhận lại người thân của mình trong hoàn cảnh như thế này.
"Là mẹ đây, mẹ là mẹ của con đây. Mẹ xin lỗi...Xin lỗi con vì bao tháng ngày qua không biết sự tồn tại của con"
"Con vẫn còn ba mẹ sao?"
Chỉ là một câu hỏi bình thường thôi mà cũng khiến cho người nghe cảm thấy thật đau lòng, dù đã biết sự thật nhưng cô vẫn chưa hết sốc vì nó đến quá bất ngờ. Phong phu nhân lại nói.
"Con à, con của mẹ"
"M...mẹ ơi" cô khóc ôm lấy bà.
"Chúng ta cùng nhau đi ăn sáng nhé"
Hai người bắt đầu cùng nhau ra chiếc xe Lamborghini lấp lánh ánh bạc của anh đi đến một nhà hàng sang trọng nhất thành phố để ăn uống.
Zing zing zing
Tiếng chuông điện thoại vang lên, cô vừa mới xin phép anh đi vệ sinh một chút đứng trong nhà vệ sinh thì lại có người gọi đến cho cô. Cầm điện thoại lên nhìn thì là một dãy số quen thuộc.
Đó là bà chủ của cô nhi viện nhưng ở trong mắt cô bà là người nuôi cô từ nhỏ đến lớn nên cô đã coi bằng người thân của mình từ lâu rồi chỉ là bao lâu nay đi làm ăn không có thời gian quay lại thăm bà. Cô nhanh chóng bắt máy giọng điệu nhẹ nhàng dạ vâng.
"Con đây ạ"
"Anh Thư à, là con đấy à"
"Vâng ạ, là con"
"Lâu quá con không về thăm nên bác nhớ con ấy mà, hôm nay con rảnh thì về thăm ta một chuyến"
"Con...vâng, con cũng nhớ bác"
"Vậy thì về đi, hôm nay bác chuẩn bị món ngon cho"
"Dạ"
Hai người nói thêm vài câu nữa thì đầu dây bên kia liền tắt máy, cũng đã lâu rồi cô không về nghĩ đến những em nhỏ cùng chung số phận với mình, nghĩ đến nơi mà mình đã từng lớn lên thì thoáng chốc cô lại nhớ mong.
Cô cất chiếc điện thoại nhỏ vào trong túi xách bước nhanh ra phía ngoài thì đã thấy Phong Thanh Dương anh thanh toán cả rồi. Đợi sau khi anh dắt cô ra đến xe thì cô mới nói.
"Anh!"
"Hửm?"
"Hay anh về công ty trước được không? Hôm nay em có thể nghỉ một ngày được không?"
"Sao thế! Có chuyện gì sao? Hay là vẫn còn...."
"Hôm nay em muốn đến cô nhi viện thăm người quen một chút"
"Hay để anh đưa em đi"
"Thôi, em có thể bắt taxi mà, với lại chỉ một mình em đi thôi. Anh đến thì..."
"Vậy sao, vậy em đi đường cẩn thận nhé"
Thấy anh Không níu kéo mình mà đồng ý ngay lại còn xoa đầu của cô thì cô vui vẻ "Nhất chí, anh yêu"
Mối quan hệ của hai người dần dần tốt lên, dạo này anh cũng quan tâm cô nhiều lắm bất kể xảy ra chuyện gì với cô anh đều lo lắng cả, sau khi biết cô bắt xe an toàn rồi đi thì anh mới về công ty của mình làm việc. Suốt đường đi anh liên tục gọi cho cô những mấy cuộc liền để xem tình hình như thế nào.
Trần Anh Thư đi đến trước cổng cô nhi viện ánh mắt cô trầm xuống nhìn ngó xung quanh, những dòng ký ức tươi đẹp trẻ thơ của cô lại bắt đầu ùa về. Tuy không được đẹp đẽ như những người có gia đình khác nhưng cũng làm cho cô cảm thấy may mắn hơn những đứa bé không có nơi để ở.
Cô đi đến nhà của bà chủ cô nhi viện, vừa thấy bóng dáng của cô bà đã nhanh chóng chạy đến ôm chầm lấy cô.
"Anh Thư à, con đã về rồi, con lớn lên xinh đẹp quá làm bác không nhận ra nữa rồi, dạo này con làm gì? đã có công việc ổn định cả chứ!"
"Bác không phải lo. Con đã có công việc ổn định. Con đang làm trợ lý cho một công ty lớn đấy"
Trần Anh Thư nhìn thấy gương mặt hiền từ của người đã chăm sóc mình từ nhỏ tới lớn, cô nhún vai khoe thành tích của mình.
"Nào, vào nhà đi con"
"Vâng ạ"
Vào đến nơi cô ngồi ở sofa lớn gần với bà rồi đột nhiên bà nắm lấy tay của cô như muốn tỏ bày cái gì đó.
"Anh Thư thật ra hôm nay bác gọi con đến đây là có chuyện muốn nói với con"
Thấy người kia có hành động kỳ lạ rồi lại ngập ngừng với cô mà từ chưa tới nay chưa bao giờ như thế cô liền nói lại.
"Bác có chuyện gì bác cứ nói với con, không cần ngại đâu ạ!"
"Chuyện này bác đã giấu con lâu lắm rồi, nhưng mà...."
Một lúc sau chị thấy gương mặt của cô từ bình tĩnh trở nên hốt hoảng. Giọng lắm ba lắp bắp sau khi biết ra thân phận thật của mình.
"Bác...chuyện này thật sao?"
Bà không nói gì thêm mà từ phía trên tầng biệt thự Phong phu nhân lãnh đạm bước xuống mãi cho tới khi bước tới trước mặt cô.1
"Là bác sao?"
"Con...là mẹ"
Giọng Phong phu nhân run run rồi nhanh chóng đi đến bên ôm chầm lấy cô, bà bắt đầu rơi những giọt nước mắt. Còn cô thì vẫn chưa thể hoàn hồn được, vẫn chưa thể chấp nhận được đây là sự thật, không ngờ có một ngày mình lại nhận lại người thân của mình trong hoàn cảnh như thế này.
"Là mẹ đây, mẹ là mẹ của con đây. Mẹ xin lỗi...Xin lỗi con vì bao tháng ngày qua không biết sự tồn tại của con"
"Con vẫn còn ba mẹ sao?"
Chỉ là một câu hỏi bình thường thôi mà cũng khiến cho người nghe cảm thấy thật đau lòng, dù đã biết sự thật nhưng cô vẫn chưa hết sốc vì nó đến quá bất ngờ. Phong phu nhân lại nói.
"Con à, con của mẹ"
"M...mẹ ơi" cô khóc ôm lấy bà.
Bình luận facebook