• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung (1 Viewer)

  • Chương 77

Từ kinh thành đến Hồ Châu ngồi xe ngựa phải mất một tuần, cưỡi ngựa chỉ cần bốn năm ngày. Diệp Chi Châu chịu đựng xóc nảy, nằm trong lòng ngực nóng như lửa đốt của Thân Đình Uy tính toán tuyến thời gian.

Gia đình phú thương hiện tại đã bị giết hết cả nhà, lúc này Triển Học Mịch còn đang ở Càn Châu hội hữu, trên đường trở lại kinh thành mới gặp được Trâu Thanh, có lẽ là sau hai ngày khi Trâu Thanh dưỡng thương xong, tuy rằng Trâu Thanh giả chết nhưng kỳ thật cũng không bị thương nặng, chỉ dưỡng bốn ngày thân thể liền tốt lên …..

Cậu nhịn không được quay đầu thúc giục, “Đình Uy, mau lên một chút, lúc đến Lô Châu thì dừng lại.”

Thân Đình Uy cúi đầu nhìn cậu một cái, lấy áo choàng trên người bọc cậu lại, tăng tốc độ.

Cấp bách ra roi thúc ngựa, rốt cục Diệp Chi Châu đã đến khách điếm xảy ra chuyện trước Triển Học Mịch cùng nhân vật chính. Chọn căn phòng sát bên phòng Triển Học Mịch, cậu ngồi phịch ở trên giường bôi thuốc cho bàn chân đã bị rách da. Cổ đại chính là không tốt về điểm này, giao thông rất lạc hậu, hơn nữa làn da của ca nhi non mềm giống như nữ hài tử, rất là giày vò, cậu vẫn thích thân thể da dày thịt béo ở mấy thế giới trước hơn.

Thân Đình Uy nhíu mày ngồi vào bên cạnh cậu, giành lấy thuốc buồn bực không lên tiếng bôi cho cậu, động tác rất mềm nhẹ, nhưng biểu tình rất đáng sợ.

“Giận hả?” Diệp Chi Châu chọt chọt y, hơi chột dạ. Lần này xuất hành là do cậu mặt dày mày dạn cầu xin, vì thế Thân Đình Uy phải hoãn lại rất nhiều công sự. Ban đầu cậu vốn định đi một mình, nhưng lấy tính cách của người yêu khẳng định sẽ không cho phép, cộng thêm lúc ấy cậu lại sốt ruột ….. Sớm biết vậy cậu lén trốn đi cho rồi …..

“Ngươi đang nghĩ gì đấy?”

Thanh âm lạnh buốt, ngữ khí âm trầm. Cậu sợ hãi cả kinh, vội vàng quăng ý tưởng trốn đi ra khỏi đầu, thấy thuốc đã được bôi xong, liền nhanh chóng mặc quần áo tử tế nhào qua ôm lấy người yêu hôn hôn, cam đoan nói, “Đừng tức giận, ta gấp như vậy là có chuyện muốn làm, ta xin thề, chỉ một lần này thôi, sẽ không có lần sau nữa.”

Biểu tình Thân Đình Uy rốt cục tốt hơn một chút, đỡ thắt lưng cậu nghiêm túc hỏi, “Ngươi rốt cuộc muốn làm chuyện gì? Hồi nãy vội vã muốn đi Hồ Châu, hiện tại lại dừng ở Lô Châu, chuyện ngươi muốn làm ….. có liên quan với Trâu Thanh đúng không?” Y nhớ rõ Trâu Thanh là từ nông thôn gả cho một gia đình phú thương ở Hồ Châu.

Diệp Chi Châu do dự một chút, gật gật đầu, “Quả thật có liên quan đến Trâu Thanh, nếu không có gì ngoài ý muốn, hẳn là phụ thân đã nhận được thư tín từ Hồ Châu gửi qua, ban đêm ngay sau ngày Trâu Thanh tân hôn, phu gia của hắn bị một đám đạo tặc diệt cả nhà.”

“Diệt cả nhà?” Biểu tình Thân Đình Uy trầm xuống, “Phu gia của hắn không phải ở trong thành Hồ Châu sao? Đạo tặc nào lại dám càn rỡ như thế, dám lẻn vào thành gây án! Binh lính thủ vệ ở Hồ Châu là để trang trí hay sao!”

“Ta cũng thấy kỳ quái …..” Dọc đường đi cậu đã suy xét kịch bản, phát hiện rất nhiều chỗ khó hiểu. Đầu tiên là một nhà phú thương kia, sao lại đột nhiên gặp phải đạo tặc? Hơn nữa đạo tặc kia không có cướp của, chỉ giết người, tới vô ảnh đi vô tung, quan phủ cũng không phát hiện ra dấu vết gì. Còn về thần y, xuất hiện cũng quá đột ngột, vả lại sau khi cứu Trâu Thanh cũng không có tăm hơi gì, giống như hắn xuất hiện chỉ là vì cứu Trâu Thanh vậy. Cuối cùng chính là chuyện Trâu Thanh bị quan phủ khai báo đã chết, sau khi Trâu Thanh phát hiện chuyện đó rõ ràng chỉ cần đi đến quan phủ lộ mặt là có thể sửa lại khai báo, lấy chức quan của Trâu phụ, hắn hoàn toàn không cần vất vả một mình đi lên kinh, chỉ cần biểu lộ thân phận, chắc chắn quan phủ địa phương sẽ hảo hảo an trí cho hắn, hắn chỉ cần an tâm ngồi ngốc chờ Trâu phụ phái người tới đón là được.

Tóm lại chính là rất kỳ quái, từ kịch bản lúc đầu cho đến lúc thay đổi, Trâu Thanh cũng không giống như là người ngu ngốc, nhưng vì sao hắn lại gây sức ép cho mình như vậy?

Thân Đình Uy nhíu mày trầm tư một hồi, đột nhiên buông cậu ra đứng dậy ra ngoài tìm tiểu nhị muốn giấy và bút, sau đó nhanh chóng viết một phong thư, gọi một hộ vệ tới, giao thư cho hắn dặn dò hai câu rồi để hắn rời đi.

“Chúng ta có hộ vệ đi theo sao?” Diệp Chi Châu kinh ngạc, dọc đường đi cậu đều dùng tinh thần lực, cũng không nhận thấy được có người đi theo, nhưng hộ vệ vừa nãy …..

“Ta để lại dấu hiệu bên đường, hộ vệ thiếp thân vẫn luôn theo sau chúng ta.” Thân Đình Uy giải thích một chút, lại gọi tiểu nhị yêu cầu nước tắm cùng thức ăn, đi đến bên giường vuốt tóc cậu, “Tình Tình, ngươi muốn làm gì có thể trực tiếp nói cho ta biết, ta giúp ngươi làm, không cần phải mệt nhọc như vậy.”

Lực đạo vuốt ve trên đầu rất ôn nhu, cậu ngửa đầu nhìn y, hỗn loạn trong lòng do tỷ lệ yêu nhau tăng lên đột nhiên liền yên tĩnh trở lại, nhịn không được nghiêng người ôm lấy thắt lưng y, suy xét một chút rồi nói, “Đúng lúc trên tay của ta có một chuyện, khoảng bốn ngày sau, bên trong khe núi Hổ Phong ngoài thành Lô Châu sẽ xuất hiện một sát thủ bị trúng độc, ngươi đi bắt tên đó lại giùm ta.”

“Sát thủ?” Thân Đình Uy ngồi vào bên cạnh cậu, cũng không hỏi cậu vì sao lại biết, rất tự nhiên mà tín nhiệm lời nói của cậu, sau đó theo lời của cậu suy nghĩ một lát, bắt đầu lo lắng cho an nguy của cậu, “Sao ngươi lại có quan hệ với sát thủ thế? Có người muốn giết ngươi sao?”

“Không phải, chuyện sát thủ là ta ngẫu nhiên biết được, ta cũng không có liên hệ với hắn.” Cậu trấn an nắm chặt tay y nhéo nhéo, híp mắt nghĩ nghĩ, hỏi, “Ta rất tò mò ….. Nếu sát thủ giết hơn mười mạng người sau khi bị quan phủ bắt còn có đường sống không?”

“Không.” Thân Đình Uy trả lời chắc chắn, dừng một chút rồi bổ sung, “Trừ phi người hắn giết đều là những kẻ tội ác tày trời, triều đình đối với loại sát thủ đặc biệt này có chính sách chiêu hàng, nếu thân phận không có vấn đề thì có thể nhập quân, hoặc là gia nhập một ít tổ chức ám bộ trong triều đình, nhưng tự do nhất định là không có.”

Cậu xem xét lại danh sách nhiệm vụ giết người mà Khang Nhuận đã tiếp nhận, phát hiện tam quan của vị nam chủ này hình như đã bị lệch lạc, nhận nhiệm vụ toàn dựa vào sở thích. Tuy rằng đa số hắn giết là người xấu, nhưng cũng có vài người lại bị giết mạc danh kỳ diệu.

Nửa này nửa nọ, phải tính sao đây?

Thanh âm gõ cửa của tiểu nhị đưa đồ tới đánh gãy suy nghĩ của cậu, cậu hoàn hồn, quăng kịch bản ra khỏi đầu, chuyên tâm bồi người yêu ăn cơm, sau đó là một trận tắm uyên ương dục không hài hòa.

Nửa đêm, hộ vệ đi đưa thư suốt đêm đã trở lại, mang về một tin tức khiến Diệp Chi Châu không còn ngủ nổi.

“Ngươi nói cái gì? Hoài nghi kẻ giết cả nhà phú thương chính là Trâu Thanh?”

“Quan phủ không chỉ là hoài nghi, mà còn đang cố gắng áp chế chuyện này.” Hộ vệ đưa sổ con của quan viên địa phương qua, kính cẩn nói rằng, “Đại môn hoàn toàn không có dấu vết bị phá, trên tường cũng không phát hiện ra manh mối bị kẻ xấu xuất nhập, trong nước giếng có lưu lại thuốc mê, tuy rằng đa số thi thể đã bị lửa thiêu nhìn không ra tình huống cụ thể, nhưng từ một vài vết đao ít ỏi trên thi thể cho thấy tên sát nhân này dùng rất ít khí lực, vả lại người bị hại cũng không có dấu vết giãy dụa, hẳn là lúc bị giết đã rơi vào trạng thái mất ý thức vì trúng thuốc mê.”

Thân Đình Uy dùng áo choàng bao bọc Diệp Chi Châu lại, tiếp nhận sổ con lật xem một chút rồi tiếp tục hỏi, “Tìm được Trâu Thanh chưa?”

“Chưa được.” Hộ vệ cúi đầu thấp hơn, trả lời, “Quan phủ ở Hồ châu kiêng kị Trâu phủ cùng …… thế lực của tướng quân, không dám mạo muội nói ra việc hoài nghi Trâu Thanh. Hơn nữa ở hiện trường có một thi thể đã bị thiêu cháy thay đổi hình dạng mặc quần áo cùng trang sức của Trâu Thanh, bọn họ liền ……”

“Liền khai báo Trâu Thanh tử vong, tính toán lừa dối cho qua chuyện, cho dù bọn họ phát hiện cỗ thi thể kia không bình thường đúng không?” Thân Đình Uy lạnh lùng tiếp lời, ném sổ con lên bàn, “Buồn cười! Mạng người là chuyện đại sự, sao có thể kết án qua loa như thế! Chỉ vì sợ đắc tội Trâu gia cùng Thân gia thôi sao?”

Diệp Chi Châu lấy sổ con xem qua một lần, biểu tình trở nên ngưng trọng. Cậu không nghĩ tới việc cả nhà phú thương bị giết lại là bút tích của Trâu Thanh, nếu sau khi kịch bản thay đổi cậu không nhanh chóng đến đây, Thân Đình Uy cũng không phái người đi điều tra, vậy án diệt môn của nhà phú thương có khả năng sẽ giống như trong kịch bản miêu tả là do đạo tặc gây ra.

Cho nên sẽ không có chuyện giả chết, cũng không có thần y đi ngang qua bãi tha ma cứu người, càng không có chuyện Trâu Thanh sau khi dưỡng thương xong trở về thì phát hiện cả nhà của phu quân bị giết rồi thương tâm bất lực hồi kinh tìm kiếm phụ thân. Nếu có thì chính là chuyện âm mưu giết người, kim thiền thoát xác, sau đó lấy một hình tượng đáng thương trở lại Trâu gia, tiếp tục làm thiếu gia Trâu gia của hắn, phát triển nhân sinh. Quyền thế của Thân Đình Uy ở Hồ Châu cư nhiên lại thành công cụ giúp Trâu Thanh thoát khỏi hiềm nghi giết người ……

Truyện được edit và post duy nhất tại:https://shiye91.wordpress.com/.

Cậu bất giác siết chặt sổ con trong tay. Vốn tưởng rằng kịch bản mới chỉ là câu chuyện hủy tam quan về nhân vật chính trong lúc hồi kinh ngủ với nam chủ, lại không nghĩ tới vén lên vỏ bọc xinh đẹp bên ngoài của nhân vật chính, bên trong chính là một kẻ giết người tay dính máu tìm đường thoát thân.

“Vậy nhà phú thương kia …… chết bao nhiêu người?”

“Tính luôn cả nô bộc bên trong, tổng cộng 73 người, bao gồm luôn cả hai đứa bé mới sinh cùng năm đứa trẻ khác, không ai sống sót.”

73 người, ngay cả tiểu hài tử cùng trẻ sơ sinh cũng không buông tha …… Tinh thần lực không bị khống chế kích động lên, cậu bỏ sổ con xuống, sờ cái gương nhỏ trong ngực. Hèn chi đây là nhiệm vụ khó khăn, trình độ ác độc của nhân vật chính ở thế giới này quả nhiên đã đạt đến hai chữ gay gắt ….. Chết tiệt!

Thân Đình Uy sắc bén nhận thấy được cảm xúc của cậu không ổn, tiến lên ôm cậu vào ngực, hướng hộ vệ khoát tay, “Ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi, đổi người khác đi Hồ Châu một chuyến, không cho bọn họ bao che, nhất định nghiêm tra việc này.”

Hộ vệ xác nhận lui ra ngoài, Thân Đình Uy ôm cậu để lên giường, giúp cậu đắp chăn, cúi đầu hôn trán của cậu, dỗ dành, “Đừng nghĩ nữa, ngủ đi, chuyện này ta sẽ xử lý.”

Cậu vươn tay bắt lấy ống tay áo của y, nhíu mày, “Ngươi không ngủ sao? Ngươi muốn đi đâu?”

Thân Đình Uy nắm chặt tay cậu, ôn thanh nói, “Ta đi sắp xếp quân đội một chút, có khả năng sau này sẽ dùng đến. Ngoài cửa đã có người canh giữ, ngươi đừng sợ, chậm nhất là sáng mai ta sẽ trở lại.”

Cậu nhíu mày, chậm rãi buông tay ra, sau đó chôn đầu vào trong chăn, rầu rĩ nói, “Vậy ngươi đi đi, chú ý an toàn.”

Thân Đình Uy sờ soạn tóc của cậu, mặc quần áo tử tế rồi xoay người ly khai.

Chờ trong phòng không còn người khác, cậu từ trên giường ngồi dậy lấy cái gương nhỏ dưới gối ra, nghiêm mặt hỏi, “Thông Thiên, hình thức khó khăn rốt cuộc là chuyện gì? Mấy thế giới trước tao vẫn luôn không hỏi, hồn kỳ trên đỉnh đầu nhân vật chính, rốt cuộc đại biểu cho cái gì?”

[Quyền hạn kí chủ không đủ, không thể lấy tư liệu ra.]

Quyền hạn không đủ đi gặp quỷ đi!

Cậu phẫn nộ gảy gảy miếng bảo thạch trên cái gương, trong lòng khó chịu vô cùng. 73 mạng người! Hiện tại cậu không hề muốn lấy hồn kỳ chết tiệt kia nữa, chỉ muốn bắt nhân vật chính lại rồi giết chết! Nhưng cố tình lực lượng từ bên ngoài lại không thể trực tiếp giết chết nhân vật chính được!

[Xin kí chủ bình tĩnh làm nhiệm vụ.]

Bình tĩnh cái mông á! Cậu nhét cái gương xuống gối, gõ gõ cái trán bắt đầu suy nghĩ đối sách. Kịch bản thay đổi, mức độ hảo cảm giảm xuống còn có thể tăng lên lại, cho dù bây giờ muốn lấy hồn kỳ cũng không được, phải nghĩ biện pháp giải quyết ngọn nguồn vấn đề.

…… Nhất định phải bắt nhân vật chính, nhốt hắn vào thiên lao, 73 mạng người, đủ cho hắn bị vấn trảm một vạn lần!

Nghĩ tới đây cậu liền có chút ngồi không yên, buổi sáng ngày mai Triển Học Mịch sẽ tới Lô Châu, sau đó nhân vật chính sẽ gặp hắn ở ngay khách điếm này, đêm đó hai người liền xảy ra quan hệ, cậu nên ở đây ôm cây đợi thỏ, hay là đi bắt nhân vật chính trước đây?

“Ngươi là ai?”

“Vị đại ca này, ta là khách nhân ở kế bên phòng các ngươi, không phải là người xấu, ngài, đao của ngài ……”

“Người ngươi ôm là ai!”

“Là, là đại ca ta, hắn say rượu, ta đưa hắn trở về phòng.”

“Hơn nửa đêm không ngủ lại đi loạn bên ngoài, còn che mặt kín như vậy …… Ngươi từ đâu tới đây? Là từ Hồ Châu đúng không!”

“Không phải không phải, chúng tôi là từ Càn Châu tới, đại ca ngươi nhìn cái này …..”

“….. Thì ra là người của Uy Viễn Hầu phủ, được rồi, vào đi, bên Hồ Châu mới vừa xảy ra án diệt môn, phạm nhân còn chưa bị bắt, buổi tối các ngươi đừng ở bên ngoài, coi chừng gặp chuyện không may.”

Dùng tinh thần lực nghe rõ cuộc đối thoại bên ngoài, trong lòng Diệp Chi Châu cả kinh, vội đứng dậy chạy tới cửa. Từ Càn Châu tới, Uy Viễn Hầu phủ …… Sao bây giờ Triển Học Mịch lại tới được Lô Châu?! Hơn nữa Triển Học Mịch xuất môn một mình, căn bản không có dẫn theo đệ đệ gì cả, người bên cạnh hắn là ai?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom