Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 79
Sau khi bắt được Trâu Thanh thì án diệt môn Hồ Châu đã nhanh chóng trần ai lạc định, những túi thuốc mê, thi thể ngụy trang thành Trâu Thanh, còn có hành vi Trâu Thanh cải trang xuất hiện ở Lô Châu, tất cả đều trở thành chứng cứ có sức thuyết phục nhất hắn là hung thủ. Thân Đình Uy an bài binh lính bao vây toàn bộ nhà của phú thương tìm kiếm từng tấc một, cuối cùng phát hiện được một chiếc nhẫn của Trâu Thanh ở nơi bén lửa. Cũng trong cùng một ngày, lại may mắn phát hiện ra manh mối Trâu Thanh sai người đi đến dược điếm mua nguyên liệu chế tạo thuốc mê. Binh lính theo manh mối truy tìm, không ngờ tra ra thi thể giả thành Trâu Thanh chính là người giúp Trâu Thanh mua dược liệu. Mà ở bên kia, ngỗ tác do Thân Đình Uy phái đi cũng tìm được chứng cứ mới trên những thi thể bị thiêu cháy ……
Đến đây, tội danh của Trâu Thanh đã được định, vụ án ở Hồ Châu không còn khả năng phản án nữa.
Giữa trưa ngày thứ hai lấy được bản định án, Thân Đình Uy tự mình nhìn quan phủ Hồ Châu phát thông cáo. Hai ngày sau, tin tức án diệt môn giống như cuồng phong quét vào kinh thành, tên cuả Trâu Thanh bắt đầu bị mọi người thường xuyên nhắc tới.
Vụ án này ầm ĩ quá lớn, ảnh hưởng rất ác liệt, không chờ Hồ Châu đưa sổ con lên long án, hoàng đế liền trực tiếp ban cho Trâu Thanh tử tội. Nhìn phân thượng ở Trâu Khánh cùng Thân Đình Uy, hoàng đế không định tội người nhà, chỉ hạ lệnh chém đầu một mình Trâu Thanh. Nhưng Trâu Khánh vẫn bị hoàng đế nhắm vào đầu tiên, bị động xin từ chức. Dương Đức Hiên đối với kết quả xử lý này vừa không cam vừa phẫn nộ, nhưng lại không có cách nào khiến hoàng đế thay đổi chủ ý, chỉ có thể oán hận trong lòng kéo tất cả người của Trâu gia vào sổ đen!
Án diệt môn Hồ Châu khuấy động toàn bộ bát quái ở kinh thành, làm người hợp tác với Diệp Chi Châu, Phí Cẩm Sơ đặc biệt viết thư khẩn đến hỏi han. Sau khi Diệp Chi Châu nhận được thư thì hết sức cảm động, sau đó quyết đoán đùa giỡn một trận, trong thư hồi âm úp mở chuyện Trâu Thanh, dẫn tới lòng hiếu kỳ của Phí Cẩm Sơ bùng nổ, tự mình đi tìm hiểu cuộc đời của Trâu Thanh. Thuyết thư tiên sinh lúc này vừa lúc hữu dụng, đủ loại tiểu bát quái về Trâu Thanh bắt đầu điên cuồng lưu truyền, nội dung bao gồm mẫu thân ác độc của Trâu Thanh cùng với sự kiêu căng ác độc tâm cơ thâm trầm của hắn.
[Tỷ lệ yêu nhau của Phí Cẩm Sơ cùng nhân vật chính giảm còn 20%, mong kí chủ tiếp tục cố gắng.]
[Tỷ lệ yêu nhau của Dương Kỳ cùng nhân vật chính giảm xuống 0%, đã lấy được hồn kỳ thứ hai, chúc mừng kí chủ, mong kí chủ tiếp tục cố gắng.]
Diệp Chi Châu thu hồi tầm mắt đang nhìn về phía màn ảnh, kéo kéo Thân Đình Uy bên cạnh, “Vẫn chưa bắt được Khang Nhuận sao?”
“Yên tâm, đã vây núi lại rồi, sớm muộn gì cũng bắt được hắn.” Thân Đình Uy bỏ sổ con kết án do quan phủ Hồ Châu đưa tới xuống, đặt sổ con do mình viết chung với nhau giao cho hộ vệ để hắn đưa đi gấp, sau đó xoay người giúp cậu khoác áo choàng, “Xin lỗi, dạo này bận rộn không có thời gian bồi ngươi.”
“Chính sự quan trọng hơn.” Cậu dựa qua cọ cọ bả vai người yêu, trong đầu nhớ lại tình tiết của Khang Nhuận, thuận miệng hỏi, “Chuyện bên này cần mấy ngày mới xử lý xong?”
“Nhiều nhất là hai ngày.” Thân Đình Uy ôm lấy cậu, sờ sờ tóc của cậu rồi lại xoa xoa vành tai cậu, “Bên nhạc phụ thế nào?”
“Vẫn còn tức giận.” Tiểu nhi tử bắt nhị nhi tử, Trâu Khánh bảo thủ hoàn toàn không thể tiếp nhận được chuyện này, viết liền mấy phong thư mắng cậu, thậm chí lúc giận đến cùng cực còn nói muốn đoạn tuyệt quan hệ với cậu ….. Mắng thì mắng đi, dù sao hiện tại Trâu Khánh cũng chỉ có thể lấy cậu ra trút giận, phỏng chừng bầu không khí giữa Trâu lão thái thái cùng Viên Tuệ rất vi diệu.
Thân Đình Uy biết trong lòng cậu có tính toán khác, nên không tiếp tục đề tài này, ngược lại nói đến chuyện bắt Khang Nhuận.
Cậu híp mắt nghe, ngón tay gõ gõ cái gương nhỏ nhét ở đai lưng, suy nghĩ trong đầu xoay nhanh. Khang Nhuận chưa bắt được, Trâu Thanh lại an tĩnh dị thường, hồn kỳ chỉ còn có một cái là còn đầy đủ ….. Cứ cảm thấy có chỗ nào là lạ, nhưng rốt cuộc là chỗ nào …… Trâu Thanh cũng không phải là người sẽ ngoan ngoãn chờ chết ……
Đột nhiên cậu nghĩ đến một khả năng, vội vàng ngẩng đầu hỏi, “Bây giờ Trâu Thanh đang bị nhốt ở đâu?”
“Sáng nay đã chuyển giao cho quan phủ, hiện tại hẳn là đang ở trong đại lao Lô Châu.”
Đại lao quan phủ …… Cậu nhíu mày, vội vàng hỏi, “Lúc các ngươi đi bắt Khang Nhuận có cùng hắn đối đầu chính diện không?”
“Không có, chỉ phát hiện một ít dấu vết hắn dừng lại cùng vật phẩm lưu lại.” Thân Đình Uy nói xong cũng dần dần ý thức được bất thường, biểu tình âm trầm, đứng dậy bước nhanh ra ngoài, “Ta đi đại lao một chuyến.”
Diệp Chi Châu vội vàng đuổi theo, “Ta đi cùng ngươi!” Là sơ suất của cậu, sau lưng Trâu Thanh đã có Trâu lão thái thái chỉ điểm, như vậy người thật sự liên hệ với Khang Nhuận có khả năng không phải là Trâu Thanh mà chính là Trâu lão thái thái! Hiện giờ tin tức Trâu Thanh bị bắt truyền khắp kinh thành, Trâu lão thái thái khẳng định đã biết được, nếu như đã biết, bà ta làm sao sẽ ngu ngốc để Khang Nhuận đi vào núi gặp Trâu Thanh được chứ! Những dấu vết trong núi hẳn là do Khang Nhuận làm ra để che mắt, nói không chừng lúc này hắn đang ẩn núp tại Lô Châu chuẩn bị thời cơ cứu Trâu Thanh ra! Cũng tại cậu quá mức ỷ lại kịch bản do hệ thống cung cấp, lại xem nhẹ thay đổi logic của kịch bản, chết tiệt! Đáng lẽ cậu nên ý thức được điểm này từ lúc Trâu Thanh gặp Triển Học Mịch mới đúng!
Hai người vội vã đuổi tới đại lao, thấy Triển Học Mịch xách theo một thực hạp lớn ngồi xổm trước nhà lao nhốt Trâu Thanh, đang liên miên cằn nhằn gì đó.
“Sao ngươi lại ở đây?” Diệp Chi Châu đi nhanh qua, theo tầm mắt của hắn nhìn về phía trong lao, thấy Trâu Thanh vẫn còn ở bên trong, thả tâm xuống, đau đầu nhìn về phía Triển Học Mịch, “Không phải đã an bài người đưa ngươi hồi kinh sao, sao ngươi lại chạy đến đây?” Tên thiếu gia Hầu phủ này hoàn toàn là một đứa trẻ không bao giờ lớn, thật sự là thấy một lần liền đau đầu một lần.
“Ta muốn gặp kẻ xấu lớn lên giống người tốt này trước khi đi …..” Triển Học Mịch nhát gan nhìn Thân Đình Uy phía sau, rụt rụt cổ, nuốt từ mỹ nhân trở vào, nhỏ tiếng nói, “Trước đó ta đụng phải một nữ đầu bếp phát cơm cho phạm nhân, cái kia, những đồ ăn đó không giống như là cho người ăn, sau khi Trâu Thanh hồi kinh sẽ bị chém đầu ngay lập tức, ta nghĩ tốt xấu gì cũng nên để hắn ăn một bữa ngon cuối cùng, liền đi tửu lâu mua cho hắn …..” Nói xong lại có chút ủy khuất, “Ta tốt bụng như vậy, hắn cư nhiên không thèm để ý ta, cũng không phải là ta sai hắn giết người, cũng không phải là ta muốn lấy đầu của hắn a …..”
Sắc mặt Thân Đình Uy thay đổi, “Ngươi nói người đưa cơm là một nữ đầu bếp?”
“Đúng vậy.” Triển Học Mịch thấy mặt y đen lại, càng thêm sợ hãi, “Là một nữ đầu bếp to cao, thấy ta tiến vào còn hướng ta hành lễ, là một người rất hữu lễ ……”
Không ổn!
Thân Đình Uy cùng Diệp Chi Châu liếc nhau, tiến lên trực tiếp đá văng cửa đại lao.
“Các ngươi đang làm gì đó?” Triển Học Mịch bị động tác thình lình của họ dọa đến, ánh mắt mở to nhìn hai người, đột nhiên hạ giọng nói rằng, “Các ngươi muốn cướp ngục sao? Không tốt đâu, tuy rằng cái tên xấu xa này là thân nhân của các ngươi, nhưng hắn thật sự rất xấu, không ……”
“Đưa cơm trong đại lao không thể là nữ đầu bếp được.” Ánh mắt Diệp Chi Châu nặng nề nhìn “Trâu Thanh” vẫn ở trong góc không động đậy, siết chặt tay, “Nữ đầu bếp ngươi nhìn thấy mới là người thật sự đến cướp ngục.”
“Cái gì?!” Triển Học Mịch kinh hãi.
Dây khóa trên cửa nhìn như rất chắc, kì thực đã sớm bị cắt đứt, Thân Đình Uy chỉ hơi dùng sức đạp một cước, những xích sắt liền gãy rụng rơi xuống đất. Thân Đình Uy đẩy cửa ra đi nhanh tới vén tóc trên mặt “Trâu Thanh” ra, sờ sờ cổ hắn, sau đó vẻ mặt ngưng trọng hướng Diệp Chi Châu lắc lắc đầu, “Là mặt nạ da người, người đã tử vong, dựa theo nhiệt độ cơ thể, hẳn là vừa mới chết không lâu.”
Nha dịch canh giữ ở bên ngoài nghe được động tĩnh vội vàng chạy tới, vừa vặn nghe được những lời này của y, tất cả đều ngây ngốc.
Thân Đình Uy đứng dậy, trầm giọng nói rằng, “Truyền lệnh, phong tỏa cửa thành, lục soát thành!”
Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.
Nha dịch đang ngây ngốc ồn ào hoàn hồn, sau đó vội vã chạy ra ngoài. Phạm nhân vừa mới chuyển vào đại lao Lô Châu không bao lâu đã bị người cướp đi, lão gia nhà mình chắc chắn sẽ bị xui xẻo! Lão gia xui xẻo, những kẻ giữ cửa lao như bọn họ sao sẽ có ngày lành chứ!
Diệp Chi Châu hít sâu, sau đó thở ra một hơi thật dài, xoa xoa trán, “Nhất định là Khang Nhuận làm ….. Rốt cuộc hắn đang nghĩ gì thế, tuy rằng sát thủ lấy tiền làm việc, nhưng ……” Nhưng việc của Trâu Thanh ầm ĩ lớn như vậy, còn kinh động đến cả Hoàng Thượng, người có chút thông minh cũng sẽ không đụng tới, Khang Nhuận bị ngốc sao?
“Chỉ trách ta không nên giao người cho quan phủ Lô Châu.” Thân Đình Uy tiến lên trấn an vuốt tóc của cậu.
“Ngươi cũng chỉ là dựa theo quy củ triều đình làm việc.” Diệp Chi Châu hơi bất đắc dĩ, khoát tay đi ra ngoài, “Chắc bọn họ chưa chạy xa đâu, chuyện lục soát thành đừng hy vọng vào quan phủ Lô Châu, chúng ta tự mình đi.”
Thân Đình Uy đuổi theo, nghe lời gật đầu, “Được, ta đi điều binh.”
Triển Học Mịch nhìn bọn họ đã đi xa, sau đó nghiêng đầu nhìn thi thể không người quản trong lao, sợ tới mức run lên, chạy vội ra ngoài, “Nương a, ta không bao giờ chạy loạn đi chơi nữa đâu, thế giới bên ngoài thật đáng sợ!”
Tiến hành lục soát cả ngày, nhưng không thu hoạch được gì cả.
Diệp Chi Châu ngồi ở trong phòng khách điếm, nhắm mắt lại từ từ khuếch tán tinh thần lực ra ngoài, bắt đầu tìm kiếm từng chỗ. Mặc dù trước đó cậu không lưu lại tinh thần lực ở trên người Trâu Thanh, nhưng cũng đã quét qua đối phương mấy lần, ít nhiều gì cũng còn nhớ rõ một ít khí tức, tuy rằng tìm người có chút gian nan, nhưng cũng không phải không được.
Thân Đình Uy đang bài tra dân chúng ở một nơi trong thành giống như nhận ra được gì, nhìn thoáng qua khách điếm Diệp Chi Châu ở, khuôn mặt căng thẳng hơi hơi thả lỏng.
Cách nơi bài tra dân chúng ở cửa thành không xa, Trâu Thanh kinh hoàng ôm chặt chính mình, khuôn mặt mang nước mắt nhìn về phía Khang Nhuận mặc một thân hắc y, lo lắng hỏi, “Khang Nhuận ca, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Khang Nhuận bỏ màn xuống xoay người liếc hắn một cái, vẫn là bộ dáng mặt không đổi sắc, “Đào di có ân với sư phụ ta, nếu ta đã đáp ứng sẽ cứu ngươi ra ngoài, tự nhiên sẽ không nuốt lời, ngươi cứ an tâm.”
“Nhưng bên ngoài đã phong tỏa thành lại, quan binh lập tức sẽ tra được nơi này, chúng ta ……”
“Nghe nói trên mặt ngươi có thoa dược thay đổi dung mạo? Một khi độc được giải thì khuôn mặt này của ngươi liền bị hủy đi đúng không?”
“Làm sao ngươi biết?” Trâu Thanh kinh nghi nhìn về phía hắn, “Khang Nhuận ca, ngươi, ngươi hỏi cái này để làm chi?”
Khang Nhuận từ trong ngực lấy ra một cái bình sứ quý trọng vuốt ve, nghiêng đầu nhìn hắn, khóe miệng cong lên, “Chỉ đáng tiếc cho hóa độc đan của sư phụ lưu lại ……”
Trâu Thanh bị nụ cười âm trầm của hắn dọa sợ tới mức nhịn không được xê dịch về sau, theo trực giác sờ soạng trong ngực, đang sờ đột nhiên nhớ tới đồ vật phòng thân trên người đều đã bị quan binh lấy đi, bất an trong lòng càng thêm nhiều, kéo kéo khóe miệng lộ ra vẻ mặt càng thêm đáng thương, ôn nhu nói, “Khang Nhuận ca, ngươi có bản lĩnh như vậy, ta tin ngươi nhất định có thể mang ta ra ngoài. Ngươi cũng mệt mỏi cả ngày rồi, ngủ, ngủ một hồi đi, ta canh cho ngươi.”
“Sau đó ngươi sẽ nhân cơ hội ta đang ngủ lấy đồ vật của ta rồi chạy trốn sao?” Khang Nhuận cười như không cười liếc hắn một cái, đột nhiên xoay người từ trong ống giày rút ra một chủy thủ ngắn xoay xoay trên tay, “Trên đời này, trừ bỏ sư phụ ra, ai ta cũng đều không tin.”
Chuông cảnh báo trong lòng Trâu Thanh rung mãnh liệt, biểu tình trên mặt lại càng đơn thuần vô tội, “Khang Nhuận ca ngươi suy nghĩ nhiều quá, ta chỉ là một ca nhi không có khí lực gì, sao có thể …….”
“Nhưng một ca nhi không có khí lực như ngươi giết người còn nhiều hơn cả ta.” Khang Nhuận ngắt lời hắn, khôi phục dáng vẻ mặt không đổi sắc, “Hoặc là ta vẽ hoa lên mặt của ngươi, hoặc là tự ngươi ăn hóa độc đan này, ngươi chọn cái nào?”
“Khang Nhuận ca ……”
“Vốn là ta đã chuẩn bị rửa tay gác kiếm sống như người bình thường.” Khang Nhuận đột nhiên tiến lên nắm gò má của hắn, cầm chủy thủ nhắm vào mặt của hắn, “Nhưng chỉ bởi vì chút ân tình chết tiệt của nãi nãi ngươi cùng nhược điểm của sư phụ ta trong tay bà ta, ta không thể không mạo hiểm tới cứu loại người chạm tay liền phỏng như ngươi.”
Ánh mắt Trâu Thanh nhìn theo cử động của chủy thủ, sợ tới mức ngừng thở.
“Ta đã xem thông cáo bên ngoài, ngươi quả thật đáng chết. Cho dù là sát thủ cũng không có giết người như vậy, tỷ như trẻ em, tỷ như trẻ sơ sinh …… Nhưng lòng dạ của ngươi so với sát thủ còn độc hơn!” Khang Nhuận buông mặt của hắn ra, lắc lắc bình sứ, “Đừng gọi ta là ca, cũng đừng ở trước mặt ta giả đáng thương, chỉ khiến ta càng thêm phẫn nộ thôi. Hiện tại, nói cho ta biết, thuốc này ngươi uống hay là không uống?”
Sắc mặt Trâu Thanh đã tái nhợt, đâu còn dám phản kháng, ngoan ngoãn nuốt dược vào.
Hóa độc đan có dược hiệu rất mạnh, chỉ qua mấy phút đồng hồ, trên mặt hắn liền dần dần toát ra máu đen. Cảm giác da thịt như bị lũ kiến gặm cắn vô cùng đau đớn tra tấn khiến hắn muốn hét lên, nhưng thân thể đã bị Khang Nhuận trói lại, miệng cũng bị nhét khăn bố, hắn chỉ có thể gắng gượng chịu đựng.
Một khắc đồng hồ sau, độc tố bị loại trừ, hắn thoát lực hôn mê bất tỉnh.
Khang Nhuận thu hồi tầm mắt, ném vào trong miệng hắn một viên bổ huyết đan, ánh mắt đảo qua diện mạo chân thật của hắn dưới lớp máu đen, hừ cười, “Xấu xí rác rưởi.”
[Tỷ lệ yêu nhau của Khang Nhuận cùng nhân vật chính giảm còn 50%, mong kí chủ tiếp tục cố gắng.]
Trong mạng lưới tinh thần lực rốt cục truyền đến một tia dao động đặc biệt, cậu ghi nhớ vị trí rồi nhanh chóng thu hồi tinh thần lực, nuốt một viên an thần hoàn, che cái trán lại. Thành Lô Châu quá lớn, cậu không cẩn thận dùng hết tinh thần lực rồi ……
Ánh mắt đảo qua màn ảnh, cậu chịu đựng đau đớn đứng lên, hoài nghi mình bị ảo giác. Nhân vật chính đã làm gì thế, sao tỷ lệ yêu đương của Khang Nhuận lại giảm xuống ……
Mở cửa phòng gọi hộ vệ đến công đạo vài câu, cậu trở về phòng ngã xuống giường, lại nuốt thêm một viên an thần hoàn, nhắm hai mắt lại. Hy vọng người yêu có thể cấp chút lực, sau khi có được tọa độ thì nhanh chóng bắt người trở về …… bên cậu còn phải bị choáng một lúc lâu mới hết được.
Đến đây, tội danh của Trâu Thanh đã được định, vụ án ở Hồ Châu không còn khả năng phản án nữa.
Giữa trưa ngày thứ hai lấy được bản định án, Thân Đình Uy tự mình nhìn quan phủ Hồ Châu phát thông cáo. Hai ngày sau, tin tức án diệt môn giống như cuồng phong quét vào kinh thành, tên cuả Trâu Thanh bắt đầu bị mọi người thường xuyên nhắc tới.
Vụ án này ầm ĩ quá lớn, ảnh hưởng rất ác liệt, không chờ Hồ Châu đưa sổ con lên long án, hoàng đế liền trực tiếp ban cho Trâu Thanh tử tội. Nhìn phân thượng ở Trâu Khánh cùng Thân Đình Uy, hoàng đế không định tội người nhà, chỉ hạ lệnh chém đầu một mình Trâu Thanh. Nhưng Trâu Khánh vẫn bị hoàng đế nhắm vào đầu tiên, bị động xin từ chức. Dương Đức Hiên đối với kết quả xử lý này vừa không cam vừa phẫn nộ, nhưng lại không có cách nào khiến hoàng đế thay đổi chủ ý, chỉ có thể oán hận trong lòng kéo tất cả người của Trâu gia vào sổ đen!
Án diệt môn Hồ Châu khuấy động toàn bộ bát quái ở kinh thành, làm người hợp tác với Diệp Chi Châu, Phí Cẩm Sơ đặc biệt viết thư khẩn đến hỏi han. Sau khi Diệp Chi Châu nhận được thư thì hết sức cảm động, sau đó quyết đoán đùa giỡn một trận, trong thư hồi âm úp mở chuyện Trâu Thanh, dẫn tới lòng hiếu kỳ của Phí Cẩm Sơ bùng nổ, tự mình đi tìm hiểu cuộc đời của Trâu Thanh. Thuyết thư tiên sinh lúc này vừa lúc hữu dụng, đủ loại tiểu bát quái về Trâu Thanh bắt đầu điên cuồng lưu truyền, nội dung bao gồm mẫu thân ác độc của Trâu Thanh cùng với sự kiêu căng ác độc tâm cơ thâm trầm của hắn.
[Tỷ lệ yêu nhau của Phí Cẩm Sơ cùng nhân vật chính giảm còn 20%, mong kí chủ tiếp tục cố gắng.]
[Tỷ lệ yêu nhau của Dương Kỳ cùng nhân vật chính giảm xuống 0%, đã lấy được hồn kỳ thứ hai, chúc mừng kí chủ, mong kí chủ tiếp tục cố gắng.]
Diệp Chi Châu thu hồi tầm mắt đang nhìn về phía màn ảnh, kéo kéo Thân Đình Uy bên cạnh, “Vẫn chưa bắt được Khang Nhuận sao?”
“Yên tâm, đã vây núi lại rồi, sớm muộn gì cũng bắt được hắn.” Thân Đình Uy bỏ sổ con kết án do quan phủ Hồ Châu đưa tới xuống, đặt sổ con do mình viết chung với nhau giao cho hộ vệ để hắn đưa đi gấp, sau đó xoay người giúp cậu khoác áo choàng, “Xin lỗi, dạo này bận rộn không có thời gian bồi ngươi.”
“Chính sự quan trọng hơn.” Cậu dựa qua cọ cọ bả vai người yêu, trong đầu nhớ lại tình tiết của Khang Nhuận, thuận miệng hỏi, “Chuyện bên này cần mấy ngày mới xử lý xong?”
“Nhiều nhất là hai ngày.” Thân Đình Uy ôm lấy cậu, sờ sờ tóc của cậu rồi lại xoa xoa vành tai cậu, “Bên nhạc phụ thế nào?”
“Vẫn còn tức giận.” Tiểu nhi tử bắt nhị nhi tử, Trâu Khánh bảo thủ hoàn toàn không thể tiếp nhận được chuyện này, viết liền mấy phong thư mắng cậu, thậm chí lúc giận đến cùng cực còn nói muốn đoạn tuyệt quan hệ với cậu ….. Mắng thì mắng đi, dù sao hiện tại Trâu Khánh cũng chỉ có thể lấy cậu ra trút giận, phỏng chừng bầu không khí giữa Trâu lão thái thái cùng Viên Tuệ rất vi diệu.
Thân Đình Uy biết trong lòng cậu có tính toán khác, nên không tiếp tục đề tài này, ngược lại nói đến chuyện bắt Khang Nhuận.
Cậu híp mắt nghe, ngón tay gõ gõ cái gương nhỏ nhét ở đai lưng, suy nghĩ trong đầu xoay nhanh. Khang Nhuận chưa bắt được, Trâu Thanh lại an tĩnh dị thường, hồn kỳ chỉ còn có một cái là còn đầy đủ ….. Cứ cảm thấy có chỗ nào là lạ, nhưng rốt cuộc là chỗ nào …… Trâu Thanh cũng không phải là người sẽ ngoan ngoãn chờ chết ……
Đột nhiên cậu nghĩ đến một khả năng, vội vàng ngẩng đầu hỏi, “Bây giờ Trâu Thanh đang bị nhốt ở đâu?”
“Sáng nay đã chuyển giao cho quan phủ, hiện tại hẳn là đang ở trong đại lao Lô Châu.”
Đại lao quan phủ …… Cậu nhíu mày, vội vàng hỏi, “Lúc các ngươi đi bắt Khang Nhuận có cùng hắn đối đầu chính diện không?”
“Không có, chỉ phát hiện một ít dấu vết hắn dừng lại cùng vật phẩm lưu lại.” Thân Đình Uy nói xong cũng dần dần ý thức được bất thường, biểu tình âm trầm, đứng dậy bước nhanh ra ngoài, “Ta đi đại lao một chuyến.”
Diệp Chi Châu vội vàng đuổi theo, “Ta đi cùng ngươi!” Là sơ suất của cậu, sau lưng Trâu Thanh đã có Trâu lão thái thái chỉ điểm, như vậy người thật sự liên hệ với Khang Nhuận có khả năng không phải là Trâu Thanh mà chính là Trâu lão thái thái! Hiện giờ tin tức Trâu Thanh bị bắt truyền khắp kinh thành, Trâu lão thái thái khẳng định đã biết được, nếu như đã biết, bà ta làm sao sẽ ngu ngốc để Khang Nhuận đi vào núi gặp Trâu Thanh được chứ! Những dấu vết trong núi hẳn là do Khang Nhuận làm ra để che mắt, nói không chừng lúc này hắn đang ẩn núp tại Lô Châu chuẩn bị thời cơ cứu Trâu Thanh ra! Cũng tại cậu quá mức ỷ lại kịch bản do hệ thống cung cấp, lại xem nhẹ thay đổi logic của kịch bản, chết tiệt! Đáng lẽ cậu nên ý thức được điểm này từ lúc Trâu Thanh gặp Triển Học Mịch mới đúng!
Hai người vội vã đuổi tới đại lao, thấy Triển Học Mịch xách theo một thực hạp lớn ngồi xổm trước nhà lao nhốt Trâu Thanh, đang liên miên cằn nhằn gì đó.
“Sao ngươi lại ở đây?” Diệp Chi Châu đi nhanh qua, theo tầm mắt của hắn nhìn về phía trong lao, thấy Trâu Thanh vẫn còn ở bên trong, thả tâm xuống, đau đầu nhìn về phía Triển Học Mịch, “Không phải đã an bài người đưa ngươi hồi kinh sao, sao ngươi lại chạy đến đây?” Tên thiếu gia Hầu phủ này hoàn toàn là một đứa trẻ không bao giờ lớn, thật sự là thấy một lần liền đau đầu một lần.
“Ta muốn gặp kẻ xấu lớn lên giống người tốt này trước khi đi …..” Triển Học Mịch nhát gan nhìn Thân Đình Uy phía sau, rụt rụt cổ, nuốt từ mỹ nhân trở vào, nhỏ tiếng nói, “Trước đó ta đụng phải một nữ đầu bếp phát cơm cho phạm nhân, cái kia, những đồ ăn đó không giống như là cho người ăn, sau khi Trâu Thanh hồi kinh sẽ bị chém đầu ngay lập tức, ta nghĩ tốt xấu gì cũng nên để hắn ăn một bữa ngon cuối cùng, liền đi tửu lâu mua cho hắn …..” Nói xong lại có chút ủy khuất, “Ta tốt bụng như vậy, hắn cư nhiên không thèm để ý ta, cũng không phải là ta sai hắn giết người, cũng không phải là ta muốn lấy đầu của hắn a …..”
Sắc mặt Thân Đình Uy thay đổi, “Ngươi nói người đưa cơm là một nữ đầu bếp?”
“Đúng vậy.” Triển Học Mịch thấy mặt y đen lại, càng thêm sợ hãi, “Là một nữ đầu bếp to cao, thấy ta tiến vào còn hướng ta hành lễ, là một người rất hữu lễ ……”
Không ổn!
Thân Đình Uy cùng Diệp Chi Châu liếc nhau, tiến lên trực tiếp đá văng cửa đại lao.
“Các ngươi đang làm gì đó?” Triển Học Mịch bị động tác thình lình của họ dọa đến, ánh mắt mở to nhìn hai người, đột nhiên hạ giọng nói rằng, “Các ngươi muốn cướp ngục sao? Không tốt đâu, tuy rằng cái tên xấu xa này là thân nhân của các ngươi, nhưng hắn thật sự rất xấu, không ……”
“Đưa cơm trong đại lao không thể là nữ đầu bếp được.” Ánh mắt Diệp Chi Châu nặng nề nhìn “Trâu Thanh” vẫn ở trong góc không động đậy, siết chặt tay, “Nữ đầu bếp ngươi nhìn thấy mới là người thật sự đến cướp ngục.”
“Cái gì?!” Triển Học Mịch kinh hãi.
Dây khóa trên cửa nhìn như rất chắc, kì thực đã sớm bị cắt đứt, Thân Đình Uy chỉ hơi dùng sức đạp một cước, những xích sắt liền gãy rụng rơi xuống đất. Thân Đình Uy đẩy cửa ra đi nhanh tới vén tóc trên mặt “Trâu Thanh” ra, sờ sờ cổ hắn, sau đó vẻ mặt ngưng trọng hướng Diệp Chi Châu lắc lắc đầu, “Là mặt nạ da người, người đã tử vong, dựa theo nhiệt độ cơ thể, hẳn là vừa mới chết không lâu.”
Nha dịch canh giữ ở bên ngoài nghe được động tĩnh vội vàng chạy tới, vừa vặn nghe được những lời này của y, tất cả đều ngây ngốc.
Thân Đình Uy đứng dậy, trầm giọng nói rằng, “Truyền lệnh, phong tỏa cửa thành, lục soát thành!”
Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.
Nha dịch đang ngây ngốc ồn ào hoàn hồn, sau đó vội vã chạy ra ngoài. Phạm nhân vừa mới chuyển vào đại lao Lô Châu không bao lâu đã bị người cướp đi, lão gia nhà mình chắc chắn sẽ bị xui xẻo! Lão gia xui xẻo, những kẻ giữ cửa lao như bọn họ sao sẽ có ngày lành chứ!
Diệp Chi Châu hít sâu, sau đó thở ra một hơi thật dài, xoa xoa trán, “Nhất định là Khang Nhuận làm ….. Rốt cuộc hắn đang nghĩ gì thế, tuy rằng sát thủ lấy tiền làm việc, nhưng ……” Nhưng việc của Trâu Thanh ầm ĩ lớn như vậy, còn kinh động đến cả Hoàng Thượng, người có chút thông minh cũng sẽ không đụng tới, Khang Nhuận bị ngốc sao?
“Chỉ trách ta không nên giao người cho quan phủ Lô Châu.” Thân Đình Uy tiến lên trấn an vuốt tóc của cậu.
“Ngươi cũng chỉ là dựa theo quy củ triều đình làm việc.” Diệp Chi Châu hơi bất đắc dĩ, khoát tay đi ra ngoài, “Chắc bọn họ chưa chạy xa đâu, chuyện lục soát thành đừng hy vọng vào quan phủ Lô Châu, chúng ta tự mình đi.”
Thân Đình Uy đuổi theo, nghe lời gật đầu, “Được, ta đi điều binh.”
Triển Học Mịch nhìn bọn họ đã đi xa, sau đó nghiêng đầu nhìn thi thể không người quản trong lao, sợ tới mức run lên, chạy vội ra ngoài, “Nương a, ta không bao giờ chạy loạn đi chơi nữa đâu, thế giới bên ngoài thật đáng sợ!”
Tiến hành lục soát cả ngày, nhưng không thu hoạch được gì cả.
Diệp Chi Châu ngồi ở trong phòng khách điếm, nhắm mắt lại từ từ khuếch tán tinh thần lực ra ngoài, bắt đầu tìm kiếm từng chỗ. Mặc dù trước đó cậu không lưu lại tinh thần lực ở trên người Trâu Thanh, nhưng cũng đã quét qua đối phương mấy lần, ít nhiều gì cũng còn nhớ rõ một ít khí tức, tuy rằng tìm người có chút gian nan, nhưng cũng không phải không được.
Thân Đình Uy đang bài tra dân chúng ở một nơi trong thành giống như nhận ra được gì, nhìn thoáng qua khách điếm Diệp Chi Châu ở, khuôn mặt căng thẳng hơi hơi thả lỏng.
Cách nơi bài tra dân chúng ở cửa thành không xa, Trâu Thanh kinh hoàng ôm chặt chính mình, khuôn mặt mang nước mắt nhìn về phía Khang Nhuận mặc một thân hắc y, lo lắng hỏi, “Khang Nhuận ca, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Khang Nhuận bỏ màn xuống xoay người liếc hắn một cái, vẫn là bộ dáng mặt không đổi sắc, “Đào di có ân với sư phụ ta, nếu ta đã đáp ứng sẽ cứu ngươi ra ngoài, tự nhiên sẽ không nuốt lời, ngươi cứ an tâm.”
“Nhưng bên ngoài đã phong tỏa thành lại, quan binh lập tức sẽ tra được nơi này, chúng ta ……”
“Nghe nói trên mặt ngươi có thoa dược thay đổi dung mạo? Một khi độc được giải thì khuôn mặt này của ngươi liền bị hủy đi đúng không?”
“Làm sao ngươi biết?” Trâu Thanh kinh nghi nhìn về phía hắn, “Khang Nhuận ca, ngươi, ngươi hỏi cái này để làm chi?”
Khang Nhuận từ trong ngực lấy ra một cái bình sứ quý trọng vuốt ve, nghiêng đầu nhìn hắn, khóe miệng cong lên, “Chỉ đáng tiếc cho hóa độc đan của sư phụ lưu lại ……”
Trâu Thanh bị nụ cười âm trầm của hắn dọa sợ tới mức nhịn không được xê dịch về sau, theo trực giác sờ soạng trong ngực, đang sờ đột nhiên nhớ tới đồ vật phòng thân trên người đều đã bị quan binh lấy đi, bất an trong lòng càng thêm nhiều, kéo kéo khóe miệng lộ ra vẻ mặt càng thêm đáng thương, ôn nhu nói, “Khang Nhuận ca, ngươi có bản lĩnh như vậy, ta tin ngươi nhất định có thể mang ta ra ngoài. Ngươi cũng mệt mỏi cả ngày rồi, ngủ, ngủ một hồi đi, ta canh cho ngươi.”
“Sau đó ngươi sẽ nhân cơ hội ta đang ngủ lấy đồ vật của ta rồi chạy trốn sao?” Khang Nhuận cười như không cười liếc hắn một cái, đột nhiên xoay người từ trong ống giày rút ra một chủy thủ ngắn xoay xoay trên tay, “Trên đời này, trừ bỏ sư phụ ra, ai ta cũng đều không tin.”
Chuông cảnh báo trong lòng Trâu Thanh rung mãnh liệt, biểu tình trên mặt lại càng đơn thuần vô tội, “Khang Nhuận ca ngươi suy nghĩ nhiều quá, ta chỉ là một ca nhi không có khí lực gì, sao có thể …….”
“Nhưng một ca nhi không có khí lực như ngươi giết người còn nhiều hơn cả ta.” Khang Nhuận ngắt lời hắn, khôi phục dáng vẻ mặt không đổi sắc, “Hoặc là ta vẽ hoa lên mặt của ngươi, hoặc là tự ngươi ăn hóa độc đan này, ngươi chọn cái nào?”
“Khang Nhuận ca ……”
“Vốn là ta đã chuẩn bị rửa tay gác kiếm sống như người bình thường.” Khang Nhuận đột nhiên tiến lên nắm gò má của hắn, cầm chủy thủ nhắm vào mặt của hắn, “Nhưng chỉ bởi vì chút ân tình chết tiệt của nãi nãi ngươi cùng nhược điểm của sư phụ ta trong tay bà ta, ta không thể không mạo hiểm tới cứu loại người chạm tay liền phỏng như ngươi.”
Ánh mắt Trâu Thanh nhìn theo cử động của chủy thủ, sợ tới mức ngừng thở.
“Ta đã xem thông cáo bên ngoài, ngươi quả thật đáng chết. Cho dù là sát thủ cũng không có giết người như vậy, tỷ như trẻ em, tỷ như trẻ sơ sinh …… Nhưng lòng dạ của ngươi so với sát thủ còn độc hơn!” Khang Nhuận buông mặt của hắn ra, lắc lắc bình sứ, “Đừng gọi ta là ca, cũng đừng ở trước mặt ta giả đáng thương, chỉ khiến ta càng thêm phẫn nộ thôi. Hiện tại, nói cho ta biết, thuốc này ngươi uống hay là không uống?”
Sắc mặt Trâu Thanh đã tái nhợt, đâu còn dám phản kháng, ngoan ngoãn nuốt dược vào.
Hóa độc đan có dược hiệu rất mạnh, chỉ qua mấy phút đồng hồ, trên mặt hắn liền dần dần toát ra máu đen. Cảm giác da thịt như bị lũ kiến gặm cắn vô cùng đau đớn tra tấn khiến hắn muốn hét lên, nhưng thân thể đã bị Khang Nhuận trói lại, miệng cũng bị nhét khăn bố, hắn chỉ có thể gắng gượng chịu đựng.
Một khắc đồng hồ sau, độc tố bị loại trừ, hắn thoát lực hôn mê bất tỉnh.
Khang Nhuận thu hồi tầm mắt, ném vào trong miệng hắn một viên bổ huyết đan, ánh mắt đảo qua diện mạo chân thật của hắn dưới lớp máu đen, hừ cười, “Xấu xí rác rưởi.”
[Tỷ lệ yêu nhau của Khang Nhuận cùng nhân vật chính giảm còn 50%, mong kí chủ tiếp tục cố gắng.]
Trong mạng lưới tinh thần lực rốt cục truyền đến một tia dao động đặc biệt, cậu ghi nhớ vị trí rồi nhanh chóng thu hồi tinh thần lực, nuốt một viên an thần hoàn, che cái trán lại. Thành Lô Châu quá lớn, cậu không cẩn thận dùng hết tinh thần lực rồi ……
Ánh mắt đảo qua màn ảnh, cậu chịu đựng đau đớn đứng lên, hoài nghi mình bị ảo giác. Nhân vật chính đã làm gì thế, sao tỷ lệ yêu đương của Khang Nhuận lại giảm xuống ……
Mở cửa phòng gọi hộ vệ đến công đạo vài câu, cậu trở về phòng ngã xuống giường, lại nuốt thêm một viên an thần hoàn, nhắm hai mắt lại. Hy vọng người yêu có thể cấp chút lực, sau khi có được tọa độ thì nhanh chóng bắt người trở về …… bên cậu còn phải bị choáng một lúc lâu mới hết được.
Bình luận facebook