Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 193
“Anh, anh là không khống chế được chính mình, ai kêu em mê người nhe vậy, khiến anh không tự kìm hãm được. Ha ha, muốn trách, vậy thì chỉ có thể trách em thôi!” Trần Thiên Minh dáng vẻ như là tiểu nhân đắc chí, hiện giờ hắn đã hiểu là nữ nhân thường xuyên vô lý, mà muốn đối phó với nữ nhân, vậy thì ngươi càng phải vô lý hơn so với nàng.
“Anh, anh nói hươu nói vượn,” Trương Lệ Linh thẹn thùng nói. Cô gái nào mà không thích người mình yêu khen mình xinh đẹp chứ, lại còn làm hắn không kìm hãm được nữa chứ! “Anh không được sợ em nữa, nếu anh còn sờ em như vậy, em không ngủ được.” Trương Lệ Linh nói xong, mặt lại càng đỏ hơn.
Trần Thiên Minh lại không để ý đến sự trách mắng của Trương Lệ Linh, hắn đang muốn dùng sức để rat ay, nhưng mà nghĩ vậy có lẽ là không tốt, nên, hắn đành phải tùy theo ý của Trương Lệ Linh. “Buông ra đi, phía dưới em kẹp anh như vậy, anh cũng không ngủ được.”
“Em buông ra cũng được, nhưng anh phải đáp ứng là không sờ phía dưới của em nữa.” Trương Lệ Linh nói với Trần Thiên Minh.
“Cái gì? Tại sao em lại sửa lại điều này? Lại còn sửa thành như vậy, em, điều em muốn thật là công bằng sao?” Vẻ mặt Trần Thiên Minh hơi giận, nếu mà như nàng nói, chính mình còn sờ cái gì chứ.
“Anh nếu không chịu, vậy thì em sẽ không thả tay anh ra đâu.” Trương Lệ Linh đắc ý đe dọa Trần Thiên Minh. Nàng cho đến giờ đều là bị hắn khi dễ, hiện tại có cơ hội khi dễ lại hắn, nàng sao có thể buông tha chứ? Nàng sao có thể để mất hứng chứ?
“Anh có thể đáp ứng em, chẳng qua, em không thể lật lọng như vậy, lát nữa lại được voi đòi tiên.” Trần Thiên Minh bất đắc dĩ nói.
“Được, thành giao.” Trương Lệ Linh cao hứng mở rộng hai chân ra.
“Ôi, tay anh đau chết mất.” Trần Thiên Minh cố ý giơ bàn tay bị Trương Lệ Linh kẹp lúc nãy, kêu thảm thiết.
“Thôi, thôi, anh có chút kỹ xảo này cũng đừng bêu xấu trước mặt em, anh nhanh đi ngủ đi, em mệt rồi, việc hôm nay đã bận, mai lại còn phải đi tìm người mua nữa!” Trương Lệ Linh nói với Trần Thiên Minh.
“Được, chúng ta đi ngủ.” Trần Thiên Minh gật đầu, sau đó cũng không quên đem tay mình đặt lên bộ ngực đầy đặn của Trương Lệ Linh.
Trương Lệ Linh thẹn thùng trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, sau đó nàng chậm rãi nhắm mắt. Có thể là vì Trương Lệ Linh đã quá mệt, nên chỉ lát sau, nàng đã truyền ra tiếng thở đều đều, xem ra là đang ngủ.
Trần Thiên Minh nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Trương Lệ Linh, hắn không khỏi nhẹ nhàng hôn lên mặt nàng một cái. Hắn sau khi hôn một cái, cũng không dám hôn nữa, sợ làm cho Trương Lệ Linh tỉnh giấc.
Nhìn thấy Trương Lệ Linh nở nụ cười ngọt ngào, Trần Thiên Minh đoán là nàng đang có mộng đẹp. Tròng thời gian này nàng đã rất vất vả rồi, chạy lên chạy xuống, rất nhiều việc nàng đều vất vả vì mình.
Trần Thiên Minh nhẹ nhàng vuốt ve bộ ngực đầy đặn của Trương Lệ Linh, cảm giác mềm mại đó khiến hắn vô cùng hưng phấn, phía dưới cũng đã bắt đầu phản ứng.
Đột nhiên, trong lòng hắn chợt động, đại bá đã nói là khi mình kích thích phía dưới thì hãy luyện Hương Ba Công, chậm rãi tụ chân khí đến đan điền. Hiện giờ, phía dưới mình không phải là đang phản ứng sao? Cũng kích thích lắm chứ? Mà dù sao thì mình cũng không ngủ được, không bằng luyện Hương Ba Công nửa giờ đặc thù đi. Nghĩ vậy, hắn một bên thì vuốt ve song nhũ đầy đặn của Trương Lệ Linh, một bên thì âm thầm niệm khẩu quyết Hương Ba Công, sau đó vận công.
Vừa luyện Hương Ba Công hắn liền cảm nhận được một luồng khí nóng lan tràn ra khắp toàn thân từ ‘chỗ đó’. Mà nhiệt lưu từ chỗ đó lại bất đồng với cỗ nhiệt lưu của Hương Ba Công, liên tục vận chuyển trên người hắn. Thời gian càng dài, khí nóng cũng càng chuyển nhanh, mà dường như hai dòng khí nóng này như đang đuổi nhau vậy. Lúc thì khí nóng từ bên dưới chạy nhanh hơn, lúc thì lại là do của Hương Ba Công nhanh hơn, lúc nhanh lúc chậm.
Cuối cùng, hai cỗ khí này hợp lại làm một, biến thành một cỗ khí nóng mạnh mẽ, chậm rãi đi đến đan điền của hắn. Tuy là chũng không có xuyên qua, nhưng cỗ khí nóng kia cũng làm Trần Thiên Minh cảm nhận được lực lượng của mình, đó chính là lực lượng mà mình dấu trong cơ thể, tuy là không thể bùng phát, nhưng cảm giác cũng rất chân thật.
Trần Thiên Minh chậm rãi mở mắt, hắn luyện một chu thiên, vừa vặn đúng nửa tiếng. Mà hắn hiện giờ, cảm giác sức mạnh tràn đầy, nhưng mà toàn thân lại không thể phát lực, nguyên nhân chính là do khiếu huyệt bị phế mà thành. Chẳng qua, Trần Thiên Minh cảm nhận được, hắn lại càng thêm cao hứng. HIện giờ, hắn càng lúc càng tin tưởng mình có thể hồi phục lại công lực.
Thật ra Trần Thiên Minh có cảm giác này, ngoài Hương Ba Công và huyết nghĩ hoàng ra, còn có một nguyên nhân quan trọng khác, đó chính là 10 năm công lực mà đại bá truyền cho, khiến thời gian hắn khôi phục công lực ngắn hơn nhiều.
Luyện Hương Ba Công một buổi tối, Trần Thiên Minh cảm thấy mình muốn ngủ. Vì thế, hắn chậm rãi nhắm mắt, nhẹ nhàng ôm Trương Lệ Linh, tiến vào mộng.
Không biết đã ngủ bao lâu, hai mắt của Trần Thiên Minh mở ra, chỉ thấy Trương Lệ Linh đang ngủ rất ngon, hơn nữa khuông mặt đang mỉm cười rất ngọt ngào, khiến sắc tâm trong lòng hắn lại bùng lên. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve ngực Trương Lệ Linh, liên tục lên xuống.
Sờ soạng một hồi lâu Trần Thiên Minh cảm thấy vẫn chưa đã nghiền, hắn lại nhìn xuống đùi Trương Lệ Linh, sắc tâm càng nồng hơn, bắt đầu sờ vuốt xuống đó. Chẳng qua là hắn sợ Trương Lệ Linh sẽ tỉnh lại, cho nên, hắn chỉ dám vuốt ve nhẹ nhàng, không thể cảm nhận tốt bên trong Trương Lệ Linh.
Trần Thiên Minh nhìn kỹ Trương Lệ Linh đang ngủ say, đột nhiên hắn nghĩ ra một kế, sắc đảm lại càng lớn hơn.
Hắn chậm rãi đưa tay xuống, sau đó lại nhẹ nhàng luồn tay vào trong.
Chạm, chạm. Trong lòng Trần Thiên Minh điên cuồng kêu lên. Tay hắn đã tiến vào một nửa, đã chạm vào đám cỏ cây của Trương Lệ Linh. Tuy chỉ là một chút, nhưng cũng là hắn đã chân chính chạm vào, hơn nữa, chỉ cần hắn đi sâu thêm chút nữa, vậy là có thể chạm vào được u cốc của Trương Lệ Linh, chạm đến địa phương đã khiến tâm hồn hắn mê say.
“Đông đông đông,” Một trận tiếng đập cửa mạnh mẽ vang lên.
Trần Thiên Minh tức đến mức muốn nhảy cả lên, M nó, là tên khốn nào không có mắt, thời điểm người ta ngủ lại đến quấy rầy. Trần Thiên Minh càng nghĩ càng tức, bởi vì hắn nghe thấy tiếng gõ cửa, vì thế phải vội vàng rút tay về, hắn sợ Trương Lệ Linh tỉnh lại phát hiện hành vi phạm quy của mình.
Quả nhiên, hắn vừa mới rút tay về, thì Trương Lệ Linh cũng mở bừng mắt, nhỏ giọng nói với Trần Thiên Minh: “Hình như có người gõ cửa bên ngoài?”
“Đúng vậy, không biết là đồ khốn nào không có mắt gõ cửa bên ngoài, đừng quan tâm đến hắn, chúng ta tiếp tục ngủ.” Trần Thiên Minh nhìn bộ ngực đầy đặn của Trương Lệ Linh, dâm đãng nói.
“Không ngủ, trời sáng rồi,” Trương Lệ Linh nhìn ngoài trời, nói với Trần Thiên Minh: “Anh đi mở cửa đi, không biết là có người nào có việc gấp tìm anh, em trốn vào trong WC trước đã. Vừa nói xong, Trương Lệ Linh liền đứng dậy, sửa sang lại quần áo, đi vào WC.
Trần Thiên Minh tức giận vừa đi ra cửa vừa mắng: “Là tên khốn nào không có mắt, mới sáng sớm như vậy đã gõ cửa, không muốn người khác ngủ chắc?”
“Ngươi, tên xú tiểu tử ngươi, dám mắng cả ta sao?” Đại bá đang gõ cửa bên ngoài thấy Trần Thiên Minh tức giận mắng mình, cũng rất tức giận, hét lớn.
“Ồ, đại bá, là người à!” Trần Thiên Minh cũng ngây người, không ngờ được người gõ cửa lại là đại bá, trời ơi, vừa rồi hình như là ‘ai đó’ mắng đại bá! Trần Thiên Minh thấy rất đau đầu.
“Xú tiểu tử, ngươi hết muốn sống rồi sao? Mắng ai hả?” Đại bá giơ nắm tay lên, chuẩn bị cho Trần Thiên Minh một đấm.
“Đại bá, người có phải là nghe nhầm không? Con có mắng người đâu? Con chỉ nói là, không biết ai hảo tâm như vậy, mới sáng sớm đã gọi con đi ăn sáng.” Trần Thiên Minh vội vàng cười nịnh hót với đại bá. Nếu hiện giờ đắc tội với đại bá, lão lại nói vài câu trước mặt Chung Hướng Lượng, vậy thì có khi là việc mình đến thành phố sẽ tan biến mất.
“Hừ, ngươi còn dám nói láo. Ta lát nữa tính sổ với ngươi sau, ta hỏi ngươi, ngươi vì cái gì mà lâu như vậy mới ra mở cửa?” Đại bá vừa nói vừa hoài nghi nhìn Trần Thiên Minh.
“Con, con vừa rồi còn đang ngủ, không nghe thấy.” Trần Thiên Minh ấp úng nhỏ giọng nói. Đại bá này còn tinh ranh hơn cả thỏ, trong phòng mình có người, vậy mà lão cũng cảm thấy được.
“Thật không?” Đại bá nhìn biểu hiện kỳ quái của Trần Thiên Minh, trong lòng lại càng chắc chắn suy nghĩ của mình. “Con mẹ ngươi, có phải là tối qua ngươi ra ngoài gọi một tiểu thư về để luyện Hương Ba Công không?” Đại bá vừa nói vừa tiến vào phòng, sau đó nhìn quanh.
“Đại bá, người đừng nhàm chán như vậy được không? Con, con là người như vậy sao? Dáng vẻ con anh tuấn tiêu sái thế này mà còn phải đi gọi tiểu thư sao?” Trần Thiên Minh bực tức nói. Đại bá cũng quá coi thường hắn, không, phải nói là cực kỳ coi thường hắn mới đúng.
“Ồ, sao lại không thấy người đâu ta?” Đại bá không nhìn thấy có người nào, liền nghi hoặc lẩm bẩm.
“Con nói rồi, chỉ có mình con, không có người khác đâu.” Trần Thiên Minh cao hứng nói.
“WC,” Đại bá đột nhiên nhớ ra mình còn chưa tìm trong WC, vì thế vội xoay khóa, chuẩn bị mở cửa. Lão còn cố ý lớn tiếng nói vọng vào bên trong WC: “Người trong WC nghe đây, nếu 3s mà ngươi còn chưa xong, ta sẽ phá cửa vào, xem ngươi có chịu ra không?”
“Cạch,” một tiếng, cánh cửa mở ra, Trương Lệ Linh với khuôn mặt đỏ bừng cũng bước ra.
“Là cô?” Đại bá cũng ngây người, lão còn tưởng là Trần Thiên Minh đi gọi tiểu thư đến, ai ngờ được lại là mỹ nữ tối qua.
Trương Lệ Linh liếc mắt nhìn Trần Thiên Minh, sau đó vội vàng chạy ra ngoài.
“Đại bá, con có việc, đi trước vậy.” Trần Thiên Minh thấy Trương Lệ Linh chạy ra ngoài, hắn cũng vội vàng thi hành kế thứ 36 ‘tẩu vi thượng sách’.
“Hừ, còn muốn chạy, không dễ thế đâu, nếu hôm nay ngươi không nói rõ chuyện này, vậy thì đừng mong chạy nữa.” Đại bá giữ chặt Trần Thiên Minh lại, xấu xa nói.
“Nói, nói chuyện gì vậy? Cái gì phải nói rõ ra?” Trần Thiên Minh giả vờ hồ đồ.
“Tối qua có phải là ngươi đem cô nương nhà người ta ‘thượng’ không?” Đại bá dâm đãng nói.
“Không có.” Trần Thiên Minh trả lời rất nhanh, không cần đến đại não phải phân tích.
“Không có? Ngươi nói như vậy, đến cả quỷ cũng không tin được.” Đại bá nhìn Trần Thiên Minh chằm chằm, hồ nghi nói.
“Thật sự là không mà, tối hôm qua chúng con chỉ tán gẫu và nói chuyện khách sạn thôi.” Trần Thiên Minh chột dạ nói.
“Ha ha, có phải là trò chuyện ở trên giường không?” Đại bá cười lớn, giống như là bắt gian được trên giường vậy.
“Không phải, quan hệ của bọn con rất bình thường, đại bá, người coi con là người như vậy sao?” Trần Thiên Minh vỗ ngực, lớn tiếng nói.
“Ta thấy ngươi 100% là như vậy.” Đại bá nói. “Đúng rồi, tối qua ngươi có luyện công không?” Đại bá đột nhiên hỏi Trần Thiên Minh.
“Luyện rồi.” Trần Thiên Minh cũng không lưu ý đến lời nói của đại bá có ý mập mờ, vội gật đầu nói.
“Vậy có phải là người một mặt thì kích thích, còn một mặt thì luyện Hương Ba Công cảm thấy không giống với trước không, hiệu quả đặc biệt tốt hơn đó.” Đại bá thần bí nhỏ giọng nói bên tai Trần Thiên Minh, giống như là sợ người khác nghe thấy vậy.
“Đúng rồi, đại bá, đúng như lời của người, con một mặt thì kích thích, một mặt luyện Hương Ba Công, hiệu quả đúng là rất tốt, con còn cảm thấy cả người đều tràn đầy sức mạnh. Nhưng chỉ là không thể phát khí mà thôi.” Trần Thiên Minh gật đầu nói.
“Vậy ngươi tối qua làm cách nào kích thích chính mình? Là cô gái vừa rồi giúp người, hay là ngươi và cô ta làm những động tác kích thích khác?” Đại bá cười gian nói.
“Anh, anh nói hươu nói vượn,” Trương Lệ Linh thẹn thùng nói. Cô gái nào mà không thích người mình yêu khen mình xinh đẹp chứ, lại còn làm hắn không kìm hãm được nữa chứ! “Anh không được sợ em nữa, nếu anh còn sờ em như vậy, em không ngủ được.” Trương Lệ Linh nói xong, mặt lại càng đỏ hơn.
Trần Thiên Minh lại không để ý đến sự trách mắng của Trương Lệ Linh, hắn đang muốn dùng sức để rat ay, nhưng mà nghĩ vậy có lẽ là không tốt, nên, hắn đành phải tùy theo ý của Trương Lệ Linh. “Buông ra đi, phía dưới em kẹp anh như vậy, anh cũng không ngủ được.”
“Em buông ra cũng được, nhưng anh phải đáp ứng là không sờ phía dưới của em nữa.” Trương Lệ Linh nói với Trần Thiên Minh.
“Cái gì? Tại sao em lại sửa lại điều này? Lại còn sửa thành như vậy, em, điều em muốn thật là công bằng sao?” Vẻ mặt Trần Thiên Minh hơi giận, nếu mà như nàng nói, chính mình còn sờ cái gì chứ.
“Anh nếu không chịu, vậy thì em sẽ không thả tay anh ra đâu.” Trương Lệ Linh đắc ý đe dọa Trần Thiên Minh. Nàng cho đến giờ đều là bị hắn khi dễ, hiện tại có cơ hội khi dễ lại hắn, nàng sao có thể buông tha chứ? Nàng sao có thể để mất hứng chứ?
“Anh có thể đáp ứng em, chẳng qua, em không thể lật lọng như vậy, lát nữa lại được voi đòi tiên.” Trần Thiên Minh bất đắc dĩ nói.
“Được, thành giao.” Trương Lệ Linh cao hứng mở rộng hai chân ra.
“Ôi, tay anh đau chết mất.” Trần Thiên Minh cố ý giơ bàn tay bị Trương Lệ Linh kẹp lúc nãy, kêu thảm thiết.
“Thôi, thôi, anh có chút kỹ xảo này cũng đừng bêu xấu trước mặt em, anh nhanh đi ngủ đi, em mệt rồi, việc hôm nay đã bận, mai lại còn phải đi tìm người mua nữa!” Trương Lệ Linh nói với Trần Thiên Minh.
“Được, chúng ta đi ngủ.” Trần Thiên Minh gật đầu, sau đó cũng không quên đem tay mình đặt lên bộ ngực đầy đặn của Trương Lệ Linh.
Trương Lệ Linh thẹn thùng trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, sau đó nàng chậm rãi nhắm mắt. Có thể là vì Trương Lệ Linh đã quá mệt, nên chỉ lát sau, nàng đã truyền ra tiếng thở đều đều, xem ra là đang ngủ.
Trần Thiên Minh nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Trương Lệ Linh, hắn không khỏi nhẹ nhàng hôn lên mặt nàng một cái. Hắn sau khi hôn một cái, cũng không dám hôn nữa, sợ làm cho Trương Lệ Linh tỉnh giấc.
Nhìn thấy Trương Lệ Linh nở nụ cười ngọt ngào, Trần Thiên Minh đoán là nàng đang có mộng đẹp. Tròng thời gian này nàng đã rất vất vả rồi, chạy lên chạy xuống, rất nhiều việc nàng đều vất vả vì mình.
Trần Thiên Minh nhẹ nhàng vuốt ve bộ ngực đầy đặn của Trương Lệ Linh, cảm giác mềm mại đó khiến hắn vô cùng hưng phấn, phía dưới cũng đã bắt đầu phản ứng.
Đột nhiên, trong lòng hắn chợt động, đại bá đã nói là khi mình kích thích phía dưới thì hãy luyện Hương Ba Công, chậm rãi tụ chân khí đến đan điền. Hiện giờ, phía dưới mình không phải là đang phản ứng sao? Cũng kích thích lắm chứ? Mà dù sao thì mình cũng không ngủ được, không bằng luyện Hương Ba Công nửa giờ đặc thù đi. Nghĩ vậy, hắn một bên thì vuốt ve song nhũ đầy đặn của Trương Lệ Linh, một bên thì âm thầm niệm khẩu quyết Hương Ba Công, sau đó vận công.
Vừa luyện Hương Ba Công hắn liền cảm nhận được một luồng khí nóng lan tràn ra khắp toàn thân từ ‘chỗ đó’. Mà nhiệt lưu từ chỗ đó lại bất đồng với cỗ nhiệt lưu của Hương Ba Công, liên tục vận chuyển trên người hắn. Thời gian càng dài, khí nóng cũng càng chuyển nhanh, mà dường như hai dòng khí nóng này như đang đuổi nhau vậy. Lúc thì khí nóng từ bên dưới chạy nhanh hơn, lúc thì lại là do của Hương Ba Công nhanh hơn, lúc nhanh lúc chậm.
Cuối cùng, hai cỗ khí này hợp lại làm một, biến thành một cỗ khí nóng mạnh mẽ, chậm rãi đi đến đan điền của hắn. Tuy là chũng không có xuyên qua, nhưng cỗ khí nóng kia cũng làm Trần Thiên Minh cảm nhận được lực lượng của mình, đó chính là lực lượng mà mình dấu trong cơ thể, tuy là không thể bùng phát, nhưng cảm giác cũng rất chân thật.
Trần Thiên Minh chậm rãi mở mắt, hắn luyện một chu thiên, vừa vặn đúng nửa tiếng. Mà hắn hiện giờ, cảm giác sức mạnh tràn đầy, nhưng mà toàn thân lại không thể phát lực, nguyên nhân chính là do khiếu huyệt bị phế mà thành. Chẳng qua, Trần Thiên Minh cảm nhận được, hắn lại càng thêm cao hứng. HIện giờ, hắn càng lúc càng tin tưởng mình có thể hồi phục lại công lực.
Thật ra Trần Thiên Minh có cảm giác này, ngoài Hương Ba Công và huyết nghĩ hoàng ra, còn có một nguyên nhân quan trọng khác, đó chính là 10 năm công lực mà đại bá truyền cho, khiến thời gian hắn khôi phục công lực ngắn hơn nhiều.
Luyện Hương Ba Công một buổi tối, Trần Thiên Minh cảm thấy mình muốn ngủ. Vì thế, hắn chậm rãi nhắm mắt, nhẹ nhàng ôm Trương Lệ Linh, tiến vào mộng.
Không biết đã ngủ bao lâu, hai mắt của Trần Thiên Minh mở ra, chỉ thấy Trương Lệ Linh đang ngủ rất ngon, hơn nữa khuông mặt đang mỉm cười rất ngọt ngào, khiến sắc tâm trong lòng hắn lại bùng lên. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve ngực Trương Lệ Linh, liên tục lên xuống.
Sờ soạng một hồi lâu Trần Thiên Minh cảm thấy vẫn chưa đã nghiền, hắn lại nhìn xuống đùi Trương Lệ Linh, sắc tâm càng nồng hơn, bắt đầu sờ vuốt xuống đó. Chẳng qua là hắn sợ Trương Lệ Linh sẽ tỉnh lại, cho nên, hắn chỉ dám vuốt ve nhẹ nhàng, không thể cảm nhận tốt bên trong Trương Lệ Linh.
Trần Thiên Minh nhìn kỹ Trương Lệ Linh đang ngủ say, đột nhiên hắn nghĩ ra một kế, sắc đảm lại càng lớn hơn.
Hắn chậm rãi đưa tay xuống, sau đó lại nhẹ nhàng luồn tay vào trong.
Chạm, chạm. Trong lòng Trần Thiên Minh điên cuồng kêu lên. Tay hắn đã tiến vào một nửa, đã chạm vào đám cỏ cây của Trương Lệ Linh. Tuy chỉ là một chút, nhưng cũng là hắn đã chân chính chạm vào, hơn nữa, chỉ cần hắn đi sâu thêm chút nữa, vậy là có thể chạm vào được u cốc của Trương Lệ Linh, chạm đến địa phương đã khiến tâm hồn hắn mê say.
“Đông đông đông,” Một trận tiếng đập cửa mạnh mẽ vang lên.
Trần Thiên Minh tức đến mức muốn nhảy cả lên, M nó, là tên khốn nào không có mắt, thời điểm người ta ngủ lại đến quấy rầy. Trần Thiên Minh càng nghĩ càng tức, bởi vì hắn nghe thấy tiếng gõ cửa, vì thế phải vội vàng rút tay về, hắn sợ Trương Lệ Linh tỉnh lại phát hiện hành vi phạm quy của mình.
Quả nhiên, hắn vừa mới rút tay về, thì Trương Lệ Linh cũng mở bừng mắt, nhỏ giọng nói với Trần Thiên Minh: “Hình như có người gõ cửa bên ngoài?”
“Đúng vậy, không biết là đồ khốn nào không có mắt gõ cửa bên ngoài, đừng quan tâm đến hắn, chúng ta tiếp tục ngủ.” Trần Thiên Minh nhìn bộ ngực đầy đặn của Trương Lệ Linh, dâm đãng nói.
“Không ngủ, trời sáng rồi,” Trương Lệ Linh nhìn ngoài trời, nói với Trần Thiên Minh: “Anh đi mở cửa đi, không biết là có người nào có việc gấp tìm anh, em trốn vào trong WC trước đã. Vừa nói xong, Trương Lệ Linh liền đứng dậy, sửa sang lại quần áo, đi vào WC.
Trần Thiên Minh tức giận vừa đi ra cửa vừa mắng: “Là tên khốn nào không có mắt, mới sáng sớm như vậy đã gõ cửa, không muốn người khác ngủ chắc?”
“Ngươi, tên xú tiểu tử ngươi, dám mắng cả ta sao?” Đại bá đang gõ cửa bên ngoài thấy Trần Thiên Minh tức giận mắng mình, cũng rất tức giận, hét lớn.
“Ồ, đại bá, là người à!” Trần Thiên Minh cũng ngây người, không ngờ được người gõ cửa lại là đại bá, trời ơi, vừa rồi hình như là ‘ai đó’ mắng đại bá! Trần Thiên Minh thấy rất đau đầu.
“Xú tiểu tử, ngươi hết muốn sống rồi sao? Mắng ai hả?” Đại bá giơ nắm tay lên, chuẩn bị cho Trần Thiên Minh một đấm.
“Đại bá, người có phải là nghe nhầm không? Con có mắng người đâu? Con chỉ nói là, không biết ai hảo tâm như vậy, mới sáng sớm đã gọi con đi ăn sáng.” Trần Thiên Minh vội vàng cười nịnh hót với đại bá. Nếu hiện giờ đắc tội với đại bá, lão lại nói vài câu trước mặt Chung Hướng Lượng, vậy thì có khi là việc mình đến thành phố sẽ tan biến mất.
“Hừ, ngươi còn dám nói láo. Ta lát nữa tính sổ với ngươi sau, ta hỏi ngươi, ngươi vì cái gì mà lâu như vậy mới ra mở cửa?” Đại bá vừa nói vừa hoài nghi nhìn Trần Thiên Minh.
“Con, con vừa rồi còn đang ngủ, không nghe thấy.” Trần Thiên Minh ấp úng nhỏ giọng nói. Đại bá này còn tinh ranh hơn cả thỏ, trong phòng mình có người, vậy mà lão cũng cảm thấy được.
“Thật không?” Đại bá nhìn biểu hiện kỳ quái của Trần Thiên Minh, trong lòng lại càng chắc chắn suy nghĩ của mình. “Con mẹ ngươi, có phải là tối qua ngươi ra ngoài gọi một tiểu thư về để luyện Hương Ba Công không?” Đại bá vừa nói vừa tiến vào phòng, sau đó nhìn quanh.
“Đại bá, người đừng nhàm chán như vậy được không? Con, con là người như vậy sao? Dáng vẻ con anh tuấn tiêu sái thế này mà còn phải đi gọi tiểu thư sao?” Trần Thiên Minh bực tức nói. Đại bá cũng quá coi thường hắn, không, phải nói là cực kỳ coi thường hắn mới đúng.
“Ồ, sao lại không thấy người đâu ta?” Đại bá không nhìn thấy có người nào, liền nghi hoặc lẩm bẩm.
“Con nói rồi, chỉ có mình con, không có người khác đâu.” Trần Thiên Minh cao hứng nói.
“WC,” Đại bá đột nhiên nhớ ra mình còn chưa tìm trong WC, vì thế vội xoay khóa, chuẩn bị mở cửa. Lão còn cố ý lớn tiếng nói vọng vào bên trong WC: “Người trong WC nghe đây, nếu 3s mà ngươi còn chưa xong, ta sẽ phá cửa vào, xem ngươi có chịu ra không?”
“Cạch,” một tiếng, cánh cửa mở ra, Trương Lệ Linh với khuôn mặt đỏ bừng cũng bước ra.
“Là cô?” Đại bá cũng ngây người, lão còn tưởng là Trần Thiên Minh đi gọi tiểu thư đến, ai ngờ được lại là mỹ nữ tối qua.
Trương Lệ Linh liếc mắt nhìn Trần Thiên Minh, sau đó vội vàng chạy ra ngoài.
“Đại bá, con có việc, đi trước vậy.” Trần Thiên Minh thấy Trương Lệ Linh chạy ra ngoài, hắn cũng vội vàng thi hành kế thứ 36 ‘tẩu vi thượng sách’.
“Hừ, còn muốn chạy, không dễ thế đâu, nếu hôm nay ngươi không nói rõ chuyện này, vậy thì đừng mong chạy nữa.” Đại bá giữ chặt Trần Thiên Minh lại, xấu xa nói.
“Nói, nói chuyện gì vậy? Cái gì phải nói rõ ra?” Trần Thiên Minh giả vờ hồ đồ.
“Tối qua có phải là ngươi đem cô nương nhà người ta ‘thượng’ không?” Đại bá dâm đãng nói.
“Không có.” Trần Thiên Minh trả lời rất nhanh, không cần đến đại não phải phân tích.
“Không có? Ngươi nói như vậy, đến cả quỷ cũng không tin được.” Đại bá nhìn Trần Thiên Minh chằm chằm, hồ nghi nói.
“Thật sự là không mà, tối hôm qua chúng con chỉ tán gẫu và nói chuyện khách sạn thôi.” Trần Thiên Minh chột dạ nói.
“Ha ha, có phải là trò chuyện ở trên giường không?” Đại bá cười lớn, giống như là bắt gian được trên giường vậy.
“Không phải, quan hệ của bọn con rất bình thường, đại bá, người coi con là người như vậy sao?” Trần Thiên Minh vỗ ngực, lớn tiếng nói.
“Ta thấy ngươi 100% là như vậy.” Đại bá nói. “Đúng rồi, tối qua ngươi có luyện công không?” Đại bá đột nhiên hỏi Trần Thiên Minh.
“Luyện rồi.” Trần Thiên Minh cũng không lưu ý đến lời nói của đại bá có ý mập mờ, vội gật đầu nói.
“Vậy có phải là người một mặt thì kích thích, còn một mặt thì luyện Hương Ba Công cảm thấy không giống với trước không, hiệu quả đặc biệt tốt hơn đó.” Đại bá thần bí nhỏ giọng nói bên tai Trần Thiên Minh, giống như là sợ người khác nghe thấy vậy.
“Đúng rồi, đại bá, đúng như lời của người, con một mặt thì kích thích, một mặt luyện Hương Ba Công, hiệu quả đúng là rất tốt, con còn cảm thấy cả người đều tràn đầy sức mạnh. Nhưng chỉ là không thể phát khí mà thôi.” Trần Thiên Minh gật đầu nói.
“Vậy ngươi tối qua làm cách nào kích thích chính mình? Là cô gái vừa rồi giúp người, hay là ngươi và cô ta làm những động tác kích thích khác?” Đại bá cười gian nói.
Bình luận facebook