• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Lưu Manh Lão Sư (6 Viewers)

  • Chương 195

Khi bọn Lâm Quốc nghe Trần Thiên Minh nói luyện môn võ công này bọn họ phải làm xử nam cả đời, tất cả đều kêu lên sợ hãi. Tiểu Tô kêu to: ”Lão Đại, vậy thì chúng ta làm gì bây giờ? Nhà em ba đời độc đinh, nếu như phải làm xử nam như thế em sẽ làm thất vọng tổ tông”.


“Các ngươi đừng có nghe tên tiểu tử thúi đó nói bậy. Làm gì có chuyện như thế. Môn võ công này đúng là xử nam mới luyện được, nhưng sau khi đã luyện thì không quan hệ tới việc có còn là xử nam hay không. Nhưng nếu các ngươi không muốn làm xử nam thì cũng không sao cả” Đại bá vừa mắng Trần Thiên Minh vừa thuyết giáo bọn Lâm Quốc.


“Không nghĩ, không nghĩ” Bọn Lâm Quốc vừa lau mồ hôi lạnh túa ra trên trán vừa vội trả lời.


Bọn họ trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, ngươi đúng là dọa người. Thật sự là dọa chết người.


“Xú tiểu tử, về sau không biết thì đừng có làm bộ ta đây. Ngươi lần trước giúp bọn hắn loạn đả kinh mạch, may mà không có chuyện gì xảy ra nếu không thì bọn hắn thê thảm rồi” Đại bá cốc đầu Trần Thiên Minh.


“Con chỉ nói đùa thôi, ai biết được họ coi là thật” Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói.


Đại bá trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh nói: ”Đừng nói nữa. Ta đói rồi, mau chuẩn bị cái gì cho ta ăn” Nói xong ông đá một cước vào mông Trần Thiên Minh.


“Trời ơi, đại bá. Đây là cái quần hàng hiệu con mới mua, chân của người bẩn quá, tối qua người không rửa chân à?” Trần Thiên Minh nhìn bàn chân bẩn của đại bá, hắn làm bộ đau khổ nói.


“Em đã gọi đại bá đi rửa chân, đại bá nói không rửa” Trương Ngạn Thanh nói với Trần Thiên Minh.


“Đừng nhiều lời, nhanh lên làm cái gì cho ta ăn. Ta ăn không nhiều lắm. Bữa sáng của ta chỉ cần nửa con gà, bốn cái bánh bao, nửa cân rượu là được” Đại bá làm bộ sốt ruột.


“Cái gì?” Một người ăn sáng nửa con gà, bốn cái bánh bao và một cân rượu, còn không nhiều sao? Xem ra đại bá này cũng biết hưởng thụ.


“Được, Lâm Quốc đi mua đi” Trần Thiên Minh thấy tối qua đại bá vì hắn mà hao tổn mười năm công lực, hắn vẫn không yên tâm vội nói với Trương Ngạn Thanh: ”Ngạn Thanh, cậu đi gọi Lệ Linh xuống ăn sáng” Từ khi khách sạn gặp chuyện không may, Trần Thiên Minh đã cho tất cả nhân viên khách sạn nghỉ việc, thanh toán tất cả tiền lương cho họ. Khách sạn chỉ còn lại mấy người bọn họ.


Một lát sau Trương Lệ Linh từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy ánh mắt của Đại bá nhìn mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ lên giống như một quả táo chín.


“Cô gái, tối qua cô ngủ ngon không?” Đại bá cố ý hỏi Lệ Linh.


“Cháu ngủ rất ngon” Mặt của Trương lệ Linh càng lúc càng đỏ, nàng cúi đầu không dám nhìn đại bá.


Trần Thiên Minh thấy đại bá như vậy hắn vội nói xen vào gỡ cho Trương Lệ Linh: “Đại bá, người ngồi nghỉ đi. Tối qua người rất vất vả giúp cho con cùng mấy người Ngạn Thanh” Đại bá thấy Trần Thiên Minh quan tâm đến mình như vậy, ông gật đầu đi tới ghế và ngồi xuống.


“Lệ Linh, hôm nay em và anh đi giải quyết chút công chuyện” Trần Thiên Minh thấy vẻ mặt đỏ hồng của Trương Lệ Linh hắn liền động tâm nói.


“Ừm” Trương Lệ Linh gật đầu.


“Này, tiểu tử, ngươi không nên lúc nào cũng quan tâm đến các cô gái như vậy chứ. Xem ngươi kìa, dáng vẻ say mê, cô gái thì mặt đỏ thế kia. Nếu ngươi thực sự thích cô gái này, cứ mạnh dạn cho ta biết ta sẽ đứng ra làm chủ cho các ngươi. Ta chỉ cần hai người cho ta một phong bao đỏ thôi. Tiền không cần nhiều lắm, chỉ cần một, hai vạn là được” Đại bá vừa cười vừa nói.


“Cái gì? Nhiều thế, đại bá, người làm như con là ngân hàng không bằng” Trần Thiên Minh trừng mắt nhìn đại bá rồi nói.


Lâm Quốc mua bữa sáng trở về. Mọi người tề tựu ăn sáng. Sau khi ăn xong, mọi người vội vàng chia nhau ra đi làm việc.


“Thiên Minh, sao anh lại bán với giá thấp như thế?” Trên đường quay về Trương Lệ Linh phàn nàn với Trần Thiên Minh. Mới rồi người mua trả giá rất thấp rõ ràng đã ép giá.


Trương Lệ Linh vốn không đồng ý bán nhưng Trần Thiên Minh lại đồng ý mức giá đó.


“Vậy em có thể tìm được người trả giá cao hơn không” Trần Thiên Minh hỏi lại Trương Lệ Linh.


“Không” Trương Lệ Linh lắc đầu nói.


“Thì đó, khách sạn và công ty xảy ra chuyện như thế. Có người mua lại đã là tốt rồi. giá này tuy hơi thấp nhưng vẫn tốt hơn là không có ai mua. Nếu không ai mua lại chúng ta không có tiền bồi thường thì lúc đó người chịu thiệt hại chính là chúng ta, không bằng bây giờ bán rẻ một chút, giải quyết chuyện của chúng ta, em nghĩ đúng không?” Trần Thiên Minh vuốt tóc Trương Lệ Linh, nhẹ nhàng nói. Lúc trước Trương Lệ Linh đã nói với hắn về số tiền thu được sau khi bán khách sạn và công ty, sau khi trả tiền bồi thường thì vẫn còn lại vài trăm vạn. Hắn đã thầm nghĩ kế hoạch sử dụng số tiền còn lại này.


“Ring, ring, ring” Chuông điên thoại di động của Trần Thiên Minh reo lên.


“Xin chào, có phải là Thiên Minh không? Anh là Chung Hướng Lượng” Từ trong điện thoại di động truyền ra giọng nói của Chung Hướng Lượng


“Sư huynh, là anh à” Trần Thiên Minh nói.


“Chuyện của em, anh đã dùng chút quan hệ nói giúp rồi, chuyện không còn lớn nữa rồi. Tiền đền bù giải quyết sao rồi?” Chung Hướng Lượng hỏi.


“Không có gì, ngày mai em nhận tiền liền trả tiền đền bù” Trần Thiên Minh nói.


“Được, tiện đây anh nói em biết việc em chuyển về thành phố anh đã sắp đặt giúp em rồi, về trường số chín. Trường này đang phát triển, cần tuyển thêm nhiều giáo viên. Tuần sau em có thể tới ghi danh. Đương nhiên em có thể bắt đầu từ học kỳ tới” Chung Hướng Lượng nói.


Trần Thiên Minh nghe Chung Hướng Lượng nói giúp hắn nhanh chóng giải quyết sự việc, hắn vui mừng nói: ”Sư huynh, tuần tới em mới phải đến trường mới nên lúc này cũng nhàn rỗi” Thật ra thì Trần Thiên Minh muốn đi tìm Thái Đông Phong báo thù.


“Em đến sớm một chút cũng không sao. Em không được làm xằng bậy. Bây giờ em không phải là đối thủ của Thái Đông Phong. Nhất định phải nghe theo sự sắp xếp của anh” Chung Hướng Lượng sợ Trần Thiên Minh sốt ruột đi tìm Thái Đông Phong thì sẽ gây ra phiền toái lớn bởi vì lúc này không phải là lúc báo thù.


“Em biết” Trần Thiên Minh nói.


“Tốt lắm, đến lúc đó chúng ta sẽ liên lạc bằng điện thoại. Gặp lại sau” Chung Hướng Lượng nói.


“Gặp lại sau!” Trần Thiên Minh nói rồi tắt máy.


“Anh muốn chuyển đến trường học ở thành phố à?” Trương Lệ Linh nghi ngờ hỏi Trần Thiên Minh. Vừa rồi nàng loáng thoáng nghe được câu chuyện giữa Trần Thiên Minh và Chung Hướng Lượng, nàng biết tuần tới Trần Thiên Minh sẽ chuyển lên thành phố.


“Đúng, ngày mai chúng ta sẽ cùng giải quyết mọi chuyện, sau đó thì anh có thể yên tâm lên thành phố tìm hung thủ sát hại Tiểu Hào” Trần Thiên Minh nói.


“Được, buổi chiều em sẽ chuẩn bị cẩn thận các hợp đồng có liên quan” Trương Lệ Linh nói.


“Em vất vả quá, Lệ Linh” Trần Thiên Minh nói.


“Chỉ còn vất vả ngày mai nữa thôi, không biết sau này sẽ không còn cơ hội giúp anh nữa” Trương Lệ Linh cười nói với Trần Thiên Minh, nụ cười của nàng méo xệch đi.


Trần Thiên Minh nhìn ánh mắt của Trương Lệ Linh, hắn yên lặng không nói gì cùng Lệ Linh quay về khách sạn.


Ngày hôm sau, Trần Thiên Minh cùng người mua ký kết hợp đồng. sau khi nhận tiền hắn liền trả tiền bồi thường. Sau đó hắn gọi Lâm Quốc cùng Trương Lệ Linh mấy người lên căn phòng hắn dùng để nghỉ ngơi.


“Lâm Quốc, hai mươi vạn này cậu, Lệ Linh, Ngạn Thanh cùng Tiểu Tô chia nhau. Mọi người đi theo ta lâu như vậy mà ta không mang lại điều tốt gì cho mọi người. Mặc khác cậu bán giúp ta chiếc ô tô và xe tải nhỏ, đưa tiền đó cho người nhà của Tiểu Hào. Nói cho bọn họ biết hàng năm ta đều trợ cấp cho họ, giúp họ có cuộc sống yen ổn” Nói đến Tiểu Hào, Trần Thiên Minh lại thấy trong người khó chịu.


“Lão Đại, Tiểu Hào không còn cha mẹ, hắn chỉ có một người em gái nhưng hai anh em hắn quan hệ không tốt nên em gái hắn ra ngoài đi làm đến giờ vẫn không liên lạc được” Lâm Quốc nói với Trần Thiên Minh. “Vậy cậu cầm tiền rồi đi tìm em gái Tiểu Hào, tìm được thì báo cho ta” Trần Thiên Minh nói.


“Được” Lâm Quốc gật đầu.


“Thiên Minh, em không cần tiền của anh. Hơn nữa lúc này anh rất cần tiền” Trương Lệ Linh lắc đầu từ chối Trần Thiên Minh khi hắn muốn nàng nhận năm vạn.


“Anh vẫn còn lại hai mươi vạn” Trần Thiên Minh cười nói với Trương Lệ Linh. Nếu như chính hắn không có công lực, đi đến sòng bạc thì hắn cũng không có số tiền đó.


“Đại ca, bọn em muốn theo anh. Sư phụ nói khi nào anh chuyển lên thành phố, bọn em cũng lên đó cùng anh” Lâm Quốc nói với Trần Thiên Minh. Bây giờ bọn họ gọi Chung Hướng Lượng là sư phụ.


“Mọi người đi theo ta làm gì?” Trần Thiên Minh thấy kỳ quái.


“Bọn em cũng không biết. Sư phụ trước lúc đi có nói thế. Người nói sau này chúng ta sẽ biết” Trương Ngạn Thanh nói.


“Ừ” Hiện tại Trần Thiên Minh cũng không biết trong hồ lô của sư huynh Chung Hướng Lượng bán thuốc gì.


“Tốt lắm, đến lúc đó các cậu cứ đi theo ta, nhưng các cậu cứ cầm lấy tiền, dù sao thì ta cũng không thiếu tiền. Xe ta cũng không bán nữa. Trước tiên các cậu đi tìm em gái của Tiểu Hào, kể cho cô ấy chuyện của anh mình. Còn nữa, Lâm Quốc cậu nhớ đem tiền phát cho công nhân, không được nợ ai, dù sao họ kiếm tiền cũng không dễ dàng gì”.


Ban đầu Trương Lệ Linh không muốn cầm tiền nhưng Trần Thiên Minh kiên trì thuyết phục, nàng chấp nhận: ”Thiên Minh, em sẽ không tìm việc làm trong vòng nửa năm nếu anh lại tiếp tục kinh doanh, cần nhân lực, anh nghĩ em có thể làm được, anh cứ tìm em” Trương Lệ Linh nói xong nàng buồn bã rời đi.


“Chúng ta cũng chuẩn bị đi thôi, chủ nhân mới của khách sạn sắp tới rồi. Các cậu cứ về nhà nghỉ ngơi vài ngày. Sau này ta sẽ lại tìm các cậu” Trần Thiên Minh xem ra không muốn từ bỏ khách sạn. Hắn đi thu thập hành lý, quay lại nơi mà hắn đã công tác trong mấy năm trời.


Trần Thiên Minh đi tới trường học, phát hiện ra lão hiệu trưởng đầu heo kia đang đứng ở cổng.


“Hiệu trưởng Lý, có phải ông hay mua dâm nên đã bị cách chức, bây giờ phải làm quản giáo không?” Trần Thiên Minh cố ý chế nhạo hiệu trưởng Lý.


“Ôi chao, Thiên Minh là cậu hả, ngọn gió nào đưa cậu đến đây thế, cậu lại còn lái xe đến nữa chứ. Tôi đã nói mà cậu không phải là người thường” Lý hiệu trưởng làm bộ tươi cười nói với Trần Thiên Minh.


“Tôi đương nhiên không phải người bình thường, không phải tôi đã bị ông khai trừ rồi sao?” Trần Thiên Minh trừng mắt nhìn hiệu trưởng Lý, tức giận nói.


“Đó chỉ là hiểu lầm. Hơn nữa, không phải cậu đã sửa chữa rồi sao? Hôm nay có người ở thành phố đến lấy hồ sơ của cậu, người đó nói tuàn tới cậu sẽ chuyển về thành phố. Lợi hại thật, giáo viên ở trường thật lợi hại, đầu tiên là Hà Đào, giờ thì đến cậu, nói đi là đi liền, đều là người từ thành phố đến lấy hồ sơ. Chúng ta chỉ là những người bé nhỏ nên không dám đắc tội với ai” Lý hiệu trưởng cười giả lả với Trần Thiên Minh.


Hôm nay người từ thành phố đến lấy hồ sơ của Trần Thiên Minh nói rằng sẽ điều hắn chuyển về thành phố. Hắn nghe xong còn tưởng mình nghe nhầm, đang nằm mơ. Khi hắn véo đùi mấy cái hắn mới biết không phải hắn đang nằm mơ. Hắn lại thấy sợ hãi. Hắn vốn muốn làm hại Trần Thiên Minh nhưng thật không ngờ Trần Thiên Minh lại chuyển đến thành phố. Sự tình này rất quái dị. Diệp Đại Vĩ đã nói bọn chúng sẽ xử lý việc này. Sao chúng lại để cho Trần Thiên Minh chuyển lên thành phố được vậy?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom