Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 180
Chương 180: Có thể che mưa chắn gió cho người khác
Trương Thiên Thành thầm chửi một câu, sau đó nói: “Tăng số người bám theo ven đường, không được để hắn ta chạy lên đường cao tốc.”
“Rõ!”
Trần Đức Bảo nghiêm giọng đáp.
Ở bên kia, Vũ Linh Đan đang cầm lấy điện thoại, trong lòng mãi không thể buông lơi, cô đâu thể cứ đi thẳng thế được, sau khi đi một lúc, Vũ Linh Đan bỗng nói: “Phan Bảo Thái, anh dừng xe lại đi.”
“Tại sao?”
Phan Bảo Thái không rõ.
“Không có gì đâu, hôm nay cảm ơn anh.”
Vũ Linh Đan cảm kích.
Thậm chí cô còn không biết tại sao mình ở viện, khi tỉnh lại nghe thấy tiếng cãi vã bên ngoài, dưới tình huống này nhất định là cô không tiện lộ duyện, cũng may là gặp được Phan Bảo Thái.
Phan Bảo Thái không dừng xe lại mà vừa lái vừa nói: “Linh Đan, chẳng lẽ em còn muốn đứng giữa hai anh em họ hay sao, đừng nói là người nhà họ Trương không thể chấp nhận em, mà ngày nào đó họ cũng sẽ vì em mà đánh nhau đến vỡ đầu chảy máu.”
Đúng là chuyện như vậy đã xảy ra rồi.
Trong lòng Vũ Linh Đan vô cùng khó chịu.
Bây giờ bị Phan Bảo Thái nhắc đến, trong lòng cô càng thấy rối loạn hơn: “Không thể đi thẳng một mạch như thế được, tôi còn có việc.”
Chỉ cần mình vẫn còn ở thành phố Cần Thơ một ngày thì Trương Thiên Thành cũng sẽ tìm được thôi.
“Phan Bảo Thái, đỗ xe đi.”
Lần này, Vũ Linh Đan trở nên vô cùng kiên quyết.
Nhưng giọng điệu của Phan Bảo Thái cũng kiên định không kém, anh ta không cho phép ai phản bác.
“Không được, Vũ Linh Đan, họ đã làm em bị thương nặng như vậy, lần này anh về, chắc chắn sẽ không để chuyện như vậy xảy ra lần nữa.”
Phan Bảo Thái lớn giọng nói khiến Vũ Linh Đan ngẩn người, sâu trong lòng cô như rối loạn, những ký ức phủ đầy bụi bỗng chốc được lật ra.
Cô lẩm bẩm hỏi: “Tại sao?”
Tại sao đột nhiên lại muốn trở về, còn nói với cô những lời khó giải thích như thế.
Tại sao lúc trước lại nghe lời bố mẹ, đi thẳng một mạch.
Tại sao còn muốn phá vỡ sự yên bình của mình…
Trong lòng Vũ Linh Đan có quá nhiều câu hỏi tại sao, ba năm qua, hình bóng của người đàn ông này dần trở nên mơ hồ trong đầu cô, cô không còn muốn nghĩ tới, cũng không muốn nhắc lại để đau lòng.
Nhưng vào lúc anh ta xuất hiện, mọi chuyện lại trở nên rõ ràng.
Anh ta, vẫn là gương mặt đó, nhưng từ lâu đã trở nên trưởng thành, chỉ một bộ áo quần đơn giản lại có thể khiến anh ta trở nên thận trọng, trầm tĩnh hơn.
Vũ Linh Đan nhìn chằm chằm bàn tay cầm bánh lái, gân xanh nổi lên, cơ thể cường tráng trưởng thành, giống như quá trình một đứa bé lột xác thành một người đàn ông, dường như cánh tay đó có thể che mưa chắn gió cho người khác.
Phan Bảo Thái dừng xe lại ven đường.
Trương Thiên Thành thầm chửi một câu, sau đó nói: “Tăng số người bám theo ven đường, không được để hắn ta chạy lên đường cao tốc.”
“Rõ!”
Trần Đức Bảo nghiêm giọng đáp.
Ở bên kia, Vũ Linh Đan đang cầm lấy điện thoại, trong lòng mãi không thể buông lơi, cô đâu thể cứ đi thẳng thế được, sau khi đi một lúc, Vũ Linh Đan bỗng nói: “Phan Bảo Thái, anh dừng xe lại đi.”
“Tại sao?”
Phan Bảo Thái không rõ.
“Không có gì đâu, hôm nay cảm ơn anh.”
Vũ Linh Đan cảm kích.
Thậm chí cô còn không biết tại sao mình ở viện, khi tỉnh lại nghe thấy tiếng cãi vã bên ngoài, dưới tình huống này nhất định là cô không tiện lộ duyện, cũng may là gặp được Phan Bảo Thái.
Phan Bảo Thái không dừng xe lại mà vừa lái vừa nói: “Linh Đan, chẳng lẽ em còn muốn đứng giữa hai anh em họ hay sao, đừng nói là người nhà họ Trương không thể chấp nhận em, mà ngày nào đó họ cũng sẽ vì em mà đánh nhau đến vỡ đầu chảy máu.”
Đúng là chuyện như vậy đã xảy ra rồi.
Trong lòng Vũ Linh Đan vô cùng khó chịu.
Bây giờ bị Phan Bảo Thái nhắc đến, trong lòng cô càng thấy rối loạn hơn: “Không thể đi thẳng một mạch như thế được, tôi còn có việc.”
Chỉ cần mình vẫn còn ở thành phố Cần Thơ một ngày thì Trương Thiên Thành cũng sẽ tìm được thôi.
“Phan Bảo Thái, đỗ xe đi.”
Lần này, Vũ Linh Đan trở nên vô cùng kiên quyết.
Nhưng giọng điệu của Phan Bảo Thái cũng kiên định không kém, anh ta không cho phép ai phản bác.
“Không được, Vũ Linh Đan, họ đã làm em bị thương nặng như vậy, lần này anh về, chắc chắn sẽ không để chuyện như vậy xảy ra lần nữa.”
Phan Bảo Thái lớn giọng nói khiến Vũ Linh Đan ngẩn người, sâu trong lòng cô như rối loạn, những ký ức phủ đầy bụi bỗng chốc được lật ra.
Cô lẩm bẩm hỏi: “Tại sao?”
Tại sao đột nhiên lại muốn trở về, còn nói với cô những lời khó giải thích như thế.
Tại sao lúc trước lại nghe lời bố mẹ, đi thẳng một mạch.
Tại sao còn muốn phá vỡ sự yên bình của mình…
Trong lòng Vũ Linh Đan có quá nhiều câu hỏi tại sao, ba năm qua, hình bóng của người đàn ông này dần trở nên mơ hồ trong đầu cô, cô không còn muốn nghĩ tới, cũng không muốn nhắc lại để đau lòng.
Nhưng vào lúc anh ta xuất hiện, mọi chuyện lại trở nên rõ ràng.
Anh ta, vẫn là gương mặt đó, nhưng từ lâu đã trở nên trưởng thành, chỉ một bộ áo quần đơn giản lại có thể khiến anh ta trở nên thận trọng, trầm tĩnh hơn.
Vũ Linh Đan nhìn chằm chằm bàn tay cầm bánh lái, gân xanh nổi lên, cơ thể cường tráng trưởng thành, giống như quá trình một đứa bé lột xác thành một người đàn ông, dường như cánh tay đó có thể che mưa chắn gió cho người khác.
Phan Bảo Thái dừng xe lại ven đường.
Bình luận facebook