Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 182
Chương 182: Húc mạnh vào cho tôi
“Em chê anh không có tiền như Trương Thiên Thành à, hay chê anh chỉ là nhà thiết kế trang sức mà thôi?”
Tính cách cố chấp của Phan Bảo Thái được bộc lộ hoàn toàn trước mặt Vũ Linh Đan, không bỏ sót chút nào. Đây là điều trước kia Vũ Linh Đan chưa từng nhìn thấy, cô hơi khiếp sợ, lại có chút sững sờ, nhất thời không nói gì thêm nữa, hoàn toàn không biết phải làm sao.
Vũ Linh Đan im lặng xem như ngầm thừa nhận, điều này làm cho Phan Bảo Thái càng cố chấp ngông cuồng tự đại hơn, tay lái đột nhiên chuyển hướng, không biết là muốn đi tới đâu.
“Ông chủ, anh ta lại chuyển hướng rồi, chắc là phát hiện ra chúng ta rồi.”
Trần Đức Bảo báo cáo.
Trương Thiên Thành cầm điện thoại không nói gì, lúc nãy xe dừng lại nhưng Vũ Linh Đan lại không hề xuống xe, anh càng nhíu chặt mày, rốt cuộc cô gái này muốn làm gì vậy.
“Đuổi theo!”
Trương Thiên Thành cúi đầu, nghiến răng nói.
Sau khi đi một đoạn đường ngoằn ngoèo, Vũ Linh Đan vừa mới tỉnh lại từ bệnh viện cũng nhận ra mình đã đưa ra một quyết định sai lầm, cả người choáng váng, buồn nôn.
“Phan Bảo Thái anh đừng lái xe nhanh như vậy.”
Vũ Linh Đan cố nén cảm giác khó chịu.
“Linh Đan, em nhịn một chút, anh sẽ không để cho họ bắt em đi.”
Vừa dứt lời, đuôi xe bị người ta húc mạnh, Vũ Linh Đan kinh hãi, lúc này đây anh ta mới nhận ra chiếc xe phía sau đã đuổi sát mình rồi.
Sau khi định thần nhìn lại, người đó là Trương Thiên Thành.
Vũ Linh Đan như bị sét đánh trúng, cô không bình tĩnh nổi, hóa ra Phan Bảo Thái đã phát hiện Trương Thiên Thành đuổi theo phía sau, cho nên mới muốn cắt đuôi đối phương.
Trái tim Vũ Linh Đan như muốn nhảy ra ngoài, đối phương cứ đụng vào như thế, dưới tốc độ lái xe nhanh thế này, rất dễ xảy ra tai nạn nguy hiểm, điều cấp bách là phải nhanh chóng dừng xe lại.
“Phan Bảo Thái, dừng xe vào ven đường đi.”
Lần này, Vũ Linh Đan như ra lệnh.
Nhưng Phan Bảo Thái không hề bị lay chuyển chút nào, như lần trước Vũ Linh Đan bị Trương Thiên Thành mang đi mà mình không thể làm gì được, lần này anh ta không thể phạm sai lầm như vậy nữa.
Tâm trạng Phan Bảo Thái rất kích động.
“Linh Đan, anh đã từng nói, anh sẽ mãi mãi bảo vệ em, xin lỗi vì anh đã vắng mặt ba năm, nhưng tương lai cả đời này anh sẽ không rời đi nữa.”
Phan Bảo Thái thề son sắt, không ngừng tâm sự và hứa hẹn.
Nhưng Vũ Linh Đan nghe thấy thì chỉ xúc động chứ chưa đến mức phải cảm động. Đối với cô mà nói, Phan Bảo Thái đã đi rồi, hoặc với một người đã bỏ lỡ nhau, thì dù có xảy ra chuyện gì, cô cũng không lưu luyến.
Anh ta nói vậy chỉ khiến Vũ Linh Đan cảm thấy gánh nặng mà thôi.
“Phan Bảo Thái, anh đừng nói nữa, tôi muốn anh dừng xe ngay bây giờ.”
Vũ Linh Đan ra lệnh thêm lần nữa.
“Húc mạnh vào cho tôi.”
Ở phía sau, Trương Thiên Thành híp mắt lại, lạnh lùng nói.
“Nhưng mà… quản lý Đan cũng ở bên trong.”
“Em chê anh không có tiền như Trương Thiên Thành à, hay chê anh chỉ là nhà thiết kế trang sức mà thôi?”
Tính cách cố chấp của Phan Bảo Thái được bộc lộ hoàn toàn trước mặt Vũ Linh Đan, không bỏ sót chút nào. Đây là điều trước kia Vũ Linh Đan chưa từng nhìn thấy, cô hơi khiếp sợ, lại có chút sững sờ, nhất thời không nói gì thêm nữa, hoàn toàn không biết phải làm sao.
Vũ Linh Đan im lặng xem như ngầm thừa nhận, điều này làm cho Phan Bảo Thái càng cố chấp ngông cuồng tự đại hơn, tay lái đột nhiên chuyển hướng, không biết là muốn đi tới đâu.
“Ông chủ, anh ta lại chuyển hướng rồi, chắc là phát hiện ra chúng ta rồi.”
Trần Đức Bảo báo cáo.
Trương Thiên Thành cầm điện thoại không nói gì, lúc nãy xe dừng lại nhưng Vũ Linh Đan lại không hề xuống xe, anh càng nhíu chặt mày, rốt cuộc cô gái này muốn làm gì vậy.
“Đuổi theo!”
Trương Thiên Thành cúi đầu, nghiến răng nói.
Sau khi đi một đoạn đường ngoằn ngoèo, Vũ Linh Đan vừa mới tỉnh lại từ bệnh viện cũng nhận ra mình đã đưa ra một quyết định sai lầm, cả người choáng váng, buồn nôn.
“Phan Bảo Thái anh đừng lái xe nhanh như vậy.”
Vũ Linh Đan cố nén cảm giác khó chịu.
“Linh Đan, em nhịn một chút, anh sẽ không để cho họ bắt em đi.”
Vừa dứt lời, đuôi xe bị người ta húc mạnh, Vũ Linh Đan kinh hãi, lúc này đây anh ta mới nhận ra chiếc xe phía sau đã đuổi sát mình rồi.
Sau khi định thần nhìn lại, người đó là Trương Thiên Thành.
Vũ Linh Đan như bị sét đánh trúng, cô không bình tĩnh nổi, hóa ra Phan Bảo Thái đã phát hiện Trương Thiên Thành đuổi theo phía sau, cho nên mới muốn cắt đuôi đối phương.
Trái tim Vũ Linh Đan như muốn nhảy ra ngoài, đối phương cứ đụng vào như thế, dưới tốc độ lái xe nhanh thế này, rất dễ xảy ra tai nạn nguy hiểm, điều cấp bách là phải nhanh chóng dừng xe lại.
“Phan Bảo Thái, dừng xe vào ven đường đi.”
Lần này, Vũ Linh Đan như ra lệnh.
Nhưng Phan Bảo Thái không hề bị lay chuyển chút nào, như lần trước Vũ Linh Đan bị Trương Thiên Thành mang đi mà mình không thể làm gì được, lần này anh ta không thể phạm sai lầm như vậy nữa.
Tâm trạng Phan Bảo Thái rất kích động.
“Linh Đan, anh đã từng nói, anh sẽ mãi mãi bảo vệ em, xin lỗi vì anh đã vắng mặt ba năm, nhưng tương lai cả đời này anh sẽ không rời đi nữa.”
Phan Bảo Thái thề son sắt, không ngừng tâm sự và hứa hẹn.
Nhưng Vũ Linh Đan nghe thấy thì chỉ xúc động chứ chưa đến mức phải cảm động. Đối với cô mà nói, Phan Bảo Thái đã đi rồi, hoặc với một người đã bỏ lỡ nhau, thì dù có xảy ra chuyện gì, cô cũng không lưu luyến.
Anh ta nói vậy chỉ khiến Vũ Linh Đan cảm thấy gánh nặng mà thôi.
“Phan Bảo Thái, anh đừng nói nữa, tôi muốn anh dừng xe ngay bây giờ.”
Vũ Linh Đan ra lệnh thêm lần nữa.
“Húc mạnh vào cho tôi.”
Ở phía sau, Trương Thiên Thành híp mắt lại, lạnh lùng nói.
“Nhưng mà… quản lý Đan cũng ở bên trong.”
Bình luận facebook