Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 103: Cố ý tiếp cận, hay chỉ là tình cờ
Buổi chiều trời dịu nhẹ trong xanh, Tô Thiển đẩy xe đưa Sao nhỏ hơn một tháng tuổi ra ngoài dạo chơi. Chiếc xe này sử dụng rất tốt, là đồ ông ngoại Lâm gửi tặng vào ngày đứa nhỏ tròn một tháng tuổi.
Lâu lâu ông lại gửi vài món quà nhỏ đến nhà cho chắt ngoại, chỉ có điều người thì chẳng thấy đâu, việc ông có nhận cô hay không? Tới giờ Tô Thiển vẫn không rõ ràng, nhưng đổi lại thái độ của ông Phó dạo gần đây đối với cô khá tốt, miễn cưỡng có thể cùng cô trò chuyện vài câu.
"Con thích không?" Tô Thiển ngồi xuống nhìn con gái mút ngón tay hào hứng, đôi mắt mở to thích thú khám phá xung quanh.
Sao nhỏ có lẽ là nhứ trẻ hướng ngoại, mỗi lần được đưa ra ngoài, đều ngoan ngoãn nằm im không quấy khóc, thấy con bé đạp đạp chân cô mỉm cười hiểu ý, đứng dậy tiếp tục đẩy xe.
"Sao lại mưa rồi." Tự nhiên có vài hạt mưa rơi xuống trên mặt Tô Thiển, cô ngẩng lên nhìn trời, vẫn êm đềm như vậy, thế mà bỗng chốc nói mưa là mưa ngay.
Chưa được bao lâu, bên tai âm thanh của những hạt mưa rơi xuống mặt đường, phía xa truyền tới, cô vội vàng chỉnh lại mái che xe đẩy, tránh cho nước mưa hắt vào người con gái, gấp gáp quay lại con đường cũ trở về nhà.
Trên đầu tự nhiên tối sầm, Tô Thiển pheo phản xạ đưa mắt nhìn lên, phát điện có ai đó che dù cho mình, cảm thấy may mắn gặp được người tốt giúp đỡ, cô nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."
Người phụ nữ lạ mặt, đi bên cạnh Tô Thiển cười thân thiết: "Tôi đưa cô đi một đoạn."
"Cô ở tòa nhà nào vậy?" Người phụ nữ vừa đi vừa chủ động bắt chuyện.
"Tôi ở bên này, còn cô?" Tô Thiển chỉ vào tòa nhà sắt tới trước mặt, sau đó quay sang nhìn lén quan sát người phụ nữ che dù cho mình. Góc mặt này sao lại quen thuộc đến vậy, cô có cảm giác đây không phải lần đầu bọn họ gặp nhau.
Đứng trước cửa tòa nhà Tô Thiển sinh sống, người phụ nữ cụp dù xuống, cúi người nựng má đứa nhỏ trong xe:
"Tôi ở tòa bên kia, đứa nhỏ đáng yêu quá, tôi tên Hiên Lam Ngọc, rất vui được gặp cô."
Thấy người phụ nữ nhiệt tình với mình, cô cũng dần thỏa mái: "Tôi là Tô Thiển, cảm ơn cô."
Hiên Lam Ngọc nói mình còn có việc, rất nhanh muốn rời khỏi, trước khi đi đưa cho Tô Thiển tấm danh thiếp, nói bao giờ có thời gian tới chỗ cô ta chơi.
Tô Thiển gật gật đầu, nhìn cô ta đi khỏi, cúi xuống đọc chữ ghi trên danh thiếp, thì ra cô ta là chủ của một trung tâm chăm sóc sắc đẹp, chẳng trách da dẻ lại đẹp như vậy.
"Cô Tô...Làm tôi cứ lo." Bác Trần từ thang máy bước ra, trên tay cầm theo cây dù, thấy cả quần áo trên người Tô Thiển chỉ dính chút nước mưa, thở phào nhẹ nhõm.
Bà ở trong bếp dọn dẹp không biết gì, đến khi phát hiện bên ngoài trời mưa lớn, nhớ đến Tô Thiển mang theo đứa nhỏ ra ngoài đi dạo, nhanh chân cầm theo cây dù, xuống dưới nhà.
"Có người cho cháu đi nhờ." Tô Thiển bồng đứa nhỏ đã ngủ say lên trên tay, ánh mắt tỏ vẻ cảm kích bác Trần, đôi khi được người khác quan tâm đã là một niềm hạnh phúc rồi.
Tô Thiển tắm rửa xong, đến cạnh giường xem con gái, thấy đứa nhỏ vẫn đang ngủ say, yên tâm cầm máy sấy tóc ra ngoài phòng khách.
Bà Trần loay hoay một hồi trong bếp, nghe tiếng bước chân, biết Tô Thiển đã tắm xong, liền tắt bếp đổ canh ra chén, bưng lên:
"Cô uống nước canh gừng cho ấm người, đi mưa vào rất dễ bị cảm lạnh."
"Dạ, cháu cảm ơn." Tô Thiển rút rắc cắm máy sấy ra khỏi ổ điện, mắt hướng về bát canh nóng hổi trên bàn, lần nữa nói lời cảm ơn.
Bác Trần năm nay đã ngoài 50 tuổi, là một người phụ nữ thôn quê chất phát, theo lời Phó Cận Nam kể lại, bà đã ở nhà họ Phó nhiều năm.
Trước đây cứ cách một, hai ngày bà sẽ tới dọn dẹp nhà cửa giúp Phó Cận Nam, sau này Sao nhỏ chào đời, anh sợ mình cô vất vả, thuê người lạ thì không yên tâm, nên nói chuyện với bố để bà qua đây ở luôn.
Cô cầm bát canh đưa lên môi khẽ thổi, uống vài ngụm, nhớ ra điều gì đó nhẹ nhàng lên tiếng: "Nay bác nấu đơn giản thôi nhé, anh ấy tối nay ra ngoài ăn cơm khách, muộn mới về."
Bà Trần gật gật đầu, quay trở lại gian bếp, bà thuộc kiểu người không làm việc sẽ thấy bứt rứt trong người.
Bữa tối Tô Thiển không có ai bên cạnh thúc ép, lười biếng ăn một chút cơm rồi buông đũa. Đưa mắt nhìn kim đồng hồ điểm 8 giờ, dọn dẹp bát đĩa bỏ vào bồn rửa, sau đó vào phòng ngủ đón con gái từ tay bác Trần, cho ăn sữa.
Kết thúc bữa cơm xã giao, Phó Cận Nam ngồi trên xe trong lòng nhớ nhung, thầm ước sau lưng mọc thêm đôi cánh để lập tức về nhà với vợ con.
"Trợ lý Ngô có phải cậu đi nhầm đường rồi không? Sao lâu vậy vẫn chưa tới nơi." Phó Cận Nam nhìn nhìn khung cảnh bên ngoài, dưới mông như có vật gì đâm trúng khó chịu nheo mắt.
"Đừng quan tâm đến cậu ta, giờ 5 mét đối với cậu ta cũng nhiều rồi." Ngồi ở ghế phụ, Kiều Hạo như đã chờ câu này từ lâu, nhanh miệng buông lời châm chọc.
"Người độc thân, sao hiểu được cảm giác có người mong ngóng ở nhà." Phó Cận Nam khoanh tay trước ngực nhướn mày khinh bị ai đó.
Kiều Hạo bị bạn thân động chạm vào nỗi đau, nghẹn quá không nói lên lời. Đúng rồi ai bảo anh thua kém cậu ta, người ta đến con cũng có rồi, còn mình vẫn miệt mài xem mắt, cãi lại thế nào đây?
Xe dừng dưới tòa nhà chung cư, Phó Cận Nam thiếu đòn vênh mặt, cố ý nói cho ai đó nghe: "Mình về ôm vợ đây, thời tiết lạnh rồi đó."
Kiều Hạo nghiến răng: "Cút đi."
Anh thầm mắng Phó Cận Nam là đồ thù dai, loại đàn ông hẹp hòi, mới nói một câu mà cắn chặt không buông, xấu tính, phụ nữ thích cậu ta ở điểm gì? Còn anh đẹp trai, khiêm tốn dễ gần lại chẳng thèm.
"Cạch." Phó Cận Nam uống khá nhiều rượu, người nâng nâng cẩn thận mở cửa. Anh bước đến bên giường em bé khom người hôn vào trán con gái, tiếp theo chuyển hướng sang người phụ nữ nằm trên giường lớn.
Phó Cận Nam chưa kịp hôn, đã bị ánh mắt nhu hòa của cô làm cho khưng lại giữa không trung, anh cười ôn nhu xoa xoa đầu cô: "Làm em tỉnh giấc rồi?"
"Khó chịu không? Em nấu canh giải rượu cho anh uống nhé." Quanh người Phó Cận Nam phảng phất mùi rượu, cộng thêm dáng vẻ mệt mỏi của anh, cô vén chăn bước xuống giường, cầm lấy áo khoác chuẩn bị xuống bếp làm canh.
"Lát nữa sẽ đỡ thôi." Phó Cận Nam giữ tay Tô Thiển lại, kéo vào lòng tham lam ôm chặt.
"Vậy anh nằm xuống nghỉ ngơi đi, em mát xa cho anh." Cô thay anh đau lòng, biết rượu bia không tốt, nhưng đàn ông bàn chuyện làm ăn trên bàn đâu thể thiếu mấy thứ có cồn đó.
Phó Cận Nam nghe lời nằm lên đùi Tô Thiển, nhắm mắt hưởng thụ cô chăm sóc.
...
Nhà họ Lâm, Từ phu nhân chờ lâu ngày chưa thấy con trai, con dâu mang cháu nội về chơi, chủ động đến thăm.
"Nhà bếp ở đâu vậy, tôi xin cốc nước." Thay dép trong nhà, cổ họng tự nhiên khát khô, bà ta tỏ vẻ ái ngại hỏi người giúp việc.
"Phu nhân chờ một lát, để tôi đi lấy."
Nghe người giúp việc nói, bà ta vội xua tay: "Không cần phiền chị, tự tôi lấy được rồi."
Bà ta đã nói vậy, người giúp việc đành chỉ hướng phòng bếp cho bà ta. Để ý không có Lâm phu nhân, bà ta thỏa mái hơn hẳn, chắp tay sau lưng thong dong ngắm nghía tứ phía.
Bà ta uống nước xong, chưa vội đi ngay, tay chân táy máy cầm hết thứ này tới thứ kia lên xem: "Thứ này chắc hẳn đắt lắm nhỉ?"
"Đều là đồ gốm bà chủ mua bên nước ngoài, giá trị không nhỏ." Người giúp việc sợ bà ta nhỡ tay làm vỡ đồ, sắc mặt tái nhợt đứng bên chờ đón đồ.
"Người có tiền thật thích." Bà Từ gật gù, những thứ này chờ sau này mấy người nhà họ Lâm chết đi, không phải đều thuộc về họ Từ nhà bà ta sao? Nghĩ tới tương lai tươi sáng bà ta cười thích thú.
Lâm Tĩnh Như xuống dưới nhà tìm mẹ, giọng bà từ lọt vào trong tai, cô ta khó chịu nhanh chân đi vào đứng trước cửa lên tiếng: "Mẹ đến từ bao giờ vậy? Sao không lên nhà?"
Cô ta không thích người nhà Từ Vũ Hằng, nhất là người mẹ chồng quê mùa suốt ngày chỉ biết vòi vĩnh này. Trước kia cô ta còn vì anh ta mà chịu đựng, nay người đi rồi không cần thiết phải lấy lòng bà ta nữa.
"Ừ mẹ khát nước quá, vào lấy chút nước uống."
Bà Từ chột dạ, tìm lý do bao biện. Bà ta theo Lâm Tĩnh Như lên tầng hai, chất giọng đặc trưng oang oang hỏi.
"Vũ Hằng chưa đi làm về à? Thằng bé này bao giờ cũng tham công tiếc việc."
"Con đuổi anh ta đi rồi." Lâm Tĩnh Như lạnh nhạt.
"Đuổi đi, vì sao?" Bà ta đứng bật dậy một cách ngỡ ngàng, con trai bà ta bị đuổi đi? Hôm qua mẹ con vẫn trò chuyện, sao con trai bà không nhắc đến?
Lâm Tĩnh Như cầm lấy điện thoại ngồi lên giường lướt xem, thái độ rõ ràng không coi bà ta ra gì, lớn giọng: "Mẹ hỏi con trai cùng người từng là con dâu của mẹ đấy, xem bọn họ đã làm gì?"
Bà ta sững người không còn gì hỏi thêm, bà ta cay nghiệt chửi rủa Tô Thiển là sao chổi xúi quẩy, ám con trai bà ta mãi không buông, mang theo cục tức trong bụng, bước chân ra khỏi cổng nhà họ Lâm, liền móc điện thoại ra gọi cho con trai.
"Vũ Hằng chuyện con bị đuổi khỏi nhà là sao? Con vẫn qua lại với cái con Tô Thiển đó."
"Tĩnh Như nói với mẹ?" Từ Vũ Hằng ngồi trong phòng làm việc, cảm thấy khó thở, đưa tay nới lỏng cà vạt, hơn tháng nay anh ta sống với Hiên Lam Ngọc như vợ chồng rất vui vẻ, dường như quên đi mình còn có vợ. Nhớ đến ngày mình ra đi không khác nào con chó, anh ta lại khó chịu.
"Ai nói quan trọng không? Con về nhà đi, cho dù có quỳ xuống cầu xin tha thứ cũng phải làm, mẹ không thể để mất đứa con dâu này."
Bà Từ đã quen với cuộc sống sung túc do Lâm Tĩnh Như mang lại, nghĩ đến cây hái tiền không còn, lòng đau như cắt, nhất quyết bắt con trai hạ mình. Còn Tô Thiển kia đừng để bà trông thấy, không cho cô ta mấy bạt tai bà ta đổi tên đổi họ.
"Con sẽ cố." Dưới sự thúc ép đe dọa chết các kiểu của bà Từ, Từ Vũ Hằng nhức đầu nhận lời nghe theo mẹ, bỏ đi sĩ diện lần nữa lấy lòng Lâm Tĩnh Như.
Anh ta gọi điện đến cửa hàng hoa, đặt mua 99 bông hoa hồng đỏ, dặn dò cứ mỗi ngày vào buổi sáng giao tới nhà họ Lâm, đến khi anh ta nói ngừng mới thôi.
Bỏ ra nhiều tâm huyết, cuối cùng cũng thu thành quả, một tuần sau anh ta nhận được tin nhắn đặc xá từ Lâm Tĩnh Như, phấn khởi quay về nhà.
Hiên Lam Ngọc như thường ngày, chuẩn bị một bàn cơm thịnh soạn, vui vẻ chờ Từ Vũ Hằng về ăn cơm, nhưng chờ đến nửa đêm vẫn chưa thấy người ở đâu, cô ta sốt ruột gọi điện, lại nhận được những âm thanh vô tình của tổng đài.
"Choang..." Bỗng cả người Hiên Lam Ngọc rung mạnh, tròng mắt mở lớn hất hết bát đĩa trên bàn xuống, âm thanh vỡ vụn lần lượt vang lên.
"Ha...Ha." Cô ta thích thú với tác phẩm mình tạo ra, điên cuồng cười lớn, cô ta than thân trách phận, vì sao kẻ thua cuộc luôn là mình?
"Đến lúc rồi... Đến lúc rồi." Miệng cô ta lẩm bẩm những câu vô nghĩa, chân trần đạp trên những mảnh thủy tinh sắc nhọn, dấu chân máu đỏ tươi im trên sàn nhà.
Lâu lâu ông lại gửi vài món quà nhỏ đến nhà cho chắt ngoại, chỉ có điều người thì chẳng thấy đâu, việc ông có nhận cô hay không? Tới giờ Tô Thiển vẫn không rõ ràng, nhưng đổi lại thái độ của ông Phó dạo gần đây đối với cô khá tốt, miễn cưỡng có thể cùng cô trò chuyện vài câu.
"Con thích không?" Tô Thiển ngồi xuống nhìn con gái mút ngón tay hào hứng, đôi mắt mở to thích thú khám phá xung quanh.
Sao nhỏ có lẽ là nhứ trẻ hướng ngoại, mỗi lần được đưa ra ngoài, đều ngoan ngoãn nằm im không quấy khóc, thấy con bé đạp đạp chân cô mỉm cười hiểu ý, đứng dậy tiếp tục đẩy xe.
"Sao lại mưa rồi." Tự nhiên có vài hạt mưa rơi xuống trên mặt Tô Thiển, cô ngẩng lên nhìn trời, vẫn êm đềm như vậy, thế mà bỗng chốc nói mưa là mưa ngay.
Chưa được bao lâu, bên tai âm thanh của những hạt mưa rơi xuống mặt đường, phía xa truyền tới, cô vội vàng chỉnh lại mái che xe đẩy, tránh cho nước mưa hắt vào người con gái, gấp gáp quay lại con đường cũ trở về nhà.
Trên đầu tự nhiên tối sầm, Tô Thiển pheo phản xạ đưa mắt nhìn lên, phát điện có ai đó che dù cho mình, cảm thấy may mắn gặp được người tốt giúp đỡ, cô nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."
Người phụ nữ lạ mặt, đi bên cạnh Tô Thiển cười thân thiết: "Tôi đưa cô đi một đoạn."
"Cô ở tòa nhà nào vậy?" Người phụ nữ vừa đi vừa chủ động bắt chuyện.
"Tôi ở bên này, còn cô?" Tô Thiển chỉ vào tòa nhà sắt tới trước mặt, sau đó quay sang nhìn lén quan sát người phụ nữ che dù cho mình. Góc mặt này sao lại quen thuộc đến vậy, cô có cảm giác đây không phải lần đầu bọn họ gặp nhau.
Đứng trước cửa tòa nhà Tô Thiển sinh sống, người phụ nữ cụp dù xuống, cúi người nựng má đứa nhỏ trong xe:
"Tôi ở tòa bên kia, đứa nhỏ đáng yêu quá, tôi tên Hiên Lam Ngọc, rất vui được gặp cô."
Thấy người phụ nữ nhiệt tình với mình, cô cũng dần thỏa mái: "Tôi là Tô Thiển, cảm ơn cô."
Hiên Lam Ngọc nói mình còn có việc, rất nhanh muốn rời khỏi, trước khi đi đưa cho Tô Thiển tấm danh thiếp, nói bao giờ có thời gian tới chỗ cô ta chơi.
Tô Thiển gật gật đầu, nhìn cô ta đi khỏi, cúi xuống đọc chữ ghi trên danh thiếp, thì ra cô ta là chủ của một trung tâm chăm sóc sắc đẹp, chẳng trách da dẻ lại đẹp như vậy.
"Cô Tô...Làm tôi cứ lo." Bác Trần từ thang máy bước ra, trên tay cầm theo cây dù, thấy cả quần áo trên người Tô Thiển chỉ dính chút nước mưa, thở phào nhẹ nhõm.
Bà ở trong bếp dọn dẹp không biết gì, đến khi phát hiện bên ngoài trời mưa lớn, nhớ đến Tô Thiển mang theo đứa nhỏ ra ngoài đi dạo, nhanh chân cầm theo cây dù, xuống dưới nhà.
"Có người cho cháu đi nhờ." Tô Thiển bồng đứa nhỏ đã ngủ say lên trên tay, ánh mắt tỏ vẻ cảm kích bác Trần, đôi khi được người khác quan tâm đã là một niềm hạnh phúc rồi.
Tô Thiển tắm rửa xong, đến cạnh giường xem con gái, thấy đứa nhỏ vẫn đang ngủ say, yên tâm cầm máy sấy tóc ra ngoài phòng khách.
Bà Trần loay hoay một hồi trong bếp, nghe tiếng bước chân, biết Tô Thiển đã tắm xong, liền tắt bếp đổ canh ra chén, bưng lên:
"Cô uống nước canh gừng cho ấm người, đi mưa vào rất dễ bị cảm lạnh."
"Dạ, cháu cảm ơn." Tô Thiển rút rắc cắm máy sấy ra khỏi ổ điện, mắt hướng về bát canh nóng hổi trên bàn, lần nữa nói lời cảm ơn.
Bác Trần năm nay đã ngoài 50 tuổi, là một người phụ nữ thôn quê chất phát, theo lời Phó Cận Nam kể lại, bà đã ở nhà họ Phó nhiều năm.
Trước đây cứ cách một, hai ngày bà sẽ tới dọn dẹp nhà cửa giúp Phó Cận Nam, sau này Sao nhỏ chào đời, anh sợ mình cô vất vả, thuê người lạ thì không yên tâm, nên nói chuyện với bố để bà qua đây ở luôn.
Cô cầm bát canh đưa lên môi khẽ thổi, uống vài ngụm, nhớ ra điều gì đó nhẹ nhàng lên tiếng: "Nay bác nấu đơn giản thôi nhé, anh ấy tối nay ra ngoài ăn cơm khách, muộn mới về."
Bà Trần gật gật đầu, quay trở lại gian bếp, bà thuộc kiểu người không làm việc sẽ thấy bứt rứt trong người.
Bữa tối Tô Thiển không có ai bên cạnh thúc ép, lười biếng ăn một chút cơm rồi buông đũa. Đưa mắt nhìn kim đồng hồ điểm 8 giờ, dọn dẹp bát đĩa bỏ vào bồn rửa, sau đó vào phòng ngủ đón con gái từ tay bác Trần, cho ăn sữa.
Kết thúc bữa cơm xã giao, Phó Cận Nam ngồi trên xe trong lòng nhớ nhung, thầm ước sau lưng mọc thêm đôi cánh để lập tức về nhà với vợ con.
"Trợ lý Ngô có phải cậu đi nhầm đường rồi không? Sao lâu vậy vẫn chưa tới nơi." Phó Cận Nam nhìn nhìn khung cảnh bên ngoài, dưới mông như có vật gì đâm trúng khó chịu nheo mắt.
"Đừng quan tâm đến cậu ta, giờ 5 mét đối với cậu ta cũng nhiều rồi." Ngồi ở ghế phụ, Kiều Hạo như đã chờ câu này từ lâu, nhanh miệng buông lời châm chọc.
"Người độc thân, sao hiểu được cảm giác có người mong ngóng ở nhà." Phó Cận Nam khoanh tay trước ngực nhướn mày khinh bị ai đó.
Kiều Hạo bị bạn thân động chạm vào nỗi đau, nghẹn quá không nói lên lời. Đúng rồi ai bảo anh thua kém cậu ta, người ta đến con cũng có rồi, còn mình vẫn miệt mài xem mắt, cãi lại thế nào đây?
Xe dừng dưới tòa nhà chung cư, Phó Cận Nam thiếu đòn vênh mặt, cố ý nói cho ai đó nghe: "Mình về ôm vợ đây, thời tiết lạnh rồi đó."
Kiều Hạo nghiến răng: "Cút đi."
Anh thầm mắng Phó Cận Nam là đồ thù dai, loại đàn ông hẹp hòi, mới nói một câu mà cắn chặt không buông, xấu tính, phụ nữ thích cậu ta ở điểm gì? Còn anh đẹp trai, khiêm tốn dễ gần lại chẳng thèm.
"Cạch." Phó Cận Nam uống khá nhiều rượu, người nâng nâng cẩn thận mở cửa. Anh bước đến bên giường em bé khom người hôn vào trán con gái, tiếp theo chuyển hướng sang người phụ nữ nằm trên giường lớn.
Phó Cận Nam chưa kịp hôn, đã bị ánh mắt nhu hòa của cô làm cho khưng lại giữa không trung, anh cười ôn nhu xoa xoa đầu cô: "Làm em tỉnh giấc rồi?"
"Khó chịu không? Em nấu canh giải rượu cho anh uống nhé." Quanh người Phó Cận Nam phảng phất mùi rượu, cộng thêm dáng vẻ mệt mỏi của anh, cô vén chăn bước xuống giường, cầm lấy áo khoác chuẩn bị xuống bếp làm canh.
"Lát nữa sẽ đỡ thôi." Phó Cận Nam giữ tay Tô Thiển lại, kéo vào lòng tham lam ôm chặt.
"Vậy anh nằm xuống nghỉ ngơi đi, em mát xa cho anh." Cô thay anh đau lòng, biết rượu bia không tốt, nhưng đàn ông bàn chuyện làm ăn trên bàn đâu thể thiếu mấy thứ có cồn đó.
Phó Cận Nam nghe lời nằm lên đùi Tô Thiển, nhắm mắt hưởng thụ cô chăm sóc.
...
Nhà họ Lâm, Từ phu nhân chờ lâu ngày chưa thấy con trai, con dâu mang cháu nội về chơi, chủ động đến thăm.
"Nhà bếp ở đâu vậy, tôi xin cốc nước." Thay dép trong nhà, cổ họng tự nhiên khát khô, bà ta tỏ vẻ ái ngại hỏi người giúp việc.
"Phu nhân chờ một lát, để tôi đi lấy."
Nghe người giúp việc nói, bà ta vội xua tay: "Không cần phiền chị, tự tôi lấy được rồi."
Bà ta đã nói vậy, người giúp việc đành chỉ hướng phòng bếp cho bà ta. Để ý không có Lâm phu nhân, bà ta thỏa mái hơn hẳn, chắp tay sau lưng thong dong ngắm nghía tứ phía.
Bà ta uống nước xong, chưa vội đi ngay, tay chân táy máy cầm hết thứ này tới thứ kia lên xem: "Thứ này chắc hẳn đắt lắm nhỉ?"
"Đều là đồ gốm bà chủ mua bên nước ngoài, giá trị không nhỏ." Người giúp việc sợ bà ta nhỡ tay làm vỡ đồ, sắc mặt tái nhợt đứng bên chờ đón đồ.
"Người có tiền thật thích." Bà Từ gật gù, những thứ này chờ sau này mấy người nhà họ Lâm chết đi, không phải đều thuộc về họ Từ nhà bà ta sao? Nghĩ tới tương lai tươi sáng bà ta cười thích thú.
Lâm Tĩnh Như xuống dưới nhà tìm mẹ, giọng bà từ lọt vào trong tai, cô ta khó chịu nhanh chân đi vào đứng trước cửa lên tiếng: "Mẹ đến từ bao giờ vậy? Sao không lên nhà?"
Cô ta không thích người nhà Từ Vũ Hằng, nhất là người mẹ chồng quê mùa suốt ngày chỉ biết vòi vĩnh này. Trước kia cô ta còn vì anh ta mà chịu đựng, nay người đi rồi không cần thiết phải lấy lòng bà ta nữa.
"Ừ mẹ khát nước quá, vào lấy chút nước uống."
Bà Từ chột dạ, tìm lý do bao biện. Bà ta theo Lâm Tĩnh Như lên tầng hai, chất giọng đặc trưng oang oang hỏi.
"Vũ Hằng chưa đi làm về à? Thằng bé này bao giờ cũng tham công tiếc việc."
"Con đuổi anh ta đi rồi." Lâm Tĩnh Như lạnh nhạt.
"Đuổi đi, vì sao?" Bà ta đứng bật dậy một cách ngỡ ngàng, con trai bà ta bị đuổi đi? Hôm qua mẹ con vẫn trò chuyện, sao con trai bà không nhắc đến?
Lâm Tĩnh Như cầm lấy điện thoại ngồi lên giường lướt xem, thái độ rõ ràng không coi bà ta ra gì, lớn giọng: "Mẹ hỏi con trai cùng người từng là con dâu của mẹ đấy, xem bọn họ đã làm gì?"
Bà ta sững người không còn gì hỏi thêm, bà ta cay nghiệt chửi rủa Tô Thiển là sao chổi xúi quẩy, ám con trai bà ta mãi không buông, mang theo cục tức trong bụng, bước chân ra khỏi cổng nhà họ Lâm, liền móc điện thoại ra gọi cho con trai.
"Vũ Hằng chuyện con bị đuổi khỏi nhà là sao? Con vẫn qua lại với cái con Tô Thiển đó."
"Tĩnh Như nói với mẹ?" Từ Vũ Hằng ngồi trong phòng làm việc, cảm thấy khó thở, đưa tay nới lỏng cà vạt, hơn tháng nay anh ta sống với Hiên Lam Ngọc như vợ chồng rất vui vẻ, dường như quên đi mình còn có vợ. Nhớ đến ngày mình ra đi không khác nào con chó, anh ta lại khó chịu.
"Ai nói quan trọng không? Con về nhà đi, cho dù có quỳ xuống cầu xin tha thứ cũng phải làm, mẹ không thể để mất đứa con dâu này."
Bà Từ đã quen với cuộc sống sung túc do Lâm Tĩnh Như mang lại, nghĩ đến cây hái tiền không còn, lòng đau như cắt, nhất quyết bắt con trai hạ mình. Còn Tô Thiển kia đừng để bà trông thấy, không cho cô ta mấy bạt tai bà ta đổi tên đổi họ.
"Con sẽ cố." Dưới sự thúc ép đe dọa chết các kiểu của bà Từ, Từ Vũ Hằng nhức đầu nhận lời nghe theo mẹ, bỏ đi sĩ diện lần nữa lấy lòng Lâm Tĩnh Như.
Anh ta gọi điện đến cửa hàng hoa, đặt mua 99 bông hoa hồng đỏ, dặn dò cứ mỗi ngày vào buổi sáng giao tới nhà họ Lâm, đến khi anh ta nói ngừng mới thôi.
Bỏ ra nhiều tâm huyết, cuối cùng cũng thu thành quả, một tuần sau anh ta nhận được tin nhắn đặc xá từ Lâm Tĩnh Như, phấn khởi quay về nhà.
Hiên Lam Ngọc như thường ngày, chuẩn bị một bàn cơm thịnh soạn, vui vẻ chờ Từ Vũ Hằng về ăn cơm, nhưng chờ đến nửa đêm vẫn chưa thấy người ở đâu, cô ta sốt ruột gọi điện, lại nhận được những âm thanh vô tình của tổng đài.
"Choang..." Bỗng cả người Hiên Lam Ngọc rung mạnh, tròng mắt mở lớn hất hết bát đĩa trên bàn xuống, âm thanh vỡ vụn lần lượt vang lên.
"Ha...Ha." Cô ta thích thú với tác phẩm mình tạo ra, điên cuồng cười lớn, cô ta than thân trách phận, vì sao kẻ thua cuộc luôn là mình?
"Đến lúc rồi... Đến lúc rồi." Miệng cô ta lẩm bẩm những câu vô nghĩa, chân trần đạp trên những mảnh thủy tinh sắc nhọn, dấu chân máu đỏ tươi im trên sàn nhà.
Bình luận facebook