Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 109: Ngoại truyện lễ đường
Sao nhỏ có lẽ là đứa bé hạnh phúc nhất trên đời này, trong khi những đứa nhỏ khác còn đang thắc mắc mình ở đâu trong bức ảnh cưới của bố mẹ, thì cô bé lại được trực tiếp tham gia.
Phó Tuệ Lâm ngồi trên chiếc xe điều khiển từ xa, bên cạnh đặt bó hoa cưới ở bên cạnh bố đón mẹ. Bạn có biế rang ruyện ﹛ TÙMT YỆN.N ﹜
Tô Thiển mặc chiếc váy cưới đơn giản, trùm chiếc khăn voan dài khoác tay ba Tô tiến vào lễ đường.
Ông Tô dẫn con gái đến trước mặt Phó Cận Nam, đặt tay con gái vào tay anh: "Viên minh châu của bố, nhờ cả vào con."
"Con cảm ơn bố." Phó Cận Nam nắm chặt tay Tô Thiển, chân thành cảm ơn người đã sinh ra người phụ nữ anh yêu.
Hai người sánh bước bên nhau, bước đến sân khấu chính, người nổi tiếng trên thương trường như Phó Cận Nam lại cảm thấy căng thẳng trong hôn lễ của mình, trừng mắt ra hiệu cho Kiều Hạo với vai trò là người chủ trì hôn lễ, nhanh gọn bỏ qua mấy cái nhỏ nhặt bên ngoài, vào thẳng vấn đề chính luôn.
Kiều Hạo cười đê tiện, coi như không nhìn thấy gì, tiếp tục nói mấy lời vô nghĩa, kéo dài thời gian, anh ta bị kìm kẹp bao lâu, sao có thể bỏ qua cơ hội lần này.
"Các vị cô dâu chú rể đến được với nhau đã trải qua biết bao nhiêu sóng gió, người ta nói...
Phó Cận Nam tức tối nhưng không làm gì được, âm thầm ghi hận Kiều Hạo, trừ khi cả đời này cậu ta không kết hôn, nếu không gieo gió ắt gặp bão.
Mí mắt Kiều Hạo tự nhiên giật mình, dự báo chuyện xấu sắp xảy ra, anh ta coi như cũng là người biết dừng đúng lúc, bắt đầu hỏi.
"Cô dâu Tô Thiển có nguyện bên anh Phó Cận Nam suốt đời, đồng cam cộng khổ?"
"Tôi nguyện ý." Tô Thiển không do dự trả lời.
"Chú rể anh có bằng lòng yêu thương chăm sóc cô Tô Thiển ngay cả khi ốm đau bệnh tật, một lòng một dạ vĩnh viễn không rời?" Nhận được câu trả lời của Tô Thiển, Kiều Hạo tiếp tục hướng Phó Cận Nam.
"Tôi nguyện ý." Phó Cận Nam cười ôn nhu nhìn Tô Thiển gật đầu.
"Tiếp theo là phần mọi người mong chờ nhất, chú rể còn đợi chờ gì nữa, làm điều cậu muốn đi." Kiều Hạo nói xong hưng phấn chờ đợi.
Ánh mắt Phó Cận Nam phóng ra tia lửa về người nào đó, Kiều Hạo lần này biết điều quay đi chỗ khác.
Phó Cận Nam lúc này mới hài lòng, vén khăn trùm đầu Tô Thiển lên, vòng tay qua sau gáy cô nghiêng đầu hôn môi. Chờ đợi bao lâu đã đến ngày thu trái ngọt, nhớ lại quãng thời gian đó anh thấy thật đáng giá.
Tô Thiển thẹn thùng đáp lại, đây không phải lần đầu cô kết hôn, nhưng cảm xúc vẫn nguyên vẹn như ngày đầu, hồi hộp mong chờ vào cuộc sống mới, ván cờ cô dùng tất cả để đặt cược đã đi đến giữa chặng đường, có bước tiếp đến đích hay không? Câu đó phải để thời gian trở lời, hiện tại vẫn là quan trọng nhất, cô và anh đều chân thành nhất định sẽ viên mãn.
Dưới khán đài khách mời vỗ tay chúc mừng, ở vị trí ghế ngồi bên gia đình nhà trai, hai người đàn ông góa vợ khác thế hệ, nhìn đôi nam như trên sân khấu, không hẹn mà cùng nhớ đến vợ mình.
"Kha Vận chắc hẳn rất vui vẻ, con trai khôn lớn có gia đình của riêng mình." Ông Lâm lau đi giọt nước mắt hạnh phúc trên gò má già nua, giờ ông có thể an tâm gặp lại con gái rồi.
"Dạ." Phó Kiến Quốc gật đầu, Cận Nam cái gì cũng giống ông, nhất là sự kiên định trong tình yêu, cả đời chung thủy với một người. Có rất nhiều người đã hỏi ông rằng, sống một mình có cô đơn không? Ông chỉ mỉm cười, Kha Vận luôn sống trong trái tim ông, bọn họ đã hứa vĩnh viễn không xa rời, xa cách này chỉ là tạm thời.
Trần Nguyệt đặt tay lên mu bàn tay con gái vỗ về an ủi, Lâm Tĩnh Như cúi đầu xem con trai trong lòng mình, hít sâu vào một hơi, khẽ cười. Cô ta đang dần dần học cách hoàn thiện bản thân, trở thành một người mẹ tốt, bảo vệ con mình.
Lâu rồi Lâm Tĩnh Như chưa gặp anh ta, chỉ biết căn nhà bố mẹ đang ở bị xiết nợ rồi, bọn họ đã dọn về quê, còn anh ta có theo không? Sống chết thế nào đều không quan tâm.
Từ Vũ Hằng cuộc đời này đã rất may mắn được ba người phụ nữ toàn tâm yêu anh ta, nhưng lại không biết trân trọng.
Kết thúc buổi lễ, Tô Thiển cầm bó hoa qua quay người lại thực hiện màn tung hoa trong truyền thuyết. Người may mắn bắt được hoa không ai khác là Hà Hiểu Tâm bạn thân cô dâu.
"Hiểu Tâm chúc mừng, hy vọng tiếp theo sẽ là mày."
Tô Thiển nói xong ngồi lên xe hoa, rời thành phố A đi hưởng tuần trăng mật.
Nơi hai người chọn là một bãi biển thơ mộng bên những ngôi nhà cao tầng cổ kính. Phó Cận Nam một tay ôm con gái, tay còn lại nắm tay Tô Thiển chậm rãi đi trên bãi cát, hưởng thụ âm thanh sóng biển dạt dào.
"Anh xem này, con bé hẳn rất thích." Tô Thiển dừng lại, thích thú nhìn con gái trong lòng Phó Cận Nam bất giác nở nụ cười.
"Chờ con lớn chúng ta tạo thêm một cậu con trai nữa nhé." Phó Cận Nam ôm Tô Thiển ngồi xuống, ánh mắt hướng về nơi cuối chân trời, sau này anh muốn cùng cô có thật nhiều con cái, cùng nhau nuôi dạy chúng, rồi cùng già đi.
"Con hiểu được sẽ buồn đó, chưa hiểu chuyện cha mẹ đã tính sinh em trai rồi." Tô Thiển tựa đầu vào vai anh, cầm bàn tay nhỏ bé của con chơi đùa. Con gái cô mới được 5 tháng tuổi, cô muốn chờ vài năm nữa con cứng cáp hẵng tính chuyện đó.
"Tính trước nghĩ luôn cả tên gọi, lần này anh không nhường bố nữa đâu." Lần trước do anh cần bố chấp thuận, nên đem việc tốt cho ông, sổ hộ khẩu đã có tên cô ấy, vĩnh viễn không thể có chuyện đó nữa.
Tô Thiển im lặng giả ngây, vẫn câu nói cũ tốt nhất nên đứng ngoài cuộc. Chuyến du lịch hưởng tuần trăng mật của Tô Thiển kéo dài tận 6 ngày 5 đêm, buổi tối về khách sạn cô lười nhác nằm trên giường, giao trọng trách trông con cho Phó Cận Nam, ai bảo anh giấu cô đặt phòng vượt ngày làm gì.
Tô Thiển nhấn nút gọi video nói chuyện cùng Hà Hiểu Tâm, khoe view nhìn ra biển tuyệt đẹp ở phòng vip khách sạn.
"Bãi biển ở đó nghe nói rất đẹp, tao cũng muốn đi." Hà Hiểu Tâm thông qua video hâm mộ nói.
Tô Thiển cười đùa: "Nhanh nhanh kết hôn, giấc mơ sẽ thành hiện thực."
"Lấy giúp anh áo tắm với, anh quên rồi."
"Tô Mạch?" Bên chỗ Hà Hiểu Tâm âm thanh không thể rõ ràng hơn, truyền đến tai Tô Thiển, cô kinh ngạc thốt lên.
Người bạn trai bí mật Hà Hiểu Tâm che giấu bao lâu nay là em trai cô, chuyện này còn sốc hơn cả trúng vé số nữa, nhìn đi nhìn lại chỗ nào Tô Mạch cũng không phù hợp với mẫu bạn trai lý tưởng của cô ấy, phải giống như người đàn ông trông con kia mới đúng.
"Không phải, mày nghe nhầm rồi, tao đang xem tivi." Hà Hiểu Tâm thật muốn xông vào nhà tắm xé rách mồm Tô Mạch.
"Hiểu Tâm đến giọng em trai mình tao còn không nhận ra, sao đáng làm chị, bất ngờ đấy nha." Tô Thiển liên tục dồn ép Hà Hiểu Tâm thừa nhận, người em dâu như cô ấy, cô rất hài lòng, đâu có gì phải e ngại?
"Đã nói không phải rồi." Hà Hiểu Tâm đỏ mặt tắt máy.
"Không nói nữa?" Phó Cận Nam chờ con gái ngủ say, chồm người qua ôm Tô Thiển thì thầm bên tai cô.
"Cô ấy bị em phát hiện ra bí mật chạy rồi." Tô Thiển chìm đắm trong niềm vui, không để ý đến ánh mắt người phía sau dần biến đổi.
Bàn tay Phó Cận Nam bắt đầu không yên phận, luồn vào vạt áo khám phá cơ thể đã lâu chưa được chạm vào.
"Cận Nam không được." Tô Thiển bắt lấy bàn tay bất lịch sự trong áo mình lại.
"Chưa thử sao em biết không được? Anh hứa sẽ nhẹ nhàng." Phó Cận Nam dụ dỗ, anh hỏi qua bác sĩ, ông ấy nói qua ba tháng là có thể, giờ đã ở tháng thứ năm, chắc chắn an toàn, anh nhịn đến sắp hỏng rồi, hôm nay nhất định phải ăn thịt.
Tô Thiển yếu lòng, bị người nào đó giở thủ đoạn, trao thân cho giặc, Phó Cận Nam chỉ chờ cô gật đầu đồng ý, tay chân bắt đầu táy máy chạy loạn trên người cô, chưa đầy 1 phút quần áo cả hai đã nằm bừa bộn dưới sàn nhà.
Bóng đen vây kín khắp nơi, trên bãi biển từng cơn sóng vẫn miệt mài xô bờ, Phó Cận Nam tinh thần hưng phấn, tách hai chân Tô Thiển vật nóng bỏng kề cận nơi non mềm, động thân tiến vào.
Người bạn trai bí mật Hà Hiểu Tâm che giấu bao lâu nay là em trai cô, chuyện này còn sốc hơn cả trúng vé số nữa, nhìn đi nhìn lại chỗ nào Tô Mạch cũng không phù hợp với mẫu bạn trai lý tưởng của cô ấy, phải giống như người đàn ông trông con kia mới đúng.
Thời gian tích tắc trôi qua, Phó Cận Nam sau một năm rưỡi ăn chay, thỏa mãn ôm Tô Thiển vào lòng vuốt ve.
"Không phải, mày nghe nhầm rồi, tao đang xem tivi." Hà Hiểu Tâm thật muốn xông vào nhà tắm xé rách mồm Tô Mạch.
Cảm giác căng trướng khó chịu Tô Thiển, không nhịn được hét lên: "Cận Nam từ từ thôi."
Người nào đó bị dục vọng chi phối nào còn nghe ra cô nói gì, biến những lời cô nói ra thành âm thanh mời gọi mê hoặc, anh càng thêm kích động xông thẳng vào nơi sâu nhất.
Phó Tuệ Lâm ngồi trên chiếc xe điều khiển từ xa, bên cạnh đặt bó hoa cưới ở bên cạnh bố đón mẹ. Bạn có biế rang ruyện ﹛ TÙMT YỆN.N ﹜
Tô Thiển mặc chiếc váy cưới đơn giản, trùm chiếc khăn voan dài khoác tay ba Tô tiến vào lễ đường.
Ông Tô dẫn con gái đến trước mặt Phó Cận Nam, đặt tay con gái vào tay anh: "Viên minh châu của bố, nhờ cả vào con."
"Con cảm ơn bố." Phó Cận Nam nắm chặt tay Tô Thiển, chân thành cảm ơn người đã sinh ra người phụ nữ anh yêu.
Hai người sánh bước bên nhau, bước đến sân khấu chính, người nổi tiếng trên thương trường như Phó Cận Nam lại cảm thấy căng thẳng trong hôn lễ của mình, trừng mắt ra hiệu cho Kiều Hạo với vai trò là người chủ trì hôn lễ, nhanh gọn bỏ qua mấy cái nhỏ nhặt bên ngoài, vào thẳng vấn đề chính luôn.
Kiều Hạo cười đê tiện, coi như không nhìn thấy gì, tiếp tục nói mấy lời vô nghĩa, kéo dài thời gian, anh ta bị kìm kẹp bao lâu, sao có thể bỏ qua cơ hội lần này.
"Các vị cô dâu chú rể đến được với nhau đã trải qua biết bao nhiêu sóng gió, người ta nói...
Phó Cận Nam tức tối nhưng không làm gì được, âm thầm ghi hận Kiều Hạo, trừ khi cả đời này cậu ta không kết hôn, nếu không gieo gió ắt gặp bão.
Mí mắt Kiều Hạo tự nhiên giật mình, dự báo chuyện xấu sắp xảy ra, anh ta coi như cũng là người biết dừng đúng lúc, bắt đầu hỏi.
"Cô dâu Tô Thiển có nguyện bên anh Phó Cận Nam suốt đời, đồng cam cộng khổ?"
"Tôi nguyện ý." Tô Thiển không do dự trả lời.
"Chú rể anh có bằng lòng yêu thương chăm sóc cô Tô Thiển ngay cả khi ốm đau bệnh tật, một lòng một dạ vĩnh viễn không rời?" Nhận được câu trả lời của Tô Thiển, Kiều Hạo tiếp tục hướng Phó Cận Nam.
"Tôi nguyện ý." Phó Cận Nam cười ôn nhu nhìn Tô Thiển gật đầu.
"Tiếp theo là phần mọi người mong chờ nhất, chú rể còn đợi chờ gì nữa, làm điều cậu muốn đi." Kiều Hạo nói xong hưng phấn chờ đợi.
Ánh mắt Phó Cận Nam phóng ra tia lửa về người nào đó, Kiều Hạo lần này biết điều quay đi chỗ khác.
Phó Cận Nam lúc này mới hài lòng, vén khăn trùm đầu Tô Thiển lên, vòng tay qua sau gáy cô nghiêng đầu hôn môi. Chờ đợi bao lâu đã đến ngày thu trái ngọt, nhớ lại quãng thời gian đó anh thấy thật đáng giá.
Tô Thiển thẹn thùng đáp lại, đây không phải lần đầu cô kết hôn, nhưng cảm xúc vẫn nguyên vẹn như ngày đầu, hồi hộp mong chờ vào cuộc sống mới, ván cờ cô dùng tất cả để đặt cược đã đi đến giữa chặng đường, có bước tiếp đến đích hay không? Câu đó phải để thời gian trở lời, hiện tại vẫn là quan trọng nhất, cô và anh đều chân thành nhất định sẽ viên mãn.
Dưới khán đài khách mời vỗ tay chúc mừng, ở vị trí ghế ngồi bên gia đình nhà trai, hai người đàn ông góa vợ khác thế hệ, nhìn đôi nam như trên sân khấu, không hẹn mà cùng nhớ đến vợ mình.
"Kha Vận chắc hẳn rất vui vẻ, con trai khôn lớn có gia đình của riêng mình." Ông Lâm lau đi giọt nước mắt hạnh phúc trên gò má già nua, giờ ông có thể an tâm gặp lại con gái rồi.
"Dạ." Phó Kiến Quốc gật đầu, Cận Nam cái gì cũng giống ông, nhất là sự kiên định trong tình yêu, cả đời chung thủy với một người. Có rất nhiều người đã hỏi ông rằng, sống một mình có cô đơn không? Ông chỉ mỉm cười, Kha Vận luôn sống trong trái tim ông, bọn họ đã hứa vĩnh viễn không xa rời, xa cách này chỉ là tạm thời.
Trần Nguyệt đặt tay lên mu bàn tay con gái vỗ về an ủi, Lâm Tĩnh Như cúi đầu xem con trai trong lòng mình, hít sâu vào một hơi, khẽ cười. Cô ta đang dần dần học cách hoàn thiện bản thân, trở thành một người mẹ tốt, bảo vệ con mình.
Lâu rồi Lâm Tĩnh Như chưa gặp anh ta, chỉ biết căn nhà bố mẹ đang ở bị xiết nợ rồi, bọn họ đã dọn về quê, còn anh ta có theo không? Sống chết thế nào đều không quan tâm.
Từ Vũ Hằng cuộc đời này đã rất may mắn được ba người phụ nữ toàn tâm yêu anh ta, nhưng lại không biết trân trọng.
Kết thúc buổi lễ, Tô Thiển cầm bó hoa qua quay người lại thực hiện màn tung hoa trong truyền thuyết. Người may mắn bắt được hoa không ai khác là Hà Hiểu Tâm bạn thân cô dâu.
"Hiểu Tâm chúc mừng, hy vọng tiếp theo sẽ là mày."
Tô Thiển nói xong ngồi lên xe hoa, rời thành phố A đi hưởng tuần trăng mật.
Nơi hai người chọn là một bãi biển thơ mộng bên những ngôi nhà cao tầng cổ kính. Phó Cận Nam một tay ôm con gái, tay còn lại nắm tay Tô Thiển chậm rãi đi trên bãi cát, hưởng thụ âm thanh sóng biển dạt dào.
"Anh xem này, con bé hẳn rất thích." Tô Thiển dừng lại, thích thú nhìn con gái trong lòng Phó Cận Nam bất giác nở nụ cười.
"Chờ con lớn chúng ta tạo thêm một cậu con trai nữa nhé." Phó Cận Nam ôm Tô Thiển ngồi xuống, ánh mắt hướng về nơi cuối chân trời, sau này anh muốn cùng cô có thật nhiều con cái, cùng nhau nuôi dạy chúng, rồi cùng già đi.
"Con hiểu được sẽ buồn đó, chưa hiểu chuyện cha mẹ đã tính sinh em trai rồi." Tô Thiển tựa đầu vào vai anh, cầm bàn tay nhỏ bé của con chơi đùa. Con gái cô mới được 5 tháng tuổi, cô muốn chờ vài năm nữa con cứng cáp hẵng tính chuyện đó.
"Tính trước nghĩ luôn cả tên gọi, lần này anh không nhường bố nữa đâu." Lần trước do anh cần bố chấp thuận, nên đem việc tốt cho ông, sổ hộ khẩu đã có tên cô ấy, vĩnh viễn không thể có chuyện đó nữa.
Tô Thiển im lặng giả ngây, vẫn câu nói cũ tốt nhất nên đứng ngoài cuộc. Chuyến du lịch hưởng tuần trăng mật của Tô Thiển kéo dài tận 6 ngày 5 đêm, buổi tối về khách sạn cô lười nhác nằm trên giường, giao trọng trách trông con cho Phó Cận Nam, ai bảo anh giấu cô đặt phòng vượt ngày làm gì.
Tô Thiển nhấn nút gọi video nói chuyện cùng Hà Hiểu Tâm, khoe view nhìn ra biển tuyệt đẹp ở phòng vip khách sạn.
"Bãi biển ở đó nghe nói rất đẹp, tao cũng muốn đi." Hà Hiểu Tâm thông qua video hâm mộ nói.
Tô Thiển cười đùa: "Nhanh nhanh kết hôn, giấc mơ sẽ thành hiện thực."
"Lấy giúp anh áo tắm với, anh quên rồi."
"Tô Mạch?" Bên chỗ Hà Hiểu Tâm âm thanh không thể rõ ràng hơn, truyền đến tai Tô Thiển, cô kinh ngạc thốt lên.
Người bạn trai bí mật Hà Hiểu Tâm che giấu bao lâu nay là em trai cô, chuyện này còn sốc hơn cả trúng vé số nữa, nhìn đi nhìn lại chỗ nào Tô Mạch cũng không phù hợp với mẫu bạn trai lý tưởng của cô ấy, phải giống như người đàn ông trông con kia mới đúng.
"Không phải, mày nghe nhầm rồi, tao đang xem tivi." Hà Hiểu Tâm thật muốn xông vào nhà tắm xé rách mồm Tô Mạch.
"Hiểu Tâm đến giọng em trai mình tao còn không nhận ra, sao đáng làm chị, bất ngờ đấy nha." Tô Thiển liên tục dồn ép Hà Hiểu Tâm thừa nhận, người em dâu như cô ấy, cô rất hài lòng, đâu có gì phải e ngại?
"Đã nói không phải rồi." Hà Hiểu Tâm đỏ mặt tắt máy.
"Không nói nữa?" Phó Cận Nam chờ con gái ngủ say, chồm người qua ôm Tô Thiển thì thầm bên tai cô.
"Cô ấy bị em phát hiện ra bí mật chạy rồi." Tô Thiển chìm đắm trong niềm vui, không để ý đến ánh mắt người phía sau dần biến đổi.
Bàn tay Phó Cận Nam bắt đầu không yên phận, luồn vào vạt áo khám phá cơ thể đã lâu chưa được chạm vào.
"Cận Nam không được." Tô Thiển bắt lấy bàn tay bất lịch sự trong áo mình lại.
"Chưa thử sao em biết không được? Anh hứa sẽ nhẹ nhàng." Phó Cận Nam dụ dỗ, anh hỏi qua bác sĩ, ông ấy nói qua ba tháng là có thể, giờ đã ở tháng thứ năm, chắc chắn an toàn, anh nhịn đến sắp hỏng rồi, hôm nay nhất định phải ăn thịt.
Tô Thiển yếu lòng, bị người nào đó giở thủ đoạn, trao thân cho giặc, Phó Cận Nam chỉ chờ cô gật đầu đồng ý, tay chân bắt đầu táy máy chạy loạn trên người cô, chưa đầy 1 phút quần áo cả hai đã nằm bừa bộn dưới sàn nhà.
Bóng đen vây kín khắp nơi, trên bãi biển từng cơn sóng vẫn miệt mài xô bờ, Phó Cận Nam tinh thần hưng phấn, tách hai chân Tô Thiển vật nóng bỏng kề cận nơi non mềm, động thân tiến vào.
Người bạn trai bí mật Hà Hiểu Tâm che giấu bao lâu nay là em trai cô, chuyện này còn sốc hơn cả trúng vé số nữa, nhìn đi nhìn lại chỗ nào Tô Mạch cũng không phù hợp với mẫu bạn trai lý tưởng của cô ấy, phải giống như người đàn ông trông con kia mới đúng.
Thời gian tích tắc trôi qua, Phó Cận Nam sau một năm rưỡi ăn chay, thỏa mãn ôm Tô Thiển vào lòng vuốt ve.
"Không phải, mày nghe nhầm rồi, tao đang xem tivi." Hà Hiểu Tâm thật muốn xông vào nhà tắm xé rách mồm Tô Mạch.
Cảm giác căng trướng khó chịu Tô Thiển, không nhịn được hét lên: "Cận Nam từ từ thôi."
Người nào đó bị dục vọng chi phối nào còn nghe ra cô nói gì, biến những lời cô nói ra thành âm thanh mời gọi mê hoặc, anh càng thêm kích động xông thẳng vào nơi sâu nhất.
Bình luận facebook