• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Lý Vân Tiêu truyền kỳ (14 Viewers)

  • Chương 41-45

Chương 41: Bái sư (1)

Hai người đối thoại lập tức gây nên không ít người chú ý, đặc biệt những học viên tiếp tục nghe Cổ Vinh giảng bài kia, càng là từng cái từng cái cau mày, trợn mắt.

Thuật Luyện Sư giảng bài là cơ hội học tập dị thường khó được, rất lâu mới có thể ngộ một lần. Thời điểm mỗi vị Thuật Luyện Sư lên cấp, đều sẽ công khai giảng bài một lần như thế.

– Hai người các ngươi, muốn cãi nhau mời đi ra ngoài!

Một tên Thuật Luyện học đồ rốt cục không nhịn được, hắn xếp hạng khá sau, vốn đã nghe không rõ lắm, tâm lý đang rất buồn bực.

– Xin lỗi, chúng ta đi ngay.

Lạc Vân Thường hơi xin lỗi, nàng cũng biết cơ hội nghe giảng bài đối với bọn hắn mà nói là cực kỳ trân quý. Nàng mạnh mẽ ở trên vai Lý Vân Tiêu đập một cái, quát lên:

– Còn không mau cút đi ra ngoài!

Âm thanh của nàng gây nên không ít người liếc nhìn, Cổ Vinh ở trong góc giảng bài cũng hơi nhướng mày, ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói:

– Chuyện gì?

Các học viên đang nghe đến mê mẩn đều phục hồi tinh thần lại, đồng thời quay đầu, căm tức hai người này quấy rối.

Cổ Vinh cũng mơ hồ có chút không vui, hắn biết là Lạc Vân Thường, nhưng cảm giác đối phương cũng quá không nể mặt hắn, hắn vốn tự cao tự đại, trong đôi mắt lộ ra tinh mang, bức xạ mà đến, sau khi nhìn thấy Lý Vân Tiêu rủ đầu xuống ở sau lưng Lạc Vân Thường…

– Vân thiếu? Lý Vân Tiêu? Vân thiếu, Lý Vân Tiêu.

Hắn bỗng nhiên như sét đánh, nội tâm không ngừng hô tên hai người này, cả người triệt để bối rối...

– Cổ đại sư, có hai tên ngu đần đang gây sự, ta sẽ đuổi bọn họ đi ra ngoài!

Một tên Thuật Luyện học đồ muốn thể hiện lên tiếng.

– Ngu đần...

Cổ Vinh lẩm bẩm niệm một hồi, đột nhiên cả người cơ linh, vội vàng vọt lên, một cái tát trực tiếp vỗ bay học viên kia ra ngoài, giận dữ hét:

– Ngốc con mẹ a! Người ta không ngại ngàn dặm xa xôi chạy tới chỗ chúng ta học tập, ngươi biết có bao nhiêu khổ cực sao? Phần hiếu học này các ngươi sánh được sao? Phần nghị lực này các ngươi so nổi sao?

Mọi người đều dại ra, vỗ vỗ đầu, nhìn học viên bị đập bay trên đất, lúc này mới phản ứng được mình nhìn thấy là thật sự.

– Vân... Vân thiếu!

Cổ Vinh vội vàng vọt lên, cẩn thận từng li từng tí chào hỏi.

– Cổ đại sư?

Lạc Vân Thường sững sờ, lập tức cười nói:

– Trực tiếp gọi hắn Lý Vân Tiêu là được rồi, không cần khách khí như thế!

Đùng!

Lạc Vân Thường đột nhiên một cái tát vỗ vào trên ót Lý Vân Tiêu, cả giận nói:

– Cổ đại sư đã chào hỏi ngươi trước, còn sững sờ ở đó làm cái gì! Còn không chào hỏi Cổ đại sư!

Một tiếng “Đùng” như trực tiếp đánh vào trong trái tim Cổ Vinh, suýt chút nữa làm hắn phun ra máu.

Lý Vân Tiêu tức giận cúi đầu hô:

– Cổ đại sư tốt!

Cổ Vinh sợ hết hồn, vội vàng tránh qua một bên. Tuy rằng Lý Vân Tiêu chỉ là cúi đầu, nhưng dưới cái nhìn của hắn, hắn nào dám đảm đương, chỉ có thể né tránh.

Lạc Vân Thường nhìn động tác của Cổ Vinh, thoáng cảm thấy có chút quái dị.

– Ta đang định mang theo tiểu tử này đi kiểm tra hồn lực!

– Không cần, không cần, không cần kiểm tra!

Cổ Vinh cuống quít phất tay, có chút thất thố lên.

– Không cần?

Lạc Vân Thường sững sờ, lập tức lại “Đùng!” một tiếng, một cái tát vỗ vào sau gáy Lý Vân Tiêu, cả giận nói:

– Ngươi tiểu tử không biết lễ phép này, làm Cổ đại sư tức giận, còn không nhanh xin lỗi!

Nàng một bên cùng Cổ Vinh giải thích:

– Tiểu hài tử chưa từng va chạm xã hội, có chút thất lễ, mong Cổ đại sư bao dung.

Cổ Vinh đầu óc phát mộng, suýt chút nữa liền trực tiếp quỳ xuống! Cả người mồ hôi lạnh tràn trề, hai gò má càng là chảy ra mồ hôi, “Đùng!” một tiếng, trực tiếp phiến ở trên miệng mình, khóc than nói:

– Lạc đại nhân, ngài đừng đánh! Là ta nói nhầm, Vân thiếu gia thiên phú cực cao, không cần kiểm tra hồn lực.

Lần này, không chỉ là Lạc Vân Thường, ngay cả Lục Dao ở xa xa, cũng ngây người như phỗng, hoàn toàn không biết là chuyện gì xảy ra. Những Thuật Luyện học đồ đang nghe Cổ Vinh giảng giải kia, càng là từng cái từng cái con ngươi muốn rơi xuống đất.

Lạc Vân Thường nói:

– Thiên phú cực cao? Vậy tên đồ đệ này ngài...

Cổ Vinh vội nói:

– Thu, thu! Tên đồ đệ này ta thu rồi!

Hắn nói xong, lập tức cảm thấy lời có chút không thích hợp, chỉ thấy ánh mắt của Lý Vân Tiêu lạnh như băng đang theo dõi hắn, nhất thời sợ đến run cầm cập nói:

– Không, không, ta nói sai rồi, không thu, không thu!

Lạc Vân Thường quái dị nói:

– Cổ đại sư, hôm nay ngài biểu hiện thực sự quá quái dị, đến cùng thu hay là không thu?

Cổ Vinh vẻ mặt đưa đám nói:

– Ta... ta... Lạc đại nhân, chỉ cầu ngài đừng tiếp tục đập đầu hắn, ngài để ta như thế nào liền thế nào. Ngài lại đập hắn, ta liền thật quỳ xuống cho ngài!

Lạc Vân Thường triệt để bối rối, dù là kẻ ngu si, cũng đã nhìn ra Cổ Vinh đối với Lý Vân Tiêu vô cùng kính nể, nàng ngạc nhiên nói:

– Lý Vân Tiêu, ngươi...

Lúc này, đột nhiên trong đại sảnh rối loạn tưng bừng, chỉ thấy một lão giả ở dưới một đám người bao vây đi vào.

Lão giả vừa tiến vào phòng khách, nhất thời tất cả âm thanh đều ngưng lại, mỗi người đều lẳng lặng đứng yên, dùng ánh mắt tràn ngập ước mơ hơi cúi đầu. Hai mắt lão giả kia sắc bén, sắc mặt dị thường nghiêm nghị, sau khi tiến vào phòng khách ánh mắt quét qua, thời điểm nhìn thấy Lạc Vân Thường hơi có chút ngạc nhiên, lập tức gật đầu cười đáp lại, liền đi thẳng đến lầu hai.

Lý Vân Tiêu hơi ngưng mắt, vừa nãy trên người lão giả kia tản mát ra hồn lực gợn sóng rất mạnh, chí ít cũng là Đại sư cấp Thuật Luyện Sư. Sau khi chuyển thế sống lại, hắn vẫn là lần thứ nhất nhìn thấy cấp ba Thuật Luyện Sư. Lão giả vừa lên lầu hai, trong đại sảnh lần thứ hai ồn ào lên, rộn rộn ràng ràng.

Sắc mặt Lạc Vân Thường nghiêm túc.

– Trương Thanh Phàm đại sư đích thân tới Thuật Luyện Sư Công Hội, chẳng lẽ bệnh tình của nha đầu Như Tuyết kia không khống chế được?

Trong lòng Lý Vân Tiêu nhảy một cái, hỏi vội:

– Như Tuyết? Cô gái nhỏ Như Tuyết kia làm sao?

Sắc mặt của Lạc Vân Thường có chút khó coi, than thở:

– Điều này cũng không phải bí mật gì. Nha đầu Như Tuyết kia trời sinh Ngũ âm tuyệt mạch, nguyên bản không sống hơn năm tuổi. Năm đó quốc vương bệ hạ dùng hết quốc lực, lúc này mới cầu một vị Vương cấp Thuật Luyện Sư ra tay, vì Như Tuyết bố trí một toa thuốc, đồng thời nói có thể bảo vệ nha đầu mười năm tính mạng không lo. Như vậy tính ra, cũng đã chín năm.

– Ngũ âm tuyệt mạch?

Lý Vân Tiêu biến sắc, vẻ mặt nghiêm túc nói:

– Ngũ âm tuyệt mạch trừ khi là cấp tám Ngũ Long Chí Dương Đan, bằng không dựa vào thuốc, căn bản là không cách nào trị tận gốc.

– Ngũ Long Chí Dương Đan?

Lạc Vân Thường sững sờ, tên đan dược này nàng là lần đầu tiên nghe nói. Vừa nghe đan dược có thể trị tận gốc bệnh của Tần Như Tuyết, trong nháy mắt mừng như điên, nhưng sau đó như bị rót bồn nước lạnh, cười khổ nói:

– Đan dược cấp tám, chỉ có Tôn cấp Thuật Luyện Sư trong truyền thuyết mới có thể luyện chế.
Chương 42: Bái sư (2)

Cổ Vinh cũng than thở:

– Tôn cấp Thuật Luyện Sư, này đã là tồn tại như thần.

Sắc mặt Lý Vân Tiêu nghiêm nghị, sau khi trầm tư một lát nói:

– Lạc lão sư, ngươi về trước đi. Ta muốn cùng Cổ đại sư đơn độc thương thảo sự tình bái sư thu đồ đệ.

Lạc Vân Thường quái lạ nhìn hai người một chút, dáng vẻ có chút yên lòng không xuống. Cổ Vinh lần thứ hai chảy ra mồ hôi lạnh, vội nói:

– Vân Thường đại nhân yên tâm, Vân thiếu muốn bái sư liền bái sư, muốn làm gì liền làm cái đó, ta nhất định nghe theo dặn dò, chắc chắn sẽ không để ngài thất vọng!

Lạc Vân Thường trong nháy mắt váng đầu, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Cổ Vinh mắt cao hơn đầu, làm sao ở trước mặt Lý Vân Tiêu lại biến thành tuỳ tùng nô bộc?

Đúng, nhìn dáng dấp hắn khúm núm, chính là nô bộc a, này vẫn là Thuật Luyện Sư cao cao tại thượng sao?

Nàng cảm giác mình có chút không đứng thẳng được, sợ tiếp tục chờ đợi sẽ té xỉu ở trong đại sảnh, khách khí vài câu liền vội vàng cáo từ.

Lạc Vân Thường vừa đi, Cổ Vinh cùng Lý Vân Tiêu hai người đều là cảm giác như trút được gánh nặng.

Lý Vân Tiêu nói:

– Tìm một chỗ yên tĩnh, ta muốn suy nghĩ một vấn đề.

Cổ Vinh lập tức làm ra thủ thế xin mời, mang Lý Vân Tiêu tới trong gian phòng của mình. Dáng vẻ hắn khúm núm đi theo phía sau Lý Vân Tiêu, để Lục Dao cùng một đám Thuật Luyện học đồ ngẩn ngơ tại chỗ, mấy phút sau cũng không phản ứng lại. Sau đó vẫn hoài nghi mình sinh ảo giác, nhìn lầm.

Cổ Vinh là Thuật Luyện Sư một cấp, phòng nghỉ ngơi trang trí cực kỳ xa hoa, trong gian phòng rộng rãi các loại rượu ngon không thiếu gì cả, hơn nữa vô cùng tốt.

Lý Vân Tiêu ngồi ở trên ghế, thỉnh thoảng đứng dậy đi đi lại lại. Cổ Vinh không dám nói gì, yên tĩnh đứng ở một bên.

– Có!

Đột nhiên Lý Vân Tiêu từ trên ghế nhảy lên, vỗ bàn một cái nói:

– Cứ làm như thế! Cổ Vinh, ngươi đi nói với Trương Thanh Phàm, Ngũ âm tuyệt mạch của công chúa ngươi có thể trị!

Cổ Vinh sợ hết hồn, không thể tin nói:

– Vân… Vân thiếu, ngươi không phải là đang nói đùa chứ?

Sắc mặt Lý Vân Tiêu phát lạnh.

– Ta là người thích nói đùa sao? Ngũ âm tuyệt mạch của Công chúa ngoại trừ Ngũ Long Chí Dương Đan ra, còn có thể thông qua biện pháp kim châm trích huyệt đến trị. Bằng vào hồn lực hiện tại của ta, tuy rằng không thể một lần trị tận gốc, nhưng thử vài lần, liền có thể được rồi.

– Kim… kim châm trích huyệt?

Con ngươi của Cổ Vinh muốn lồi đi ra, sợ hãi nói:

– Vân thiếu, loại thủ pháp trong truyền thuyết này ngươi cũng biết? Ngươi thật chắc chắn?

Lý Vân Tiêu xoa xoa huyệt Thái Dương.

– Không phải đã nói rồi sao, một lần khả năng không được, phải thử vài lần. Vì lẽ đó trị liệu cho công chúa nhất định phải là ngươi đứng ra, ta làm trợ thủ của ngươi. Thời điểm thi châm để ta làm, ngươi cho rằng ta sẽ để ngươi đi thi châm cho công chúa? Chỉ bằng điểm ấy đạo hạnh của ngươi?

Trong mắt của Lý Vân Tiêu tất cả đều là vẻ khinh bỉ, nhưng Cổ Vinh không cảm thấy khổ sở chút nào, trái lại cảm thấy xác thực như vậy, khúm núm nói:

– Này, này, Vân thiếu, thời điểm ngài thi châm, ta có thể ở một bên quan sát học tập không?

Lý Vân Tiêu khoát tay áo nói:

– Tùy ngươi, nhớ đi nói với Trương Thanh Phàm, làm sao cũng phải đem nhiệm vụ này đón lấy. Bằng không một khi tác dụng của đan dược kia mất đi, công chúa liền ngàn cân treo sợi tóc!

– Được rồi, tốt, ta đi ngay!

Cổ Vinh hưng phấn nhảy lên, công chúa chết sống với hắn không quan hệ, hắn quan tâm chính là, mình dĩ nhiên có thể chứng kiến thủ pháp kim châm trích huyệt trong truyền thuyết, những thứ này đều là đồ vật ghi chép trong truyền thuyết a!

– Há, đúng rồi!

Lý Vân Tiêu đi tới bên cạnh bàn, cầm bút lên tùy ý viết xuống, rất nhanh viết một tờ khai.

– Những thứ này là vật liệu cần cho trị liệu công chúa, ngươi để Trương Thanh Phàm chuẩn bị.

Cổ Vinh vô cùng phấn khởi chạy tới nhìn, nhất thời mắt choáng váng, thất thanh nói:

– Làm sao nhiều như vậy? Vân… Vân thiếu, hình như những vật này là vật liệu luyện khí a?

– Hừm, ta vừa vặn thiếu một Huyền Binh.

Cổ Vinh:

–...

Lý Vân Tiêu để Cổ Vinh đi thông báo, mình liền ra Thuật Luyện Sư Công Hội. Lúc đi ngang qua phòng khách lầu một, ánh mắt tất cả mọi người nhìn hắn đã hoàn toàn thay đổi, dồn dập lộ ra tâm ý kính nể cùng tôn kính.

Kỳ thực triển khai kim châm trích huyệt chỉ cần một hộp kim châm mà thôi, nhưng Lý Vân Tiêu đối với kim châm to nhỏ, độ lớn, dài ngắn, trọng lượng, độ tinh khiết,… đều có chú ý nhất định, vì lẽ đó hắn định tìm chút vật liệu tự mình đi luyện chế. Như vậy thời điểm sử dụng mới có thể thuận buồm xuôi gió, không có sơ hở nào.

Ngay thời điểm ở trong phố chợ loanh quanh khắp nơi, đột nhiên một bóng người quen thuộc ấn vào mí mắt, nhất thời một hồi ức tươi đẹp hiện lên ở trong đầu, khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười, xẹt tới.

– Ông chủ, ta thật sự chỉ có 170 kim tệ, xin ngươi thương xót, giúp ta một lần đi.

Mộng Vũ ở trước một cái quán nhỏ năn nỉ nói.

Trung cấp Thuật Luyện học đồ Tuấn Lương phất phất tay nói:

– Đến nơi khác đi thôi, ba trăm kim tệ đã là giá rẻ nhất! Hoặc là ngươi cung cấp toàn bộ nguyên liệu, chỉ cần ba mươi kim tệ ta liền giúp ngươi.

Mộng Vũ từ trong lồng ngực lấy ra hai cây thảo dược, tiến lên nói:

– Ta chỉ có Quang Minh Lan cùng Xà Tín Hoa.

Tuấn Lương thiếu kiên nhẫn liếc mắt nhìn.

– Hai thứ này nhiều nhất chỉ có hai mươi kim tệ. Mỹ nữ, không phải ta không giúp ngươi, ngươi không thể để cho ta làm ăn lỗ vốn chứ? Có điều…

Trong con ngươi hắn lướt qua vẻ tham lam, cười hắc hắc nói:

– Nếu ngươi chịu làm bạn gái của ta, tất cả đều dễ nói chuyện.

Mộng Vũ biến sắc, lập tức thu lại hai cây thảo dược, xoay người liền muốn đi.

Tuấn Lương vội vàng nói:

– Ai, đừng đi a, làm bạn gái của ta ba tháng liền được rồi, thế nào, ngươi không muốn chữa bệnh cho đệ đệ của ngươi?

Lời nói của hắn giống như ma chú, nhất thời để Mộng Vũ dừng bước, đứng ngây ra bất động.

Tuấn Lương lộ ra một ý cười thực hiện được, tiến lên phía trước nói:

– Như vậy mới phải a, ta không phải muốn ngươi gả cho ta. Coi như ngươi chịu, ta còn không muốn đây này. Tương lai ta sẽ trở thành Thuật Luyện Sư, muốn kết hôn đều là nữ tử vương tôn quý tộc. Ngươi cũng chỉ xứng ta chơi ba tháng, thế nào? Nếu ngươi đáp ứng, Hồi Sinh Ma Thủy này, coi như ta đưa ngươi.

Mộng Vũ tức giận đến cả người run rẩy, môi đỏ cắn ra máu tươi.

– Ngươi phối chế Hồi Sinh Ma Thủy cho ta, trong vòng ba tháng ta nhất định trù đủ tiền cho ngươi!

– Còn trinh liệt? Hừ hừ, nếu đệ đệ của ngươi không có Hồi Sinh Ma Thủy kéo dài tính mạng, sợ là không sống hơn ba tháng. Tiền có thể kiếm, nhưng mệnh của đệ đệ ngươi là bảo vật vô giá a.

Tuấn Lương lộ ra cười gằn, bắt nạt tiến lên, đưa tay ra, muốn hướng về trên người Mộng Vũ sờ soạng.

– Tiểu mỹ nhân, suy nghĩ thế nào? Ta xem ngươi còn là một xữ nữ, bằng không ta còn không lọt nổi mắt xanh.
Chương 43: Huyền binh

Đùng!

Tay của Lương Tuấn giống như điện giật thu về, trán lạnh cả người, vội vàng xốc tay áo lên, máu ứ đọng bắt đầu phồng lên, đảo mắt liền sưng thành một gò núi nhỏ. Hắn kinh nộ nhìn Lý Vân Tiêu ra tay đánh mình, cả giận nói:

– Tiểu tử ngươi là người nào? Lại dám đánh ta!

– Tiểu tử ngươi là người nào? Lại dám động cái bô của ta?

Lý Vân Tiêu nhếch miệng nở nụ cười, khá có thâm ý quay đầu nhìn Mộng Vũ một chút.

Mộng Vũ vừa thấy Lý Vân Tiêu, trong đầu nhất thời ông ông tác hưởng, đêm đó tao ngộ trong nháy mắt lóe qua bộ não. Các loại tâm ý giận dữ và xấu hổ dâng lên, hai gò má đỏ chót, trong đôi mắt càng là phun ra lửa.

Lương Tuấn sửng sốt một chút, lập tức lạnh giọng nói:

– Cái bô của ngươi? Kia phải xem người ta có thừa nhận hay không! Ngươi có biết ta là ai hay không?

Hắn chỉ cánh tay máu ứ đọng của mình nói:

– Tiểu tử, ngươi gây ra chuyện lớn rồi.

Lý Vân Tiêu vừa nghe, nhất thời bật cười, cười nói:

– Ngươi là ai? Ta còn thật không biết.

Lương Tuấn cười lạnh nói:

– Đợi lát nữa liền để ngươi cười không nổi. Ta chính là Thuật Luyện Sư Công Hội trung cấp Thuật Luyện học đồ, lão sư của ta là Sĩ cấp Thuật Luyện Sư Cổ Vinh Cổ đại sư! Đại ca kết bái của ta là trưởng tử Long Hạo của Cấm Vệ Quân thống lĩnh Long Khánh đại nhân! Ngươi thức thời quỳ xuống nói xin lỗi, lại lấy ra mấy trăm kim tệ tiền thuốc thang, việc này liền coi như thôi.

Lý Vân Tiêu cười nói:

– Cổ Vinh ta biết, Long Khánh ta cũng biết, con trai của hắn Long Hạo thì chưa từng nghe tới, mấy trăm kim tệ ta cũng có.

Hắn lấy ra một cái túi đựng đồ, ném xuống đất, trong mắt loé ra một tia ý lạnh.

– Có điều... ngươi có gan lấy thử xem.

Lương Tuấn sững sờ, không nghĩ tới đối phương thật sự lấy ra mấy trăm kim tệ, nhất thời vui vẻ, khom lưng đưa tay đi lấy.

Đột nhiên một đạo hàn ý lạnh lẽo từ trong xương truyền đến, khiến cho cả người hắn run lên, cả người lạnh lẽo, sợ hãi thật sâu từ nội tâm truyền tới. Hắn ngơ ngác ngẩng đầu lên, chỉ thấy ánh mắt Lý Vân Tiêu lạnh lẽo lướt qua một tia coi thường, chẳng khác nào nhìn người chết nhìn hắn.

Trời ạ, đây là một loại ánh mắt thế nào? Những tướng sĩ bách chiến sa trường kia, cũng không có loại vẻ mặt giống như chết kia a! Cánh tay duỗi ra nhất thời đình trệ ở giữa không trung, trong nháy mắt Lương Tuấn liền mồ hôi lạnh ướt đẫm toàn thân. Hắn 10 ngàn cái tin tưởng, nếu mình đụng tới túi tiền kia, đối phương tuyệt đối sẽ giết chết mình!

Mộng Vũ ngơ ngác nhìn Lý Vân Tiêu, loại khí thế lãnh đạm kia cũng ảnh hưởng đến nàng, trong lòng chấn động thật sâu.

Lúc trước vì trù tiền, mới bất đắc dĩ đáp ứng Lam Phi thiết kế hãm hại người. Ai biết trộm gà không xong còn mất nắm gạo, Lam Phi trực tiếp bị khai trừ đi, mình một phân tiền không bắt được, ngược lại bị người đàn ông kia mò khắp cả toàn thân.

Đêm đó nàng vĩnh viễn cũng sẽ không quên, lén lút trong chăn gào khóc cả một đêm, trên cánh tay càng bị móng tay bấm ra vết máu, trăm lần, ngàn lần thề nhất định phải giết người này. Nhưng lúc Lý Vân Tiêu thật sự xuất hiện lần nữa ở trước mắt nàng thì, ngoại trừ đầy ngập lửa giận, lại bất luận làm sao cũng ra tay không được.

Ngày đó ở trên Diễn Võ Trường, dáng người phong độ tuyệt thế kia, đã sâu sắc dấu ấn vào trong nội tâm nàng. Nữ hài tử đều sùng bái anh hùng, cường giả dễ dàng làm vô số người mơ màng, một chiêu Phù Sinh Nhược Mộng, Phi Hồng Hữu Ấn, cũng ở trong lòng thiếu nữ này, lưu lại dấu ấn nam tử sâu sắc.

Nàng không biết cái gì mới là cường giả chân chính, nhưng hơn nửa cùng cái bóng người kia khác xa a.

– Hạo ca!

Tiếng kêu kinh hỉ của Lương Tuấn đem Mộng Vũ từ trong trầm tư kéo trở lại, hắn phảng phất nhìn thấy đại cứu tinh, nhanh chóng hướng về một nam tử thân mang áo giáp chạy như bay. Rất nhanh vươn tay hướng về bên Lý Vân Tiêu chỉ chỉ chỏ chỏ, nói thầm gì đó.

Long Hạo một mặt lạnh lùng, mang theo một đám binh sĩ đi tới, lạnh lùng nhìn Lý Vân Tiêu cùng Mộng Vũ một chút, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.

– Ta không biết ngươi là người nào, cũng không muốn biết. Hiện tại cho ngươi hai lựa chọn: Một, quỳ xuống nhận sai bồi tội cho lão đệ của ta, lưu lại nữ nhân kia cùng số tiền này, sau đó cút đi. Thứ hai, chính là biến thành phế nhân, sau đó đến trong đại lao vượt qua quãng đời còn lại. Cho ngươi thời gian ba cái hô hấp, chọn đi!

Trách nhiệm ngày hôm nay của hắn, là mang theo một đám người dò xét khắp nơi, đang lúc tẻ nhạt. Mặc dù Lương Tuấn xuất thân bần dân, nhưng thực lực bản thân không yếu, hơn nữa sư phụ hắn là Thuật Luyện Sư Cổ Vinh được khen có tiền đồ nhất, vì lẽ đó Long Hạo cũng vui vẻ cùng hắn giao du, tiện thể bán một cái nhân tình cho hắn.

– Hừ, dám động ta! Đã nói cho ngươi, đại ca kết bái của ta là Long Hạo. Tiểu tử, sau này ở thủ đô cất bước, con mắt phải sáng một chút!

Lương Tuấn oai phong lẫm liệt kêu ầm lên, hắn hai bước liền đi tới trước túi tiền, cúi người xuống liền muốn nhặt lên.

Ầm!

Bóng người Lý Vân Tiêu lóe lên, thân thể Lương Tuấn như diều đứt dây bay lên, mạnh mẽ hạ xuống trước đám người Long Hạo.

Con ngươi của Long Hạo co rụt lại, mấy người vội vàng hướng bốn phía tản ra, nhất thời “Oanh” một tiếng đập xuống đất. Lương Tuấn máu me đầy mình cùng vẻ mặt không thể tin tưởng, run rẩy nói:

– Đại… đại ca, ta, đan điền ta phá nát, phế, phế bỏ, ta triệt để phế bỏ...

Long Hạo mặt không thể tin tưởng nhìn Lương Tuấn, trong đầu còn có chút không kịp phản ứng, giận dữ hét:

– Tiểu tử, ngươi dám đả thương tiểu đệ của ta?

Binh lính phía sau hắn dồn dập rút ra binh khí, làm tốt chuẩn bị bất cứ lúc nào động thủ.

Mộng Vũ cũng ngẩn ngơ, không nghĩ tới Lý Vân Tiêu dĩ nhiên nói phế liền phế, kiên quyết quả đoán như thế. Tuy rằng hung tàn chút, nhưng trong nội tâm lại ấm áp không nói ra được, trong mắt càng là cảm thấy có loại chua cay.

Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:

– Ta tuyển hai, làm phiền chư vị Binh ca ca đưa ta đi đại lao vui đùa một chút.

– Chết!

Long Hạo hét lớn một tiếng, hắn cuối cùng cũng coi như là phản ứng lại, tu vi Võ sĩ trong nháy mắt bộc phát, rút ra một cây đại đao, điên cuồng trực chém xuống!

Hắn tức giận đến nổi khùng, người trẻ tuổi tại thủ đô dám không nể mặt hắn như thế, vẫn đúng là khó tìm ra mấy cái. Hơn nữa Lương Tuấn chính là đệ tử của Cổ Vinh, ở trước mắt mình bị bạo đan điền, không chỉ ít đi một bằng hữu có tiền đồ, hơn nữa đến thời điểm Cổ Vinh trách tội xuống, sợ là sẽ bị phụ thân tàn nhẫn đánh một trận.

Trên mặt Mộng Vũ lộ ra vẻ lo âu, tuy nàng biết bối cảnh cùng thực lực của Lý Vân Tiêu, nhưng giờ khắc này dù sao đối phương cũng người đông thế mạnh. Hơn nữa đều là Cấm Vệ Quân hàng thật đúng giá, đều là Võ sĩ từ trên lưỡi đao liếm huyết, sức chiến đấu chân thực mạnh hơn nhiều những học sinh cả ngày ở học viện tu luyện như bọn họ.

– Chi… làm sao có khả năng?
Chương 44: Trấn quốc Thần vệ (1)

Long Hạo thanh thế kinh người, nhưng giơ tay chém xuống, lại chỉ truyền đến một tiếng vang trầm thấp nhẹ nhàng, Thanh Nguyệt bảo đao của mình, lại bị đối phương duỗi ra hai ngón tay trực tiếp kẹp lấy!

Hai ngón tay... kẹp lấy Thanh Nguyệt bảo đao?

Tất cả mọi người đều giật nảy cả mình!

Lý Vân Tiêu khóe miệng mỉm cười, hai ngón tay nắm nhẹ, như niêm hoa ngắm trăng. Nhìn như vô cùng dễ dàng, kì thực là một môn chỉ pháp vô cùng cao minh… Niêm Hoa Nhất Tiếu.

Long Hạo ở sau khi thất thần ngắn ngủi, liền tỉnh ngộ lại, gặp gỡ thiết bản, chẳng trách dám kiên cường như thế! Hắn hét lớn một tiếng.

– Thanh Nguyệt bảo đao, giải phong!

Một tiếng vang nặng nề từ trong Thanh Nguyệt đao gào thét truyền ra, như đao hồn vắng lặng đang dần dần thức tỉnh. Từ trên thân đao truyền đến từng trận tần suất nhảy lên, khí tức sát phạt mãnh liệt trong nháy mắt lan tràn ra, dáng dấp bảo đao cũng bắt đầu phát sinh biến hóa dị thường.

Lý Vân Tiêu nhíu mày, hai ngón tay cảm nhận được thân đao biến hóa, lập tức chấn động ra.

– Huyền Binh!

Mộng Vũ che miệng thất thanh nói, trong đôi mắt tất cả đều là vẻ hoảng sợ.

Huyền Binh chính là chiến khí của Võ giả chuyên dụng, trong đó ẩn chứa uy lực vô cùng. Chỉ có Thuật Luyện Sư mới có thể luyện chế, mỗi một kiện đều giá trị liên thành, vạn kim khó cầu!

– Thanh Nguyệt bảo đao này của ta chọn dùng Thâm Hải Hàn Thiết luyện chế thành, xuất từ tay Sư cấp Thuật Luyện đại sư Lương Văn Vũ đại nhân.

Trong mắt Long Hạo bỗng nhiên lướt qua một đạo hàn mang, yêu quý khẽ vuốt bảo đao của mình.

– Ngươi là người thứ ba nhìn thấy cây đao này của ta giải phong, hôm nay chết dưới Ẩm Huyết đao, cũng coi như là có phúc ba đời!

Hắn vũ lên mấy cái đao hoa, từng trận hàn ý ở trên không trung khuếch tán ra, lưỡi đao sắc bén, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi! Một đạo hàn mang xẹt qua trời cao, lần thứ hai hướng Lý Vân Tiêu chém xuống!

– Chỉ là Huyền Binh cấp một bỏ đi, thứ bỏ đi dùng đồ bỏ đi!

Lý Vân Tiêu xì cười một cái, dưới chân quỷ dị đạp ra một bước, liền nhẹ nhàng tránh qua. Song chỉ nhanh như chớp giật hướng trên thân đao bắn ra, “Thịch” một tiếng lanh lảnh vang lên.

Tiếp theo dưới chân hắn nhanh chóng lấp lóe, thân hóa ra đạo đạo tàn ảnh, ở hai bên Thanh Long đao lấp lóe, chỉ tay gảy nhẹ trên thân đao, từng tiếng ong ong ong truyền ra bốn phía. Long Hạo kinh hãi, chỉ cảm thấy bảo đao trong tay tựa hồ đang rên rỉ, vội vàng thu hồi thân đao.

– Này, xảy ra chuyện gì?

Long Hạo triệt để há hốc mồm, Thanh Nguyệt bảo đao mới vừa giải phong dĩ nhiên khôi phục dáng vẻ lúc trước, cùng một binh khí phổ thông giống như đúc! Hắn ngơ ngác, vội vàng đem nguyên khí rót vào trong đó, quát to:

– Thanh Nguyệt bảo đao, giải phong!

Liên tiếp hô mấy lần, nhưng bảo đao kia nơi nào có chút dáng vẻ giải phong, nhất thời từng tia từng tia mồ hôi lạnh từ trên trán chảy ra. Long Hạo hầu như muốn khóc lên, bảo đao này xảy ra chuyện gì? Phế bỏ? Trời ạ, đây chính là ta dốc hết gia sản, ngàn cầu vạn cầu mới để Lương Văn Vũ đại sư chế tạo ra a!

Lý Vân Tiêu hai tay ôm ở trước ngực, cười lạnh nói:

– Còn có thủ đoạn gì, tất cả đều lấy ra ta xem một chút.

– Oa! Giết hắn, giết hắn cho ta!

Long Hạo điên rồi, triệt để điên rồi, rống to bất chấp tất cả, mang theo một đám thủ hạ trực tiếp vọt lên, giơ đao lên liền trực tiếp chặt bỏ!

– Hừ, một đám nhãi nhép, tất cả đều cút ngay cho ta!

Lý Vân Tiêu quát lạnh một tiếng, hóa thành đạo đạo tàn ảnh vọt vào trong đám binh sĩ, một bộ quyền pháp uy vũ sinh huy, quang hoàn mê mắt, lấy đường lối rất bất hợp lý triển khai ra.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

...

Một đám binh sĩ chỉ cảm thấy trước mắt mờ ảo, trong nháy mắt mọi người liền trúng vô số quyền ảnh, áo giáp che ngực toàn bộ vỡ ra, một luồng kình khí trực tiếp đánh vào trong cơ thể, bay ngược ra ngoài.

Mộng Vũ xem trợn mắt ngoác mồm, Lý Vân Tiêu thật giống như hồ điệp phiên vũ trong khóm hoa, dĩ nhiên có từng điểm từng điểm nguyên khí hóa thành ánh huỳnh quang, ở quanh người hắn lấp lóe, nhưng mảnh y không dính!

– Chuyện này... đây rõ ràng là khiêu vũ a, này còn là đánh nhau sao?

Bộ võ kỹ này của hắn gọi là Bách Hoa Thác Quyền, Bách Hoa Dịch Địch, Thác Tự Nan Đáng. Chính là quyền pháp do một vị Vũ Đế tên Viên Sĩ Tiêu sáng chế. Viên Sĩ Tiêu này nhân sinh gặp khó, tính tình thác loạn, thường làm ra sự tình điên điên khùng khùng. Nhưng thực lực của hắn siêu quần, thiên phú lại hơn người, mở ra lối riêng, sáng chế loại Bách Hoa Thác Quyền này, chỉ ở một chữ “thác” (* sai), xuất kỳ bất ý, khiến người ta khó lòng phòng bị.

Rất nhanh, những binh sĩ kia từng cái từng cái nằm ngã trên mặt đất kêu rên không ngớt. Thanh Nguyệt bảo đao trong tay Long Hạo cũng bị Lý Vân Tiêu đoạt, cánh tay bị gãy xương, triệt để mất đi sức chiến đấu.

– Cây đao này tuy rằng như đồ bỏ đi, nhưng còn đáng giá mấy đồng tiền, ta muốn. Còn có vật gì tốt cho ta hay không?

Lý Vân Tiêu một cước đá vào trên xương đùi của Long Hạo, “Ca” một tiếng, lại là xương đùi gãy vỡ!

Long Hạo “rầm” một cái quỳ xuống, mặt đầy vẻ oán độc, tê thanh nói:

– Cha ta là thống lĩnh Cấm Vệ Quân, ngươi dám đánh ta cướp ta, ta muốn dẫn người diệt cả nhà ngươi!

– Diệt cả nhà của ta?

Ánh mắt Lý Vân Tiêu phát lạnh, đang muốn nổi giận, đột nhiên cười tà nói:

– Ta cũng rất kỳ vọng ngươi dẫn người đi nhà ta, nhìn có thể diệt bọn hắn hay không.

Đột nhiên xa xa truyền đến một tiếng quát nhẹ.

– Người phương nào ở phía trước gây sự?

Thanh âm không lớn, nhưng uy thế kinh người, cuồn cuộn mà đến, mỗi người đều nghe được rõ rõ ràng ràng, màng tai cũng có chút đâm nhói.

– Đó là...

Long Hạo mở mắt nhìn tới, nhất thời phát hiện nhánh cỏ cứu mạng, vội vàng gào thét lên.

– Đại nhân, Thần Vệ đại nhân. Ta chính là Cấm Vệ Quân đệ tam đại đội đội trưởng Long Hạo, nơi này có người công kích Cấm Vệ Quân, kính xin Thần Vệ đại nhân xuất thủ cứu ta!

Hai nam tử ở trên đường cũng không rộng lắm, cưỡi tuấn mã đi song song. Bách tính hai bên đường dồn dập nhìn huy chương trên vai trái của bọn họ, từng cái từng cái lộ ra vẻ sợ hãi, dồn dập lùi tránh.

Huy chương này là do vàng ròng chế tạo, mặt trên khắc một thanh trường kiếm cùng một tấm khiên, đại biểu chính là cơ cấu vũ lực mạnh nhất vương quốc… Trấn quốc Thần vệ!

– Người phương nào lớn mật như thế! Còn không để đồ đao trong tay xuống, bó tay chịu trói!

Huy Minh trầm giọng nói, một luồng khí thế cao cao tại thượng nhất thời tản mát ra. Trong mắt hắn loé ra vẻ kinh ngạc, tuy rằng Lý Vân Tiêu nhìn qua khí thế bất phàm, nhưng chỉ là nhị tinh Võ sĩ, Long Hạo là tam tinh Võ sĩ, còn có nhiều giúp đỡ như vậy, làm sao sẽ bị đánh đổ.

Ánh mắt Huy Quang rơi vào Thanh Nguyệt bảo đao trong tay Lý Vân Tiêu, hơi chấn động một cái, quát khẽ:

– Đệ đệ, bắt hắn!

Huy Minh ngồi ở trên ngựa, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu nói:

– Là ngươi bó tay chịu trói, hay là để ta ra tay? Nếu buộc ta ra tay, liền sẽ chịu khổ.
Chương 45: Trấn quốc Thần vệ (2)

[

Lý Vân Tiêu lộ ra vẻ khinh bỉ.

– Không hỏi thị phi, không phân biệt trắng đen, làm sao ngươi biết sai ở chỗ ta?

Huy Minh cười lạnh nói:

– Cấm Vệ Quân chính là phụ tá đắc lực của bệ hạ, há có thể oan uổng ngươi, xem ra ngươi là sẽ không thành thật. Vậy ta liền hao chút tâm tư đi.

Hắn từ trên lưng ngựa bay lên trời, cả người như Đại Bằng giương cánh, lâm không hướng Lý Vân Tiêu áp sát, động tác nhanh vô cùng, tay phải hóa chưởng thành đao, đột nhiên đánh xuống!

Mặc dù trên mặt Lý Vân Tiêu là vẻ cười gằn, nhưng trong lòng cảnh giác từ lâu đã thăng đến đỉnh cao. Đối phương là Nhị Phân cảnh Võ sư, ròng rã cao hơn hắn một đại cảnh giới. Mặc dù Lam Huyền là cửu tinh Võ sĩ đỉnh cao, nhưng kém một bước, liền cách ngàn dặm, cùng Võ sư hoàn toàn không thể sánh được!

Nhưng mặc dù là Lam Huyền, hắn cũng phải dựa vào lĩnh ngộ đối với quy tắc, mượn lực lượng thiên địa mới một chiêu đắc thắng, bằng không mặc dù có thể thắng, cũng phải trả giá rất lớn.

– Hừ!

Thanh Nguyệt bảo đao nhấc lên, Lý Vân Tiêu lạnh rên một tiếng, chém ra một đao, nhất thời ánh vàng bắn mạnh, sặc sỡ loá mắt!

Huy Minh biến sắc, cả kinh nói:

– Ngươi chỉ là nhị tinh Võ sĩ, làm sao có thể có đao quang như vậy? Đây là... Huyền Binh?

Sau khi hắn nhận ra Thanh Nguyệt bảo đao, bàn tay nào dám mạnh mẽ chống đỡ Huyền Binh, vội vàng thu cánh tay về, song quyền đột nhiên đẩy ra, một luồng nguyên khí ầm ầm lao tới, như sóng biển cuồn cuộn, đem ánh đao nuốt chửng vào.

Ầm!

Lý Vân Tiêu cảm nhận được kình khí phản chấn trên thân đao, chân phải nhẹ nhàng bước ra một bước, đem kình lực hóa giải, hoành đao mà đứng.

Huy Minh trực tiếp rơi vào địa phương cách hắn mười mét, vẻ vui mừng trong mắt lóe lên một cái rồi biến mất, lạnh lùng nói:

– Chẳng trách ngươi có thể bên đường hành hung, nguyên lai ỷ vào mình có Huyền Binh. Bất quá hôm nay gặp gỡ huynh đệ chúng ta, ngươi làm dữ cũng đến đây kết thúc!

– Kết thúc con mẹ ngươi!

Đột nhiên Lý Vân Tiêu quát lên một tiếng, thừa lúc hắn phí lời ánh đao lấp loé, mạnh mẽ lăng không chém giết tới. Một âm thanh phá không đâm màng tai người, không trung dĩ nhiên lướt qua một đạo hào quang màu vàng!

Thực lực hai người cách biệt quá xa, trong lòng Lý Vân Tiêu sớm có cân nhắc, nhất định phải nắm quyền chủ động trong tay, nếu bị động lên, đối phương bằng vào sức mạnh chênh lệch, liền đủ để nghiền ép mình.

Huy Minh trợn mắt nhìn, không nghĩ tới đối phương dám chủ động công kích, giận dữ cười nói:

– Hay, hay, tự mình muốn chết!

Đột nhiên hắn từ trên người lấy ra một thanh trường kiếm màu đồng cổ, mạnh mẽ chém đi ra ngoài, hai ánh vàng ở trên không trung va chạm, loá mắt rực rỡ.

– Di Hình Hoán Ảnh, Ác Ma Phong Cước!

Lý Vân Tiêu đột nhiên huyễn ra mấy đạo tàn ảnh, chân thân cúi xuống, thân thể xoay tròn nửa vòng, chân phải nhanh như chớp giật, lấy một góc độ khó có thể tin đột nhiên đá tới. Dưới chân dĩ nhiên từ từ nhóm lửa, đem không khí đốt cháy rừng rực!

Huy Minh kinh hãi, nguyên bản bị tàn ảnh của Lý Vân Tiêu mê hoặc một hồi, đợi thời điểm phát hiện một cước đá đến, đã không thể phòng. Thân thể hắn đột nhiên áp súc, thân hóa lạc diệp hướng về phía sau lui nhanh mấy mét mới giữ vững thân thể.

– Giải phong!

Lý Vân Tiêu một chiêu đắc thủ, khẽ quát một tiếng, nghiêng người mà lên, Thanh Nguyệt bảo đao trong tay phát sinh nổ vang nặng nề, như một con hùng sư ngủ say đột nhiên tỉnh lại, sức mạnh khổng lồ quanh quẩn thân đao, từng vòng khuếch tán ra, ánh đao như nước, hàn khí trùng thiên, hướng về Huy Minh phủ đầu chém xuống!

Hết thảy chiêu số của hắn, từ bạo lên xuất đao, đến Di Hình Hoán Ảnh, đến Ác Ma Phong Cước, đến bảo đao giải phong, toàn bộ làm liền một mạch, như nước chảy mây trôi, không có mảy may ngưng lại.

Kiếp trước thân là Vũ Đế Cửu Thiên cảnh đỉnh phong, Lý Vân Tiêu trên căn bản đối với chiêu thức bách gia đều có hiểu biết nhất định, hơn nữa có thể thông hiểu đạo lí, học một biết mười. Những võ kỹ cấp thấp kia, càng là tiện tay nắm đến, tâm tùy ý động, muốn dùng liền dùng!

Nội tâm của hắn cũng dị thường rõ ràng, đối mặt Huy Minh thực lực vượt xa mình, cũng chỉ có dựa vào kinh nghiệm chiến đấu cùng võ kỹ phong phú, mới có thể giết đến đối phương không kịp ứng phó. Bằng không dựa vào thực lực chênh lệch, chỉ cần đối phương đứng vững gót chân, dốc hết toàn lực, một chiêu liền có thể đối phó mình. Nhưng liên tiếp xuất kỳ bất ý, đã đem Huy Minh đánh có chút bối rối!

Một bên Long Hạo càng là triệt để xem choáng váng, thế mới biết nguyên lai thực lực của mình cùng đối phương cách biệt to lớn như thế, từ lâu đã cả kinh đến mồ hôi lạnh liên tục. Có điều hắn càng thêm không thể rõ ràng chính là, tại sao mình không cách nào giải phong bảo đao, lại bị đối phương dễ dàng giải phong, hơn nữa tựa hồ uy lực càng mạnh!

– Giải phong!

Huy Minh bị công đến có chút bối rối, trong mắt loé ra phẫn nộ cùng sát ý, một nhị tinh Võ sĩ nho nhỏ lại đem mình đẩy vào tuyệt cảnh, hắn gầm lên giận dữ, đột nhiên trường kiếm màu cổ đồng trong tay ánh sáng chói lóa, bay ngang qua bầu trời.

Ngay trong nháy mắt Huyền của hắn giải phong, bảo đao của Lý Vân Tiêu đã chém xuống.

Coong!

Hai Huyền Binh kịch liệt chạm vào nhau, trường kiếm ở trạng thái vừa giải phong, chẳng biết vì sao dĩ nhiên ở dưới một đao kia, mạnh mẽ bị bức ép trở lại, trở thành trạng thái phổ thông.

Mà bảo đao của Lý Vân Tiêu vẫn sặc sỡ loá mắt, lần thứ hai nâng đao chém xuống!

Nguy hiểm!

Huy Quang ở trên lưng ngựa hoàn toàn biến sắc, hắn thân là người bên ngoài, nhất thời phát hiện có chút không đúng!

Tuy rằng hắn cũng không hiểu vì sao thực lực chênh lệch lớn như vậy, Huy Minh dĩ nhiên bị đối phương đè đánh. Nhưng uy thế trên một đao kia, tựa hồ ẩn chứa võ kỹ cực cường, hắn không lo được thân phận cùng mặt mũi, vội vàng một cước đạp ở trên yên ngựa, trường kiếm giũ ra, đột nhiên hướng Lý Vân Tiêu đâm tới!

Tư!

Kiếm xuyên thân mà qua, bóng người của Lý Vân Tiêu bắt đầu vặn vẹo, hóa thành ánh sáng tiêu tan.

– Tàn ảnh? Hắn lúc nào...

Trong lòng Huy Quang cả kinh, nhưng nguy cơ của Huy Minh cũng giải trừ, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

– Não tàn, ta chính là vì dẫn ngươi nhảy xuống, cùng chết đi!

Âm thanh của Lý Vân Tiêu đột nhiên quát lên, khí thế quanh thân đột nhiên tăng lên tới cực điểm, như một vị sát thần lâm thế, Thanh Nguyệt bảo đao ở trong tay từ từ rực rỡ, đem nguyên khí chung quanh kéo không.

– Nguyệt Phá Không Trảm!

– Cái gì? Vừa nãy hắn dĩ nhiên là thiết kế dẫn ta, muốn một lần giết hai người chúng ta?

Đầu óc của Huy Quang trong nháy mắt híp lại, hoàn toàn không có cách nào lý giải, một nhị tinh Võ sĩ, thấy bọn họ không nghĩ trăm phương ngàn kế chạy trốn thì thôi, lại vẫn muốn kích giết bọn họ? Ha ha, chuyện cười này cũng quá lớn rồi?

Ngay thời điểm hắn cảm thấy hoang đường, một loại cảm giác nguy cơ tử vong ở trong lòng dâng lên.

– Chi, dĩ nhiên là thật sự muốn đánh chết chúng ta!

Một ánh vàng đem nửa bầu trời rọi sáng, hắn trong nháy mắt tin tưởng, hét lớn:

– Tâm ý tương thông, hợp hai làm một!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom