• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Lý Vân Tiêu truyền kỳ (4 Viewers)

  • Chương 26-30

Chương 26: Lạc Vân Thường lên cấp (1)

– Lam Huyền?

Hàn Bách biến sắc, trắng xám nói:

– Ngươi không nói ta còn quên mất, Lam Huyền đã thả ra tin tức, nói muốn thay đệ đệ báo thù, lần này thật sự phiền phức!

– Ồ?

Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng nở nụ cười, ánh mắt ngưng tụ nói:

– Như vậy rất tốt!

Hắn còn ghi nhớ khối Ngũ Thải Thần Không Thạch trên người Lam Huyền đây này, sau khi đưa Hàn Bách đi, liền vác trọng kiếm đi về trọng lực thất.

Ngay thời điểm Lam Phi bị khai trừ, tại tầng thứ tư của Thuật Luyện Sư Công Hội tháp, một hạng sát hạch căng thẳng đang tiến hành.

Sắc mặt Lạc Vân Thường nghiêm nghị nhìn chằm chằm một thanh chiến phủ to lớn trôi nổi ở trong hư không, ở dưới chân hỏa rèn luyện đã nung đốt thành vẻ đỏ đậm, nhiệt lượng nóng bỏng truyền ra, từng làn từng làn hướng về bốn phương tám hướng tản ra.

Lạc Vân Thường ở trung ương cả người đã ướt đẫm, vài tên nam tử ngồi ở bốn phía tựa hồ không bị ảnh hưởng chút nào, chỉ là chuyên tâm nhìn chiến phủ biến hóa. Sóng nhiệt dập dờn tầng tầng lớp lớp, vừa chạm tới trước người bọn họ vài thước, giống như bị một nguồn sức mạnh vô hình ngăn trở, không cách nào tiến tới mảy may.

Đột nhiên Lạc Vân Thường xòe năm ngón tay, màu vàng đầy trời tùy ý bay ra ngoài, như tinh mang điểm điểm rơi vào bốn phía chiến phủ, không ngừng phát sinh tiếng “chi chi” thiêu đốt. Chiến phủ vừa chạm tới bụi Diệu Kim này, nhất thời màu sắc trở nên càng thêm tươi đẹp, tựa hồ có chút không ổn định, phát sinh từng trận nổ vang.

Toàn bộ không gian nhiệt độ lần thứ hai tăng lên một cấp, trong ánh mắt vài tên nam nhân kia lóe lên vẻ kinh ngạc, có mấy người càng là bắt đầu châu đầu ghé tai.

Trong tròng mắt của Lạc Vân Thường lóe lên thần quang, tuy rằng trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi dị thường, nhưng cũng khó có thể che giấu một luồng hưng phấn. Hai tay nàng lập tức biến ảo, mấy cái thủ ấn hình thành ở trên đầu ngón tay, hóa thành từng đạo từng đạo chân hỏa bay vào trong chiến phủ. Chiến phủ có chút cáu kỉnh đột nhiên sinh ra một luồng hấp lực, đem kim bụi tản ra bốn phía cắn nuốt tới.

Trong lúc nhất thời, kim quang trên chiến phủ điểm điểm tiêu tan, tỏa ra khí tức dày nặng trầm ổn, làm cho người ta cảm giác như sơn nhạc ép thân.

– Ngưng!

– Lạc!

Lạc Vân Thường quát khẽ hai tiếng, hai tia quang mang từ đầu ngón tay bay vào trên chiến phủ, nhất thời loại nhiệt độ nóng rực cùng cảm giác trầm trọng kia trong nháy mắt biến mất không còn tăm tích. Thân thể Chiến phủ kịch liệt thu nhỏ lại, cuối cùng hóa thành một cái búa nhỏ mê ngươi, rơi vào trong tay Lạc Vân Thường.

Lạc Vân Thường nhìn kỹ búa nhỏ trong tay một lần, nhất thời lòng tràn đầy vui mừng, hướng về vài tên nam tử kia đi đến, hai tay nâng chiến phủ đưa cho vị lão giả râu bạc trắng ở chính giữa, cung kính nói:

– Hứa đại sư, ngài xem.

Ánh mắt Hứa Hàn ở trên chiến phủ nhẹ nhàng xẹt qua, mỉm cười nói:

– Không cần nhìn, Oanh Dương Phủ này đã đạt đến trình độ Huyền Binh thượng phẩm cấp một. Vân Thường, ngươi thông qua sát hạch.

Đùng đùng đùng đùng đùng!

Mấy nam tử khác dồn dập vỗ tay, ánh mắt đều mỉm cười nhìn Lạc Vân Thường, tràn đầy vẻ tán thưởng.

Lạc Vân Thường đại hỉ, kích động khó có thể tự kiềm chế.

– Đa tạ Hứa đại sư, còn có chư vị đại sư.

Hứa Hàn lắc đầu cười nói:

– Này đều là chính ngươi nỗ lực, không có quan hệ gì tới chúng ta. Ta chỉ là tò mò, ngươi là làm sao đem Diệu Kim hòa vào trong Xích Luyện đồng, mấy lần trước sát hạch ngươi đều ở cửa ải này thất bại.

Mấy tên nam tử khác cũng dồn dập yên tĩnh lại, tất cả đều nghi hoặc nhìn Lạc Vân Thường.

Trong đầu Lạc Vân Thường nhất thời lướt qua khuôn mặt non nớt của Lý Vân Tiêu, thanh âm thản nhiên nói:

– Bởi vì Xích Luyện Đồng tuy rằng chúc kim, nhưng cũng thiên hỏa. Nam hỏa khắc tây kim, đối với Diệu Kim có tính hòa tan rất lớn. Vì lẽ đó rất nhiều Thuật Luyện Sư thời điểm tăng lên đẳng cấp của Huyền Binh Xích Luyện Đồng đều thích tuyển dụng Diệu Kim. Nhưng nếu trong đó có Thiên Tinh sa, vậy liền hoàn toàn khác nhau.

– Bởi vì thuộc tính của Thiên Tinh sa là thủy, có thể trung hoà thuộc tính thủy của Xích Luyện Đồng, vì lẽ đó càng nhiều, đối với lực lượng hòa tan của Diệu Kim liền càng kém.

– Muốn hóa giải rất đơn giản, đem Thiên Tinh sa coi là tạp chất, rèn luyện diệt trừ là có thể.

– Thì ra là như vậy!

Hứa Hàn bỗng nhiên tỉnh ngộ.

– Dĩ nhiên đơn giản như vậy, Vân Thường ngươi có thể phát hiện huyền bí trong đó, đủ thấy thông tuệ hơn người. Thiên Thủy quốc ta lại nhiều một Thuật Luyện Sư chân chính, ngày mai ta liền cho người bẩm lên Vương thượng, như vậy bệ hạ cũng sẽ vạn phần cao hứng. Đến lúc đó thiết yến quần thần, vì ngươi chúc mừng.

Trên mặt Lạc Vân Thường hơi đỏ lên, nhưng hồn lực cùng nguyên khí của nàng đều tiêu hao quá lớn, hai gò má tất cả đều là mồ hôi, nhìn vào ngược lại càng thêm rực rỡ cảm động.

– Còn phiền Hứa đại sư báo cho bệ hạ, sự tình thiết yến liền thôi, ta không thích quá mức lộ liễu.

Nghiêm Lỗi ở phía sau Hứa Hàn cười nói:

– Đây là hỉ sự to lớn, làm sao có thể miễn thiết yến. Vân Thường ngươi là nhân tài mới xuất hiện của Thiên Thủy quốc ta, trong vòng ba năm ngăn ngắn liền để bệ hạ đặc biệt vì ngươi thiết yến hai lần. Mấy trăm năm qua, trong ấn tượng của ta cũng chỉ có Dương Địch đại nhân ở năm đó mới có vinh quang như vậy.

Tại Thiên Thủy quốc, chỉ cần lên cấp Sĩ cấp Thuật Luyện Sư, hoặc là bước vào Đại Võ Sư cảnh giới, quốc vương bệ hạ sẽ cung đình thiết yến, mời trọng thần quốc gia tới ăn mừng. Đồng thời phong hầu bái tướng, trọng thưởng… tự nhiên là điều chắc chắn.

Ba năm trước thời điểm Lạc Vân Thường đột phá đến cảnh giới Đại Võ Sư, liền thiết yến qua một lần.

Nghe được Nghiêm Lỗi nói như vậy, Lạc Vân Thường hoảng hốt vội nói:

– Nghiêm đại sư quá lời, Vân Thường ngu dốt, sao có thể cùng Dương Địch đại nhân đánh đồng với nhau.

Hứa Hàn vuốt râu khẽ cười nói:

– Ngươi cũng không cần quá khiêm tốn, tuy rằng Dương Địch đại nhân tài năng ngút trời, nhưng cũng là nhờ bái nhập vào Đế cấp Thuật Luyện đại sư Cổ Phi Dương làm môn hạ, đây là may mắn cỡ nào! Nếu ngày sau ngươi có cơ duyên, thành tựu chưa chắc sẽ kém Dương Địch đại nhân. Ngươi thua là thua không có một lão sư chân chính.

Thấy Lạc Vân Thường còn muốn tranh luận, hắn hơi phất tay đánh gãy, cười nói:

– Ngày hôm nay Thuật Luyện Sư Công Hội chúng ta cũng phải chúc mừng một hồi mới được. Năm nay một lần liền gia tăng hai vị Sĩ cấp Thuật Luyện Sư, ngươi cùng Cổ Vinh, đều là tân tinh của phân bộ Thiên Thủy quốc chúng ta a!

Một Thuật Luyện Sư khác tên Tô Viễn Kiều đột nhiên hừ lạnh nói:

– Hứa hội trưởng, nếu nói Vân Thường là tân tinh ta tâm phục khẩu phục. Còn Cổ Vinh, nếu như ta không đoán sai, hiện tại hắn đã thân trúng kịch độc!

Mọi người kinh hãi, đều là một mặt không rõ vì sao. Hứa Hàn cũng hơi thay đổi sắc mặt.

– Tô Viễn Kiều, ngươi lời này là có ý gì?

Trong mắt Lạc Vân Thường cũng lướt qua vẻ khác lạ nói:

– Hứa đại sư, ta liền cáo lui trước.
Chương 27: Lạc Vân Thường lên cấp (2)

Nàng rất thông minh, vừa nhìn vẻ mặt Tô Viễn Kiều không đúng, liền biết tất nhiên liên quan đến một chút bí mật, nên chủ động lảng tránh.

Hứa Hàn lắc đầu nói:

– Hiện tại ngươi thông qua sát hạch, đã là một Sĩ cấp Thuật Luyện Sư chính thức, cũng là thành viên trọng yếu của Thuật Luyện Sư Công Hội chúng ta. Bất cứ chuyện gì của Công hội, ngươi đều có quyền biết, không cần lảng tránh.

Ánh mắt Tô Viễn Kiều đảo qua mọi người một chút, cười lạnh nói:

– Ta đã tra ra Cổ Vinh ở lần sát hạch trước gian dối, sử dụng cấm vật Âm Phong thạch!

Mọi người đều biến sắc, từng cái từng cái hai mặt nhìn nhau, bọn họ đều là Thuật Luyện Sư, tự nhiên biết Âm Phong thạch là vật gì, sắc mặt Nghiêm Lỗi ngưng trọng nói:

– Tô Viễn Kiều, không thể nói lung tung được! Ta biết ngươi luôn nhìn Cổ Vinh không vừa mắt, thời điểm hắn vẫn là Thuật Luyện học đồ liền nhiều lần làm khó dễ hắn, nhưng có chút tội danh là không thể tùy ý chụp lên!

Tô Viễn Kiều cười lạnh nói:

– Ta tùy tiện chụp hắn tội danh? Giờ khắc này sợ là hắn đã độc tận xương tủy! Ta phái người tra xét hắn mua một ít vật liệu từ khi lên cấp tới nay, tất cả đều là đồ vật giải độc. Hắn còn bí mật ra giá cao cầu mua Hóa độc đan, mọi người đều biết Hóa độc đan là vật gì? Thuật Luyện đan dược cấp bốn có thể hóa giải bách độc trong truyền thuyết, vạn kim khó cầu! Ha ha, năm ngày trước hắn bắt đầu điên cuồng thu mua các loại vật liệu kịch độc, sau khi trở lại, liền bế quan đến hiện tại. Kia đã là cùng đường mạt lộ, dự định sử dụng phương pháp lấy độc công độc. Có điều độc của Âm Phong thạch há có thể tùy ý hóa giải, coi như là Hóa độc đan cũng không được, ta phỏng chừng hiện tại hắn đã triệt để phế bỏ!

Sắc mặt Hứa Hàn dần dần khó coi, Tô Viễn Kiều lấy ra một tờ khai, đưa cho mọi người nói:

– Phía trên này ghi chép một loạt hành động sau khi hắn lên cấp Thuật Luyện Sư, chư vị có thể nhìn.

Mỗi người lấy qua nhìn, trong mắt đều lộ ra vẻ sầu lo.

Cuối cùng tờ khai truyền tới trong tay Lạc Vân Thường, trong lòng nàng hơi chấn động một cái, mặt trên ngay cả Cổ Vinh một ngày ba bữa ăn gì cũng có ghi chép rõ ràng, xem ra Tô Viễn Kiều này đã sớm động tâm tư. Vào lúc này nếu nhảy ra ngoài, tất nhiên là có niềm tin tuyệt đối, Cổ Vinh phỏng chừng là khó thoát một kiếp!

– Nếu chư vị còn có nghi ngờ, có thể gọi Cổ Vinh tới, vừa nhìn liền biết. Năm ngày trước sau khi hắn trở lại liền ở trong tháp, không có đi ra ngoài một bước!

Tô Viễn Kiều thấy phần lớn người đều tin tưởng mình, không cưỡng nổi đắc ý lên.

– Hừ, ngươi chắc chắn hắn không phải là đang bế quan!

Trong mắt Nghiêm Lỗi loé ra tức giận, hắn cùng Tô Viễn Kiều vẫn luôn không hợp.

Tô Viễn Kiều cười lạnh nói:

– Từ khi Cổ Vinh lên cấp Thuật Luyện Sư, liền từ bỏ tu luyện võ đạo, một lòng đặt ở trên Thuật Luyện chi đạo. Thuật Luyện Sư tu luyện chủ yếu là tẩm bổ hồn lực, chỉ có thông qua không ngừng luyện chế đến tăng cường lực lượng linh hồn. Hắn một tên Sĩ cấp Thuật Luyện Sư, luyện chế bất luận đồ vật gì, cũng chỉ năm ngày là đủ. Nghiêm Lỗi, ngươi che chở Cổ Vinh như vậy, chẳng lẽ sự tình hắn sử dụng Âm Phong thạch ngươi cũng có phần?

Nghiêm Lỗi giận tím mặt.

– Nói bậy!

Hứa Hàn trầm giọng nói:

– Không cần ầm ĩ! Linh Thừa, ngươi đi gọi Cổ Vinh lại đây, bất luận hắn đang làm gì, đều phải tới đây!

Hứa Hàn là hội trưởng Thiên Thủy quốc Thuật Luyện Sư Công Hội, cũng là một trong hai vị Đại sư cấp Thuật Luyện Sư của Thiên Thủy quốc hiện nay, địa vị tôn sùng, không ở dưới quốc vương. Một vị cấp ba Thuật Luyện Sư khác chính là cung đình thủ tịch Thuật Luyện Sư Trương Thanh Phàm, thực lực của hai người sàn sàn với nhau!

Thuật Luyện Sư không chỉ là tượng trưng cho thực lực, thân phận cũng cực kỳ tôn quý, cũng là hết thảy Thuật Luyện Sư kiêu ngạo! Thân là hội trưởng Thuật Luyện Sư Công Hội, chắc chắn sẽ không cho phép sự tình mờ ám như vậy phát sinh!

Trên mặt mỗi người đều nghiêm nghị lên, tựa hồ ý thức được một cơn bão nhỏ sắp xảy ra!

Rất nhanh, Cổ Vinh liền đi theo phía sau Linh Thừa tới lầu bốn. Sau khi hắn hướng Hứa Hàn làm lễ, liền cùng mọi người gật đầu ra hiệu, lúc ánh mắt đảo qua Tô Viễn Kiều, khóe miệng hiện ra một tia cười lạnh không cách nào phát hiện, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Lạc Vân Thường, thở dài nói:

– Mới vừa nghe Linh Thừa nói, Vân Thường đại nhân cũng thăng làm Sĩ cấp Thuật Luyện Sư, thật là kỳ tài ngút trời. Ở trong Trấn quốc Thần vệ ngũ Đại thống lĩnh, Vân Thường đại nhân xem như là thực lực tổng hợp mạnh nhất!

Lạc Vân Thường nhẹ nhàng nói:

– Cổ đại nhân quá khen, bốn thống lĩnh khác thực lực vượt xa Vân Thường, ta chỉ là vận may tốt hơn mà thôi.

Cổ Vinh khẽ mỉm cười, không tỏ ý kiến, lớn tiếng nói:

– Hứa hội trưởng, ta đang lúc bế quan luyện chế, không biết vội vàng tới tìm ta là có chuyện gì? Chẳng lẽ là vì ăn mừng Vân Thường lên cấp?

Trong ánh mắt Tô Viễn Kiều lóe lên một tia nghi hoặc, theo hắn suy đoán, khí sắc của Cổ Vinh không thể tốt như vậy, hắn hừ lạnh nói:

– Hừ, Cổ Vinh ngươi thật có thể trang a, đến lúc này còn giả bộ như không có chuyện gì!

Hứa Hàn lấy ra tờ khai ném tới, hai mắt âm trầm nhìn chằm chằm Cổ Vinh, gằn từng chữ nói:

– Tô Viễn Kiều hoài nghi ngươi thời điểm sát hạch lần trước sử dụng Âm Phong thạch, đây là hắn mấy ngày qua đối với ngươi tiến hành điều tra. Hiện tại ta cần ngươi cho mọi người một lời giải thích!

Cổ Vinh hừ lạnh một tiếng, nắm qua tờ khai nhìn, nhất thời trong lồng ngực có một luồng lửa giận vô danh, lão già chết tiệt này, lại phái người theo dõi điều tra ta! Đồng thời trong lòng kinh ra một thân mồ hôi lạnh, may là Vân thiếu giải độc trong cơ thể ta, còn truyền cho ta Luyện Hồn thuật, bằng không hôm nay thực sự là thân bại danh liệt, vạn kiếp bất phục!

Lúc này hắn đối với Lý Vân Tiêu là cảm kích như biển cả.

– Tô Viễn Kiều, ngươi lão thất phu này! Hẳn là ngươi phải cho ta một lời giải thích đi!

Hắn đem tờ khai ném trên mặt đất, giận tím mặt nói:

– Ta có sử dụng Âm Phong thạch hay không, mọi người liền có thể đo lường ra, nhưng nếu không có, ta cần Tô lão thất phu cho ta một cái bàn giao!

Hứa Hàn gật đầu nói:

– Kia là nhất định, bây giời duỗi hai tay của ngươi ra, đồng thời đem thần thức hoàn toàn thu lại, chúng ta sẽ đối với tình huống thân thể của ngươi tiến hành tra rõ.

Tô Viễn Kiều cười gằn nói:

– Bàn giao? Chờ tra ra vấn đề của ngươi, xem ngươi chết như thế nào!

Đột nhiên Cổ Vinh khẽ mỉm cười, ngạo nhiên ngẩng đầu nói:

– Cổ Vinh ta quang minh chính đại, tùy tiện các ngươi tra, đến đây đi!

Hắn run trường bào Thuật Luyện Sư lên, đưa ra một đôi tay trắng nõn.

Trong mắt mọi người lóe lên nghi ngờ, đôi tay này trắng nõn như ngọc, nơi nào có chút dáng vẻ ăn mòn, hơn nữa nhìn hắn không có gì sợ, chẳng lẽ thực sự là Tô Viễn Kiều oan uổng hắn?

Giờ khắc này nội tâm của Tô Viễn Kiều cũng chấn động, trợn to tròng mắt nhìn cánh tay kia, đột nhiên có một loại cảm giác xấu dâng lên.
Chương 28: Khảo bình trắc thí (1)

– Làm sao có khả năng? Ngươi làm sao có khả năng chữa khỏi độc của Âm Phong thạch?

Hai mắt hắn đột nhiên ngưng tụ, bỗng nhiên đem thần thức thả ra ngoài.

– Ta muốn tra rõ thân thể của ngươi, coi như ngươi có thể giải độc của Âm Phong thạch, nhưng hồn lực của ngươi căn bản không đạt tới cấp bậc Thuật Luyện Sư, ta muốn vạch trần ngươi cái hàng giả này!

Hầu như tất cả mọi người đều đem thần thức của mình thả ra ngoài, dồn dập thăm dò vào trong cơ thể Cổ Vinh. Cổ Vinh một bộ không có sợ hãi, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Viễn Kiều, trong mắt đầy vẻ hài hước, giống như là xem thằng hề biểu diễn.

Một lát sau, sắc mặt Hứa Hàn phát lạnh, lạnh lùng nói:

– Tô Viễn Kiều, hiện tại xin ngươi cho mọi người một câu trả lời!

Tô Viễn Kiều kinh hoảng nói:

– Làm sao có khả năng? Hắn tuyệt đối là trúng độc của Âm Phong thạch, ta dám trăm phần trăm khẳng định

Hắn điên cuồng đem thần thức ở trên người Cổ Vinh quét tới quét lui, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

– Uống! Nhìn đủ chưa!

Đột nhiên Cổ Vinh trầm giọng hét một tiếng, một luồng lực lượng linh hồn to lớn từ trong óc bộc phát ra, nhắm về phía thần thức của Tô Viễn Kiều xông tới, một nguồn sức mạnh vô hình đem không khí xoay chuyển có chút uốn lượn. Tô Viễn Kiều đột nhiên bị tập kích, vội vàng thu hồi thần thức, nhưng đối phương lại không tha thứ, lần theo mà xuống, bỗng nhiên nhảy vào trong ý thức hải của mình, linh hồn bỗng nhiên chấn động!

Phốc!

Thần thức bị thương, Tô Viễn Kiều phun ra một ngụm máu, ngơ ngác thất thanh nói:

– Ngươi,… hồn lực của ngươi sao mạnh như thế!

Cổ Vinh lãnh ngạo nở nụ cười, giễu cợt nói:

– Ta chính là Thuật Luyện Sư hàng thật đúng giá, hồn lực tự nhiên so với những thứ giả kia mạnh hơn rất nhiều.

– Ngươi…

Tô Viễn Kiều tức giận đến hỏa khí công tâm, lần thứ hai phun ra một ngụm máu tươi:

– Tốt, tốt, tốt.

Hắn liên tiếp nói ba chữ “tốt”, hai mắt trong lúc đó đột nhiên ảm đạm xuống, cả người như bóng cao su bị xì hơi, hết thảy tinh thần khí trong nháy mắt hư không, có vẻ cực kỳ già nua.

Sắc mặt Hứa Hàn ngẩn ngơ, thở dài nói:

– Tô Viễn Kiều, ngươi sao phải khổ vậy chứ.

Tinh thần của Tô Viễn Kiều có vẻ hết sức hoảng hốt, run rẩy nói:

– Hội trưởng, ta, ta, ta đã tuổi già sức yếu, muốn cầu cáo lão về quê, về nông thôn vượt qua tuổi già. Kính xin hội trưởng phê chuẩn.

Tất cả mọi người đều khiếp sợ dại ra, Tô Viễn Kiều dĩ nhiên ở dưới giận dữ công tâm, thần thức tán loạn, hồn lực kịch liệt giảm xuống đến trình độ Thuật Luyện học đồ. Ngay cả Cổ Vinh cũng có chút bất ngờ, nhưng nội tâm lại cực kỳ kích động cùng vui sướng.

Hắn chỉ tu luyện Luyện Hồn thuật năm ngày, hồn lực lại có thể trực tiếp trọng thương Tô Viễn Kiều, phải biết tuy rằng Tô Viễn Kiều cũng chỉ là Sĩ cấp Thuật Luyện Sư, nhưng thành danh đã lâu, hồn lực cũng vững chắc ở một cấp.

– Vân thiếu, Vân thiếu, ngươi rốt cuộc là ai!

Giờ khắc này Cổ Vinh đối với thiếu niên thần bí khó lường kia, là triệt để cam tâm thần phục. Có thể được công pháp này, đừng nói làm nô bộc năm mươi ngày, dù là năm mươi năm cũng đáng giá!

Hứa Hàn bất đắc dĩ lắc đầu, Tô Viễn Kiều đã mất đi trình độ Sĩ cấp Thuật Luyện Sư, hơn nữa tuổi tác đã cao, là không có khả năng khôi phục, ở lại Thuật Luyện Sư Công Hội ngược lại lúc nào cũng phải đề phòng người khác trả thù. Thời điểm hắn đắc ý, là đắc tội không ít người. Nhất thời than thở nói:

– Ngươi an tâm về nhà dưỡng thương đi, ta sẽ hướng bệ hạ báo cáo tất cả!

Tô Viễn Kiều run giọng nói:

– Đa tạ Hứa đại nhân!

Hắn cúi đầu, ánh mắt không dám nhìn bất luận người nào, rất nhanh đi xuống.

Hứa Hàn thở dài một tiếng, cất cao giọng nói:

– Bởi vì thân thể Tô Viễn Kiều đại sư không khỏe, cáo lão về quê. Từ nay về sau, hắn cùng tất cả mọi người ân oán xóa bỏ, bất luận kẻ nào cũng không được dùng bất kỳ lý do gì đi quấy rối hắn!

Sau khi hắn nói xong, ánh mắt nhất thời rơi vào trên người Cổ Vinh.

Cổ Vinh khẽ mỉm cười, hai tay ôm ngực, lạnh nhạt nói:

– Hội trưởng nói phải.

Lúc này Hứa Hàn mới yên tâm. Vừa nãy Cổ Vinh bày ra hồn lực, đã vững vững vàng vàng vào cấp một, thành tựu tương lai càng không thể đo lường. Vừa nãy mọi người cũng rõ ràng trong lòng, là hắn đột nhiên gây khó dễ, chấn thương ý thức hải của Tô Viễn Kiều, bằng không cũng sẽ không làm hắn tức giận đến rơi xuống tu vi. Nhưng giờ khắc này ai cũng sẽ không vì một lão già cùng đường, đi đắc tội một Thuật Luyện Sư tiền đồ vô lượng.

Mọi người dồn dập chúc mừng Cổ Vinh, cái này cũng là một hành vi lấy lòng. Trên mặt Cổ Vinh lộ ra nụ cười thiện ý, đáp lại từng cái, nhưng nội tâm lại cười gằn không ngớt. Nếu không có Vân thiếu giúp đỡ, giờ khắc này các ngươi, sợ là mỗi người sẽ đạp một cước a!

Hứa Hàn nói:

– Cổ Vinh, sự tiến bộ của ngươi để ta cũng kinh ngạc không ngớt. Mới tấn cấp không lâu, không nghĩ tới hồn lực dĩ nhiên vững chắc như vậy. Ngươi mang Vân Thường đi lĩnh huy chương Thuật Luyện Sư đi.

Cổ Vinh mỉm cười tuân lệnh, mang theo Lạc Vân Thường đi làm hết thảy thủ tục.

Đột nhiên trong lòng Lạc Vân Thường hơi động, mở miệng nói:

– Cổ đại sư, ta có một yêu cầu quá đáng.

– Ồ?

Cổ Vinh khẽ mỉm cười.

– Vân Thường đại nhân cứ nói đừng ngại.

Lạc Vân Thường chính là một trong Trấn quốc Thần vệ ngũ Đại thống lĩnh, thực lực và uy vọng đều trên hắn, vì vậy hắn cũng phi thường khách khí.

Lạc Vân Thường nói:

– Ta có một học sinh, bởi vì nguyên nhân thân thể, không cách nào tu luyện võ đạo. Nhưng hắn đối với Thuật Luyện lại rất có thiên phú, tự mình học không ít kiến thức về phương diện này. Ta hi vọng thay hắn tìm một sư phụ, không biết Cổ đại nhân có ý nghĩ thu đồ đệ hay không?

Cổ Vinh cau mày nói:

– Thu đồ đệ? Vân Thường đại nhân cũng là Thuật Luyện Sư, thực lực không kém ta, hà tất tìm ta chứ?

Thuật Luyện Sư thu đồ đệ yêu cầu đều cực kỳ hà khắc, dù là vương tôn quý tộc cũng không nể mặt mũi. Nếu không có thiên tư tốt, căn bản sẽ không thu đồ đệ.

Lạc Vân Thường than thở:

– Người này thân phận có chút đặc thù, ta thân là Trấn quốc thần Vệ thống lĩnh, thực sự không thích hợp cùng hắn có quan hệ thầy trò. Thực không dám giấu giếm, người này là trưởng tôn của Tĩnh quốc công đại nhân, con trai ruột của Phi Long tướng quân.

Cổ Vinh chợt nói:

– Thì ra là như vậy, ta cũng có nghe nói, trưởng tôn công tử của Tĩnh quốc công là phế vật võ đạo, năm đó vì việc này mà trở thành trò cười cho thủ đô. Có điều Vân Thường đại nhân hẳn phải biết, phế vật võ đạo, tố chất thân thể bạc nhược, tại Thuật Luyện cũng khó có thành tựu.

Lạc Vân Thường gật đầu nói:

– Vân Thường cũng biết, nhưng người này xác thực có chỗ độc đáo. Mặc dù không thể trở thành thân truyền đệ tử của Cổ đại nhân, nhưng ta hy vọng ngài có thể dẫn dắt hắn một chút, chí ít có thể làm một Thuật Luyện học đồ, cũng coi như là một câu trả lời đối với Lão quốc công.
Chương 29: Khảo bình trắc thí (2)

Ánh mắt Cổ Vinh trầm xuống, lạnh lùng nói:

– Đã như vậy, ta liền gặp người này. Có điều nhất định phải thông qua kiểm tra hồn lực, nếu như có thể đạt đến tiêu chuẩn thấp nhất của Thuật Luyện học đồ, ta liền thu hắn làm đồ đệ. Nhưng này hoàn toàn là xem ở mặt mũi của Vân Thường đại nhân.

Lạc Vân Thường mừng rỡ nói:

– Đa tạ Cổ đại nhân, Vân Thường ghi nhớ.

Cổ Vinh gật đầu, hơi không kiên nhẫn nói:

– Lần sau rảnh rỗi dẫn hắn đi kiểm tra hồn lực đi, nếu như hợp lệ ta sẽ thu đồ đệ. Tiêu chuẩn thấp nhất cũng không đạt tới, liền không cần tới gặp ta.

Lạc Vân Thường nhìn bóng lưng Cổ Vinh rời đi, nghĩ thầm:

– Người này là Thuật Luyện Sư trẻ trung nhất, tiền đồ vô lượng. Để Lý Vân Tiêu theo hắn, cũng coi như là trả lại hắn một món nợ ân tình. Đồng thời cũng có thể làm cho Lão quốc công an tâm. Chỉ là không biết hồn lực tiểu tử kia tình huống ra sao, hi vọng không để cho ta thất vọng mới tốt. Ta có thể làm, cũng chỉ như vậy.

Sau ba ngày, là thời gian Già Lam học viện mỗi năm một lần kiểm tra.

Sau khi khảo hạch, cũng là kỳ nghỉ hai tháng một năm một lần. Học viên lưu lại sẽ ở học kỳ sau lên trung cấp ban, mà sát hạch thất bại thì mang túi xách cút đi. Hàng năm đều có lượng lớn học viên quyền quý bị đuổi. Mà học sinh nghèo khó hầu như đều có thể thông qua, bởi vì một khi bọn họ bị thôi học, vận mệnh chờ đợi là triệt để lưu lạc phàm nhân, vì lẽ đó từng cái từng cái đều liều mạng tu luyện.

Địa điểm kiểm tra tại Diễn Võ Trường lớn nhất trong học viện, diễn võ trường chính là một trong những kiến trúc mang tính biểu trưng của học viện, do Thiên Thủy quốc tiền nhậm Thuật Luyện Sư Công Hội hội trưởng Dương Địch tự mình chủ trì xây dựng. Chọn dùng nhiều loại khoáng thạch cực kỳ quý giá cô đọng thành, diện tích hơn một nghìn mét vuông, khí thế rộng rãi.

Ở cách Diễn Võ Trường không xa, chính là kiến trúc chói mắt nhất của học viện… tượng của Cổ Phi Dương.

Pho tượng Cổ Phi Dương một tay đặt trên chuôi kiếm, hai mắt nhìn về phương xa, khóe miệng vẽ ra một ý cười nản lòng thoái chí. Là mười lăm năm trước lúc Cổ Phi Dương ngã xuống, học sinh Dương Địch tự tay luyện chế ra.

Lý Vân Tiêu lẳng lặng đứng ở bên cạnh, ngẩng đầu lên nhìn pho tượng của mình, tinh thần phảng phất xuyên qua tầng tầng hư không, cùng mình kiếp trước hợp hai làm một.

– A, Dương Địch này cũng coi như hữu tâm.

Lý Vân Tiêu có chút cười khổ nói.

Hai tên học viện từ bên người Lý Vân Tiêu đi qua, vô tình hay cố ý liếc mắt nhìn hắn, bắt đầu thảo luận.

– Không nghĩ tới bế quan mấy tháng, ngươi liền ngưng tụ nguyên khí, lên cấp Võ sĩ!

– Ha ha, còn không phải là vì ứng phó sát hạch sao, Võ sĩ tại trung cấp ban có thể trực tiếp tiến vào ban tinh anh.

– Thật sao, vậy ta liền thảm rồi. Mới mở ra hai đạo Mạch Luân, sẽ không bị đuổi chứ?

– Yên tâm, chỉ cần có thể mở ra một đạo là có thể thăng cấp. A, ngươi xem bên kia, nghe đồn là Lý gia đại công tử, rác rưởi điển hình, đây mới là đối tượng đào thải.

– Không thể nào, Lý gia đại công tử cũng có thể bị đào thải?

– Đó là đương nhiên, ngươi cho rằng nơi này là chỗ nào? Già Lam học viện, coi như là vương thượng đến cũng phải thủ quy định!

– Móa!

Lý Vân Tiêu mắng một câu, đương nhiên sẽ không cùng những tiểu lâu la này tính toán. Hắn bước nhanh đi tới trên Diễn Võ Trường, phát hiện đã tụ tập rất nhiều học viên. Rất nhiều đều vây quanh xem trò vui, đối với những người bọn họ này chỉ chỉ chỏ chỏ.

Hàn Bách đi tới.

– Vân thiếu, làm sao bây giờ mới đến?

Lý Vân Tiêu cau mày nói:

– Làm sao nhiều người như vậy?

Hàn Bách lạnh rên một tiếng, hàn quang đảo qua từng cái.

– Còn không phải đến xem chúng ta náo nhiệt. Ngươi cũng biết, lớp chúng ta vẫn được gọi là ban bỏ đi, những người ban quỷ nghèo kia, đều là tới xem chúng ta có thể còn lại mấy người. Có mười mấy người không dự định đến thi, trực tiếp thu thập quần áo về nhà.

Lý Vân Tiêu nhìn một chút, quả nhiên giảm rất nhiều người.

Có thể tiến vào ban quyền quý, không có chỗ nào mà không phải là có hậu trường rất lớn tại đế quốc, mặc dù không cách nào trở thành Võ giả, cũng áo cơm không lo, tiền đồ cẩm tú.

Vì lẽ đó tuy rằng học viên ban bọn họ ở trong học viện rất ít người dám trêu, nhưng cũng không có kết quả tốt. Rất nhiều người đều thích xem chuyện cười của bọn họ.

– Đừng chen vị trí của ta, tới trước chiếm trước!

– Đồng thời chen a, hiếm thấy có chuyện cười xem, ngươi nói ban bỏ đi này có thể có mấy tên lưu lại?

– Nhìn khoảng một phần năm a? Sáu mươi người một tiểu đội, chỉ đến ba mươi mấy, lại xoạt đi một nửa, gần đủ rồi.

– Nếu không cá cược đi, mỗi người báo một con số, gần nhất liền thắng.

– Tốt, ta báo mười hai.

– Xem trọng như thế? Vậy ta báo chín.

...

Ngay thời điểm mọi người rộn rộn ràng ràng, cực kỳ ầm ĩ, âm thanh của Vương Phong đột nhiên vang lên.

– Người đều không khác mấy đến đông đủ, không tới cũng không chờ nữa, trực tiếp thất bại cút đi! Lạc Vân Thường lão sư đang bế quan, lần này các ngươi sát hạch do ta đến chủ trì.

Hắn lạnh lùng nhìn quét toàn trường một chút, đột nhiên âm hiểm cười nói:

– Lần này cần thoáng thay đổi quy tắc, dĩ vãng là mở ra Mạch Luân hay một quyền đạt đến nghìn cân lực lượng là có thể xem như thông qua. Nhưng không ít học viên không cách nào mở ra Mạch Luân, thông qua lén lút dùng đan dược đến dối trá, vì lẽ đó năm nay mở ra Mạch Luân cùng nghìn cân lực lượng đều phải đạt đến, bằng không phán thất bại!

Ánh mắt của hắn vô tình hay cố ý lạnh lùng xẹt qua Lý Vân Tiêu, hắn biết Lý Vân Tiêu có thể đánh bại Lam Phi, nhất định đã đủ khí lực nghìn cân.

Trong ánh mắt Lý Vân Tiêu lướt qua một hơi khí lạnh, đứng yên bất động. Tuy rằng quy tắc mới gây nên nghị luận không nhỏ, nhưng cũng không có ai phản đối. Bởi vì lớp học đều là con em quyền quý, hoặc là mở ra Mạch Luân, lực đạt nghìn cân. Hoặc là không cách nào mở ra, tay trói gà không chặt. Không có ai sẽ đi tu luyện lực sĩ thuật. Một loại tồn tại lực lớn cực kỳ, nhưng không cách nào mở ra Mạch Luân.

– Phía dưới, ai đến trước?

Vương Phong lạnh lùng nhìn quét toàn trường, ánh mắt rơi vào trên người Lý Vân Tiêu.

Ngay cả mấy người Thượng Quan Tình, Đỗ Phong cũng từng cái từng cái âm lãnh nhìn hắn. Sau khi Lam Phi bị đuổi, những người này liền mất đi tâm phúc, hiện tại mơ hồ lấy Thượng Quan Tình dẫn đầu. Nhưng ngày đó Lý Vân Tiêu biểu hiện ra thực lực quá mức kinh người, vì lẽ đó không ai dám tiến lên khiêu khích.

– Hừ, nhìn cái gì vậy? Có tin ta xuyên bạo tiểu đệ đệ của các ngươi hay không?

Lý Vân Tiêu lạnh lùng trừng đám người Thượng Quan Tình một chút, từ bên trong mọi người đi ra.

Đám người Thượng Quan Tình bị hắn đánh dọa cho sợ rồi, đột nhiên dồn dập cúi đầu, có điều trong ánh mắt đều là vẻ oán độc, nội tâm chửi bới không ngớt.

Lý Vân Tiêu xem thường nhìn chằm chằm Vương Phong, cười lạnh nói:

– Không phải là mở ra Mạch Luân cùng lực phá nghìn cân sao, trợn to mắt chó của ngươi nhìn rõ ràng!
Chương 30: Chiến thư

Một đạo hào quang màu xanh lục từ Tâm Luân phóng ra, Lý Vân Tiêu cười gằn từng bước một hướng phía trước đi đến.

Mỗi bước ra một bước, liền có một đạo Mạch Luân tùy theo mở ra, ánh sáng Mạch Luân giống như Ngũ Thải Vân Hà, chiếu rọi mà ra.

– Hải Để Luân.

– Bản Ngã Luân.

– Đỉnh luân.

...

Từng đạo từng đạo ánh sáng tỏa ra, khắp toàn thân Lý Vân Tiêu hiện ra đủ mọi màu sắc, như thiên thần giáng thế!

– Bảy đạo, dĩ nhiên là bảy đạo Mạch Luân toàn bộ mở ra!

– Làm sao có khả năng? Hắn không phải rác rưởi sao? Danh xưng rác rưởi, dĩ nhiên cách Nhất Nguyên cảnh chỉ có một tia?

Vương Phong cũng triệt để bối rối, vốn cho rằng hắn dựa vào đan dược hoặc là phương pháp tu luyện lực sĩ mới có thể đánh bại Lam Phi. Dù sao kinh mạch của Lý Vân Tiêu bị hao tổn, không cách nào tu luyện. Chuyện này năm đó huyên náo đến mọi người đều biết, thành trò cười trong thời gian rất dài.

– Hắn làm sao có khả năng mở ra kinh mạch? Ta nhớ Lý gia từng mời qua một vị Quân cấp Thuật Luyện Sư, cũng không có chữa khỏi a!

– Xem cẩn thận, lực phá nghìn cân, chỉ đến như thế!

Đột nhiên Lý Vân Tiêu bước ra một cước, trên mặt đất Kim Cương nham ầm ầm nứt ra vết rạn. Thân thể hắn nghiêng về sau, đột nhiên đánh ra một quyền như chớp giật, rơi vào trên đá đo lực!

Ầm!

Một tiếng nổ đùng to lớn vang lên ở giữa sân, kình khí ở trên đá đo lực bắn mạnh ra. Lý Vân Tiêu ở trong ánh mắt đờ đẫn của mọi người chậm rãi thu hồi nắm đấm, một hố sâu lớn như quả dưa rõ ràng khắc ở trên đá đo lực.

– Chi, cái này không thể nào!

– Đạp thạch có ấn, trảo thiết lưu ngân! Này không phải Võ sĩ mới có thể làm đến sao?

– Ngươi xem cái dấu ấn kia, mới tiến cấp Võ sĩ cũng chưa chắc có thể oanh ra? Hắn nhất định là sử dụng võ kỹ!

Không ít học viên đều khó có thể tin, đặc biệt là những người lớp học quyền quý, từng cái từng cái trợn to mắt, tựa hồ chưa từng có nhận thức qua Lý Vân Tiêu.

Tuy rằng Hàn Bách cùng Trần Chân sớm có tâm lý chuẩn bị, nhưng tận mắt nhìn ánh sáng của bảy đạo Mạch Luân tỏa ra, lực phá nghìn cân, vẫn là sâu sắc bị chấn động một chút. Mà những người Thượng Quan Tình kia là từng cái từng cái mặt xám như tro tàn, lực lượng mạnh mẽ như vậy, bọn họ làm sao dám đi gây sự nữa.

– Lý Vân Tiêu xấu xa, dĩ nhiên ẩn giấu sâu như thế!

Tần Như Tuyết lầm bầm miệng nhỏ, mặt đầy hưng phấn kêu lên.

Trong sân sắc mặt khó coi nhất không ai bằng Vương Phong, nội tâm cuồng mắng tên rác rưởi Lam Phi này, ngay cả đối phương có nguyên lực mạnh mẽ như vậy cũng không cảm giác được.

– Lần này mọi người đều thỏa mãn chứ?

Lý Vân Tiêu lạnh lùng nhìn quét một vòng, hết thảy người bị ánh mắt của hắn điểm qua, đều dồn dập cúi đầu. Cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Vương Phong, cười lạnh nói:

– Vương lão sư, ta rất bận, đi trước.

Lần này quả thực là bị tát bạt tai!

Vương Phong nổi giận, nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể châm chọc nói:

– Đừng tưởng rằng mở ra Mạch Luân thì ngon, ta cho ngươi biết, này chỉ là nhập môn võ đạo mà thôi.

Lý Vân Tiêu xem thường liếc mắt nhìn hắn, cười to rong chơi mà đi. Tức giận đến nguyên khí trong cơ thể Vương Phong bạo loạn, lại không thể hướng về hắn ra tay, mạnh mẽ đem nguyên khí ép về dưới chân, từng đạo từng đạo mạng nhện ở dưới chân hắn nứt ra!

Thời điểm Lý Vân Tiêu đi tới biên giới của Diễn Võ Trường, tiếng cười dừng lại, phía trước có một nam tử mặc áo trắng từ từ mà đứng, khóe miệng đang cười mỉm nhìn hắn.

– Tự giới thiệu một chút, học viên tốt nghiệp ban, Huyền bang Bang chủ, Lam Huyền.

Lam Huyền khẽ cười nói, danh tự này vừa ra khỏi miệng, nhất thời học viên bốn phía lộ ra vẻ khiếp sợ, một loại khí thế cao cao tại thượng cùng cảm giác ưu việt, không hề che giấu chút nào từ trên mặt hắn biểu hiện ra.

Hắn rất muốn nhìn một chút, thời điểm Lý Vân Tiêu nghe được tên của mình, loại biểu hiện kinh ngạc cùng khủng hoảng kia sẽ thú vị cỡ nào.

Nhưng rất nhanh hắn thất vọng rồi...

Loại cao ngạo gì Lý Vân Tiêu chưa từng thấy, trực tiếp đưa ngón trỏ ra, khinh bỉ nói:

– Hừ, chó ngon không cản đường!

– Ngươi!

Lam Huyền giận tím mặt, tức thiếu chút nữa trực tiếp phun ra một ngụm máu. Ở trong học viện, học viên nào dám cùng mình nói chuyện như thế, vẫn là ở ngay trước mặt nhiều người như vậy!

Hắn nổi giận, sát khí từ trong đôi mắt bức xạ ra, nhưng rất nhanh áp chế xuống. Mạnh mẽ làm ra dáng vẻ tự kỷ phong độ, chỉ có điều thân thể càng ngày càng cứng ngắc không tự nhiên.

– A, ta không so đo với ngươi. Hôm nay tới là, vì đệ đệ vô dụng của ta.

– Ồ? Đánh tiểu cẩu, lại đến đại cẩu.

– Ngươi! Lẽ nào người của Lý gia, đều là không có giáo dưỡng như thế?

– Giáo dưỡng con mẹ ngươi! Hai nhà chúng ta đấu bao nhiêu năm, chết bao nhiêu người, đệ đệ của ngươi bị ta phế bỏ, ngươi lại theo ta giảng đạo lý? Ngươi không phải ngu đần là cái gì?

– Tiểu súc sinh, không cần sính miệng lưỡi, ta sẽ để ngươi hối hận vì đi tới trên đời này!

Lam Huyền đã duy trì không được phong độ, nổi giận chửi ầm lên!

– Ha ha, như vậy mới được a, lưu manh liền lưu manh, trang bức cái gì.

– Ngươi,… ta không cùng ngươi sính miệng lưỡi, hôm nay tới là cùng ngươi hạ chiến thư.

Sắc mặt hắn tức giận đến tái nhợt, từ trên người lấy ra một phong chiến thư, mặt trên dùng bột phấn màu vàng viết chữ “Chiến” to bằng miệng chén, mạnh mẽ hướng Lý Vân Tiêu đập tới.

Hai người mâu thuẫn rất nhanh đem ánh mắt của mọi người hấp dẫn tới, Vương Phong kiểm tra ngược lại không ai nhìn. Vừa nghe nói chiến thư, nhất thời trong mắt tất cả mọi người sáng ngời, vểnh tai tới nghe.

Lam Huyền ngẩng đầu lên, cười lạnh nói:

– Nguyên bản ngươi cùng đệ đệ của ta chỉ là tiểu hài tử đánh lộn, vui đùa một chút cũng không có việc lớn gì. Có điều đệ đệ này của ta quá không hăng hái, làm ra sự tình nhân thần cộng phẫn, bị đuổi học cũng là hắn đáng đời. Nhưng ta làm đại ca, cũng không thể bỏ mặc, làm sao cũng phải cho ngươi một ít giáo huấn.

Xa xa Vương Phong vừa nghe, nhất thời một ngụm lão huyết suýt chút nữa trực tiếp phun ra ngoài, tức đến đỏ bừng cả mặt, hai mắt phun lửa!

Vì trung hoà ảnh hướng trái chiều của Lam Phi, hắn vẫn lén lút ở trong bóng tối phân tán tin tức, nói Lam Phi bị oan, là bị Lý Vân Tiêu hãm hại gây nên. Hơn nữa ngay thời điểm rất nhiều người bắt đầu chậm rãi tin tưởng, Lam Huyền dĩ nhiên đứng ra trực tiếp thừa nhận là đệ đệ mình làm.

Điều này làm cho hết thảy tâm huyết của hắn toàn bộ uổng phí, hơn nữa vì chuyện này, Lam Phi muốn về học viện độ khả thi hoàn toàn là không, coi như tại thủ đô, danh tiếng cũng triệt để bại hoại, không nhấc đầu lên nổi!

Mà giờ khắc này Lam Huyền đứng ra vì đệ đệ ra mặt, lại có danh tiếng thật tốt. Không chỉ để tiểu đệ của hắn càng thêm trung tâm, Lam gia cũng sẽ nhìn hắn càng cao hơn, thật là nhất cử lưỡng tiện!

– Sự kiện kia quả nhiên là Lam Phi làm, ta còn tưởng rằng hắn bị oan uổng chứ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom