Ở đoạn ngày Tô Tử Duyệt mang thai, sở hữu sự tình đều rất thuận lợi, chỉ là có 1 chút làm cho nàng thập phần phóng ko hạ tâm, chính là Tố Điệp nhìn qua từ từ tiều tụy. Bởi vì 2 lần lúc trước vậy 2 cái ma quỷ đều là ở chính mình sau khi thụ thai lập tức vương rơi, cho nên Tô Tử Duyệt rất lo lắng Tố Điệp cũng sẽ gặp chuyện ko may. Nàng ko chỉ 1 lần hỏi qua Tố Điệp- Ngươi sẽ ko chết chứ?
Mỗi lần nghe được Tô Tử Duyệt như vậy hỏi, Tố Điệp luôn mỉm cười lắc đầu, tựa hồ cười nhạo nàng quá mức quan tâm.
_ Ngươi sẽ ko gạt ta chứ? Ko thể nào?- Tô Tử Duyệt vẫn như cũ lo lắng truy vấn.
Tố Điệp lắc lắc đầu, rồi mới dùng râu huých đụng cái trán của nàng.
Ngày ngay tại Tô Tử Duyệt lo lắng bay nhanh qua, rất nhanh nghênh đón ngày sinh sản. Tô Tử Duyệt tro quá trình sinh sản Tố Điệp từ đầu tới đuôi đều chăm sóc nàng, đợi cho cục cưng đi ra, Tố Điệp đưa hắn an trí đến tiểu niệm cỏ mềm được hắn sớm bố trí tốt. Rồi mới hắn đứng dậy lắc lắc rung rung đi được 2 bước, liền ngã ầm xuống đất.
_ Ko cần!- Tô Tử Duyệt xem nhẹ thân thể ko khoẻ, tay chân cùng sử dụng từ trên đệm cỏ đứng lên, chạy đến bên người Tố Điệp. Nàng nâng dậy của hắn thân mình, làm cho hắn nhìn chính mình, rồi mới run run hỏi- Ngươi gạt ta đúng hay ko?
Tố Điệp cười gật gật đầu, rồi mới lấy tay dịu dàng lưu luyến vuốt ve khuôn mặt Tô Tử Duyệt. Hắn cố gắng dùng khí lực cuối cùng, từng chút 1 nói- Nhận thức được ngươi thật tốt, ngươi nhất định phải hảo hảo.
Chỉ tiếc Tô Tử Duyệt nghe ko được ngôn ngữ loài bướm.
Tố Điệp cứ như vậy ở tro lòng Tô Tử Duyệt chậm rãi nhắm lại 2 mắt, Tô Tử Duyệt cảm giác được tro lòng thân thể dần dần biến lãnh, nước mắt “Xoạch xoạch” rơi xuống- Vì cái gì gạt ta… vì cái gì phải chết…- Nàng hôn lên Tố Điệp lạnh lẽo môi.
Nếu lúc trước ko có gặp thì tốt rồi, nay cũng sẽ ko như vậy khổ sở.
Nhưng vào lúc này, Mẫn Mặc mang nội vụ Giáp cùng nội vụ Ất tự mình đến dắt người. Hắn nhìn Tô Tử Duyệt ôm thi thể Tố Điệp khóc ko thành nhân hình, trực tiếp phân phó nói- Đánh xỉu, mang đi.
Vậy 2 cái nội vụ ko hổ là Mẫn Mặc phụ tá đắc lực, làm việc sạch sẽ lưu loát. Tay hạ xuống chưởng, Tô Tử Duyệt liền 1 phen hôn mê qua. Mẫn Mặc dịu dàng vuốt ve Tô Tử Duyệt tái nhợt 2 má, do dự 1 chút nói- Trước đưa đến chỗ ta vậy.
Làm Tô Tử Duyệt tỉnh lại, mất hảo 1 thời gian dài mới nhớ tới sự tình bị đánh xỉu phía trước, nước mắt lại ko chịu thua kém chảy xuống dưới.
_ Tỉnh?- Mẫn Mặc vậy quen thuộc thanh âm ở bên người Tô Tử Duyệt bay tới.
Tô Tử Duyệt gật gật đầu, thế này mới chú ý tới chính mình ở tro 1 cái hoàn cảnh lạ lẫm, này thạch động bố trí thập phần hoa lệ. Chính mình đang nằm ở trên 1 giường rộng lớn, trên giường phô thật dày mềm da lông ko biết là của động vật nào. Nàng nghi hoặc hỏi- Đây là nơi nào?
_ Phòng của ta- Mẫn Mặc đáp xong, lại có chút chột dạ hỏi- Vừa rồi ngủ hảo ko?
Tô Tử Duyệt lắc lắc đầu, chính mình mơ mơ màng màng thời điểm tổng cảm thấy có người ko ngừng mà đối chính mình nói- Ngươi sẽ tốt thôi… Ngươi sẽ tốt thôi…- Nàng nghi hoặc nhìn Mẫn Mặc 1 hồi, thật cẩn thận hỏi- Ngươi vừa rồi… luôn luôn tại nơi này?
Mẫn Mặc gật đầu.
Chẳng lẽ là hắn nói? Tô Tử Duyệt lại cảm thấy thanh âm có chút ko giống. Tô Tử Duyệt suy nghĩ rất lâu cũng nghĩ ko ra đáp án, sau ót bị gõ địa phương lập tức đau, chọc nàng có chút phiền chán khóa gấp mày.
Mẫn Mặc bưng tới 1 chén chất lỏng xanh lá mạ, nói- Uống vào đi.
Tô Tử Duyệt ngửi thấy hương vị liền biết là thứ trước kia từng uống “Thiếu phụ chi hữu”, nghĩ đến vậy quỷ dị hương vị, nàng lắc lắc đầu nói- Ngươi xem bụng của ta, vẫn bình thường, 1 chút nếp may đều ko có, lần này ko cần uống đâu?
Ma Vương đại nhân sắc mặt nháy mắt trở nên xanh mét cùng bát dược tro tay có thể so sánh có hơn chứ ko thua, lần đầu tiên cấp người khác giới uy dược liền gặp đến cự tuyệt, Mẫn Mặc giờ phút này hoàn toàn có tâm tình giết người. Hắn cứng mặt nói- Ko được, uống, 1 giọt đều ko cho phép thừa.
Tô Tử Duyệt nhìn gương mặt Mẫn Mặc chuyển thành màu xanh lá mạ, mếu máo môi, thức thời đem vậy bát dược uống 1 hơi cạn sạch. Sau khi uống xong, tro bụng cảm giác nóng cháy liền cùng lần trước giống nhau như đúc, nàng thống khổ ở trên giường đá quay cuồng. Mượn này cổ cháy thống khổ nàng khóc lớn tiếng, khóc chính mình ủy khuất, khóc lão thiên gia ko công bằng, vì cái gì chính mình phải tới địa phương mạc danh kỳ diệu này chịu khổ? Bằng cái gì là nàng? Nàng khóc Tố Điệp ko thể chăm sóc nàng nữa, thật vất vả mới gặp được 1 người khiến mình thích, lại liền như vậy dễ dàng chết đi. Nàng đem tất cả buồn khổ tro lòng từ lúc tới nơi này đều khóc đi ra, nàng điên cuồng phát tiết chính mình áp lực đã lâu ưu tư.
Mẫn Mặc ko nói thêm 1 lời nào liền cởi giày lên giường, đem khóc chết đi sống lại Tô Tử Duyệt ôm vào tro lòng, nhẹ nhàng mà vỗ lưng của nàng. 1 lát sau, khóc mệt mỏi Tô Tử Duyệt ở tro Mẫn Mặc chậm rãi tiết tấu trầm trầm ngủ. Hắn nói- Muốn sống sót liền kiên cường chút.
Cũng ko biết Tô Tử Duyệt là nghe được hay ko, hô hấp đã muốn xu vững vàng nàng nhẹ nhàng mà gật đầu.
Lúc này đây, Tô Tử Duyệt là bị mùi cơm gọi dậy, mở đôi mắt liền phát hiện chính mình vẫn là ở tro cái động quật quen thuộc kia. Nàng đại khái nhìn, tựa hồ lại có gương mặt mới đi vào. Tô Tử Duyệt vừa ăn cơm, 1 bên nhìn là đó tiều tụy gương mặt, chính mình trải qua ma quỷ các nàng hơn phân nửa cũng trải qua, nàng ko biết là ở tro lòng các nàng cũng có 1 cái ma quỷ đã chết đi vừa xinh đẹp mà lại ôn nhu hay ko?
Tô Tử Duyệt chỉ tại tro động quật ăn 3 bữa cơm, cũng chính là ngày thứ 2, nàng lại bị mang đi. Lần này tới đón nàng là Mẫn Mặc. Hắn nói- Lúc trước đáp ứng mang ngươi đi dạo chung quanh, ta đưa ngươi đi tới chỗ này, thuận tiện dạo 1 chút luôn.
Có thể đi ra thông khí tự nhiên là tốt, Tô Tử Duyệt vui vẻ gật đầu. Bọn hắn thẳng 1 đường thông đạo hướng ra ngoài phía trước đi, phong cảnh tro Ma đô thật sự rất đẹp.
Tô Tử Duyệt đi rất chậm, hơn nữa lén lút ghi nhớ đường chính mình đi qua. 2 người đều ko ai nói gì, chỉ có thể nghe thấy sột soạt tiêu sái đường thanh. Cuối cùng vẫn là Mẫn Mặc dẫn đầu đánh vỡ lặng yên, hỏi- Ngươi còn nhớ hắn sao?- Tố Điệp tựa hồ thành của hắn khúc mắc, vô luận thế nào cũng ko giải được, là ở chỗ này trên ko ra trên dưới ko ra dưới.
Tô Tử Duyệt gật gật đầu.
Mẫn Mặc nhịn ko được hừ nói- Hắn tốt lắm sao, ngươi liền như thế nhớ thương hắn!?
_ Hắn ôn nhu, săn sóc, thiện am hiểu ý người, bộ dạng đẹp mặt, luôn khiến ta vui vẻ, nghe ta tro lời nói ──
Tô Tử Duyệt còn chưa có nói xong, đã bị Mẫn Mặc thô bạo đánh gãy- Đủ!- Hắn 1 chưởng đánh ở 1 gốc cây đại thụ bên cạnh, lá cây tất tất lấy lấy bay xuống rất nhiều. Mẫn Mặc cắn răng nó- Kêu ngươi tổng kết, ko kêu ngươi liệt kê.
Tô Tử Duyệt gật gật đầu, nói- Tóm lại cái gì cũng hảo.
Mẫn Mặc trên thân lệ khí ko thể khống chế được phát tán 4 phía, chung quanh hoa hoa thảo thảo đều thật cẩn thận thu hồi chính mình chi cành lá diệp, sợ giống như cây đại thụ xui xẻo kia giống nhau tai bay vạ gió.
Lộ trình phía sau 2 người đều ko ai nói chuyện. Bọn hắn ra khỏi rừng cây, bên ngoài dĩ nhiên là 1 mảnh xanh thẳm đại hải, tanh mặn gió biển đập vào mặt mà đến, sóng biển đánh đá ngầm phát ra thật lớn tiếng vang.
_ Đi xuống đi- Mẫn Mặc nhất chỉ vậy mảnh đại hải, người liền ko thấy .
Tô Tử Duyệt ngạc nhiên.
Bình luận facebook