Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 224: Kiếm Ý
Dịch giả: hungprods
"Vâng, đa tạ tiền bối đã thông cảm. Đúng rồi, lần này tiền bối lệnh cho vãn bối mang Bạch sư điệt tới đây, không biết là có dụng ý gì?" Lâm Thải Vũ vui vẻ cám ơn, sau đó lại có chút kỳ quái hỏi.
"Không có gì. Lần tỷ thí này có thể chiến thắng, vị đệ tử này của Man Quỷ Tông các ngươi đã lập được đại công, coi như đã giữ thể diện cho ta. Nhân đây ta cũng cho hắn một vài chỗ tốt! Nếu không sau này Ngạn lão quái nhìn thấy ta, hơn phân nửa lại muốn châm chọc khiêu khích một phen." Diệp Thiên Mi lơ đễnh nói.
"Đa tạ tiền bối. Nếu Bạch sư điệt có thể được lão nhân gia người đề điểm, thật sự là thiên đại cơ duyên của hắn đã đến." Lâm Thải Vũ vốn hơ giật mình, nhưng lập tức vui mừng nói, đồng thời vội vàng vẫy tay về phía Liễu Minh một cái.
Liễu Minh nghe vậy cảm thấy bất ngờ, nhưng hiển nhiên trong lòng cũng rất vui vẻ, vội vàng tiến lên vài bước ôm quyền cảm tạ.
Hai người Hồ Xuân Nương và Trương Tú Nương thấy vậy cũng khẽ giật mình.
Trương Tú Nương khá tốt, còn Hồ Xuân Nương thì trên mặt tràn đầy vẻ hâm mộ.
"Thì ra ngươi tên là Bạch Thông Thiên, hơn nữa, đây cũng là lần thứ hai ngươi gặp ta, xem ra giữa ta và ngươi đúng là có chút duyên phận. Bây giờ ngươi muốn được chỗ tốt gì ở ta? Nhưng ta phải nói trước, chỗ tốt ngươi muốn nhất định phải tương xứng với công lao ngươi lập được, nếu ta cảm thấy yêu cầu của ngươi quá tham lam, vậy lời nói vừa rồi của có thể hết hiệu lực bất cứ lúc nào." Diệp Thiên Mi đặt quân cờ trong tay xuống, sau đó lần đầu tiên chính thức quan sát Liễu Minh một lần, nói.
"Trước kia Bạch sư điệt đã từng bái kiến Diệp tiền bối ư?" Lâm Thải Vũ nghe xong lời này, đương nhiên lắp bắp kinh hãi.
Mấy người Chu Thiên Hợp, Trương Tú Nương nghe vậy cũng hết sức kinh ngạc, thật sự không nghĩ một gã đệ tử cấp thấp làm sao lại có thể từng gặp mặt một vị cường giả như Diệp Thiên Mi được.
"Vãn bối cũng không ngờ lại nhìn thấy tiền bối một lần nữa ở đây. Vãn bối cứ tưởng rằng tiền bối đã quên mất vãn bối từ lâu rồi! Không biết chỗ tốt theo lời tiền bối, ngoại trừ không thể tham lam ra có còn hạn chế nào khác hay không?" Liễu Minh nhanh chóng suy nghĩ một lát, lúc này liền thành thật trả lời.
"Chỉ cần yêu cầu của ngươi không khiến ta phản cảm, trên cơ bản là không có vấn đề gì." Diệp Thiên Mi mỉm cười, nhưng câu trả lời lại làm cho trong lòng Liễu Minh thầm oán không thôi.
Cái gọi là không làm cho nàng ta phản cảm cũng quá mức mơ hồ a!
Mặc dù là như thế, nhưng Liễu Minh cũng cật lực suy nghĩ xem yêu cầu gì vừa có giá trị với bản thân, lại vừa không khiến cho vị cường giả Hóa Tinh Kỳ trước mắt này một lời cự tuyệt.
Diệp Thiên Mi thấy thế cũng không có ý thúc giục, chỉ tập trung nhìn Liễu Minh, khóe miệng hiện lên một vẻ giống như cười mà không phải cười.
"Không biết trong tay tiền bối có Chân Sát Khí thích hợp với vãn bối hay không?" Liễu Minh suy nghĩ một lúc lâu, sau đó hỏi một câu.
"Chân Sát Khí? Ở đây đúng là ta có mấy phần, nhưng hơn phân nửa trong đó cũng đã có chủ rồi, số còn lại thì quá bình thường, ngươi thực sự muốn một phần trong đó ư?" Diệp Thiên Mi cũng không cảm thấy kỳ quái, trái lại chỉ chậm rãi hỏi.
"Không biết những Chân Sát Khí bình thường kia có phải là cùng một loại Chân Sát Khí không?" Liễu Minh suy nghĩ một thoáng, lại hỏi một câu.
"Không phải. Những Chân Sát Khí này, mỗi một loại chỉ có một phần mà thôi!" Diệp Thiên Mi điềm tĩnh trả lời.
Liễu Minh nghe xong, trên mặt hiện lên một chút thất vọng, nhưng sau khi nghĩ điều gì đó, lại mở miệng hỏi:
"Nếu như trong tay tiền bối không có Chân Sát Khí phù hợp. Vậy trong tay tiền bối có Thái U Chi Thiết không?"
"Thái U Chi Thiết! Ngươi nghe từ đâu về loại tài liệu này. Vật này là tài liệu cực phẩm để luyện chế phi kiếm, nhưng ngoài Kiếm tu ra thì hiếm có người biết đến! Tuy nhiên trong tay ta không có thứ này, mà ngay cả có thì cơ bản là ngươi cũng không thể vọng tưởng. Nhìn dáng vẻ của ngươi, dường như cũng không quá rõ về giá trị của tài liệu này, vậy cho phép ngươi nói ra yêu cầu một lần nữa, thế nhưng lần này nếu còn không được thì coi như lời nói của ta lúc trước là hủy bỏ." Diệp Thiên Mi nhướng mày, sau đó trên mặt lần đầu tiên hiện lên vẻ không kiên nhẫn, nói.
"Thì ra là thế, đa tạ Diệp tiền bối thứ lỗi. Nếu đã như vậy, vãn bối có thể học tập một ít kiến thức nhập môn Kiếm tu chi đạo được hay không?" Trong lòng Liễu Minh cười khổ một tiếng, sau đó nói ra yêu cầu cuối cùng mà hắn cảm thấy hữu dụng.
Mấy người Chu Thiên Hợp và Lâm Thải Vũ nghe thế không kìm được mà có chút kinh ngạc.
"Nhập môn Kiếm tu chi đạo? Chẳng lẽ ngươi muốn kiêm tu Kiếm tu chi đạo sao? Ta cũng đã gặp không ít tu luyện giả có ý tưởng giống ngươi, nhưng đại đa số trong đó đều nửa đường buông bỏ, chỉ có rất ít người mới có thể tu luyện thành công, nhưng so với Kiếm tu chính thức vẫn còn xa mới bằng. Ngươi có chắc chắn muốn dựa vào ta để học những tâm đắc này không! Kỳ thật ngươi không học từ ta thì cũng có thể mua được một ít thuật nhập môn Kiếm tu ở trong phương thị. Ngươi đã nghĩ kỹ chưa, thực sự muốn lãng phí cơ hội vào việc này sao!" Diệp Thiên Mi nghe thế, tinh quang trong hai mắt lóe lên.
"Vãn bối cũng đã xem qua không ít những tâm đắc nhập môn Kiếm tu trong phường thị. Nhưng vãn bối tin rằng phương pháp mà tiền bối tu luyện khẳng định khác hẳn những thứ được bán ra trong phường thị kia. Mong tiền bối có thể thành toàn!" Lúc này, Liễu Minh lại không chút do dự nói.
"Rất tốt, nếu tâm ý ngươi đã quyết, ta đây có thể đáp ứng yêu cầu này. Nhưng ta chỉ có thể chỉ điểm cho ngươi một ít tâm đắc tu luyện, cũng không có phương pháp tu luyện cụ thể." Diệp Thiên Mi hờ hững nói vài câu.
"Không sao, tâm đắc nhập môn Kiếm tu của tiền bối cũng đã đủ rồi!" Liễu Minh không lưỡng lự trả lời.
"Rất tốt, ngươi hãy chờ một lát!" Diệp Thiên Mi gật gật đầu, sau đó lấy ra một cái ngọc giản từ trong ngực áo, sau khi dán lên trán trong thời gian rất ngắn liền ném về phía Liễu Minh.
Mà sau khi Liễu Minh rất vui mừng bắt lấy ngọc giản vào tay, gương mặt Diệp Thiên Mi bỗng nhiên phát lạnh nói.
"Tất cả tâm đắc của ta năm đó ở cảnh giới Linh Đồ đều ghi ở trong đó rồi. Mặc dù không có phương pháp tu luyện cụ thể, nhưng chỉ dựa vào những tâm đắc này, chỉ cần tâm tính không tệ lắm, cũng có thể tìm kiếm một bộ khẩu quyết tu luyện cụ thể, có lẽ cũng có thể miễn cưỡng nhập môn rồi. Nhưng hãy nhớ kỹ, ngọc giản này đã được ta thi pháp, ngươi chỉ có thời gian một đêm để học thuộc lòng, qua đêm nay, nó sẽ tự động vỡ vụn. Hơn nữa ta truyền cho ngươi những tâm đắc này, tuy không tính là gì, nhưng ta không muốn bị quá nhiều người biết rõ. Nếu như ta biết ngươi truyền thụ nó cho người khác, chẳng những ta sẽ giết chết ngươi, kể cả là những người khác đã từng xem qua tâm đắc tu luyện này, có một người ta giết một người, có mười người ta giết mười người, có một trăm, ta cũng sẽ giết chết đủ một trăm." Diệp Thiên Mi lạnh lùng nói.
"Vãn bối không dám, tuyệt sẽ không truyền những tâm này cho người thứ hai." Trong lòng Liễu Minh phát lạnh, cung kính nói.
"Tốt, các ngươi có thể rời đi." Diệp Thiên Mi nghe xong liền khoát tay về phía Liễu Minh và Lâm Thải Vũ.
"Vậy vãn bối liền dẫn Bạch sư điệt cáo từ, nếu Diệp tiền bối có chuyện gì cần phân phó, cứ việc đưa tin tới là được.” Lâm Thải Vũ lập tức khom người thi lễ, nói.
Tiếp theo nàng cùng với Liễu Minh đằng không bay lên phi xa, sau đó bay thật nhanh về phía cốt chu cách đó không xa.
Tuy nhiên đang trên đường bay đi, Lâm Thải Vũ liên tục quan sát trên dưới Liễu Minh, trên mặt tràn đầy vẻ cổ quái.
Hiển nhiên nàng này chẳng những có chút giật mình với việc Liễu Minh nhận biết Diệp Thiên Mi, lại càng thêm bất ngờ đối với yêu cầu cuối cùng của hắn.
Cùng lúc đó, trên phi xa thanh đồng, Chu Thiên Hợp rút cuộc không nhịn được mà hỏi:
"Sư thúc, người thực sự truyền thụ tâm đắc tu luyện của mình cho một gã đệ tử Linh Đồ ngoại tông sao?"
"Sao, chuyện của ta còn cần ngươi quản à?"
"Không dám, sư điệt chỉ hơi cảm thấy có chút kỳ quái mà thôi!"
Diệp Thiên Mi nhẹ nhàng một câu lại khiến cho Chu Thiên Hợp giật mình một cái, vội vàng khom người tạ tội.
"Được rồi. Ngươi chỉ cần biết rằng ta làm như thế hiển nhiên là có dụng ý của mình. Hơn nữa ta truyền cho hắn chỉ là tâm đắc nhập môn Kiếm tu mà thôi, không thể coi là thứ gì quá trân quý, ngược lại nói không chừng có thể giúp ta nghiệm chứng một việc?" Diệp Thiên Mi nói thế, đồng thời hai đầu lông mày lần đầu tiên hiện ra một tia nghi hoặc không dễ dàng phát giác.
Ngay khi vừa nhìn thấy Liễu Minh, nàng lập tức mơ hồ cảm nhận được từ trên người vị đệ tử Man Quỷ Tông này một cỗ khí tức Kiếm Ý như có như không, nhưng khí tức này chỉ xuất hiện trong giây lát, hơn nữa còn vô cùng yếu ớt, gần như không thể phát hiện ra.
Sở dĩ có thể phát hiện được cũng là nhờ nàng ta tu luyện Kiếm Ý có chút đặc thù, hơn nữa lại cực kỳ tinh thuần, ngay cả Lãnh Nguyệt sư thái cũng còn xa mới bì kịp. Nếu như đổi lại là một vị Hóa Tinh Kỳ Kiếm tu bình thường, chỉ sợ thực sự không cách nào phát hiện được việc này.
Nhưng bởi như vậy, nàng cũng có chút hoài nghi cỗ Kiếm Ý kia có thật sự tồn tại hay không, hay chỉ một loại ảo giác của mình mà thôi.
Phải biết rằng phàm là người có thể tu luyện ra Kiếm Ý, đều phải là thiên tài đệ tử đi lên con đường Kiếm tu chính thức mới được. Xa không nói, ở trong Thiên Nguyệt Tông rộng lớn như vậy, trong hàng ngũ đệ tử Linh Đồ, người tu luyện ra Kiếm Ý cũng chỉ có duy nhất Trương Tú Nương mà thôi, hơn nữa cũng là khổ tu mấy năm, sau khi tiến vào Linh Đồ hậu kỳ mới chính thức ngưng tụ ra được.
Như vậy, một đệ tử Man Quỷ Tông bình thường, sao có thể cũng có khí tức Kiếm Ý trong người được chứ!
Nàng có thể khẳng định năm đó khi lần đầu tiên mình gặp tên tiểu bối Man Quỷ Tông này, đối phương tuyệt không gây cho mình loại cảm giác này.
Mà nàng đã sớm dùng bí thuật vô thanh vô tức đảo qua các nơi trên người Liễu Minh rồi, ngoại trừ xác định cỗ Kiếm Ý yếu ớt này xuất phát từ trong cơ thể hắn, cũng không phải là từ ngoại vật nào đó, còn lại không có thu hoạch gì khác.
Điều này lại càng làm cho nàng ta thêm hiếu kỳ.
Nếu không, với thân phận của nàng ta, làm sao lại tự mình triệu kiến một gã Linh Đồ ngoại tông, lại càng sẽ không truyền thụ tâm đắc nhập môn Kiếm tu của mình cho đối phương.
Nàng tin tưởng chỉ cần đối phương xem tâm đắc Kiếm tu của mình, sau khi hơi tu luyện một chút, lần sau gặp lại người này đã có thể có phán đoán chính xác rồi.
Diệp Thiên Mi đương nhiên sẽ không giải thích ý định của mình với đám người Chu Thiên Hợp, hơn nữa mặc dù việc này làm cho nàng ta cảm thấy có chút hứng thú, nhưng cũng sẽ không thực sự để ở trong lòng.
Dù sao Liễu Minh cũng chỉ là một gã Linh Đồ, cỗ khí tức Kiếm Ý kia cũng yếu đến mức không thể yếu hơn.
...
Sau khi trở lại cốt chu, Liễu Minh nhanh chóng tìm một khoang độc lập, tiếp đó lập tức ngồi xếp bằng xuống, một bàn tay ấn nhẹ vào vùng Đan điền, sắc mặt có chút lo lắng không yên.
Lúc này, cuối cùng hắn cũng có thể khẳng định miếng phôi Kiếm Linh trong cơ thể mình từ khi bái kiến vị Hóa Tinh Kỳ Trưởng lão Thiên Nguyệt Tông kia đã có chút không bình thường rồi.
Vốn dĩ kiếm phôi gần như không gây cho hắn cảm giác gì, khi hắn vừa mới đến gần Diệp Thiên Mi, lập tức nóng lên từng đợt ở ngay tại Đan điền.
Dị biến như vậy, đúng là lần đầu tiên xuất hiện!
"Vâng, đa tạ tiền bối đã thông cảm. Đúng rồi, lần này tiền bối lệnh cho vãn bối mang Bạch sư điệt tới đây, không biết là có dụng ý gì?" Lâm Thải Vũ vui vẻ cám ơn, sau đó lại có chút kỳ quái hỏi.
"Không có gì. Lần tỷ thí này có thể chiến thắng, vị đệ tử này của Man Quỷ Tông các ngươi đã lập được đại công, coi như đã giữ thể diện cho ta. Nhân đây ta cũng cho hắn một vài chỗ tốt! Nếu không sau này Ngạn lão quái nhìn thấy ta, hơn phân nửa lại muốn châm chọc khiêu khích một phen." Diệp Thiên Mi lơ đễnh nói.
"Đa tạ tiền bối. Nếu Bạch sư điệt có thể được lão nhân gia người đề điểm, thật sự là thiên đại cơ duyên của hắn đã đến." Lâm Thải Vũ vốn hơ giật mình, nhưng lập tức vui mừng nói, đồng thời vội vàng vẫy tay về phía Liễu Minh một cái.
Liễu Minh nghe vậy cảm thấy bất ngờ, nhưng hiển nhiên trong lòng cũng rất vui vẻ, vội vàng tiến lên vài bước ôm quyền cảm tạ.
Hai người Hồ Xuân Nương và Trương Tú Nương thấy vậy cũng khẽ giật mình.
Trương Tú Nương khá tốt, còn Hồ Xuân Nương thì trên mặt tràn đầy vẻ hâm mộ.
"Thì ra ngươi tên là Bạch Thông Thiên, hơn nữa, đây cũng là lần thứ hai ngươi gặp ta, xem ra giữa ta và ngươi đúng là có chút duyên phận. Bây giờ ngươi muốn được chỗ tốt gì ở ta? Nhưng ta phải nói trước, chỗ tốt ngươi muốn nhất định phải tương xứng với công lao ngươi lập được, nếu ta cảm thấy yêu cầu của ngươi quá tham lam, vậy lời nói vừa rồi của có thể hết hiệu lực bất cứ lúc nào." Diệp Thiên Mi đặt quân cờ trong tay xuống, sau đó lần đầu tiên chính thức quan sát Liễu Minh một lần, nói.
"Trước kia Bạch sư điệt đã từng bái kiến Diệp tiền bối ư?" Lâm Thải Vũ nghe xong lời này, đương nhiên lắp bắp kinh hãi.
Mấy người Chu Thiên Hợp, Trương Tú Nương nghe vậy cũng hết sức kinh ngạc, thật sự không nghĩ một gã đệ tử cấp thấp làm sao lại có thể từng gặp mặt một vị cường giả như Diệp Thiên Mi được.
"Vãn bối cũng không ngờ lại nhìn thấy tiền bối một lần nữa ở đây. Vãn bối cứ tưởng rằng tiền bối đã quên mất vãn bối từ lâu rồi! Không biết chỗ tốt theo lời tiền bối, ngoại trừ không thể tham lam ra có còn hạn chế nào khác hay không?" Liễu Minh nhanh chóng suy nghĩ một lát, lúc này liền thành thật trả lời.
"Chỉ cần yêu cầu của ngươi không khiến ta phản cảm, trên cơ bản là không có vấn đề gì." Diệp Thiên Mi mỉm cười, nhưng câu trả lời lại làm cho trong lòng Liễu Minh thầm oán không thôi.
Cái gọi là không làm cho nàng ta phản cảm cũng quá mức mơ hồ a!
Mặc dù là như thế, nhưng Liễu Minh cũng cật lực suy nghĩ xem yêu cầu gì vừa có giá trị với bản thân, lại vừa không khiến cho vị cường giả Hóa Tinh Kỳ trước mắt này một lời cự tuyệt.
Diệp Thiên Mi thấy thế cũng không có ý thúc giục, chỉ tập trung nhìn Liễu Minh, khóe miệng hiện lên một vẻ giống như cười mà không phải cười.
"Không biết trong tay tiền bối có Chân Sát Khí thích hợp với vãn bối hay không?" Liễu Minh suy nghĩ một lúc lâu, sau đó hỏi một câu.
"Chân Sát Khí? Ở đây đúng là ta có mấy phần, nhưng hơn phân nửa trong đó cũng đã có chủ rồi, số còn lại thì quá bình thường, ngươi thực sự muốn một phần trong đó ư?" Diệp Thiên Mi cũng không cảm thấy kỳ quái, trái lại chỉ chậm rãi hỏi.
"Không biết những Chân Sát Khí bình thường kia có phải là cùng một loại Chân Sát Khí không?" Liễu Minh suy nghĩ một thoáng, lại hỏi một câu.
"Không phải. Những Chân Sát Khí này, mỗi một loại chỉ có một phần mà thôi!" Diệp Thiên Mi điềm tĩnh trả lời.
Liễu Minh nghe xong, trên mặt hiện lên một chút thất vọng, nhưng sau khi nghĩ điều gì đó, lại mở miệng hỏi:
"Nếu như trong tay tiền bối không có Chân Sát Khí phù hợp. Vậy trong tay tiền bối có Thái U Chi Thiết không?"
"Thái U Chi Thiết! Ngươi nghe từ đâu về loại tài liệu này. Vật này là tài liệu cực phẩm để luyện chế phi kiếm, nhưng ngoài Kiếm tu ra thì hiếm có người biết đến! Tuy nhiên trong tay ta không có thứ này, mà ngay cả có thì cơ bản là ngươi cũng không thể vọng tưởng. Nhìn dáng vẻ của ngươi, dường như cũng không quá rõ về giá trị của tài liệu này, vậy cho phép ngươi nói ra yêu cầu một lần nữa, thế nhưng lần này nếu còn không được thì coi như lời nói của ta lúc trước là hủy bỏ." Diệp Thiên Mi nhướng mày, sau đó trên mặt lần đầu tiên hiện lên vẻ không kiên nhẫn, nói.
"Thì ra là thế, đa tạ Diệp tiền bối thứ lỗi. Nếu đã như vậy, vãn bối có thể học tập một ít kiến thức nhập môn Kiếm tu chi đạo được hay không?" Trong lòng Liễu Minh cười khổ một tiếng, sau đó nói ra yêu cầu cuối cùng mà hắn cảm thấy hữu dụng.
Mấy người Chu Thiên Hợp và Lâm Thải Vũ nghe thế không kìm được mà có chút kinh ngạc.
"Nhập môn Kiếm tu chi đạo? Chẳng lẽ ngươi muốn kiêm tu Kiếm tu chi đạo sao? Ta cũng đã gặp không ít tu luyện giả có ý tưởng giống ngươi, nhưng đại đa số trong đó đều nửa đường buông bỏ, chỉ có rất ít người mới có thể tu luyện thành công, nhưng so với Kiếm tu chính thức vẫn còn xa mới bằng. Ngươi có chắc chắn muốn dựa vào ta để học những tâm đắc này không! Kỳ thật ngươi không học từ ta thì cũng có thể mua được một ít thuật nhập môn Kiếm tu ở trong phương thị. Ngươi đã nghĩ kỹ chưa, thực sự muốn lãng phí cơ hội vào việc này sao!" Diệp Thiên Mi nghe thế, tinh quang trong hai mắt lóe lên.
"Vãn bối cũng đã xem qua không ít những tâm đắc nhập môn Kiếm tu trong phường thị. Nhưng vãn bối tin rằng phương pháp mà tiền bối tu luyện khẳng định khác hẳn những thứ được bán ra trong phường thị kia. Mong tiền bối có thể thành toàn!" Lúc này, Liễu Minh lại không chút do dự nói.
"Rất tốt, nếu tâm ý ngươi đã quyết, ta đây có thể đáp ứng yêu cầu này. Nhưng ta chỉ có thể chỉ điểm cho ngươi một ít tâm đắc tu luyện, cũng không có phương pháp tu luyện cụ thể." Diệp Thiên Mi hờ hững nói vài câu.
"Không sao, tâm đắc nhập môn Kiếm tu của tiền bối cũng đã đủ rồi!" Liễu Minh không lưỡng lự trả lời.
"Rất tốt, ngươi hãy chờ một lát!" Diệp Thiên Mi gật gật đầu, sau đó lấy ra một cái ngọc giản từ trong ngực áo, sau khi dán lên trán trong thời gian rất ngắn liền ném về phía Liễu Minh.
Mà sau khi Liễu Minh rất vui mừng bắt lấy ngọc giản vào tay, gương mặt Diệp Thiên Mi bỗng nhiên phát lạnh nói.
"Tất cả tâm đắc của ta năm đó ở cảnh giới Linh Đồ đều ghi ở trong đó rồi. Mặc dù không có phương pháp tu luyện cụ thể, nhưng chỉ dựa vào những tâm đắc này, chỉ cần tâm tính không tệ lắm, cũng có thể tìm kiếm một bộ khẩu quyết tu luyện cụ thể, có lẽ cũng có thể miễn cưỡng nhập môn rồi. Nhưng hãy nhớ kỹ, ngọc giản này đã được ta thi pháp, ngươi chỉ có thời gian một đêm để học thuộc lòng, qua đêm nay, nó sẽ tự động vỡ vụn. Hơn nữa ta truyền cho ngươi những tâm đắc này, tuy không tính là gì, nhưng ta không muốn bị quá nhiều người biết rõ. Nếu như ta biết ngươi truyền thụ nó cho người khác, chẳng những ta sẽ giết chết ngươi, kể cả là những người khác đã từng xem qua tâm đắc tu luyện này, có một người ta giết một người, có mười người ta giết mười người, có một trăm, ta cũng sẽ giết chết đủ một trăm." Diệp Thiên Mi lạnh lùng nói.
"Vãn bối không dám, tuyệt sẽ không truyền những tâm này cho người thứ hai." Trong lòng Liễu Minh phát lạnh, cung kính nói.
"Tốt, các ngươi có thể rời đi." Diệp Thiên Mi nghe xong liền khoát tay về phía Liễu Minh và Lâm Thải Vũ.
"Vậy vãn bối liền dẫn Bạch sư điệt cáo từ, nếu Diệp tiền bối có chuyện gì cần phân phó, cứ việc đưa tin tới là được.” Lâm Thải Vũ lập tức khom người thi lễ, nói.
Tiếp theo nàng cùng với Liễu Minh đằng không bay lên phi xa, sau đó bay thật nhanh về phía cốt chu cách đó không xa.
Tuy nhiên đang trên đường bay đi, Lâm Thải Vũ liên tục quan sát trên dưới Liễu Minh, trên mặt tràn đầy vẻ cổ quái.
Hiển nhiên nàng này chẳng những có chút giật mình với việc Liễu Minh nhận biết Diệp Thiên Mi, lại càng thêm bất ngờ đối với yêu cầu cuối cùng của hắn.
Cùng lúc đó, trên phi xa thanh đồng, Chu Thiên Hợp rút cuộc không nhịn được mà hỏi:
"Sư thúc, người thực sự truyền thụ tâm đắc tu luyện của mình cho một gã đệ tử Linh Đồ ngoại tông sao?"
"Sao, chuyện của ta còn cần ngươi quản à?"
"Không dám, sư điệt chỉ hơi cảm thấy có chút kỳ quái mà thôi!"
Diệp Thiên Mi nhẹ nhàng một câu lại khiến cho Chu Thiên Hợp giật mình một cái, vội vàng khom người tạ tội.
"Được rồi. Ngươi chỉ cần biết rằng ta làm như thế hiển nhiên là có dụng ý của mình. Hơn nữa ta truyền cho hắn chỉ là tâm đắc nhập môn Kiếm tu mà thôi, không thể coi là thứ gì quá trân quý, ngược lại nói không chừng có thể giúp ta nghiệm chứng một việc?" Diệp Thiên Mi nói thế, đồng thời hai đầu lông mày lần đầu tiên hiện ra một tia nghi hoặc không dễ dàng phát giác.
Ngay khi vừa nhìn thấy Liễu Minh, nàng lập tức mơ hồ cảm nhận được từ trên người vị đệ tử Man Quỷ Tông này một cỗ khí tức Kiếm Ý như có như không, nhưng khí tức này chỉ xuất hiện trong giây lát, hơn nữa còn vô cùng yếu ớt, gần như không thể phát hiện ra.
Sở dĩ có thể phát hiện được cũng là nhờ nàng ta tu luyện Kiếm Ý có chút đặc thù, hơn nữa lại cực kỳ tinh thuần, ngay cả Lãnh Nguyệt sư thái cũng còn xa mới bì kịp. Nếu như đổi lại là một vị Hóa Tinh Kỳ Kiếm tu bình thường, chỉ sợ thực sự không cách nào phát hiện được việc này.
Nhưng bởi như vậy, nàng cũng có chút hoài nghi cỗ Kiếm Ý kia có thật sự tồn tại hay không, hay chỉ một loại ảo giác của mình mà thôi.
Phải biết rằng phàm là người có thể tu luyện ra Kiếm Ý, đều phải là thiên tài đệ tử đi lên con đường Kiếm tu chính thức mới được. Xa không nói, ở trong Thiên Nguyệt Tông rộng lớn như vậy, trong hàng ngũ đệ tử Linh Đồ, người tu luyện ra Kiếm Ý cũng chỉ có duy nhất Trương Tú Nương mà thôi, hơn nữa cũng là khổ tu mấy năm, sau khi tiến vào Linh Đồ hậu kỳ mới chính thức ngưng tụ ra được.
Như vậy, một đệ tử Man Quỷ Tông bình thường, sao có thể cũng có khí tức Kiếm Ý trong người được chứ!
Nàng có thể khẳng định năm đó khi lần đầu tiên mình gặp tên tiểu bối Man Quỷ Tông này, đối phương tuyệt không gây cho mình loại cảm giác này.
Mà nàng đã sớm dùng bí thuật vô thanh vô tức đảo qua các nơi trên người Liễu Minh rồi, ngoại trừ xác định cỗ Kiếm Ý yếu ớt này xuất phát từ trong cơ thể hắn, cũng không phải là từ ngoại vật nào đó, còn lại không có thu hoạch gì khác.
Điều này lại càng làm cho nàng ta thêm hiếu kỳ.
Nếu không, với thân phận của nàng ta, làm sao lại tự mình triệu kiến một gã Linh Đồ ngoại tông, lại càng sẽ không truyền thụ tâm đắc nhập môn Kiếm tu của mình cho đối phương.
Nàng tin tưởng chỉ cần đối phương xem tâm đắc Kiếm tu của mình, sau khi hơi tu luyện một chút, lần sau gặp lại người này đã có thể có phán đoán chính xác rồi.
Diệp Thiên Mi đương nhiên sẽ không giải thích ý định của mình với đám người Chu Thiên Hợp, hơn nữa mặc dù việc này làm cho nàng ta cảm thấy có chút hứng thú, nhưng cũng sẽ không thực sự để ở trong lòng.
Dù sao Liễu Minh cũng chỉ là một gã Linh Đồ, cỗ khí tức Kiếm Ý kia cũng yếu đến mức không thể yếu hơn.
...
Sau khi trở lại cốt chu, Liễu Minh nhanh chóng tìm một khoang độc lập, tiếp đó lập tức ngồi xếp bằng xuống, một bàn tay ấn nhẹ vào vùng Đan điền, sắc mặt có chút lo lắng không yên.
Lúc này, cuối cùng hắn cũng có thể khẳng định miếng phôi Kiếm Linh trong cơ thể mình từ khi bái kiến vị Hóa Tinh Kỳ Trưởng lão Thiên Nguyệt Tông kia đã có chút không bình thường rồi.
Vốn dĩ kiếm phôi gần như không gây cho hắn cảm giác gì, khi hắn vừa mới đến gần Diệp Thiên Mi, lập tức nóng lên từng đợt ở ngay tại Đan điền.
Dị biến như vậy, đúng là lần đầu tiên xuất hiện!
Bình luận facebook