Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 226: Bảo tàng tiền triều
Dịch giả: hungprods
Không ngờ khi nhìn kỹ lại là một viên Tinh Thạch màu đỏ máu lớn cỡ nắm đấm, hơn nữa nó vừa mới xuất hiện trong không khí đã tỏa ra mùi máu tanh nồng đậm.
"Thật tốt quá, thứ này vẫn còn ở đây, may mắn không bị cường giả những tông môn kia phát hiện ra. Số Hai, thực không uổng công chúng ta giấu vật này ở đây." Bóng đen cao thấy vậy, vui mừng nói.
Liễu Minh vẫn đang không nhúc nhích ẩn thân trên đại thụ, nghe xong hai tiếng "Số Hai", lập tức giật mình, trong lòng thầm suy nghĩ sẽ không trùng hợp như vậy chứ, mình lại vừa vặn đụng phải hai con cá lọt lưới của Hắc Linh Hội ở đây?
"Hắc hắc, đây là đương nhiên. Viên Huyết Tinh này chính là được cô đọng từ tinh huyết của đám Hoàng tử Vương gia kia đấy. Lần này có thể mở ra đại môn bảo tàng hay không còn cần xem tác dụng của vật này thế nào rồi. Cũng phải nói lại, nếu không phải sợ có người lợi dụng lực lượng huyết mạch Hoàng thất khác truy tìm tung tích của đám Hoàng tử Vương tôn kia, không thể không tạm thời giấu vật này ở đây, cần gì phải chờ đến tận hôm nay chứ!" Bóng đen béo hơn nâng viên Tinh Thạch màu máu trong tay, có chút buồn bực nói.
"Cấm chế che giấu nơi đây là do ta hao tốn thời gian nửa năm mới bố trí xong, kể cả là đám Linh Sư kia tự mình thi pháp, cũng không thể nào phát hiện ra nơi đây có chút dị thường nào. Thử hỏi, nếu không đặt vật này ở đây, khi cường giả những tông môn kia phủ xuống, ta và ngươi có ai dám mang theo thứ này trên người hay không?" Bóng đen cao lớn lập tức trả lời như thế.
"Cũng đúng. Nhưng điều này cũng nói rõ số Ba không tiết lộ bí mật của chúng ta. Đáng tiếc a, vốn là hắn cũng muốn trốn đi, nhưng không ngờ những cường giả tông môn kia lại động thủ nhanh như vậy, vẫn bị chậm một bước chôn thây ở hang ổ rồi. Ta cùng lắm là rời đi sớm hơn số Ba nửa canh giờ mà thôi. Nếu không toàn bộ bảo tàng tiền triều này cũng chỉ có thể tiện nghi một mình số Một ngươi rồi." Bóng đen béo hơn gật gật đầu, sau đó lại thở dài một hơi nói.
"Số Hai, ta và ngươi chẳng phải đã bình yên vô sự sao, hà tất phải nói ra những điều xúi quẩy kia nữa. Nhưng có một điều ta rất tò mò, làm sao ngươi biết đương kim Hoàng thất và Hoàng thất tiền triều lại có chung một huyết mạch? Chuyện có liên quan đến bảo tàng, cũng là ngươi chủ động tìm hai người bọn ta, sau đó mới chung sức xây dựng lên Hắc Linh Hội này. Trước kia ta và số Ba đã hỏi ngươi, song cho tới tận bây giờ ngươi cũng chưa từng hé răng nửa lời. Hiện giờ số Ba đã không còn nữa, ngươi cũng nên nói cho ta biết một chút a!" Bóng đen cao lớn vốn hờ hững trả lời, nhưng bỗng nhiên ánh mắt lại lóe lên, hỏi một câu.
"Hừ, từ lúc nào số Một ngươi lại trở nên tò mò như vậy. Nhưng chuyện đã đến nước này, ta cũng chẳng cần giấu giếm làm gì nữa. Bởi vì máu trong người ta chính là huyết mạch dòng chính của Hoàng thất tiền triều. Hoàng thất hiện tại, kỳ thật chỉ là một vài con cháu đời sau của Hoàng thất tiền triều, có huyết thống khá xa mà thôi. Năm đó năm tông phát hiện ra tiền triều có ý định bồi dưỡng Linh Sư cho riêng mình nên mới thay đổi triều đại, nâng đỡ đám phản nghịch này. Nếu không thì chỉ dựa vào bọn hắn, làm sao có thể chiếm đoạt được ngai vàng Hoàng Đế Đại Huyền Quốc này được. Bảo tàng này cũng là Hoàng thất tiền triều vì lo sợ vạn nhất mà lưu lại đấy. Vốn dĩ chỉ cần một chút tinh huyết của một người con cháu bất kỳ của Hoàng thất là đã thừa đủ để mở ra cấm chế rồi. Nhưng đáng tiếc hiện tại cách thời điểm tiền triều diệt vong đã quá lâu, huyết mạch trên người ta cũng không còn thuần túy nữa, không có hiệu quả quá lớn. Cho nên lúc này mới chỉ có thể mượn tinh huyết của đám Hoàng tử Vương tôn này dùng một lát rồi." Bóng đen béo hơn trầm mặc một lát, sau đó mới dùng giọng điệu mỉa mai nói một hơi dài như vậy.
"Thì ra ngươi chính là hậu nhân của Hoàng thất tiền triều, điều này cũng khó trách. Tuy nhiên nghe khẩu khí của ngươi, dường như cũng không để chuyện tiền triều bị diệt vong ở trong lòng, trái lại còn cam lòng chia sẻ bảo tàng tiền triều cho những người ngoài như chúng ta cùng hưởng!" Bóng đen cao lớn nghe xong, sắc mặt thay đổi một hồi, nhưng cuối cùng vẫn cười khan một tiếng, nói.
"Hừ, đám tiền triều ngu ngốc kia cơ bản không biết những tông môn kia cường đại như thế nào, vậy mà mơ tưởng dựa vào một chút lực lượng phàm tục đã nghĩ chống lại năm tông, căn bản là tự chui đầu vào chỗ chết, có gì đáng oán hận đâu. Vả lại sự việc ngày đó cách bây giờ nhiều năm như vậy, với ta mà nói, chỉ có bản thân tu thành Linh Sư mới là chuyện quan trọng nhất. Đáng tiếc lực lượng một mình ta cơ bản không mở được những cấm chế này, cũng chỉ có thể tìm các ngươi trợ giúp. Kể cả có vì thế mà chia đều bảo tàng này với các ngươi, ta cũng cam tâm tình nguyện. Tốt rồi, ta đã nói cho ngươi biết bí mật lớn nhất, ngươi cũng yên tâm rồi a. Số Một, đi thôi! Chúng ta đã mất quá nhiều thời gian rồi. Sau khi chia đều bảo tàng, ta và ngươi cũng nên mỗi người một ngả." Bóng đen béo hơn thản nhiên nói.
"Hắc hắc, đi! Chỉ cần có đủ nhiều Linh Thạch, ta và ngươi có thể thu mua thêm nhiều Chân Sát Khí, cho dù là tuổi tác có lớn, thử trùng kích thêm mấy lần cũng có một chút khả năng trở thành Linh Sư." Lúc này, bóng đen cao lớn không nói thêm gì, chỉ nói bâng quơ mấy câu, sau đó thân hình liền khẽ chuyển động bay ra ngoài Vương Phủ.
Bóng đen số Hai thấy thế, lập tức thu Huyết Tinh trong tay lại, thân hình cũng tung lên theo sát phía sau.
Một tiếng động nhỏ vang lên!
Liễu Minh giống như một cái lá cây rơi từ trên cây đại thụ xuống, hắn quan sát kỹ phương phướng hai kẻ kia rời đi, sau đó lại quay đầu nhìn thoáng qua lầu các vừa rồi cách đó không xa, trên mặt hơi có một chút do dự, nhưng sau khi suy nghĩ nhanh chóng mấy lần, cuối cùng vẫn hạ giọng cực thấp lẩm bẩm tự nói mấy câu:
"Được rồi, cũng đã đợi nhiều năm như vậy, có nhiều hơn một hai ngày cũng không sao, trước tiên cứ đi theo hai người này rồi tính sau. Xem xem cái gọi là bảo tàng tiền triều này, rút cuộc là vật gì?"
Vừa dứt lời, Liễu Minh liền lấy ra một tấm Phù Lục màu vàng rồi vỗ lên người, lập tức một ít phù văn mờ ảo hiện ra, chúng lóe lên một cái rồi nhanh chóng chui vào thân hình hắn.
Tấm Phù Lục này cũng không phải Ẩn Thân Phù bình thường chỉ có tác với phàm nhân, mà có thể mê hoặc che giấu thần thức của Linh Đồ. Mặc dù không thể ẩn thân hoàn toàn, nhưng cũng có thể khiến cho khí tức hạ xuống đến mức thấp nhất, đồng thời thân hình cũng được bao phủ bởi một tầng huyễn thuật huyền diệu, biến ảo tùy theo hoàn cảnh môi trường, gần như hòa vào cảnh vật xung quanh.
Hắn còn luôn giữ một khoảng cách nhất định với hai tên Linh Đồ kia, hơn nữa chỉ cần hành động cẩn thận hơn một chút, hẳn là không cần lo lắng bị đối phương phát hiện.
Sau một khắc, thân hình Liễu Minh bắt đầu trở nên mờ ảo, gần như hòa làm một thể với cảnh ban đêm, hóa thành một cái bóng mờ màu xám.
Thân hình Liễu Minh nhoáng lên, lặng yên không một tiếng động đuổi theo.
Hai người phía trước vô cùng cẩn thận, bọn gã vừa ra khỏi Vương Phủ liền thi pháp che giấu thân hình, hơn nữa còn chỉ chọn đi những con đường vắng vẻ.
Nếu không phải thần thức của Liễu Minh mạnh mẽ dị thường, thực sự thiếu chút nữa đã mất dấu hai người này.
Nhưng chỉ sau thời gian ăn hết một bữa cơm, trên mặt Liễu Minh đã hiện lên vẻ kinh ngạc.
Hướng đi của hai người này, dường như lại đúng là nơi hắn đã xuất phát - Tiên Hà Sơn.
Chẳng lẽ thứ gọi là "Bảo tàng tiền triều" kia lại được đặt ở bên trong Tiên Hà Sơn sao? Nhưng ngẫm lại, Tiên Hà Sơn là địa phương thích hợp nhất với tu luyện giả ở Huyền Kinh, bảo tàng tiền triều có đặt ở đó cũng không phải là điều gì quá kỳ quái.
Liễu Minh vừa đi vừa nhanh chóng suy nghĩ trong đầu, nhưng hành động vẫn cực kỳ cẩn thận.
Cũng may, hai người này không dám trực tiếp bay lên không phi hành ở Huyền Kinh, nếu không thì đúng là hắn không thể một đường theo dõi thuận lợi như vậy.
Tuy nhiên khi Liễu Minh thấp thoáng nhìn thấy đỉnh núi cao lớn của Tiên Hà Sơn, hai bóng đen phía trước lại nhoáng lên một cái, không ngờ lại chui thẳng vào trong một nhà dân thoạt nhìn rất bình thường ở ven đường.
Liễu Minh hơi ngẩn ra, nhưng lập tức hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra rồi.
Song hắn cũng không lập tức đi theo, mà bỗng nhiên giơ một chân lên rồi đạp mạnh xuống đất, gần như ngay lập tức một luồng ánh sáng đen lóe lên, Bạch Cốt Hạt thoáng cái đã chui ra từ trong lòng đất.
"Đi xem, hai người kia có ở bên trong không?"
Liễu Minh chỉ phân phó ngắn gọn một câu.
Sau khi Bạch Cốt Hạt theo hắn một khoảng thời gian không ngắn, cho dù hắn không sử dụng bí thuật trực tiếp câu thông, nó cũng có thể nghe hiểu được một vài mệnh lệnh đợn giản.
Bạch Cốt Hạt lắc đầu vẫy đuôi một cái, sau đó thân hình nhanh chóng chui xuống mặt đất.
Không bao lâu sau, trong thần thức Liễu Minh đã nhận tin tức được Cốt Hạt truyền tới, thần sắc hắn hơi thay đổi, tiếp đó lặng yên bay vào trong nhà dân này.
Một lát sau, lúc này Liễu Minh đang đứng thẳng trong một căn phòng thoạt nhìn rất bình thường.
Mà Bạch Cốt Hạt đang nằm sấp bên cạnh chân hắn, ngọn lửa màu lục trong hai mắt nhảy nhót không yên, nhìn chăm chú vào một cái tủ màu đen trông rất cồng kềnh.
"Ngươi nói khí tức của hai bọn chúng biến mất ở bên trong sao. Có chút thú vị, ta tới kiểm tra một cái xem sao." Liễu Minh nhìn cái tủ màu đen mấy lượt, ánh mắt sáng lên, nói.
Tiếp đó một tay hắn bấm niệm pháp quyết, Tinh Thần lực mạnh mẽ lập tức phóng ra, quét tới cái tủ phía trước mặt.
"Không có chấn động của cấm chế, xem ra chỉ là một loại cơ quan bình thường. Nhưng làm như vậy cũng là một hành động thông minh, ít nhất sẽ không có tu luyện giả nào hoài nghi chỗ này." Liễu Minh tự nói hai câu, sau đó ung dung bước tới trước cái tủ, hai tay không chần chừ kéo mạnh hai cánh tủ ra.
Không ngờ bên trong lại hoàn toàn trống trải, không có bất cứ đồ vật nào.
Nhưng Liễu Minh là người như thế nào chứ, ánh mắt hắn chỉ quan sát bốn vách tủ một chút đã lập tức phát hiện ra mặt ngoài một vách tủ dường như có dấu vết bị mài mòn.
Đuôi lông mày hắn nhíu lại, cánh tay khẽ chuyển động liền lấy ra Thanh Nguyệt Kiếm, hàn quang lóe lên, trên vách tủ đó đã xuất hiện một cái vòng tròn lớn.
Tiếp đó Liễu Minh thu đoản kiếm lại, năm ngón tay nắm lại thành quyền, vận lực đấm mạnh vào giữa vòng tròn.
"Ầm!" một tiếng.
Một cửa động đẹn sì bỗng hiện ra bên trong cái tủ.
Một cái cầu thang làm bằng đá xanh, nối thẳng xuống sâu phía dưới xuất hiện trước mắt.
Liễu Minh cười lạnh một tiếng, sau khi phân phó Cốt hạt một tiếng liền lướt nhẹ vào trong.
Một lát sau, lúc này Liễu Minh đang ở sâu trong lòng đất chừng hơn mười trượng, đi dọc theo một thông đạo hết sức thô sơ, lặng lẽ tiến về hướng Tiên Hà Sơn.
Chỗ phía trước hắn mấy trượng có một tầm Phù lục vẫn luôn lơ lửng cách mặt đất không xa lắm, chậm rãi tiến lên.
Không biết đi được bao xa, "Phanh" một tiếng, tấm Phù Lục phía trước không ngờ lại lóe lên một cái rồi nổ tung.
"Quả nhiên không ngoài dự đoán, hai người này vẫn còn bố trí một ít cấm chế để cảnh giới. Nhưng chút cấm chế đơn giản này làm sao làm khó được ta." Bước chân Liễu Minh dừng lại, trên mặt cũng không lộ vẻ giật mình, ngược lại còn nhếch miệng cười lạnh, nói.
Tiếp đó hai mắt hắn nheo lại, một tay bấm niệm pháp quyết, miệng nói lẩm bẩm, hai con ngươi bỗng nhiên phát ra tinh quang, đồng thời một cỗ Tinh thần lực cường đại từ đó phóng ra.
Ngay lập tức, một cái quang trận mờ mờ lớn hơn một trượng liền hiện ra ở phía trước cách đó không xa, vừa khéo bít kín toàn bộ thông đạo.
Thanh đoản kiếm màu xanh vừa hiện lên trong tay Liễu Minh liền điên cuồng chém tới vách đá một bên.
Không lâu sau, Liễu Minh đã đào ra một lối đi nhỏ trên vách đá, đi vòng qua phía sau quang trận.
Liễu Minh lại lấy ra một tấm Phù Lục ném ra phía trước, nó cũng lập tức lơ lửng giữa không trung, sau đó hắn liền điềm tĩnh tiến lên.
Không ngờ khi nhìn kỹ lại là một viên Tinh Thạch màu đỏ máu lớn cỡ nắm đấm, hơn nữa nó vừa mới xuất hiện trong không khí đã tỏa ra mùi máu tanh nồng đậm.
"Thật tốt quá, thứ này vẫn còn ở đây, may mắn không bị cường giả những tông môn kia phát hiện ra. Số Hai, thực không uổng công chúng ta giấu vật này ở đây." Bóng đen cao thấy vậy, vui mừng nói.
Liễu Minh vẫn đang không nhúc nhích ẩn thân trên đại thụ, nghe xong hai tiếng "Số Hai", lập tức giật mình, trong lòng thầm suy nghĩ sẽ không trùng hợp như vậy chứ, mình lại vừa vặn đụng phải hai con cá lọt lưới của Hắc Linh Hội ở đây?
"Hắc hắc, đây là đương nhiên. Viên Huyết Tinh này chính là được cô đọng từ tinh huyết của đám Hoàng tử Vương gia kia đấy. Lần này có thể mở ra đại môn bảo tàng hay không còn cần xem tác dụng của vật này thế nào rồi. Cũng phải nói lại, nếu không phải sợ có người lợi dụng lực lượng huyết mạch Hoàng thất khác truy tìm tung tích của đám Hoàng tử Vương tôn kia, không thể không tạm thời giấu vật này ở đây, cần gì phải chờ đến tận hôm nay chứ!" Bóng đen béo hơn nâng viên Tinh Thạch màu máu trong tay, có chút buồn bực nói.
"Cấm chế che giấu nơi đây là do ta hao tốn thời gian nửa năm mới bố trí xong, kể cả là đám Linh Sư kia tự mình thi pháp, cũng không thể nào phát hiện ra nơi đây có chút dị thường nào. Thử hỏi, nếu không đặt vật này ở đây, khi cường giả những tông môn kia phủ xuống, ta và ngươi có ai dám mang theo thứ này trên người hay không?" Bóng đen cao lớn lập tức trả lời như thế.
"Cũng đúng. Nhưng điều này cũng nói rõ số Ba không tiết lộ bí mật của chúng ta. Đáng tiếc a, vốn là hắn cũng muốn trốn đi, nhưng không ngờ những cường giả tông môn kia lại động thủ nhanh như vậy, vẫn bị chậm một bước chôn thây ở hang ổ rồi. Ta cùng lắm là rời đi sớm hơn số Ba nửa canh giờ mà thôi. Nếu không toàn bộ bảo tàng tiền triều này cũng chỉ có thể tiện nghi một mình số Một ngươi rồi." Bóng đen béo hơn gật gật đầu, sau đó lại thở dài một hơi nói.
"Số Hai, ta và ngươi chẳng phải đã bình yên vô sự sao, hà tất phải nói ra những điều xúi quẩy kia nữa. Nhưng có một điều ta rất tò mò, làm sao ngươi biết đương kim Hoàng thất và Hoàng thất tiền triều lại có chung một huyết mạch? Chuyện có liên quan đến bảo tàng, cũng là ngươi chủ động tìm hai người bọn ta, sau đó mới chung sức xây dựng lên Hắc Linh Hội này. Trước kia ta và số Ba đã hỏi ngươi, song cho tới tận bây giờ ngươi cũng chưa từng hé răng nửa lời. Hiện giờ số Ba đã không còn nữa, ngươi cũng nên nói cho ta biết một chút a!" Bóng đen cao lớn vốn hờ hững trả lời, nhưng bỗng nhiên ánh mắt lại lóe lên, hỏi một câu.
"Hừ, từ lúc nào số Một ngươi lại trở nên tò mò như vậy. Nhưng chuyện đã đến nước này, ta cũng chẳng cần giấu giếm làm gì nữa. Bởi vì máu trong người ta chính là huyết mạch dòng chính của Hoàng thất tiền triều. Hoàng thất hiện tại, kỳ thật chỉ là một vài con cháu đời sau của Hoàng thất tiền triều, có huyết thống khá xa mà thôi. Năm đó năm tông phát hiện ra tiền triều có ý định bồi dưỡng Linh Sư cho riêng mình nên mới thay đổi triều đại, nâng đỡ đám phản nghịch này. Nếu không thì chỉ dựa vào bọn hắn, làm sao có thể chiếm đoạt được ngai vàng Hoàng Đế Đại Huyền Quốc này được. Bảo tàng này cũng là Hoàng thất tiền triều vì lo sợ vạn nhất mà lưu lại đấy. Vốn dĩ chỉ cần một chút tinh huyết của một người con cháu bất kỳ của Hoàng thất là đã thừa đủ để mở ra cấm chế rồi. Nhưng đáng tiếc hiện tại cách thời điểm tiền triều diệt vong đã quá lâu, huyết mạch trên người ta cũng không còn thuần túy nữa, không có hiệu quả quá lớn. Cho nên lúc này mới chỉ có thể mượn tinh huyết của đám Hoàng tử Vương tôn này dùng một lát rồi." Bóng đen béo hơn trầm mặc một lát, sau đó mới dùng giọng điệu mỉa mai nói một hơi dài như vậy.
"Thì ra ngươi chính là hậu nhân của Hoàng thất tiền triều, điều này cũng khó trách. Tuy nhiên nghe khẩu khí của ngươi, dường như cũng không để chuyện tiền triều bị diệt vong ở trong lòng, trái lại còn cam lòng chia sẻ bảo tàng tiền triều cho những người ngoài như chúng ta cùng hưởng!" Bóng đen cao lớn nghe xong, sắc mặt thay đổi một hồi, nhưng cuối cùng vẫn cười khan một tiếng, nói.
"Hừ, đám tiền triều ngu ngốc kia cơ bản không biết những tông môn kia cường đại như thế nào, vậy mà mơ tưởng dựa vào một chút lực lượng phàm tục đã nghĩ chống lại năm tông, căn bản là tự chui đầu vào chỗ chết, có gì đáng oán hận đâu. Vả lại sự việc ngày đó cách bây giờ nhiều năm như vậy, với ta mà nói, chỉ có bản thân tu thành Linh Sư mới là chuyện quan trọng nhất. Đáng tiếc lực lượng một mình ta cơ bản không mở được những cấm chế này, cũng chỉ có thể tìm các ngươi trợ giúp. Kể cả có vì thế mà chia đều bảo tàng này với các ngươi, ta cũng cam tâm tình nguyện. Tốt rồi, ta đã nói cho ngươi biết bí mật lớn nhất, ngươi cũng yên tâm rồi a. Số Một, đi thôi! Chúng ta đã mất quá nhiều thời gian rồi. Sau khi chia đều bảo tàng, ta và ngươi cũng nên mỗi người một ngả." Bóng đen béo hơn thản nhiên nói.
"Hắc hắc, đi! Chỉ cần có đủ nhiều Linh Thạch, ta và ngươi có thể thu mua thêm nhiều Chân Sát Khí, cho dù là tuổi tác có lớn, thử trùng kích thêm mấy lần cũng có một chút khả năng trở thành Linh Sư." Lúc này, bóng đen cao lớn không nói thêm gì, chỉ nói bâng quơ mấy câu, sau đó thân hình liền khẽ chuyển động bay ra ngoài Vương Phủ.
Bóng đen số Hai thấy thế, lập tức thu Huyết Tinh trong tay lại, thân hình cũng tung lên theo sát phía sau.
Một tiếng động nhỏ vang lên!
Liễu Minh giống như một cái lá cây rơi từ trên cây đại thụ xuống, hắn quan sát kỹ phương phướng hai kẻ kia rời đi, sau đó lại quay đầu nhìn thoáng qua lầu các vừa rồi cách đó không xa, trên mặt hơi có một chút do dự, nhưng sau khi suy nghĩ nhanh chóng mấy lần, cuối cùng vẫn hạ giọng cực thấp lẩm bẩm tự nói mấy câu:
"Được rồi, cũng đã đợi nhiều năm như vậy, có nhiều hơn một hai ngày cũng không sao, trước tiên cứ đi theo hai người này rồi tính sau. Xem xem cái gọi là bảo tàng tiền triều này, rút cuộc là vật gì?"
Vừa dứt lời, Liễu Minh liền lấy ra một tấm Phù Lục màu vàng rồi vỗ lên người, lập tức một ít phù văn mờ ảo hiện ra, chúng lóe lên một cái rồi nhanh chóng chui vào thân hình hắn.
Tấm Phù Lục này cũng không phải Ẩn Thân Phù bình thường chỉ có tác với phàm nhân, mà có thể mê hoặc che giấu thần thức của Linh Đồ. Mặc dù không thể ẩn thân hoàn toàn, nhưng cũng có thể khiến cho khí tức hạ xuống đến mức thấp nhất, đồng thời thân hình cũng được bao phủ bởi một tầng huyễn thuật huyền diệu, biến ảo tùy theo hoàn cảnh môi trường, gần như hòa vào cảnh vật xung quanh.
Hắn còn luôn giữ một khoảng cách nhất định với hai tên Linh Đồ kia, hơn nữa chỉ cần hành động cẩn thận hơn một chút, hẳn là không cần lo lắng bị đối phương phát hiện.
Sau một khắc, thân hình Liễu Minh bắt đầu trở nên mờ ảo, gần như hòa làm một thể với cảnh ban đêm, hóa thành một cái bóng mờ màu xám.
Thân hình Liễu Minh nhoáng lên, lặng yên không một tiếng động đuổi theo.
Hai người phía trước vô cùng cẩn thận, bọn gã vừa ra khỏi Vương Phủ liền thi pháp che giấu thân hình, hơn nữa còn chỉ chọn đi những con đường vắng vẻ.
Nếu không phải thần thức của Liễu Minh mạnh mẽ dị thường, thực sự thiếu chút nữa đã mất dấu hai người này.
Nhưng chỉ sau thời gian ăn hết một bữa cơm, trên mặt Liễu Minh đã hiện lên vẻ kinh ngạc.
Hướng đi của hai người này, dường như lại đúng là nơi hắn đã xuất phát - Tiên Hà Sơn.
Chẳng lẽ thứ gọi là "Bảo tàng tiền triều" kia lại được đặt ở bên trong Tiên Hà Sơn sao? Nhưng ngẫm lại, Tiên Hà Sơn là địa phương thích hợp nhất với tu luyện giả ở Huyền Kinh, bảo tàng tiền triều có đặt ở đó cũng không phải là điều gì quá kỳ quái.
Liễu Minh vừa đi vừa nhanh chóng suy nghĩ trong đầu, nhưng hành động vẫn cực kỳ cẩn thận.
Cũng may, hai người này không dám trực tiếp bay lên không phi hành ở Huyền Kinh, nếu không thì đúng là hắn không thể một đường theo dõi thuận lợi như vậy.
Tuy nhiên khi Liễu Minh thấp thoáng nhìn thấy đỉnh núi cao lớn của Tiên Hà Sơn, hai bóng đen phía trước lại nhoáng lên một cái, không ngờ lại chui thẳng vào trong một nhà dân thoạt nhìn rất bình thường ở ven đường.
Liễu Minh hơi ngẩn ra, nhưng lập tức hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra rồi.
Song hắn cũng không lập tức đi theo, mà bỗng nhiên giơ một chân lên rồi đạp mạnh xuống đất, gần như ngay lập tức một luồng ánh sáng đen lóe lên, Bạch Cốt Hạt thoáng cái đã chui ra từ trong lòng đất.
"Đi xem, hai người kia có ở bên trong không?"
Liễu Minh chỉ phân phó ngắn gọn một câu.
Sau khi Bạch Cốt Hạt theo hắn một khoảng thời gian không ngắn, cho dù hắn không sử dụng bí thuật trực tiếp câu thông, nó cũng có thể nghe hiểu được một vài mệnh lệnh đợn giản.
Bạch Cốt Hạt lắc đầu vẫy đuôi một cái, sau đó thân hình nhanh chóng chui xuống mặt đất.
Không bao lâu sau, trong thần thức Liễu Minh đã nhận tin tức được Cốt Hạt truyền tới, thần sắc hắn hơi thay đổi, tiếp đó lặng yên bay vào trong nhà dân này.
Một lát sau, lúc này Liễu Minh đang đứng thẳng trong một căn phòng thoạt nhìn rất bình thường.
Mà Bạch Cốt Hạt đang nằm sấp bên cạnh chân hắn, ngọn lửa màu lục trong hai mắt nhảy nhót không yên, nhìn chăm chú vào một cái tủ màu đen trông rất cồng kềnh.
"Ngươi nói khí tức của hai bọn chúng biến mất ở bên trong sao. Có chút thú vị, ta tới kiểm tra một cái xem sao." Liễu Minh nhìn cái tủ màu đen mấy lượt, ánh mắt sáng lên, nói.
Tiếp đó một tay hắn bấm niệm pháp quyết, Tinh Thần lực mạnh mẽ lập tức phóng ra, quét tới cái tủ phía trước mặt.
"Không có chấn động của cấm chế, xem ra chỉ là một loại cơ quan bình thường. Nhưng làm như vậy cũng là một hành động thông minh, ít nhất sẽ không có tu luyện giả nào hoài nghi chỗ này." Liễu Minh tự nói hai câu, sau đó ung dung bước tới trước cái tủ, hai tay không chần chừ kéo mạnh hai cánh tủ ra.
Không ngờ bên trong lại hoàn toàn trống trải, không có bất cứ đồ vật nào.
Nhưng Liễu Minh là người như thế nào chứ, ánh mắt hắn chỉ quan sát bốn vách tủ một chút đã lập tức phát hiện ra mặt ngoài một vách tủ dường như có dấu vết bị mài mòn.
Đuôi lông mày hắn nhíu lại, cánh tay khẽ chuyển động liền lấy ra Thanh Nguyệt Kiếm, hàn quang lóe lên, trên vách tủ đó đã xuất hiện một cái vòng tròn lớn.
Tiếp đó Liễu Minh thu đoản kiếm lại, năm ngón tay nắm lại thành quyền, vận lực đấm mạnh vào giữa vòng tròn.
"Ầm!" một tiếng.
Một cửa động đẹn sì bỗng hiện ra bên trong cái tủ.
Một cái cầu thang làm bằng đá xanh, nối thẳng xuống sâu phía dưới xuất hiện trước mắt.
Liễu Minh cười lạnh một tiếng, sau khi phân phó Cốt hạt một tiếng liền lướt nhẹ vào trong.
Một lát sau, lúc này Liễu Minh đang ở sâu trong lòng đất chừng hơn mười trượng, đi dọc theo một thông đạo hết sức thô sơ, lặng lẽ tiến về hướng Tiên Hà Sơn.
Chỗ phía trước hắn mấy trượng có một tầm Phù lục vẫn luôn lơ lửng cách mặt đất không xa lắm, chậm rãi tiến lên.
Không biết đi được bao xa, "Phanh" một tiếng, tấm Phù Lục phía trước không ngờ lại lóe lên một cái rồi nổ tung.
"Quả nhiên không ngoài dự đoán, hai người này vẫn còn bố trí một ít cấm chế để cảnh giới. Nhưng chút cấm chế đơn giản này làm sao làm khó được ta." Bước chân Liễu Minh dừng lại, trên mặt cũng không lộ vẻ giật mình, ngược lại còn nhếch miệng cười lạnh, nói.
Tiếp đó hai mắt hắn nheo lại, một tay bấm niệm pháp quyết, miệng nói lẩm bẩm, hai con ngươi bỗng nhiên phát ra tinh quang, đồng thời một cỗ Tinh thần lực cường đại từ đó phóng ra.
Ngay lập tức, một cái quang trận mờ mờ lớn hơn một trượng liền hiện ra ở phía trước cách đó không xa, vừa khéo bít kín toàn bộ thông đạo.
Thanh đoản kiếm màu xanh vừa hiện lên trong tay Liễu Minh liền điên cuồng chém tới vách đá một bên.
Không lâu sau, Liễu Minh đã đào ra một lối đi nhỏ trên vách đá, đi vòng qua phía sau quang trận.
Liễu Minh lại lấy ra một tấm Phù Lục ném ra phía trước, nó cũng lập tức lơ lửng giữa không trung, sau đó hắn liền điềm tĩnh tiến lên.
Bình luận facebook