Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 110 Xương sườn đã bị nát mất mấy đốt rồi.
Sau khi bị đánh bay ra xa, Hắc Thạch Tượng đó lại tiếp tục xông tới, ngay cả mặt đất cũng trở nên rúng động.
“Ầm!”, cơ thể cực đại lại lao tới thêm lần nữa.
Dương Hạo vội vàng lăn ra xa, tránh được đòn tiến công chỉ trong gang tấc. Sức mạnh và khả năng phòng ngự của Hắc Thạch Tượng mạnh hơn rất nhiều so với Hoả Hầu Vương, có điều tốc độ lại không bằng Hoả Hầu Vương.
“Ầm!”, sau khi xông tới và bị né được, Hắc Thạch Tượng lại quay người lao về phía Dương Hạo thêm lần nữa.
Cứ thế liên tục xông tới, cơ thể của Dương Hạo nhanh như điện giật, không ngừng né tránh, mà trong suốt cả quá trình này, khí tức của Hắc Thạch Tượng cũng trở nên thô bạo hơn.
“Gừ!”, nó kêu lên một tiếng, đầu của Hắc Thạch Tượng cũng ngẩng lên cao, sau đó giơ chân trước lên, cơ thể cứ thế đứng thẳng dậy.
“Rầm rầm, mặt đất bị công kích kịch liệt, sau đó từng kẽ nứt rộng tới mấy tấc cũng xuất hiện theo, bước chân của Dương Hạo lập tức khựng lại.
“Vù!”, tiếng gió rít vang vọng bên tai, sau đó Dương Hạo cảm giác ngực mình bị va đập vào rất mạnh, cơ thể bị đẩy lùi ra sau.
“Khụ!”, máu tươi không ngừng hộc ra, sau đó cậu nhìn xuống lồng ngực mình, vị trí gần vùng bụng có một phần bị lún xuống, xương sườn đã bị nát mất mấy đốt rồi.
“Ầm!”, cơ thể rất lớn của Hắc Thạch Tượng lại lao tới thêm lần nữa, Dương Hạo hoàn hồn trở lại, trong mắt lập tức loé lên tia sáng màu đen kinh người.
“Huyết Luyện Cửu Kiếm, Kiếm Bát!”, một tiếng gầm phẫn nộ cứ thế vang lên, kiếm Hoả Nha quy tụ toàn bộ linh khí bên trong cơ thể cậu, sức mạnh huyết mạch dung hợp vào bên trong thanh kiếm.
“Ầm!”, nhát kiếm này mang theo khí thế sắc bén có thể bổ đôi cả đất trời, tốc độ cũng sắp sửa đạt tới trình độ cao nhất, giống như hoá thành một tia mảnh màu đỏ như lửa.
Đây là lần đầu Dương Hạo sử dụng Kiếm Bát của Huyết Luyện Cửu Kiếm, cũng là thành tựu cao nhất với Huyết Luyện Cửu Kiếm của cậu tính tới thời điểm hiện tại. Còn về kiếm số chín như có như không kia thì trước mắt cậu vẫn chưa lĩnh hội ra được.
Kiếm Bát vừa được tung ra, không khí giống như bị bổ đôi, thứ mà nó theo đuổi là tốc độ cực hạn, còn cả ý định giết người bằng kiếm khí ngút trời nữa.
“Soạt!”, nhát kiếm vừa mới chém qua, cơ thể của Hắc Thạch Tượng cũng bị xé toạc. Võ công trong thiên hạ, không có thứ gì kiên cố mà nó không phá được, cũng không có thứ gì nhanh hơn được nó.
Khi tốc độ đạt tới cực hạn, sức mạnh cũng lên tới cực điểm thì có thể chém đứt bất kỳ vật cứng gì trong thiên hạ. Kiếm Bát của Huyết Huyện Cửu Kiếm vượt qua bảy kiếm trước quá nhiều, nhát kiếm này dường như đã tăng vọt tới một đẳng cấp khác.
“Kiếm Bát, trùng tốc độ, trùng kiếm ý, mạnh hơn không chỉ trăm lần so với bảy kiếm trước đó, cũng chả trách rất nhiều đệ tử dùng kiếm của học viện Linh Không đều chẳng thể lĩnh hội được nhát kiếm này. Nếu như mình không có sự tăng tốc của Thần Hành Bộ, không có ý chí của ma quỷ làm nền móng thì có lẽ cũng chẳng thể bộc lộ được ra!”, Dương Hạo nhìn chiến tích mà thanh kiếm Hoả Nha trong tay lập ra được, không kiềm được mà khẽ thở dài.
Khoảnh khắc này, trong lòng cậu đột nhiên có một sự lĩnh hội rất rõ ràng. Kiếm ý phải thế nào mới là kiếm ý thực thụ? Trong đầu bất chợt loé lên ý nghĩ này, nhưng nhất thời lại không tìm ra được câu trả lời thoả đáng.
Cơ thể của Hắc Thạch Tượng biến thành hư ảnh, sau khi bị nhát kiếm của Dương Hạo chém xuyên qua thì nó cũng mất đi chiến lực ban đầu, tinh hồn dường như cũng đã có đâu vết tiêu tan đi.
“Ầm!”, cơ thể cực đại lại lao tới thêm lần nữa.
Dương Hạo vội vàng lăn ra xa, tránh được đòn tiến công chỉ trong gang tấc. Sức mạnh và khả năng phòng ngự của Hắc Thạch Tượng mạnh hơn rất nhiều so với Hoả Hầu Vương, có điều tốc độ lại không bằng Hoả Hầu Vương.
“Ầm!”, sau khi xông tới và bị né được, Hắc Thạch Tượng lại quay người lao về phía Dương Hạo thêm lần nữa.
Cứ thế liên tục xông tới, cơ thể của Dương Hạo nhanh như điện giật, không ngừng né tránh, mà trong suốt cả quá trình này, khí tức của Hắc Thạch Tượng cũng trở nên thô bạo hơn.
“Gừ!”, nó kêu lên một tiếng, đầu của Hắc Thạch Tượng cũng ngẩng lên cao, sau đó giơ chân trước lên, cơ thể cứ thế đứng thẳng dậy.
“Rầm rầm, mặt đất bị công kích kịch liệt, sau đó từng kẽ nứt rộng tới mấy tấc cũng xuất hiện theo, bước chân của Dương Hạo lập tức khựng lại.
“Vù!”, tiếng gió rít vang vọng bên tai, sau đó Dương Hạo cảm giác ngực mình bị va đập vào rất mạnh, cơ thể bị đẩy lùi ra sau.
“Khụ!”, máu tươi không ngừng hộc ra, sau đó cậu nhìn xuống lồng ngực mình, vị trí gần vùng bụng có một phần bị lún xuống, xương sườn đã bị nát mất mấy đốt rồi.
“Ầm!”, cơ thể rất lớn của Hắc Thạch Tượng lại lao tới thêm lần nữa, Dương Hạo hoàn hồn trở lại, trong mắt lập tức loé lên tia sáng màu đen kinh người.
“Huyết Luyện Cửu Kiếm, Kiếm Bát!”, một tiếng gầm phẫn nộ cứ thế vang lên, kiếm Hoả Nha quy tụ toàn bộ linh khí bên trong cơ thể cậu, sức mạnh huyết mạch dung hợp vào bên trong thanh kiếm.
“Ầm!”, nhát kiếm này mang theo khí thế sắc bén có thể bổ đôi cả đất trời, tốc độ cũng sắp sửa đạt tới trình độ cao nhất, giống như hoá thành một tia mảnh màu đỏ như lửa.
Đây là lần đầu Dương Hạo sử dụng Kiếm Bát của Huyết Luyện Cửu Kiếm, cũng là thành tựu cao nhất với Huyết Luyện Cửu Kiếm của cậu tính tới thời điểm hiện tại. Còn về kiếm số chín như có như không kia thì trước mắt cậu vẫn chưa lĩnh hội ra được.
Kiếm Bát vừa được tung ra, không khí giống như bị bổ đôi, thứ mà nó theo đuổi là tốc độ cực hạn, còn cả ý định giết người bằng kiếm khí ngút trời nữa.
“Soạt!”, nhát kiếm vừa mới chém qua, cơ thể của Hắc Thạch Tượng cũng bị xé toạc. Võ công trong thiên hạ, không có thứ gì kiên cố mà nó không phá được, cũng không có thứ gì nhanh hơn được nó.
Khi tốc độ đạt tới cực hạn, sức mạnh cũng lên tới cực điểm thì có thể chém đứt bất kỳ vật cứng gì trong thiên hạ. Kiếm Bát của Huyết Huyện Cửu Kiếm vượt qua bảy kiếm trước quá nhiều, nhát kiếm này dường như đã tăng vọt tới một đẳng cấp khác.
“Kiếm Bát, trùng tốc độ, trùng kiếm ý, mạnh hơn không chỉ trăm lần so với bảy kiếm trước đó, cũng chả trách rất nhiều đệ tử dùng kiếm của học viện Linh Không đều chẳng thể lĩnh hội được nhát kiếm này. Nếu như mình không có sự tăng tốc của Thần Hành Bộ, không có ý chí của ma quỷ làm nền móng thì có lẽ cũng chẳng thể bộc lộ được ra!”, Dương Hạo nhìn chiến tích mà thanh kiếm Hoả Nha trong tay lập ra được, không kiềm được mà khẽ thở dài.
Khoảnh khắc này, trong lòng cậu đột nhiên có một sự lĩnh hội rất rõ ràng. Kiếm ý phải thế nào mới là kiếm ý thực thụ? Trong đầu bất chợt loé lên ý nghĩ này, nhưng nhất thời lại không tìm ra được câu trả lời thoả đáng.
Cơ thể của Hắc Thạch Tượng biến thành hư ảnh, sau khi bị nhát kiếm của Dương Hạo chém xuyên qua thì nó cũng mất đi chiến lực ban đầu, tinh hồn dường như cũng đã có đâu vết tiêu tan đi.
Bình luận facebook