Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 109 “Ma khí, áp chế!”,
*Chương có nội dung hình ảnh
“Ma khí, áp chế!”, trong lòng khẽ động, một luồng ma khí tinh thuần bên trong đan điền cứ thế dâng lên, sau đó nó áp chế hoàn toàn tinh hồn kia, cuối cùng phong ấn thành một viên trân châu trong suốt.
Viên trân châu lấp lánh trong suốt, nhìn kỹ thì ở chính giữa nó còn có hình ảnh con khỉ màu đỏ như lửa, khí tức của linh hồn thuần khiết không ngừng toả ra.
Dương Hạo thu lấy viên hồn đan của Hoả Hầu Vương, sau đó quay đầu nhìn về phía Đỗ Diệu đang cực kỳ chấn động. Tên này lúc trước còn rúc ra sau lưng mình, trông hèn hạ hết sức.
Có điều Dương Hạo cũng chưa từng nghĩ tới chuyện để cho tên này đi đối phó với Hoả Hầu Vương để làm bia đỡ đạn cho mình. Đây là ma nô đầu tiên của cậu, sau này vẫn còn rất nhiều chỗ cần dùng tới hắn.
“Đỗ Diệu, theo ta vào trong”, cậu lên tiếng thốt ra một câu, sau đó cất bước, nhanh chóng đi về phía trước.
“Vù!”, một luồng khí lưu vô hình lướt qua mặt, sau đó Dương Hạo đột nhiên cảm thấy bản thân giống như vừa đi xuyên qua một miền không gian và tiến vào một tầng không gian khác vậy.
“Đây là…”, cậu đưa mắt nhìn ra, cùng là khoảng đất trống đó, bốn bề khoảng đất trống có một tầng năng lượng vô hình, giống như một cái lồng chim, giống hệt như khoảng đất trống gặp được Hoả Hầu Vương khi trước.
Kẻ bị khoảng đất trống ban nãy giam cầm là Hoả Hầu Vương, mà khoảng đất trống này lại giam cầm một hư ảnh lớn màu đen, khí thế cuồn cuộn đó xộc tới khiến cho Dương Hạo thầm chậc lưỡi.
“Đẳng cấp đại yêu, Hắc Thạch Tượng!”, Dương Hạo đột nhiên phát ra một tiếng kinh ngạc.
Sau khi khởi động sức mạnh huyết lực và cảm nhận được triệt để huyết mạch của ma tộc, nhận biết của cậu về một số sự vật thông thường cũng thông qua trí nhớ kỳ lạ này mà biết được.
Bất luận là cấp bậc yêu ma hay đẳng cấp của sự tu luyện, thêm cả nhận biết về kỹ năng chiến đấu và bảo vật cũng đã có sự hiểu biết đại khái.
Chỉ có điều đoạn trí nhớ đó cũng quá mạnh mẽ, gần như thứ gì cũng có, vậy nên nếu như cậu muốn hấp thụ hoàn toàn thì có lẽ vẫn cần thêm một khoảng thời gian rất lâu nữa.
Bên trong đoạn trí nhớ mà cậu đã hấp thụ được lại có cả Hắc Thạch Tượng. Hắc Thạch Tượng là đại yêu ở cấp bậc trung tầm, nghe nói thực lực so với tu giả loài người ở đỉnh cao của cảnh giới Tiên Thiên còn hung hãn hơn nhiều.
“Gừ!”, một tiếng gào rú vang lên, sau đó bóng dáng cao tới mấy mét của Hắc Thạch Tượng cũng đột nhiên lớn hơn gấp đôi, sau đó lao thẳng về phía Dương Hạo. Bóng dáng vẫn còn chưa tới, nhưng khí lưu khủng bố kia đã xộc tới ngay trên người cậu rồi.
Đỗ Diệu vừa mới đi xuyên qua không gian vẫn còn chưa kịp nhìn rõ đang xảy ra chuyện gì, cơ thể đã bị luồng khí lưu mạnh mẽ đó tạt bay ra phía sau tận mấy mét.
“Ma khí, áp chế!”, trong lòng khẽ động, một luồng ma khí tinh thuần bên trong đan điền cứ thế dâng lên, sau đó nó áp chế hoàn toàn tinh hồn kia, cuối cùng phong ấn thành một viên trân châu trong suốt.
Viên trân châu lấp lánh trong suốt, nhìn kỹ thì ở chính giữa nó còn có hình ảnh con khỉ màu đỏ như lửa, khí tức của linh hồn thuần khiết không ngừng toả ra.
Dương Hạo thu lấy viên hồn đan của Hoả Hầu Vương, sau đó quay đầu nhìn về phía Đỗ Diệu đang cực kỳ chấn động. Tên này lúc trước còn rúc ra sau lưng mình, trông hèn hạ hết sức.
Có điều Dương Hạo cũng chưa từng nghĩ tới chuyện để cho tên này đi đối phó với Hoả Hầu Vương để làm bia đỡ đạn cho mình. Đây là ma nô đầu tiên của cậu, sau này vẫn còn rất nhiều chỗ cần dùng tới hắn.
“Đỗ Diệu, theo ta vào trong”, cậu lên tiếng thốt ra một câu, sau đó cất bước, nhanh chóng đi về phía trước.
“Vù!”, một luồng khí lưu vô hình lướt qua mặt, sau đó Dương Hạo đột nhiên cảm thấy bản thân giống như vừa đi xuyên qua một miền không gian và tiến vào một tầng không gian khác vậy.
“Đây là…”, cậu đưa mắt nhìn ra, cùng là khoảng đất trống đó, bốn bề khoảng đất trống có một tầng năng lượng vô hình, giống như một cái lồng chim, giống hệt như khoảng đất trống gặp được Hoả Hầu Vương khi trước.
Kẻ bị khoảng đất trống ban nãy giam cầm là Hoả Hầu Vương, mà khoảng đất trống này lại giam cầm một hư ảnh lớn màu đen, khí thế cuồn cuộn đó xộc tới khiến cho Dương Hạo thầm chậc lưỡi.
“Đẳng cấp đại yêu, Hắc Thạch Tượng!”, Dương Hạo đột nhiên phát ra một tiếng kinh ngạc.
Sau khi khởi động sức mạnh huyết lực và cảm nhận được triệt để huyết mạch của ma tộc, nhận biết của cậu về một số sự vật thông thường cũng thông qua trí nhớ kỳ lạ này mà biết được.
Bất luận là cấp bậc yêu ma hay đẳng cấp của sự tu luyện, thêm cả nhận biết về kỹ năng chiến đấu và bảo vật cũng đã có sự hiểu biết đại khái.
Chỉ có điều đoạn trí nhớ đó cũng quá mạnh mẽ, gần như thứ gì cũng có, vậy nên nếu như cậu muốn hấp thụ hoàn toàn thì có lẽ vẫn cần thêm một khoảng thời gian rất lâu nữa.
Bên trong đoạn trí nhớ mà cậu đã hấp thụ được lại có cả Hắc Thạch Tượng. Hắc Thạch Tượng là đại yêu ở cấp bậc trung tầm, nghe nói thực lực so với tu giả loài người ở đỉnh cao của cảnh giới Tiên Thiên còn hung hãn hơn nhiều.
“Gừ!”, một tiếng gào rú vang lên, sau đó bóng dáng cao tới mấy mét của Hắc Thạch Tượng cũng đột nhiên lớn hơn gấp đôi, sau đó lao thẳng về phía Dương Hạo. Bóng dáng vẫn còn chưa tới, nhưng khí lưu khủng bố kia đã xộc tới ngay trên người cậu rồi.
Đỗ Diệu vừa mới đi xuyên qua không gian vẫn còn chưa kịp nhìn rõ đang xảy ra chuyện gì, cơ thể đã bị luồng khí lưu mạnh mẽ đó tạt bay ra phía sau tận mấy mét.
Bình luận facebook