Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 119 Nếu không tin thì cứ thử xem”
Dạ Tử Tiêu cười nhẹ, nói với Vấn Đình Viêm và Sở Trần: "Nếu các người không muốn chết, hãy biến khỏi đây đi! Tử Tiêu ta đây muốn di tích này”.
Độc đoán và kiêu ngạo, chỉ bốn chữ này mới có thể miêu tả về Dạ Tử Tiêu vào lúc này. Sự xuất hiện của hắn giống như một tảng đá đè lên trái tim của Vấn Đình Viêm, vô thức sinh ra sự kiêng kị trong lòng y.
Nghe thấy lời nói của hắn, một tia ngưng trọng lóe lên trong mắt Vấn Đình Viêm. Dạ Tử Tiêu không toát ra nhiều khí tức mạnh, nhưng y luôn có cảm giác rằng y sẽ không bao giờ có thể xuất được quá mười chiêu trước mặt Dạ Tử Tiêu. Tên này quả thực rất mạnh.
Sau vài cái liếc mắt với Sở Trần, y nói: "Dạ Tử Tiêu, ngươi đang đuổi chúng ta đi đấy à? Ngươi tuy rằng mạnh, nhưng nếu chúng ta liên thủ, có lẽ đội của ngươi cũng không vênh váo được nữa đâu?"
"Đúng thế. Dạ Tử Tiêu, ý của ngươi là muốn chống lại những đệ tử ưu tú và đệ tử chấp pháp của toàn bộ học viện?”, Tống Sơn cũng nói.
Sở Trần và Đoạn Không Nguyệt cũng đến gần họ, sau đó khuôn mặt của họ lộ ra vẻ hận thù. Mấy người bọn họ ý thức được rằng trước tình hình bây giờ phải liên thủ mới có thể đi tranh giành di tích.
Quả nhiên, sau khi nhìn thấy bốn đội hàng đầu này đoàn kết lại, vẻ kiêu ngạo trên mặt Dạ Tử Tiêu đã giảm bớt một chút. Một luồng năng lượng ngột ngạt trào ra từ cơ thể hắn, áo choàng màu tím kêu phần phật, rõ ràng là đang tức giận.
“Các ngươi cho rằng đoàn kết lại có thể ngăn cản ta sao?”, hắn lạnh lùng nhìn bốn người bọn họ, sát khí dần dần từ trong cơ thể tỏa ra, nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm xuống.
“Có thể ngăn được hay không, ta không biết. Nhưng ta có thể đảm bảo Dạ Tử Tiêu ngươi cũng sẽ không khá hơn đâu”, ánh mắt Sở Trần lạnh lẽo, cũng lộ ra sát ý nồng đậm.
"Hừ! Đúng vậy, chúng ta đoàn kết lại, ngươi cũng đừng hòng muốn làm gì thì làm”, Tống Sơn nói.
Ánh mắt Đoạn Không Nguyệt sắc bén, cười gằn: "Dạ Tử Tiêu, ta thừa nhận ta kém xa so với ngươi. Nhưng thêm ba người bọn họ, thì chưa chắc”.
Vấn Đình Viêm ngẩng đầu lên và nói: "Cơ hội là công bằng. Dạ Tử Tiêu, ngươi không thể cướp cơ hội của chúng ta, nếu không tin thì cứ thử xem”.
Một động lực mạnh mẽ nổ ra, theo lời của Vấn Đình Viêm, mấy người khác cũng theo đà tỏa khí tức ra. Mà phía sau bọn họ, mấy chục đệ tử ưu tú cũng tựa như bùng nổ, khí thế ngút trời.
“Các ngươi muốn chết à!”, thanh niên áo choàng màu đỏ như máu phía sau Dạ Tử Tiêu Lăng gầm lên, sau đó một luồng khí tức đậm huyết sắc phóng ra khỏi cơ thể hắn, sau đó một bộ xương màu máu nhanh chóng ngưng tụ sau lưng hắn.
Bộ xương màu máu này là huyết mạch chi lực của người này, Huyết Khô Lâu. Ngay sau khi bộ xương máu xuất hiện, nó đã nuốt chửng sự sống. Màu đỏ tươi dường như báo trước cái chết.
“Huyết Y”, Dạ Tử Tiêu giơ tay ngăn cản thanh niên phía sau, sau đó nhìn Vấn Đình Viêm lạnh lùng nói: “Để bọn họ vào thì sao chứ?
"Haha! Cũng đúng. Sau khi đi vào, ta có thể ăn bao nhiêu tùy thích”, khuôn mặt của Huyết Y lộ ra vẻ khát máu, trong mắt đầy tia máu sáng rực. Có một luồng tà khí kinh người bên trong hắn.
Độc đoán và kiêu ngạo, chỉ bốn chữ này mới có thể miêu tả về Dạ Tử Tiêu vào lúc này. Sự xuất hiện của hắn giống như một tảng đá đè lên trái tim của Vấn Đình Viêm, vô thức sinh ra sự kiêng kị trong lòng y.
Nghe thấy lời nói của hắn, một tia ngưng trọng lóe lên trong mắt Vấn Đình Viêm. Dạ Tử Tiêu không toát ra nhiều khí tức mạnh, nhưng y luôn có cảm giác rằng y sẽ không bao giờ có thể xuất được quá mười chiêu trước mặt Dạ Tử Tiêu. Tên này quả thực rất mạnh.
Sau vài cái liếc mắt với Sở Trần, y nói: "Dạ Tử Tiêu, ngươi đang đuổi chúng ta đi đấy à? Ngươi tuy rằng mạnh, nhưng nếu chúng ta liên thủ, có lẽ đội của ngươi cũng không vênh váo được nữa đâu?"
"Đúng thế. Dạ Tử Tiêu, ý của ngươi là muốn chống lại những đệ tử ưu tú và đệ tử chấp pháp của toàn bộ học viện?”, Tống Sơn cũng nói.
Sở Trần và Đoạn Không Nguyệt cũng đến gần họ, sau đó khuôn mặt của họ lộ ra vẻ hận thù. Mấy người bọn họ ý thức được rằng trước tình hình bây giờ phải liên thủ mới có thể đi tranh giành di tích.
Quả nhiên, sau khi nhìn thấy bốn đội hàng đầu này đoàn kết lại, vẻ kiêu ngạo trên mặt Dạ Tử Tiêu đã giảm bớt một chút. Một luồng năng lượng ngột ngạt trào ra từ cơ thể hắn, áo choàng màu tím kêu phần phật, rõ ràng là đang tức giận.
“Các ngươi cho rằng đoàn kết lại có thể ngăn cản ta sao?”, hắn lạnh lùng nhìn bốn người bọn họ, sát khí dần dần từ trong cơ thể tỏa ra, nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm xuống.
“Có thể ngăn được hay không, ta không biết. Nhưng ta có thể đảm bảo Dạ Tử Tiêu ngươi cũng sẽ không khá hơn đâu”, ánh mắt Sở Trần lạnh lẽo, cũng lộ ra sát ý nồng đậm.
"Hừ! Đúng vậy, chúng ta đoàn kết lại, ngươi cũng đừng hòng muốn làm gì thì làm”, Tống Sơn nói.
Ánh mắt Đoạn Không Nguyệt sắc bén, cười gằn: "Dạ Tử Tiêu, ta thừa nhận ta kém xa so với ngươi. Nhưng thêm ba người bọn họ, thì chưa chắc”.
Vấn Đình Viêm ngẩng đầu lên và nói: "Cơ hội là công bằng. Dạ Tử Tiêu, ngươi không thể cướp cơ hội của chúng ta, nếu không tin thì cứ thử xem”.
Một động lực mạnh mẽ nổ ra, theo lời của Vấn Đình Viêm, mấy người khác cũng theo đà tỏa khí tức ra. Mà phía sau bọn họ, mấy chục đệ tử ưu tú cũng tựa như bùng nổ, khí thế ngút trời.
“Các ngươi muốn chết à!”, thanh niên áo choàng màu đỏ như máu phía sau Dạ Tử Tiêu Lăng gầm lên, sau đó một luồng khí tức đậm huyết sắc phóng ra khỏi cơ thể hắn, sau đó một bộ xương màu máu nhanh chóng ngưng tụ sau lưng hắn.
Bộ xương màu máu này là huyết mạch chi lực của người này, Huyết Khô Lâu. Ngay sau khi bộ xương máu xuất hiện, nó đã nuốt chửng sự sống. Màu đỏ tươi dường như báo trước cái chết.
“Huyết Y”, Dạ Tử Tiêu giơ tay ngăn cản thanh niên phía sau, sau đó nhìn Vấn Đình Viêm lạnh lùng nói: “Để bọn họ vào thì sao chứ?
"Haha! Cũng đúng. Sau khi đi vào, ta có thể ăn bao nhiêu tùy thích”, khuôn mặt của Huyết Y lộ ra vẻ khát máu, trong mắt đầy tia máu sáng rực. Có một luồng tà khí kinh người bên trong hắn.
Bình luận facebook