Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 132 “Tìm được mày rồi”
*Chương có nội dung hình ảnh
“Gào!”, sau khi tiếng thú gầm vang lên, trong phạm vi mấy mươi cây số lại phát ra âm thanh cực kỳ thê lương, trong âm thanh đó dường như còn chôn giấu cảm xúc tiêu cực khiến người khác phải run rẩy.
“Yêu ma?”, Dương Hạo chấn động mạnh, chỉ nghe tiếng thôi cậu đã biết đó chắc chắn là thú chứ không phải một con yêu ma.
Yêu thú và yêu ma là hai loại khác nhau hoàn toàn, Dương Hạo có kinh nghiệm dày dặn trong việc đọc tàn thiên Ma Vương, dĩ nhiên biết được sự khác biệt giữa yêu ma và yêu thú.
Yêu ma và ác ma mà cậu tu hành không giống nhau, yêu ma là một loại dị thú trong trời đất, nó khác với yêu thú, là sinh vật thích sống trong bóng tối.
“Thế mà lại có yêu ma ở đây, xem ra nơi này ngày càng nguy hiểm”, Dương Hạo trầm ngâm hồi lâu, vì hễ là yêu ma thì sẽ có linh trí, một khi gặp phải nó chắc chắn không dễ gì đối phó.
Bây giờ cậu đã ở cấp bậc tụ khí bước một của cảnh giới Kim Linh, sức tấn công chắc chắn có thể vững vàng đè ép được ngưng hình bước hai cảnh giới Kim Linh, thậm chí ngay cả tu giả cấp bậc cương lực cấp ba cảnh giới Kim Linh cũng chưa chắc có thể dễ dàng đánh lại trong tay cậu.
Dù có thực lực như thế nhưng nếu đối đầu với yêu ma, cậu cũng không có tự tin.
“Dương huynh, làm sao đây?”, Đỗ Diệu nhìn chằm chằm bốn phía hỏi.
Dương Hạo nhắm mắt lại cảm nhận xung quanh, đôi khi cảm giác của tu giả có ích hơn mắt rất nhiều, những thứ mắt không nhìn thấy nhưng cảm nhận của linh hồn có thể nhìn thấy được.
Một lúc sau, cậu phát hiện ra một luồng khí tức hung hiểm đang bao trùm xung quanh mình và Đỗ Diệu.
“Tìm được mày rồi”, cậu bỗng mở mắt ra nhìn chằm chằm về phía trên cây cổ thụ cao lớn phía bên phải mình, nơi đó có một đôi mắt màu xanh thẳm đang nhìn cậu và Đỗ Diệu.
“Vua của các dị thú, Địa Thạch Viên”, thấy dị thú cực lớn trên cây cổ thụ, Dương Hạo lục tìm trong trí nhớ, ngay sau đó cậu lập tức nhận ra nó ngay.
Tứ chi thô kệch, cơ thể rắn chắc, toàn thân lông màu xám sẫm, miệng há to để lộ hàm răng nanh đáng sợ, phải nói là cực kỳ hung hãn.
Vua của các dị thú, hay còn gọi là vương giả dị thú, đây là xưng hô mà con người dành cho sự tồn tại lớn mạnh nhất trong các dị thú, sự tồn tại có thể được gọi là vua thì nào phải là dị thú bình thường có thể so sánh được?
“Cẩn thận một chút, tên này rất mạnh về phòng thủ, sức tấn công cũng khiến người khác phải kinh ngạc, có thể trốn được thì trốn đi”, vẻ mặt Dương Hạo trở nên cực kỳ nghiêm túc, sau đó chậm rãi giơ tay lên rút kiếm ra.
“Gào!”, Địa Thạch Viên tức giận gầm lên một tiếng, cơ thể to lớn vốn dĩ ở trên cây bỗng nhảy xuống ngay trên đỉnh đầu Dương Hạo.
Cánh tay thô to đập xuống, còn có thể ngửi được mùi tanh trong hàm răng nanh, khí tức hung hiểm vây chặt lấy Dương Hạo và Đỗ Diệu.
“Lùi lại!”, Dương Hạo đổi sắc, cậu nhanh chóng lùi về sau, tốc độ của Đỗ Diệu cũng không kém, cơ thể xoay một vòng đã chạy ra phía xa.
“Gào!”, sau khi tiếng thú gầm vang lên, trong phạm vi mấy mươi cây số lại phát ra âm thanh cực kỳ thê lương, trong âm thanh đó dường như còn chôn giấu cảm xúc tiêu cực khiến người khác phải run rẩy.
“Yêu ma?”, Dương Hạo chấn động mạnh, chỉ nghe tiếng thôi cậu đã biết đó chắc chắn là thú chứ không phải một con yêu ma.
Yêu thú và yêu ma là hai loại khác nhau hoàn toàn, Dương Hạo có kinh nghiệm dày dặn trong việc đọc tàn thiên Ma Vương, dĩ nhiên biết được sự khác biệt giữa yêu ma và yêu thú.
Yêu ma và ác ma mà cậu tu hành không giống nhau, yêu ma là một loại dị thú trong trời đất, nó khác với yêu thú, là sinh vật thích sống trong bóng tối.
“Thế mà lại có yêu ma ở đây, xem ra nơi này ngày càng nguy hiểm”, Dương Hạo trầm ngâm hồi lâu, vì hễ là yêu ma thì sẽ có linh trí, một khi gặp phải nó chắc chắn không dễ gì đối phó.
Bây giờ cậu đã ở cấp bậc tụ khí bước một của cảnh giới Kim Linh, sức tấn công chắc chắn có thể vững vàng đè ép được ngưng hình bước hai cảnh giới Kim Linh, thậm chí ngay cả tu giả cấp bậc cương lực cấp ba cảnh giới Kim Linh cũng chưa chắc có thể dễ dàng đánh lại trong tay cậu.
Dù có thực lực như thế nhưng nếu đối đầu với yêu ma, cậu cũng không có tự tin.
“Dương huynh, làm sao đây?”, Đỗ Diệu nhìn chằm chằm bốn phía hỏi.
Dương Hạo nhắm mắt lại cảm nhận xung quanh, đôi khi cảm giác của tu giả có ích hơn mắt rất nhiều, những thứ mắt không nhìn thấy nhưng cảm nhận của linh hồn có thể nhìn thấy được.
Một lúc sau, cậu phát hiện ra một luồng khí tức hung hiểm đang bao trùm xung quanh mình và Đỗ Diệu.
“Tìm được mày rồi”, cậu bỗng mở mắt ra nhìn chằm chằm về phía trên cây cổ thụ cao lớn phía bên phải mình, nơi đó có một đôi mắt màu xanh thẳm đang nhìn cậu và Đỗ Diệu.
“Vua của các dị thú, Địa Thạch Viên”, thấy dị thú cực lớn trên cây cổ thụ, Dương Hạo lục tìm trong trí nhớ, ngay sau đó cậu lập tức nhận ra nó ngay.
Tứ chi thô kệch, cơ thể rắn chắc, toàn thân lông màu xám sẫm, miệng há to để lộ hàm răng nanh đáng sợ, phải nói là cực kỳ hung hãn.
Vua của các dị thú, hay còn gọi là vương giả dị thú, đây là xưng hô mà con người dành cho sự tồn tại lớn mạnh nhất trong các dị thú, sự tồn tại có thể được gọi là vua thì nào phải là dị thú bình thường có thể so sánh được?
“Cẩn thận một chút, tên này rất mạnh về phòng thủ, sức tấn công cũng khiến người khác phải kinh ngạc, có thể trốn được thì trốn đi”, vẻ mặt Dương Hạo trở nên cực kỳ nghiêm túc, sau đó chậm rãi giơ tay lên rút kiếm ra.
“Gào!”, Địa Thạch Viên tức giận gầm lên một tiếng, cơ thể to lớn vốn dĩ ở trên cây bỗng nhảy xuống ngay trên đỉnh đầu Dương Hạo.
Cánh tay thô to đập xuống, còn có thể ngửi được mùi tanh trong hàm răng nanh, khí tức hung hiểm vây chặt lấy Dương Hạo và Đỗ Diệu.
“Lùi lại!”, Dương Hạo đổi sắc, cậu nhanh chóng lùi về sau, tốc độ của Đỗ Diệu cũng không kém, cơ thể xoay một vòng đã chạy ra phía xa.
Bình luận facebook