Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 137 Nơi này không thích hợp với ngươi”
Việc điều khiển ma diễm đòi hỏi sự hợp tác kép của linh hồn và ma khí. Vì vậy, linh khí và linh hồn hiện tại của cậu đã gần như cạn kiệt.
“Uồm!”, huyết mạch ma tộc khổng lồ biến mất, Dương Hạo bắt chéo chân khôi phục lại năng lượng đã tiêu hao.
Vài ngày sau, Dương Hạo đã trở lại trạng thái đỉnh cao. Đây là dưới tình huống cậu tu vạn thế ma khí quyết, nếu bằng công pháp đoạt linh, có lẽ cần thời gian lâu hơn.
Đỗ Diệu tỉnh dậy trong vòng hai giờ sau trận chiến ngày hôm đó, khi cảm thấy khí tức của Dương Hạo đã yếu đi và vẫn đang hồi phục, hắn liều túc trực ở bên cậu.
Giờ phút này, trong lòng hắn càng coi trọng Dương Hạo hơn. Vị chủ nhân này của hắn quả là đáng sợ. Ngay cả một con yêu ma mạnh mẽ như vậy cũng tiêu diệt được, thực lực đã đạt đến cảnh giới nào rồi chứ?
“Phù!”, Dương Hạo chậm rãi đứng lên sau khi phun ra một ngụm khí đục.
Cậu liếc nhìn khu rừng trước mặt, trong lòng hơi động, nói: "Đỗ Diệu, mau rời đi! Nơi này không thích hợp với ngươi”.
Vẻ mặt Đỗ Diệu hơi giãn ra, sau đó nói: "Vậy công tử cẩn thận, ta rời đi trước. Tuy nhiên, ta nên tìm công tử thế nào đây?"
Dương Hạo không quay đầu lại, trong nháy mắt lao ra khoảng cách hơn mười mét, sau đó truyền giọng, nói: "Ngươi có thể đến học viện Linh Không chờ ta”.
Đỗ Diệu gật đầu, nhìn bóng lưng Dương Hạo biến mất rồi rời khỏi nơi đó.
Để Đỗ Diệu rời đi, Dương Hạo một nửa vì tên kia, một nửa vì bản thân. Độ sâu của dãy núi Yêu Ma cực kỳ nguy hiểm.
Tự bản thân cậu có thể tự tin bước ra khỏi nó. Nhưng nếu Đỗ Diệu đi vào, rất có thể hắn sẽ chết. Và nếu phải chăm sóc anh chàng đó, cậu cũng có thể bị kéo vào chỗ chết.
Cách dãy núi Yêu Ma bốn mươi dặm, nơi này là cấm địa của các đệ tử của học viện Linh Không. Cách đó ba mươi dặm, không có ai, cách bốn mươi dặm lại càng như vậy.
Đi vào sâu trong dãy núi Yêu Ma bốn mươi dặm, Dương Hạo phát hiện ra sự khủng hoảng tiềm ẩn luôn tồn tại bên cạnh mình.
Yêu thú gào thét, yêu ma thoắt ẩn thoắt hiện. Trong khu vực này, khắp nơi đều có khí tức khiến người ta phải thót tim.
Cậu thận trọng đi giữa rừng núi, và thường xuyên tìm thấy mấy yêu thú cực kỳ mạnh mẽ. Những con yêu thú này, cấp độ thấp nhất cũng là cấp vua dị thú. Thậm chí có rất nhiều yêu thú ở cấp độ linh thú, vô cùng đáng sợ.
"Không trải qua sinh tử, sao có thể trở thành cường giả? Cầm kiếm chém giết và quét sạch bốn phương mới là cách của đế vương", mang theo ma ý ngập trời, cậu bắt đầu công cuộc chém giết sát phạt.
Ở trung tâm sân của học viện Linh Không, từng con số hiện lên trên bảng trảm yêu cao lớn. Số hiệu của quỷ lệnh, cũng như số điểm Công Huân.
Vị trí số một trên bảng trảm yêu là số 13, với hơn 40.000 điểm Công Huân.
Vị trí thứ hai là số 61, với 39.000 điểm Công Huân, kém vị trí đầu tiên chưa đến 2.000 điểm.
Vị trí thứ ba là số 136, với 31.000 điểm Công Huân. Thứ tư, số 873, có 25.000 điểm Công Huân.
Vị trí thứ năm,…
Từng thứ hạng hiện ra, rất nhiều đệ tử ở lại học viện, còn có vài lão sư, vài nhân vật cấp trưởng lão đều chú ý tới những con số trên.
“Uồm!”, huyết mạch ma tộc khổng lồ biến mất, Dương Hạo bắt chéo chân khôi phục lại năng lượng đã tiêu hao.
Vài ngày sau, Dương Hạo đã trở lại trạng thái đỉnh cao. Đây là dưới tình huống cậu tu vạn thế ma khí quyết, nếu bằng công pháp đoạt linh, có lẽ cần thời gian lâu hơn.
Đỗ Diệu tỉnh dậy trong vòng hai giờ sau trận chiến ngày hôm đó, khi cảm thấy khí tức của Dương Hạo đã yếu đi và vẫn đang hồi phục, hắn liều túc trực ở bên cậu.
Giờ phút này, trong lòng hắn càng coi trọng Dương Hạo hơn. Vị chủ nhân này của hắn quả là đáng sợ. Ngay cả một con yêu ma mạnh mẽ như vậy cũng tiêu diệt được, thực lực đã đạt đến cảnh giới nào rồi chứ?
“Phù!”, Dương Hạo chậm rãi đứng lên sau khi phun ra một ngụm khí đục.
Cậu liếc nhìn khu rừng trước mặt, trong lòng hơi động, nói: "Đỗ Diệu, mau rời đi! Nơi này không thích hợp với ngươi”.
Vẻ mặt Đỗ Diệu hơi giãn ra, sau đó nói: "Vậy công tử cẩn thận, ta rời đi trước. Tuy nhiên, ta nên tìm công tử thế nào đây?"
Dương Hạo không quay đầu lại, trong nháy mắt lao ra khoảng cách hơn mười mét, sau đó truyền giọng, nói: "Ngươi có thể đến học viện Linh Không chờ ta”.
Đỗ Diệu gật đầu, nhìn bóng lưng Dương Hạo biến mất rồi rời khỏi nơi đó.
Để Đỗ Diệu rời đi, Dương Hạo một nửa vì tên kia, một nửa vì bản thân. Độ sâu của dãy núi Yêu Ma cực kỳ nguy hiểm.
Tự bản thân cậu có thể tự tin bước ra khỏi nó. Nhưng nếu Đỗ Diệu đi vào, rất có thể hắn sẽ chết. Và nếu phải chăm sóc anh chàng đó, cậu cũng có thể bị kéo vào chỗ chết.
Cách dãy núi Yêu Ma bốn mươi dặm, nơi này là cấm địa của các đệ tử của học viện Linh Không. Cách đó ba mươi dặm, không có ai, cách bốn mươi dặm lại càng như vậy.
Đi vào sâu trong dãy núi Yêu Ma bốn mươi dặm, Dương Hạo phát hiện ra sự khủng hoảng tiềm ẩn luôn tồn tại bên cạnh mình.
Yêu thú gào thét, yêu ma thoắt ẩn thoắt hiện. Trong khu vực này, khắp nơi đều có khí tức khiến người ta phải thót tim.
Cậu thận trọng đi giữa rừng núi, và thường xuyên tìm thấy mấy yêu thú cực kỳ mạnh mẽ. Những con yêu thú này, cấp độ thấp nhất cũng là cấp vua dị thú. Thậm chí có rất nhiều yêu thú ở cấp độ linh thú, vô cùng đáng sợ.
"Không trải qua sinh tử, sao có thể trở thành cường giả? Cầm kiếm chém giết và quét sạch bốn phương mới là cách của đế vương", mang theo ma ý ngập trời, cậu bắt đầu công cuộc chém giết sát phạt.
Ở trung tâm sân của học viện Linh Không, từng con số hiện lên trên bảng trảm yêu cao lớn. Số hiệu của quỷ lệnh, cũng như số điểm Công Huân.
Vị trí số một trên bảng trảm yêu là số 13, với hơn 40.000 điểm Công Huân.
Vị trí thứ hai là số 61, với 39.000 điểm Công Huân, kém vị trí đầu tiên chưa đến 2.000 điểm.
Vị trí thứ ba là số 136, với 31.000 điểm Công Huân. Thứ tư, số 873, có 25.000 điểm Công Huân.
Vị trí thứ năm,…
Từng thứ hạng hiện ra, rất nhiều đệ tử ở lại học viện, còn có vài lão sư, vài nhân vật cấp trưởng lão đều chú ý tới những con số trên.
Bình luận facebook