Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 159 Cơ thể lại bị chấn động mạnh
“Huyết mạch trường kích!”, một thanh trường kiếm cực lớn, cực kỳ sắc bén xuất hiện.
“Huyết mạch đại phủ!”, chiếc rìu đen nhánh xuất hiện, trên người năm người bọn họ xuất hiện một ý chí chiến đấu đáng sợ.
Bị kẹt ở giữa, Dương Hạo cũng cảm thấy áp lực kinh người. Trong mắt cậu hiện lên một tia tàn nhẫn, thực lực của năm người này quá mạnh, xem ra không dùng được át chủ bài không được.
Ở bên cạnh, huynh muội Bắc Mang Xuyên cũng sững sờ. Năm người đều ở cảnh giới Kim Linh bước bốn, còn có huyết mạch chiến đấu. Thế lực nào mới có thể bồi dưỡng ra kiểu người kinh khủng đến vậy?
“Ngay cả trong gia tộc chúng ta cũng không dễ dàng đào tạo ra một người mạnh mẽ như vậy. Đối phương là ai?”, Bắc Mang Xuyên thầm nghĩ, đồng thời cũng lo lắng cho Dương Hạo.
Tình thế đã đảo ngược, trước khí thế chiến đấu của năm người, đòn công kích của Dương Hạo hiển nhiên đã bị áp đảo. Đặc biệt là cao thủ về huyết mạch cung tiễn, cung tên sau lưng liên tục bắn ra những mũi tên linh nguyên cực kỳ lợi hại, khiến cho Dương Hạo khó mà phòng bị được.
“Huyết mạch chi lực, cự nhân ma tộc, hiện ra!”, hai mắt Dương Hạo hoàn toàn hóa thành mực đen, sau đó ma ý trong cơ thể cậu phun ra.
“Rầm!”, cự nhân ma tộc xuất hiện sau lưng, thân hình mười trượng sừng sững như núi.
Khí tức cuồng bạo, ma ý vô song, lập tức bao phủ năm người. Khí thế của Dương Hạo tăng lên đều đặn, đột phá khí thế của năm người kia trong chốc lát.
“Giết!”, ma khí bộc phát, quang mang trong mắt giống như hắc kiếm, khiến người ta kinh hãi.
"Ma, ma tu!"
“Ma tu!”, huynh muội Bắc Mang Xuyên đều sửng sốt. Ma tu còn kinh khủng hơn huyết mạch chi lực.
Trong gia tộc của họ, một trưởng lão từng nói với họ rằng ma tu cực kỳ kinh người. Một khi đã đạt được ma đạo đại pháp thì sẽ thiêu đốt tất cả sinh linh.
Vì vậy, một khi có một ma tu ra đời, họ sẽ bị đuổi cùng giết tận cho đến khi hoàn toàn bị xóa sổ. Chính vì điều này mà ma tu mới phải ẩn thân.
Nhưng hai huynh muội họ chưa bao giờ nghĩ rằng Dương Hạo, vẻ ngoài dịu dàng tao nhã với nụ cười thường trực trên môi lại thực sự là một ma tu.
Nhìn nhau, người thấy được vẻ nghiêm trọng trong mắt nhau. Trước mắt họ có hai sự lựa chọn, một là vạch trần Dương Hạo, hai là che giấu chuyện xảy ra ngày hôm nay. Nhưng tiền đề là Dương Hạo có thể xóa sổ năm người đó.
“Rầm!”, ma khí bao phủ xuống, ma diễm dâng trào trực tiếp quấn lấy năm người vào trong.
"Đã là ma tu, ai cũng phải giết. Hai người các ngươi, là đệ tử của học viện Linh Không, không biết chính đạo sẽ trừ yêu diệt ma, bảo vệ đạo sao?", dưới sự công kích của cự nhân, năm người lập tức bị kiệt sức, tên thủ lĩnh hét lên với huynh muội Bắc Mang Xuyên để được giúp đỡ.
Trong mắt Bắc Mang Thanh hiện lên một tia khinh thường, sau đó cô ta nói nhỏ: "Muốn chúng tôi giúp sao? Không có cửa đâu. Người kia, chúng tôi không nhìn thấy gì hết, giết năm tên này đi, không ai biết bí mật của ngươi".
Đôi mắt Bắc Mang Xuyên run lên, anh ta liếc nhìn sư muội của mình, trong lòng có chút do dự.
"Đồ ngốc. Ngươi cho rằng nếu chúng ta nói ra, hắn sẽ bị đuổi cùng giết tận sao? Cái khác ta ko dám đảm bảo, nhưng nếu hắn báo thù, chúng ta nhất định sẽ chết. Ngươi có tin không? Từ xưa đến nay, làm gì có ai vạch trần ma tu mà còn sống?"
"Hơn nữa chẳng lẽ ngươi không biết những người được coi là trừ ma vệ đạo kia sở dĩ truy sát ma tu vì ma tu là người xấu hay là vì công pháp cường đại của ma tu? Thật đáng tiếc, những người này cuối cùng cũng không có kết thúc tốt đẹp".
Cơ thể lại bị chấn động mạnh, Bắc Mang Xuyên phải thừa nhận rằng em gái anh ta đã đúng. Ít nhất trong những truyền thuyết trước đây anh ta từng nghe nói, ma tu không phải là người xấu mà là bị đặt điều xấu.
“Huyết mạch đại phủ!”, chiếc rìu đen nhánh xuất hiện, trên người năm người bọn họ xuất hiện một ý chí chiến đấu đáng sợ.
Bị kẹt ở giữa, Dương Hạo cũng cảm thấy áp lực kinh người. Trong mắt cậu hiện lên một tia tàn nhẫn, thực lực của năm người này quá mạnh, xem ra không dùng được át chủ bài không được.
Ở bên cạnh, huynh muội Bắc Mang Xuyên cũng sững sờ. Năm người đều ở cảnh giới Kim Linh bước bốn, còn có huyết mạch chiến đấu. Thế lực nào mới có thể bồi dưỡng ra kiểu người kinh khủng đến vậy?
“Ngay cả trong gia tộc chúng ta cũng không dễ dàng đào tạo ra một người mạnh mẽ như vậy. Đối phương là ai?”, Bắc Mang Xuyên thầm nghĩ, đồng thời cũng lo lắng cho Dương Hạo.
Tình thế đã đảo ngược, trước khí thế chiến đấu của năm người, đòn công kích của Dương Hạo hiển nhiên đã bị áp đảo. Đặc biệt là cao thủ về huyết mạch cung tiễn, cung tên sau lưng liên tục bắn ra những mũi tên linh nguyên cực kỳ lợi hại, khiến cho Dương Hạo khó mà phòng bị được.
“Huyết mạch chi lực, cự nhân ma tộc, hiện ra!”, hai mắt Dương Hạo hoàn toàn hóa thành mực đen, sau đó ma ý trong cơ thể cậu phun ra.
“Rầm!”, cự nhân ma tộc xuất hiện sau lưng, thân hình mười trượng sừng sững như núi.
Khí tức cuồng bạo, ma ý vô song, lập tức bao phủ năm người. Khí thế của Dương Hạo tăng lên đều đặn, đột phá khí thế của năm người kia trong chốc lát.
“Giết!”, ma khí bộc phát, quang mang trong mắt giống như hắc kiếm, khiến người ta kinh hãi.
"Ma, ma tu!"
“Ma tu!”, huynh muội Bắc Mang Xuyên đều sửng sốt. Ma tu còn kinh khủng hơn huyết mạch chi lực.
Trong gia tộc của họ, một trưởng lão từng nói với họ rằng ma tu cực kỳ kinh người. Một khi đã đạt được ma đạo đại pháp thì sẽ thiêu đốt tất cả sinh linh.
Vì vậy, một khi có một ma tu ra đời, họ sẽ bị đuổi cùng giết tận cho đến khi hoàn toàn bị xóa sổ. Chính vì điều này mà ma tu mới phải ẩn thân.
Nhưng hai huynh muội họ chưa bao giờ nghĩ rằng Dương Hạo, vẻ ngoài dịu dàng tao nhã với nụ cười thường trực trên môi lại thực sự là một ma tu.
Nhìn nhau, người thấy được vẻ nghiêm trọng trong mắt nhau. Trước mắt họ có hai sự lựa chọn, một là vạch trần Dương Hạo, hai là che giấu chuyện xảy ra ngày hôm nay. Nhưng tiền đề là Dương Hạo có thể xóa sổ năm người đó.
“Rầm!”, ma khí bao phủ xuống, ma diễm dâng trào trực tiếp quấn lấy năm người vào trong.
"Đã là ma tu, ai cũng phải giết. Hai người các ngươi, là đệ tử của học viện Linh Không, không biết chính đạo sẽ trừ yêu diệt ma, bảo vệ đạo sao?", dưới sự công kích của cự nhân, năm người lập tức bị kiệt sức, tên thủ lĩnh hét lên với huynh muội Bắc Mang Xuyên để được giúp đỡ.
Trong mắt Bắc Mang Thanh hiện lên một tia khinh thường, sau đó cô ta nói nhỏ: "Muốn chúng tôi giúp sao? Không có cửa đâu. Người kia, chúng tôi không nhìn thấy gì hết, giết năm tên này đi, không ai biết bí mật của ngươi".
Đôi mắt Bắc Mang Xuyên run lên, anh ta liếc nhìn sư muội của mình, trong lòng có chút do dự.
"Đồ ngốc. Ngươi cho rằng nếu chúng ta nói ra, hắn sẽ bị đuổi cùng giết tận sao? Cái khác ta ko dám đảm bảo, nhưng nếu hắn báo thù, chúng ta nhất định sẽ chết. Ngươi có tin không? Từ xưa đến nay, làm gì có ai vạch trần ma tu mà còn sống?"
"Hơn nữa chẳng lẽ ngươi không biết những người được coi là trừ ma vệ đạo kia sở dĩ truy sát ma tu vì ma tu là người xấu hay là vì công pháp cường đại của ma tu? Thật đáng tiếc, những người này cuối cùng cũng không có kết thúc tốt đẹp".
Cơ thể lại bị chấn động mạnh, Bắc Mang Xuyên phải thừa nhận rằng em gái anh ta đã đúng. Ít nhất trong những truyền thuyết trước đây anh ta từng nghe nói, ma tu không phải là người xấu mà là bị đặt điều xấu.
Bình luận facebook