Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 161 “Khó cho cậu ấy rồi đây!”,
*Chương có nội dung hình ảnh
"Thôi được rồi. Dương Hạo sư đệ, huynh hiểu đệ mà”, Bắc Mang Xuyên vẫy vẫy tay, sau đó nhìn mấy thi thể trên mặt đất, nói: "Những người này thực lực rất mạnh, đồ của bọn họ cũng khá tốt".
Dương Hạo cười nói: "Để thể hiện sự hối lỗi, những vật này đều giao hết cho hai người!"
“Thế còn tạm được”, khi Bắc Mang Thanh nghe thấy vậy, trên mặt đột nhiên nở một nụ cười. Cô ta tiến lên trước vài bước và nhanh chóng tìm kiếm đồ trên cái xác.
Thứ đầu tiên cô ta lột ra là găng tay năm người đeo, cực kỳ cứng, có thể so sánh với bảo vật Hỏa Nha Kiếm trong tay Dương Hạo.
Sau đó là túi không gian trên người bọn họ, đã bị Bắc Mang Thanh chiếm lấy trong giây lát. Lúc này, cô ta mới vừa lòng trở về bên cạnh Bắc Mang Xuyên.
“Đại ca, chúng ta thu được chút đỉnh này”, Bắc Mang Thanh cười nói.
Bỏ lại đó đầy xác và máu, cả ba rời đi.
Bên ngoài dãy núi Yêu Ma, ngày càng nhiều người tụ tập. Một số trưởng lão, hai mươi lão sư và các nhóm đệ tử ưu tú đều tụ họp lại với nhau.
Nổi bật nhất là các đội hàng đầu, đội Tử Tiêu của Dạ Tử Tiêu, đội Diêm La của Sở Trần, đội Không Tuyệt của Đoạn Không Tuyệt và đội Thanh Long của Vấn Đình Viêm.
Những đội này đứng ở phía trước đám đông, tất cả đều nhìn chằm chằm vào rìa của dãy núi Yêu Ma. Ở đó, có người họ muốn chờ đợi.
Du Phi đã chết, mặc dù họ không nhìn thấy khuôn mặt của người đã giết Du Phi, nhưng bóng lưng của người đó đã hiện rõ trong tâm trí của họ.
Họ cam đoan chỉ cần họ nhìn thấy người đó, họ có thể nhận ra người này. Đoạt con mồi của họ, họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua dễ dàng.
Phong Thiên Không cũng mang vẻ mặt u ám. Ông ta đợi rất lâu, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Dương Hạo. Càng đợi lâu, lửa giận trong lòng càng mạnh.
Lúc này, có một nhóm người lẳng lặng chờ đợi. Nhóm người này không mặc quần áo của học viện Linh Không, nhưng khí tức trên cơ thể còn mạnh hơn cả học viện Linh Không.
Trong số những người này, có ba ông già. Họ có khả năng ẩn đi khí tức, và đem lại cảm giác hòa nhập vào trời đất một cách tự nhiên, đó là điều không thể coi thường.
“Tuyệt Mệnh Ngũ Tử đã bị giết chết rồi, công tử, e rằng lần này cậu trở về sẽ bị gia chủ trừng phạt”, một ông lão nói.
La Vân ảm đạm, hắn không ngờ rằng Tuyệt Mệnh Ngũ Tử mà hắn mang theo thực sự sẽ bị giết. Năm người này đều được gia tộc tu luyện cẩn thận, mỗi người đều có thực lực vô cùng mạnh. Ngay cả trước mặt họ, hắn cũng không trụ được lâu.
Cao thủ như vậy, cả gia tộc cũng chỉ có 10 người mà thôi. Bây giờ đã chết một nửa, khi trở về nhất định sẽ bị nghiêm trị cho mà xem.
Dương Hạo. Sát khí trong lòng La Vân không thể che giấu được nữa, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào rìa dãy núi, những người thỉnh thoảng nhìn phải hắn nhất thời cũng phải kinh hãi.
“Khó cho cậu ấy rồi đây!”, Tô Nhã tự nhủ.
"Thôi được rồi. Dương Hạo sư đệ, huynh hiểu đệ mà”, Bắc Mang Xuyên vẫy vẫy tay, sau đó nhìn mấy thi thể trên mặt đất, nói: "Những người này thực lực rất mạnh, đồ của bọn họ cũng khá tốt".
Dương Hạo cười nói: "Để thể hiện sự hối lỗi, những vật này đều giao hết cho hai người!"
“Thế còn tạm được”, khi Bắc Mang Thanh nghe thấy vậy, trên mặt đột nhiên nở một nụ cười. Cô ta tiến lên trước vài bước và nhanh chóng tìm kiếm đồ trên cái xác.
Thứ đầu tiên cô ta lột ra là găng tay năm người đeo, cực kỳ cứng, có thể so sánh với bảo vật Hỏa Nha Kiếm trong tay Dương Hạo.
Sau đó là túi không gian trên người bọn họ, đã bị Bắc Mang Thanh chiếm lấy trong giây lát. Lúc này, cô ta mới vừa lòng trở về bên cạnh Bắc Mang Xuyên.
“Đại ca, chúng ta thu được chút đỉnh này”, Bắc Mang Thanh cười nói.
Bỏ lại đó đầy xác và máu, cả ba rời đi.
Bên ngoài dãy núi Yêu Ma, ngày càng nhiều người tụ tập. Một số trưởng lão, hai mươi lão sư và các nhóm đệ tử ưu tú đều tụ họp lại với nhau.
Nổi bật nhất là các đội hàng đầu, đội Tử Tiêu của Dạ Tử Tiêu, đội Diêm La của Sở Trần, đội Không Tuyệt của Đoạn Không Tuyệt và đội Thanh Long của Vấn Đình Viêm.
Những đội này đứng ở phía trước đám đông, tất cả đều nhìn chằm chằm vào rìa của dãy núi Yêu Ma. Ở đó, có người họ muốn chờ đợi.
Du Phi đã chết, mặc dù họ không nhìn thấy khuôn mặt của người đã giết Du Phi, nhưng bóng lưng của người đó đã hiện rõ trong tâm trí của họ.
Họ cam đoan chỉ cần họ nhìn thấy người đó, họ có thể nhận ra người này. Đoạt con mồi của họ, họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua dễ dàng.
Phong Thiên Không cũng mang vẻ mặt u ám. Ông ta đợi rất lâu, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Dương Hạo. Càng đợi lâu, lửa giận trong lòng càng mạnh.
Lúc này, có một nhóm người lẳng lặng chờ đợi. Nhóm người này không mặc quần áo của học viện Linh Không, nhưng khí tức trên cơ thể còn mạnh hơn cả học viện Linh Không.
Trong số những người này, có ba ông già. Họ có khả năng ẩn đi khí tức, và đem lại cảm giác hòa nhập vào trời đất một cách tự nhiên, đó là điều không thể coi thường.
“Tuyệt Mệnh Ngũ Tử đã bị giết chết rồi, công tử, e rằng lần này cậu trở về sẽ bị gia chủ trừng phạt”, một ông lão nói.
La Vân ảm đạm, hắn không ngờ rằng Tuyệt Mệnh Ngũ Tử mà hắn mang theo thực sự sẽ bị giết. Năm người này đều được gia tộc tu luyện cẩn thận, mỗi người đều có thực lực vô cùng mạnh. Ngay cả trước mặt họ, hắn cũng không trụ được lâu.
Cao thủ như vậy, cả gia tộc cũng chỉ có 10 người mà thôi. Bây giờ đã chết một nửa, khi trở về nhất định sẽ bị nghiêm trị cho mà xem.
Dương Hạo. Sát khí trong lòng La Vân không thể che giấu được nữa, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào rìa dãy núi, những người thỉnh thoảng nhìn phải hắn nhất thời cũng phải kinh hãi.
“Khó cho cậu ấy rồi đây!”, Tô Nhã tự nhủ.
Bình luận facebook