Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 183 “Phản bội?”
Trên mặt mang theo một nụ cười khổ, Bắc Mang Xuyên chắp hai tay nói: “Huynh không có ý muốn lên đâu, là do bị đưa tới đây, hết cách rồi”.
Dương Hạo không khỏi bật cười, nhưng sau đó lập tức thu lại nụ cười, cậu nói: “Lựa chọn của huynh thế nào? Muốn chiến thì đệ chiến cùng!”
vietwriter.vn
Bắc Mang Xuyên cảm nhận được khí thế và ý chí chiến đấu bừng bừng trên người Dương Hạo, trong lòng không khỏi khựng lại. Nếu như chiến đấu, anh ta không có chút tự tin nào, thậm chí trong lòng còn xuất hiện chút rụt rè. Trước trận chiến đã sợ hãi như này, anh ta nhất định sẽ thua.
vietwriter.vn
“Được rồi, huynh nên nhận thua thôi! Mặc dù có chút mất mặt, nhưng còn đỡ hơn đánh không lại, như thế càng xấu hổ hơn”, Bắc Mang Xuyên nói, sau đó trực tiếp quay đầu đi xuống dưới sàn đấu.
Hai bên giao chiến, một khi một bên nhận thua thì chiến đài sẽ không bị ràng buộc nữa mà thả cho đi. Quy tắc này ngay cả Đại trưởng lão Phong Thiên Không cũng không thể thay đổi được.
Ánh mắt của ông ta càng thêm u ám, đối với Bắc Mang Xuyên cũng vậy. Nhưng lực bất tòng tâm, ông ta mặc dù có thể điều khiển lựa chọn đối thủ trên chiến đài nhưng lại không có năng lực tăng sự ràng buộc.
“Hôm nay ngươi tuyệt đối sẽ không xuống được chiến đài đâu!”, trong lòng gầm lên một tiếng, sau đó Phong Thiên Không lại trực tiếp lựa chọn đối thủ, trong mắt hiện lên vẻ điên cuồng.
“Vụt! Vụt!”, hơn chục bóng người được dịch chuyển đến chiến đài. Mười mấy người này đều ngây ra, sau đó trong khoảnh khắc đã bao vây Dương Hạo.
“Chuyện này...”, nhị trưởng lão Tiết Lâm Du và tam trưởng lão Thiết Đằng, tứ trưởng lão Thư Bất Thanh đều đứng phía sau Phong Thiên Không đều cau mày nhìn nhau.
“Đại trưởng lão, huynh đã vi phạm quy tắc. Trước đó đã không công bằng, bây giờ càng quá quắt hơn, bọn đệ không thể để huynh làm như vậy được”, Tiết Lâm Du tiến lên trước nói, định ngăn cản.
“Cút!”, gầm lên một tiếng, cả người tỏa ra khí tức hung ác vô tận, sau đó một luồng Tiên Thiên chi nguyên lập tức bắn vào vị trí đan điền của ông ta.
Cơ thể Tiết Lâm Du bật ra, sắc mặt tái đi ngay lập tức. Cảnh giới Tiên Thiên, đan điền của ông ta đã bị Phong Thiên Không dùng một chưởng phá nát, tu vi hoàn toàn tiêu tán.
Không hề phòng bị, hai người Thiết Đằng và Thư Bất Thanh đều không ngờ được rằng Phong Thiên Không lại làm như vậy. Bọn họ nhanh chóng lùi lại, sau đó đỡ Tiết Lâm Du sắc mặt đã tái nhợt lại.
“Phong Thiên Không, huynh đang muốn phản bội học viện Linh Không, trở thành tội đồ nghìn năm sao?”, Thiết Đằng phẫn nộ chỉ trích, trong lòng vô cùng phẫn nộ.
“Phản bội?”, Phong Thiên Không cười lạnh một tiếng, nói tiếp: “Người phản bội không phải là ta mà là các ngươi. Hôm nay, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết. Nếu như các ngươi dám nhiều lời, kết cục cũng sẽ giống như hắn”.
Nói xong, Phong Thiên Không quay đầu lại, lạnh lùng quét mắt qua ba đệ tử cốt cán. Đối với ông ta, đệ tử cốt cán kém xa so với trưởng lão, vì vậy ông ta hoàn toàn không coi họ ra gì.
“Phong Thiên Không, ngươi sẽ bị báo ứng”, Tiết Lâm Du vô cùng tức giận, trong mắt hiện lên sự thù hận. Nhưng nếu như mất đi tu vi của bản thân, sợ rằng cả đời này ông ta cũng không thể báo thù được.
“Ầm ầm!”, trên chiến đài, Dương Hạo bị rất nhiều cao thủ cảnh giới Kim Linh vây quanh.
Dương Hạo không khỏi bật cười, nhưng sau đó lập tức thu lại nụ cười, cậu nói: “Lựa chọn của huynh thế nào? Muốn chiến thì đệ chiến cùng!”
vietwriter.vn
Bắc Mang Xuyên cảm nhận được khí thế và ý chí chiến đấu bừng bừng trên người Dương Hạo, trong lòng không khỏi khựng lại. Nếu như chiến đấu, anh ta không có chút tự tin nào, thậm chí trong lòng còn xuất hiện chút rụt rè. Trước trận chiến đã sợ hãi như này, anh ta nhất định sẽ thua.
vietwriter.vn
“Được rồi, huynh nên nhận thua thôi! Mặc dù có chút mất mặt, nhưng còn đỡ hơn đánh không lại, như thế càng xấu hổ hơn”, Bắc Mang Xuyên nói, sau đó trực tiếp quay đầu đi xuống dưới sàn đấu.
Hai bên giao chiến, một khi một bên nhận thua thì chiến đài sẽ không bị ràng buộc nữa mà thả cho đi. Quy tắc này ngay cả Đại trưởng lão Phong Thiên Không cũng không thể thay đổi được.
Ánh mắt của ông ta càng thêm u ám, đối với Bắc Mang Xuyên cũng vậy. Nhưng lực bất tòng tâm, ông ta mặc dù có thể điều khiển lựa chọn đối thủ trên chiến đài nhưng lại không có năng lực tăng sự ràng buộc.
“Hôm nay ngươi tuyệt đối sẽ không xuống được chiến đài đâu!”, trong lòng gầm lên một tiếng, sau đó Phong Thiên Không lại trực tiếp lựa chọn đối thủ, trong mắt hiện lên vẻ điên cuồng.
“Vụt! Vụt!”, hơn chục bóng người được dịch chuyển đến chiến đài. Mười mấy người này đều ngây ra, sau đó trong khoảnh khắc đã bao vây Dương Hạo.
“Chuyện này...”, nhị trưởng lão Tiết Lâm Du và tam trưởng lão Thiết Đằng, tứ trưởng lão Thư Bất Thanh đều đứng phía sau Phong Thiên Không đều cau mày nhìn nhau.
“Đại trưởng lão, huynh đã vi phạm quy tắc. Trước đó đã không công bằng, bây giờ càng quá quắt hơn, bọn đệ không thể để huynh làm như vậy được”, Tiết Lâm Du tiến lên trước nói, định ngăn cản.
“Cút!”, gầm lên một tiếng, cả người tỏa ra khí tức hung ác vô tận, sau đó một luồng Tiên Thiên chi nguyên lập tức bắn vào vị trí đan điền của ông ta.
Cơ thể Tiết Lâm Du bật ra, sắc mặt tái đi ngay lập tức. Cảnh giới Tiên Thiên, đan điền của ông ta đã bị Phong Thiên Không dùng một chưởng phá nát, tu vi hoàn toàn tiêu tán.
Không hề phòng bị, hai người Thiết Đằng và Thư Bất Thanh đều không ngờ được rằng Phong Thiên Không lại làm như vậy. Bọn họ nhanh chóng lùi lại, sau đó đỡ Tiết Lâm Du sắc mặt đã tái nhợt lại.
“Phong Thiên Không, huynh đang muốn phản bội học viện Linh Không, trở thành tội đồ nghìn năm sao?”, Thiết Đằng phẫn nộ chỉ trích, trong lòng vô cùng phẫn nộ.
“Phản bội?”, Phong Thiên Không cười lạnh một tiếng, nói tiếp: “Người phản bội không phải là ta mà là các ngươi. Hôm nay, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết. Nếu như các ngươi dám nhiều lời, kết cục cũng sẽ giống như hắn”.
Nói xong, Phong Thiên Không quay đầu lại, lạnh lùng quét mắt qua ba đệ tử cốt cán. Đối với ông ta, đệ tử cốt cán kém xa so với trưởng lão, vì vậy ông ta hoàn toàn không coi họ ra gì.
“Phong Thiên Không, ngươi sẽ bị báo ứng”, Tiết Lâm Du vô cùng tức giận, trong mắt hiện lên sự thù hận. Nhưng nếu như mất đi tu vi của bản thân, sợ rằng cả đời này ông ta cũng không thể báo thù được.
“Ầm ầm!”, trên chiến đài, Dương Hạo bị rất nhiều cao thủ cảnh giới Kim Linh vây quanh.
Bình luận facebook