Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 184 “Ta từ bỏ!”
Trong đó, Dạ Tử Tiêu, Vấn Đình Viêm, Sở Trần, Đoạn Không Nguyệt là bốn đệ tử tinh anh hàng đầu. Mỗi người đều không hề kém Bắc Mang Xuyên, chỉ là họ che giấu năng lực sâu hơn mà thôi.
Khí thế chiến đấu sôi nổi, sự công kích của hơn mười người vô cùng hung hãn, nhất thời gần như trấn áp Dương Hạo.
vietwriter.vn
“Phong Thiên Không, thủ đoạn của ông chỉ là một trò cười trong mắt tôi thôi. Lẽ nào ông thực sự cho rằng, mấy người này đối với tôi cũng được coi là cao thủ sao?”, lời nói ngông cuồng phát ra từ người chính giữa trên chiến đài.
Đám người Dạ Tử Tiêu sau khi nghe thấy câu này, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng phẫn nộ. Sức tấn công của họ càng thêm mạnh, sát khí ngùn ngụt.
vietwriter.vn
“Vụt!”, một tia kiếm quang chợt lóe lên.
Từ khi bước lên chiến đài đến giờ, Dương Hạo vẫn luôn sử dụng sức mạnh của Kim nham chi thân. Bây giờ, cậu lần đầu rút kiếm, đường kiếm xuất hiện chấn động thiên hạ.
“Không!”, một tiếng kêu chói tai vang lên, sau đó một tu giả cảnh giới Kim Linh bước ba trực tiếp bị kiếm tách đôi.
“Rút! Mau rút!”, sắc mặt Dạ Tử Tiêu sở nên ngông cuồng, hắn cảm nhận được sát khí bay tận trời xanh, bản thân hoàn toàn không thể ngăn cản được sự công kích đáng sợ.
Nhanh đến cực điểm, thanh kiếm đó khiến hắn hoảng sợ.
“Phụt!”, máu tươi bắn ra khắp nơi, da thịt lẫn lộn. Dương Hạo cầm Hỏa Nha Kiếm trong tay, sát khí dâng tận trời xanh, hai mắt cậu tràn đầy màu đen.
Ý chí ma của cậu tràn ngập toàn bộ tâm trí cậu, sát khí quá lớn dường như đã khống chết toàn bộ hung khí trong lòng. Ma, là thứ đáng sợ nhất. Một khi mất đi ý thức, sẽ trở thành một ác ma giết người không chớp mắt, trở nên vô cùng hung ác.
Mà tu luyện ma cũng là thứ chóng vánh và đáng sợ nhất. Bởi vậy mới có nhiều người gọi là chính đạo muốn vây giết tu vi ma như vậy. Thứ nhất, bọn họ sợ tu vi ma sẽ tàn sát đồng loại, ngoài ra họ cũng muốn có được môn pháp tu vi ma mạnh mẽ cực độ, từ đó thu phục trời đất, thống nhất giang sơn.
Mặc dù nói rằng ma ý tràn ngập trong đầu Dương Hạo, tuy nhiên ma khí lại không tỏa ra ngoài chút nào. Thần trí của cậu vẫn vô cùng tỉnh táo. Dương Hạo với tâm trí vững vàng như đá, cho dù là ma ý cũng không thể ảnh hưởng đến cậu.
Hỏa Nha Kiếm vụt bay, trong nháy mắt quét sạch một khoảng không, trong vòng bán kính mười mét quanh người, không một bóng người dám đứng gần.
Máu chảy lênh láng trên đất, tứ chi bị chặt đứt, xác chết nằm rải rác. Bảy trong số hơn mười cường giả cảnh giới Kim Linh đã bị cậu giết chết, chỉ còn lại đám người Dạ Tử Tiêu có thực lực mạnh nhất.
Nhìn Dương Hạo, đám người Dạ Tử Tiêu không ai dám động thủ, lúc này lòng tự tin của họ đã hoàn toàn bị đánh bại. Dương Hạo, đáng sợ hơn so với họ tưởng tượng rất nhiều.
Vừa rồi khi đối phó với Văn Khâm, cậu chỉ dùng cơ thể để tấn công, không động đến kiếm pháp. Nhưng khi cậu xuất kiếm ra mới khiến bọn họ biết rằng thế nào gọi là khiếp sợ thực sự.
“Ta từ bỏ!”, không hề do dự, Sở Trần trực tiếp rời khỏi chiến đài. Lúc này, cậu ta biết rất rõ, Dương Hạo không chỉ mạnh hơn mình một cấp.
Khí thế chiến đấu sôi nổi, sự công kích của hơn mười người vô cùng hung hãn, nhất thời gần như trấn áp Dương Hạo.
vietwriter.vn
“Phong Thiên Không, thủ đoạn của ông chỉ là một trò cười trong mắt tôi thôi. Lẽ nào ông thực sự cho rằng, mấy người này đối với tôi cũng được coi là cao thủ sao?”, lời nói ngông cuồng phát ra từ người chính giữa trên chiến đài.
Đám người Dạ Tử Tiêu sau khi nghe thấy câu này, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng phẫn nộ. Sức tấn công của họ càng thêm mạnh, sát khí ngùn ngụt.
vietwriter.vn
“Vụt!”, một tia kiếm quang chợt lóe lên.
Từ khi bước lên chiến đài đến giờ, Dương Hạo vẫn luôn sử dụng sức mạnh của Kim nham chi thân. Bây giờ, cậu lần đầu rút kiếm, đường kiếm xuất hiện chấn động thiên hạ.
“Không!”, một tiếng kêu chói tai vang lên, sau đó một tu giả cảnh giới Kim Linh bước ba trực tiếp bị kiếm tách đôi.
“Rút! Mau rút!”, sắc mặt Dạ Tử Tiêu sở nên ngông cuồng, hắn cảm nhận được sát khí bay tận trời xanh, bản thân hoàn toàn không thể ngăn cản được sự công kích đáng sợ.
Nhanh đến cực điểm, thanh kiếm đó khiến hắn hoảng sợ.
“Phụt!”, máu tươi bắn ra khắp nơi, da thịt lẫn lộn. Dương Hạo cầm Hỏa Nha Kiếm trong tay, sát khí dâng tận trời xanh, hai mắt cậu tràn đầy màu đen.
Ý chí ma của cậu tràn ngập toàn bộ tâm trí cậu, sát khí quá lớn dường như đã khống chết toàn bộ hung khí trong lòng. Ma, là thứ đáng sợ nhất. Một khi mất đi ý thức, sẽ trở thành một ác ma giết người không chớp mắt, trở nên vô cùng hung ác.
Mà tu luyện ma cũng là thứ chóng vánh và đáng sợ nhất. Bởi vậy mới có nhiều người gọi là chính đạo muốn vây giết tu vi ma như vậy. Thứ nhất, bọn họ sợ tu vi ma sẽ tàn sát đồng loại, ngoài ra họ cũng muốn có được môn pháp tu vi ma mạnh mẽ cực độ, từ đó thu phục trời đất, thống nhất giang sơn.
Mặc dù nói rằng ma ý tràn ngập trong đầu Dương Hạo, tuy nhiên ma khí lại không tỏa ra ngoài chút nào. Thần trí của cậu vẫn vô cùng tỉnh táo. Dương Hạo với tâm trí vững vàng như đá, cho dù là ma ý cũng không thể ảnh hưởng đến cậu.
Hỏa Nha Kiếm vụt bay, trong nháy mắt quét sạch một khoảng không, trong vòng bán kính mười mét quanh người, không một bóng người dám đứng gần.
Máu chảy lênh láng trên đất, tứ chi bị chặt đứt, xác chết nằm rải rác. Bảy trong số hơn mười cường giả cảnh giới Kim Linh đã bị cậu giết chết, chỉ còn lại đám người Dạ Tử Tiêu có thực lực mạnh nhất.
Nhìn Dương Hạo, đám người Dạ Tử Tiêu không ai dám động thủ, lúc này lòng tự tin của họ đã hoàn toàn bị đánh bại. Dương Hạo, đáng sợ hơn so với họ tưởng tượng rất nhiều.
Vừa rồi khi đối phó với Văn Khâm, cậu chỉ dùng cơ thể để tấn công, không động đến kiếm pháp. Nhưng khi cậu xuất kiếm ra mới khiến bọn họ biết rằng thế nào gọi là khiếp sợ thực sự.
“Ta từ bỏ!”, không hề do dự, Sở Trần trực tiếp rời khỏi chiến đài. Lúc này, cậu ta biết rất rõ, Dương Hạo không chỉ mạnh hơn mình một cấp.