Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 413 Ở trước mặt y chính là lối vào trông như một tấm gương.
Nhẫn Hắc Vân, nói một cách nghiêm túc thì chính là một bảo vật không gian tương đương với cực phẩm Huyền Dương. Sức chứa cực hạn của nó chính là cấp Huyền Dương. Vượt qua đẳng cấp này, nó sẽ chẳng thể thu nạp được nữa.
Giống như khi trước, Dương Hạo có được một viên Thuần Dương Tinh cũng chẳng thể thu nạp vào trong, chỉ có thể để trong túi áo như vậy.
Lúc dùng viên Thuần Dương Tinh đó để đối chọi với sự vây giết mấy người Đông Long, Dương Hạo cũng đau đớn vô cùng. Hiện tại thì tốt rồi, có được nhiều Thuần Dương Tinh như vậy, y đã trở nên cân bằng hơn rất nhiều.
“Quả Võ Minh, cỏ Tù Nhân, bảy nghìn hoa Linh Nguyệt, Hoá Long Đằng, Trách Trách,…đều là những thứ tốt để điều chế đan dược. Đáng tiếc là mình không có thời gian nghiên cứu đan đạo, nếu như có thể điều chế được đan dược thì sẽ có hiệu quả tốt hơn nhiều so với uống trực tiếp”, miệng không ngừng nói, Dương Hạo lần lượt thu những thứ này vào trong nhẫn Hắc Vân của mình.
Đợi tới sau khi đã thu nạp hết tất cả mọi thứ, Dương Hạo mỉm cười nhìn về phía Tiểu Hải, nói: “Cảm ơn nhiều nhé. Không cần tới thời gian một nghìn năm, ta đã có thể khống chế được ngươi. Không tin thì chúng ta thử xem”.
Nói xong hai câu này, y quay đầu rời khỏi chiến hạm Trấn Linh, đi tới vị trí lối vào phía trước đường tới Thiên Thành.
Nhắm hai mắt lại, y bắt đầu lĩnh hội trận đạo.
Để đề phòng Hùng La Thiên Quân tới sớm và dẫn theo cường giả trận đạo phá trận, Dương Hạo biết bản thân buộc phải nhanh chóng lấp đầy kẽ hở này.
Thời gian trôi đi, nháy mắt đã hết thời gian một năm.
Sau một năm, Dương Hạo giống như một tảng đá điêu khắc ngồi tại vị trí lối vào. Ở trước mặt y chính là lối vào trông như một tấm gương.
Thời gian một năm này, tất cả mọi người bên trong đường tới Thiên Thành đều bị cấm ra vào. Thành chủ đích thân canh giữ nơi này, không có ai dám lại gần hết.
“Ngưng! Trận đạo, Phong, Cổ!”, đột nhiên, Dương Hạo trợn trừng hai mắt. Cùng với tiếng hô của y, hai tay liên tục đánh ra từng đường vân tay.
“Vút!”, từng khối Huyền Dương Tinh không ngừng được tung ra, sau đó hoá thành một loạt trận cơ, nhanh chóng ngưng kết trận pháp không gian này lại.
Ngay sau đó, Dương Hạo lại quăng ra một khối Thuần Dương Tinh. Năng lượng mạnh mẽ lao ra, Thuần Dương Tinh này vừa vào trận nhãn đã giúp cho cả trận pháp này trở nên hoàn chỉnh ngay tức thì.
“Rầm!”, khoảnh khắc trận pháp hoàn chỉnh, cả con đường dẫn tới Thiên Thành đột nhiên phát ra âm thanh chấn động, sau đó nội bộ không gian nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh.
Một lần ra tay ngắn ngủi nhưng lại cần tới một năm để lĩnh hội. Lúc này, Dương Hạo chậm rãi đứng dậy, trên mặt nở một nụ cười.
Trong một năm này, y chẳng tu luyện dù chỉ một khắc chính là để lĩnh hội được ý nghĩa của trận đạo. Tới hôm nay cuối cùng cũng có thể lấp kín toàn bộ kẽ hở trong trận pháp của con đường dẫn tới Thiên Thành này rồi.
“Phù! Tiếp theo đây tới phiên ta tu luyện rồi. Không chỉ như vậy, mấy tên kia cũng phải bắt nỗ lực luyện tập một chút. Nếu không đợi đến lần gặp được Thiên Quân tới đây, ngay cả cơ hội chạy bọn họ cũng chẳng có”.
Giống như khi trước, Dương Hạo có được một viên Thuần Dương Tinh cũng chẳng thể thu nạp vào trong, chỉ có thể để trong túi áo như vậy.
Lúc dùng viên Thuần Dương Tinh đó để đối chọi với sự vây giết mấy người Đông Long, Dương Hạo cũng đau đớn vô cùng. Hiện tại thì tốt rồi, có được nhiều Thuần Dương Tinh như vậy, y đã trở nên cân bằng hơn rất nhiều.
“Quả Võ Minh, cỏ Tù Nhân, bảy nghìn hoa Linh Nguyệt, Hoá Long Đằng, Trách Trách,…đều là những thứ tốt để điều chế đan dược. Đáng tiếc là mình không có thời gian nghiên cứu đan đạo, nếu như có thể điều chế được đan dược thì sẽ có hiệu quả tốt hơn nhiều so với uống trực tiếp”, miệng không ngừng nói, Dương Hạo lần lượt thu những thứ này vào trong nhẫn Hắc Vân của mình.
Đợi tới sau khi đã thu nạp hết tất cả mọi thứ, Dương Hạo mỉm cười nhìn về phía Tiểu Hải, nói: “Cảm ơn nhiều nhé. Không cần tới thời gian một nghìn năm, ta đã có thể khống chế được ngươi. Không tin thì chúng ta thử xem”.
Nói xong hai câu này, y quay đầu rời khỏi chiến hạm Trấn Linh, đi tới vị trí lối vào phía trước đường tới Thiên Thành.
Nhắm hai mắt lại, y bắt đầu lĩnh hội trận đạo.
Để đề phòng Hùng La Thiên Quân tới sớm và dẫn theo cường giả trận đạo phá trận, Dương Hạo biết bản thân buộc phải nhanh chóng lấp đầy kẽ hở này.
Thời gian trôi đi, nháy mắt đã hết thời gian một năm.
Sau một năm, Dương Hạo giống như một tảng đá điêu khắc ngồi tại vị trí lối vào. Ở trước mặt y chính là lối vào trông như một tấm gương.
Thời gian một năm này, tất cả mọi người bên trong đường tới Thiên Thành đều bị cấm ra vào. Thành chủ đích thân canh giữ nơi này, không có ai dám lại gần hết.
“Ngưng! Trận đạo, Phong, Cổ!”, đột nhiên, Dương Hạo trợn trừng hai mắt. Cùng với tiếng hô của y, hai tay liên tục đánh ra từng đường vân tay.
“Vút!”, từng khối Huyền Dương Tinh không ngừng được tung ra, sau đó hoá thành một loạt trận cơ, nhanh chóng ngưng kết trận pháp không gian này lại.
Ngay sau đó, Dương Hạo lại quăng ra một khối Thuần Dương Tinh. Năng lượng mạnh mẽ lao ra, Thuần Dương Tinh này vừa vào trận nhãn đã giúp cho cả trận pháp này trở nên hoàn chỉnh ngay tức thì.
“Rầm!”, khoảnh khắc trận pháp hoàn chỉnh, cả con đường dẫn tới Thiên Thành đột nhiên phát ra âm thanh chấn động, sau đó nội bộ không gian nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh.
Một lần ra tay ngắn ngủi nhưng lại cần tới một năm để lĩnh hội. Lúc này, Dương Hạo chậm rãi đứng dậy, trên mặt nở một nụ cười.
Trong một năm này, y chẳng tu luyện dù chỉ một khắc chính là để lĩnh hội được ý nghĩa của trận đạo. Tới hôm nay cuối cùng cũng có thể lấp kín toàn bộ kẽ hở trong trận pháp của con đường dẫn tới Thiên Thành này rồi.
“Phù! Tiếp theo đây tới phiên ta tu luyện rồi. Không chỉ như vậy, mấy tên kia cũng phải bắt nỗ lực luyện tập một chút. Nếu không đợi đến lần gặp được Thiên Quân tới đây, ngay cả cơ hội chạy bọn họ cũng chẳng có”.
Bình luận facebook