Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 414 Tạm thời cứ thử nói xem có chuyện gì cần tôi giúp đỡ?”
Vào lúc Dương Hạo bế quan, bên ngoài lại nổi lên sóng to gió lớn. Mọi thế lực, mọi tông môn, còn cả Thiên Quân vô cùng cường hãn kia cùng đồng loạt ra tay. Mục tiêu của bọn họ chỉ có một, đó chính là chiến hạm Trấn Linh mà một tu giả ở cảnh giới Tử Phủ tên là Dương Hạo có được từ Huyết Hải Kiếm Đế uy danh lẫy lừng.
Hơn nữa Huyết Hải Kiếm Đế cũng đã nói rằng nếu ai có thể lấy được chiến hạm Trấn Linh, ngoài ra có thể bảo vệ nó được một nghìn năm thì sẽ có thể trở thành đệ tử của ngài ấy.
Đệ tử của Đại Đế, dù là Thiên Quân thì cũng phải tranh giành tới sứt đầu mẻ trán nếu muốn về dưới môn hạ. Vậy nên một loạt thế lực lớn Thiên Quân, hoặc là nói mấy Thiên Quân tán tu kia đều ra tay rồi. Mục tiêu của bọn họ chính là cái tên Dương Hạo ở cảnh giới Tử Phủ bên trong Thanh Châu.
“Khải Tân huynh!”, ở Vạn Châu xa xôi, một Thiên Quân cao lớn xé toang không gian, tiến vào trong hư không, lên tiếng hô một tiếng về phía trước.
“Vút!”, một cánh cửa hiện ra, khí tức trận đạo huyền ảo đó cũng toả ra theo.
“Vút!”, Hùng La tiến vào bên trong, mà lúc này ở trên một đỉnh núi cách ông ta không xa đã có một ông lão gù lưng đang đứng đợi hắn sẵn.
“Hùng La, huynh là vị khách hiếm khi ghé thăm! Sao thế, không ở lại Thanh Châu được nữa nên muốn tới Vạn Châu giải sầu à?”, ông lão đó cười nói một câu, sau đó vung tay bày ra bàn ghế trước mặt.
Hùng La đi tới trước mặt ông ta, nhìn rượu ngon và linh quả bày biện đầy ắp trên mặt bàn thì khẽ lắc đầu.
Ông ta nghiêm túc nói: “Khải Tân huynh, lần này tôi đến tìm huynh giúp đỡ”.
“Giúp đỡ?”, Khải Tân nhìn sắc mặt ông ta, hơi nghi hoặc nói: “Hùng La, huynh cũng biết rồi đấy, mặc dù tôi là Thiên Quân nhưng lại không giỏi trận đạo. Muốn đọ thực lực thì huynh nên đi tìm người khác mới phải”.
“Huynh sai rồi. Khải Tân huynh, tôi tới tìm huynh chính là vì đã nhìn trúng tu vi trận đạo của huynh. Trong số những Thiên Quân mà tôi quen biết, duy chỉ có huynh là người có trận đạo kiệt xuất nhất”, Hùng La nói.
Khải Tân nghe lời tâng bốc của ông ta thì khẽ cười nói: “Hùng La, huynh lại đề cao tôi quá rồi. Tạm thời cứ thử nói xem có chuyện gì cần tôi giúp đỡ?”
Hùng La: “Không biết đạo huynh Khải Tân đã nghe nói tới cái tên Dương Hạo hay chưa”.
“Ồ?”, Khải Tân Thiên Quân ngẩn ra, sau đó nghi hoặc nói: “Hùng La, huynh đang nói tới tên Dương Hạo ở cảnh giới Tử Phủ ở Thanh Châu mấy người à? Cái tên có được chiến hạm Trấn Linh của Huyết Hải Kiếm Đế đó sao?”
“Chính là cậu ta”, Hùng La gật đầu nói: “Tôi biết cậu ta ở đâu, chỉ có điều trận pháp ở nơi đó nhiều vô số kể, vậy nên tôi hy vọng Khải Tân huynh có thể giúp tôi phá trận”.
Trong mắt Khải Tân Thiên Quân loé lên một tia sáng, trong lòng cũng nhanh chóng dao động. Chiến hạm Trấn Linh, bốn chữ này khiến ông ta chẳng thể từ chối.
Hơn nữa Huyết Hải Kiếm Đế cũng đã nói rằng nếu ai có thể lấy được chiến hạm Trấn Linh, ngoài ra có thể bảo vệ nó được một nghìn năm thì sẽ có thể trở thành đệ tử của ngài ấy.
Đệ tử của Đại Đế, dù là Thiên Quân thì cũng phải tranh giành tới sứt đầu mẻ trán nếu muốn về dưới môn hạ. Vậy nên một loạt thế lực lớn Thiên Quân, hoặc là nói mấy Thiên Quân tán tu kia đều ra tay rồi. Mục tiêu của bọn họ chính là cái tên Dương Hạo ở cảnh giới Tử Phủ bên trong Thanh Châu.
“Khải Tân huynh!”, ở Vạn Châu xa xôi, một Thiên Quân cao lớn xé toang không gian, tiến vào trong hư không, lên tiếng hô một tiếng về phía trước.
“Vút!”, một cánh cửa hiện ra, khí tức trận đạo huyền ảo đó cũng toả ra theo.
“Vút!”, Hùng La tiến vào bên trong, mà lúc này ở trên một đỉnh núi cách ông ta không xa đã có một ông lão gù lưng đang đứng đợi hắn sẵn.
“Hùng La, huynh là vị khách hiếm khi ghé thăm! Sao thế, không ở lại Thanh Châu được nữa nên muốn tới Vạn Châu giải sầu à?”, ông lão đó cười nói một câu, sau đó vung tay bày ra bàn ghế trước mặt.
Hùng La đi tới trước mặt ông ta, nhìn rượu ngon và linh quả bày biện đầy ắp trên mặt bàn thì khẽ lắc đầu.
Ông ta nghiêm túc nói: “Khải Tân huynh, lần này tôi đến tìm huynh giúp đỡ”.
“Giúp đỡ?”, Khải Tân nhìn sắc mặt ông ta, hơi nghi hoặc nói: “Hùng La, huynh cũng biết rồi đấy, mặc dù tôi là Thiên Quân nhưng lại không giỏi trận đạo. Muốn đọ thực lực thì huynh nên đi tìm người khác mới phải”.
“Huynh sai rồi. Khải Tân huynh, tôi tới tìm huynh chính là vì đã nhìn trúng tu vi trận đạo của huynh. Trong số những Thiên Quân mà tôi quen biết, duy chỉ có huynh là người có trận đạo kiệt xuất nhất”, Hùng La nói.
Khải Tân nghe lời tâng bốc của ông ta thì khẽ cười nói: “Hùng La, huynh lại đề cao tôi quá rồi. Tạm thời cứ thử nói xem có chuyện gì cần tôi giúp đỡ?”
Hùng La: “Không biết đạo huynh Khải Tân đã nghe nói tới cái tên Dương Hạo hay chưa”.
“Ồ?”, Khải Tân Thiên Quân ngẩn ra, sau đó nghi hoặc nói: “Hùng La, huynh đang nói tới tên Dương Hạo ở cảnh giới Tử Phủ ở Thanh Châu mấy người à? Cái tên có được chiến hạm Trấn Linh của Huyết Hải Kiếm Đế đó sao?”
“Chính là cậu ta”, Hùng La gật đầu nói: “Tôi biết cậu ta ở đâu, chỉ có điều trận pháp ở nơi đó nhiều vô số kể, vậy nên tôi hy vọng Khải Tân huynh có thể giúp tôi phá trận”.
Trong mắt Khải Tân Thiên Quân loé lên một tia sáng, trong lòng cũng nhanh chóng dao động. Chiến hạm Trấn Linh, bốn chữ này khiến ông ta chẳng thể từ chối.
Bình luận facebook