Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52 Cho phép hỏi bây giờ tỷ xếp thứ mấy?
Tô Nhã thấy đao pháp Đại Dương, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng sau đó lại hoàn hồn, hôm nay Dương Hạo đã mang đến cho mọi người quá nhiều bất ngờ, cũng không phải chỉ một lần này.
Cô ấy lắc đầu nói: “Ta nhận không nổi thứ này, huống hồ thời hạn ba tháng vẫn còn hơn một nửa, ngươi có thể tự mình giao nộp điểm Công Huân”.
Dương Hạo thầm thở dài, Tô Nhã càng không nhận lại càng khiến cậu cảm thấy mình nợ cô ấy nhiều hơn. Nhưng sư tỷ này tính cách lương thiện, tốt bụng, càng không có ý nghĩ tham lam, quả thật khiến cậu cảm thấy hơi bế tắc.
“Vậy thì nếu sư tỷ có việc gì cứ nói”, cậu nói.
Tô Nhã do dự một chốc rồi nói: “Dương Hạo, ta muốn mời ngươi tham gia vào nhóm nhỏ của bọn ta. Không lâu sau sẽ bắt đầu luyện võ, lúc học viện tham gia kiểm tra đánh giá võ thuật mong ngươi có thể giúp ta”.
Dương Hạo khẽ run, lúc này mới nhớ ra hình như đúng là sắp đến kỳ kiểm tra đánh giá quá trình luyện võ của mỗi năm một lần của học viện, mục tiêu là dãy núi Yêu Ma, xếp hạng các đệ tử khảo sát.
Cho dù là đệ tử thiên tài hay đệ tử nội môn đều có xếp hạng. Nhưng Dương Hạo lại không ngờ ngay cả đệ tử chấp pháp cũng phải tham gia.
“Sư tỷ, đệ tử chấp pháp cũng có xếp hạng nội bộ sao? Cho phép hỏi bây giờ tỷ xếp thứ mấy?”, Dương Hạo hỏi.
Tô Nhã gật đầu nói: “Dĩ nhiên đệ tử chấp pháp cũng tham gia kiểm tra, bây giờ ta đang xếp thứ bảy mươi tám. Bọn ta có tất cả tám mươi đệ tử chấp pháp, ta đứng thứ ba từ dưới đếm lên, có phải rất đáng thương không?”
Nói xong Tô Nhã cười khổ. Cô ấy lắc đầu, ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng, bây giờ cô ấy đã không còn cách nào khác nữa, chỉ đành xin Dương Hạo giúp đỡ.
Cô ấy đã chọn được ra vài người, trong đó có vài người mạnh hơn Dương Hạo một chút, nhưng mấy người đó không một ai không ham muốn sắc đẹp của cô ấy cả. Nếu cô ấy xin giúp thì sẽ đánh mất sự kiêu ngạo thường ngày, thậm chí có thể sẽ trở thành đồ chơi của người khác.
Nghe cô ấy nói thế lại nhìn dung mạo tuyệt sắc hơi lộ ra vẻ khổ sở của cô ấy, Dương Hạo không khỏi động lòng, muốn ôm chặt cô ấy an ủi một chút.
Cậu nói: “Sư tỷ Tô Nhã yên tâm, người khác thế nào ta không biết nhưng Dương Hạo ta chắc chắn sẽ giúp tỷ, không chỉ là trả ơn mà dù sao tỷ cũng là sư tỷ của ta, không phải sao?”
Tô Nhã thở phào nhẹ nhõm, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn Dương Hạo với vẻ biết ơn.
Kỳ kiểm tra đánh giá võ thuật đều có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, nhất là cuộc kiểm tra của đệ tử chấp pháp khó hơn đệ tử nội môn và đệ tử thiên tài gấp nhiều lần. Nghĩ chắc Dương Hạo cũng nghĩ đến điều này.
Nhưng cậu lại không do dự đồng ý, lời hứa hờ hững đó cứ như một dòng nước ấm rót vào ngăn tim Tô Nhã.
“Cảm ơn”, cô ấy nói.
Dương Hạo xua tay: “Sư tỷ, tỷ giúp ta hai lần, sao ta có thể không giúp tỷ được. Yên tâm đi, ngày đó ta chắc chắn sẽ gia nhập vào nhóm của tỷ, chỉ là không biết trong nhóm tỷ còn có người nào?”
Tô Nhã cúi đầu hơi khó xử nói: “Dương Hạo, ngoài ngươi ra thì còn có em trai ta là Tô Khanh, chỉ có ba người chúng ta”.
“Ba người”, Dương Hạo sửng sốt, cậu nhìn đám người Dương Hoành, trầm ngâm một lúc lâu rồi rồi phủ nhận suy nghĩ trong lòng.
Cô ấy lắc đầu nói: “Ta nhận không nổi thứ này, huống hồ thời hạn ba tháng vẫn còn hơn một nửa, ngươi có thể tự mình giao nộp điểm Công Huân”.
Dương Hạo thầm thở dài, Tô Nhã càng không nhận lại càng khiến cậu cảm thấy mình nợ cô ấy nhiều hơn. Nhưng sư tỷ này tính cách lương thiện, tốt bụng, càng không có ý nghĩ tham lam, quả thật khiến cậu cảm thấy hơi bế tắc.
“Vậy thì nếu sư tỷ có việc gì cứ nói”, cậu nói.
Tô Nhã do dự một chốc rồi nói: “Dương Hạo, ta muốn mời ngươi tham gia vào nhóm nhỏ của bọn ta. Không lâu sau sẽ bắt đầu luyện võ, lúc học viện tham gia kiểm tra đánh giá võ thuật mong ngươi có thể giúp ta”.
Dương Hạo khẽ run, lúc này mới nhớ ra hình như đúng là sắp đến kỳ kiểm tra đánh giá quá trình luyện võ của mỗi năm một lần của học viện, mục tiêu là dãy núi Yêu Ma, xếp hạng các đệ tử khảo sát.
Cho dù là đệ tử thiên tài hay đệ tử nội môn đều có xếp hạng. Nhưng Dương Hạo lại không ngờ ngay cả đệ tử chấp pháp cũng phải tham gia.
“Sư tỷ, đệ tử chấp pháp cũng có xếp hạng nội bộ sao? Cho phép hỏi bây giờ tỷ xếp thứ mấy?”, Dương Hạo hỏi.
Tô Nhã gật đầu nói: “Dĩ nhiên đệ tử chấp pháp cũng tham gia kiểm tra, bây giờ ta đang xếp thứ bảy mươi tám. Bọn ta có tất cả tám mươi đệ tử chấp pháp, ta đứng thứ ba từ dưới đếm lên, có phải rất đáng thương không?”
Nói xong Tô Nhã cười khổ. Cô ấy lắc đầu, ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng, bây giờ cô ấy đã không còn cách nào khác nữa, chỉ đành xin Dương Hạo giúp đỡ.
Cô ấy đã chọn được ra vài người, trong đó có vài người mạnh hơn Dương Hạo một chút, nhưng mấy người đó không một ai không ham muốn sắc đẹp của cô ấy cả. Nếu cô ấy xin giúp thì sẽ đánh mất sự kiêu ngạo thường ngày, thậm chí có thể sẽ trở thành đồ chơi của người khác.
Nghe cô ấy nói thế lại nhìn dung mạo tuyệt sắc hơi lộ ra vẻ khổ sở của cô ấy, Dương Hạo không khỏi động lòng, muốn ôm chặt cô ấy an ủi một chút.
Cậu nói: “Sư tỷ Tô Nhã yên tâm, người khác thế nào ta không biết nhưng Dương Hạo ta chắc chắn sẽ giúp tỷ, không chỉ là trả ơn mà dù sao tỷ cũng là sư tỷ của ta, không phải sao?”
Tô Nhã thở phào nhẹ nhõm, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn Dương Hạo với vẻ biết ơn.
Kỳ kiểm tra đánh giá võ thuật đều có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, nhất là cuộc kiểm tra của đệ tử chấp pháp khó hơn đệ tử nội môn và đệ tử thiên tài gấp nhiều lần. Nghĩ chắc Dương Hạo cũng nghĩ đến điều này.
Nhưng cậu lại không do dự đồng ý, lời hứa hờ hững đó cứ như một dòng nước ấm rót vào ngăn tim Tô Nhã.
“Cảm ơn”, cô ấy nói.
Dương Hạo xua tay: “Sư tỷ, tỷ giúp ta hai lần, sao ta có thể không giúp tỷ được. Yên tâm đi, ngày đó ta chắc chắn sẽ gia nhập vào nhóm của tỷ, chỉ là không biết trong nhóm tỷ còn có người nào?”
Tô Nhã cúi đầu hơi khó xử nói: “Dương Hạo, ngoài ngươi ra thì còn có em trai ta là Tô Khanh, chỉ có ba người chúng ta”.
“Ba người”, Dương Hạo sửng sốt, cậu nhìn đám người Dương Hoành, trầm ngâm một lúc lâu rồi rồi phủ nhận suy nghĩ trong lòng.
Bình luận facebook