Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 54 “Chẳng lẽ tiền bối là ông Thanh?”
“Đi đi”, ông Hoắc cười vẫy tay.
Rời khỏi điện Công Huân, Dương Hạo đi thẳng đến một tòa kiến trúc nằm giữa dãy núi của học viện Linh Không.
Tháp Địa Linh được xây dựng sâu trong lòng đất, cao mười một tầng, vừa bằng mặt đất, sau đó có một sảnh lớn bao phủ tháp dưới lòng đất.
Tháp Địa Linh hấp thụ khí địa linh bao quanh là trận pháp để không làm linh khí của nó phân tán. Tu luyện trong đó có thể đạt được kết quả gấp đôi, tu vi mạnh hơn.
Mười một tầng tháp Địa Linh, càng đi xuống thì linh khí càng nồng, muốn tu luyện dưới lòng đất ngoài phải có đủ điểm Công Huân thì phải có thực lực đủ mạnh.
Tầng mười một có tất cả mười một căn phòng cho các đệ tử tu luyện, tầng mười có mười phòng, tầng chín có một phòng, cứ như thế càng đi xuống số phòng tu luyện càng ít.
Mà trong các căn phòng này đều có người tu luyện, có thể nói là bị người chiếm lấy. Đệ tử bình thường dù là đệ tử thiên tài muốn giành một phòng để tu luyện cũng không hề dễ dàng.
Đến đại điện tháp Địa Linh, tầm nhìn Dương Hạo bị một bức tượng ở ngoài cửa đại điện thu hút.
Đây là một ông lão, tượng của ông ta khoanh chân ngồi dưới đất, khuôn mặt được khắc rất rõ, mặc dù đôi mắt nhắm lại nhưng lại mang đến cảm giác uy nghiêm và ép bức cho người khác.
Dương Hạo không biết tại sao mình lại có cảm thấy khuất phục, sau đó cậu cúi đầu chào với bức tượng.
Đây là bức tượng điêu khắc đầu tiên mà cậu nhìn thấy ở học viện Linh Không, sống động như thật không nói làm gì, lại còn vô cùng uy nghiêm. Hơn nữa đặt trước đại điện tháp Địa Linh đủ để chứng minh ông lão này chắc chắn là người không tầm thường, đáng để tôn kính.
“Trẻ nhỏ dễ dạy”, lúc cậu cúi người chào thì bỗng có một giọng nói già nua vang lên bên tai, chấn động khiến đầu óc cậu kêu ong ong.
Cậu ngẩng đầu lên thất thanh nói: “Tiền bối là người sống sao?”
“Đương nhiên”, đúng lúc này đôi mắt bức tượng mở ra, lúc này Dương Hạo mới để ý bức tượng đó không phải là tượng mà là người sống.
“Tiền bối”, đối diện với đôi mắt đó, Dương Hạo cảm thấy mọi thứ của mình như bị nhìn thấu, ngay cả linh hồn cũng có cảm giác như vô hình.
“Hả?”, gương mặt ông lão đó hiện lên vẻ ngạc nhiên, sau đó mỉm cười nói: “Thần hồn ở sâu bên trong không thể nhìn lén. Chàng trai, trên người cậu có bí mật nhỉ”.
Dương Hạo sửng sốt, cậu không hiểu những lời ông lão nói, nhưng cậu nhanh chóng nghĩ đến lúc Đại trưởng lão tấn công vào linh hồn của mình ngày hôm đó, sâu trong linh hồn phát ra tiếng gầm gừ.
Những lời ông lão nói chắc chắn có liên quan đến tiếng gầm gừ trong đầu của mình.
“Chẳng lẽ tiền bối là ông Thanh?”, Dương Hạo hỏi.
Ông lão gật đầu, hiền từ cười nói: “Chàng trai khá đấy, người trong cả học viện Linh Không mà ông già tôi không nhìn thấu được chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, cậu cũng là một trong số đó”.
“Vào đi!”, không để Dương Hạo hỏi, ông Thanh vung tay lên, cánh cửa điện phía sau từ từ mở ra.
Ông ta nói: “Vào đi, chăm chỉ tu luyện, ông già tôi sẽ coi trọng cậu đấy”.
Rời khỏi điện Công Huân, Dương Hạo đi thẳng đến một tòa kiến trúc nằm giữa dãy núi của học viện Linh Không.
Tháp Địa Linh được xây dựng sâu trong lòng đất, cao mười một tầng, vừa bằng mặt đất, sau đó có một sảnh lớn bao phủ tháp dưới lòng đất.
Tháp Địa Linh hấp thụ khí địa linh bao quanh là trận pháp để không làm linh khí của nó phân tán. Tu luyện trong đó có thể đạt được kết quả gấp đôi, tu vi mạnh hơn.
Mười một tầng tháp Địa Linh, càng đi xuống thì linh khí càng nồng, muốn tu luyện dưới lòng đất ngoài phải có đủ điểm Công Huân thì phải có thực lực đủ mạnh.
Tầng mười một có tất cả mười một căn phòng cho các đệ tử tu luyện, tầng mười có mười phòng, tầng chín có một phòng, cứ như thế càng đi xuống số phòng tu luyện càng ít.
Mà trong các căn phòng này đều có người tu luyện, có thể nói là bị người chiếm lấy. Đệ tử bình thường dù là đệ tử thiên tài muốn giành một phòng để tu luyện cũng không hề dễ dàng.
Đến đại điện tháp Địa Linh, tầm nhìn Dương Hạo bị một bức tượng ở ngoài cửa đại điện thu hút.
Đây là một ông lão, tượng của ông ta khoanh chân ngồi dưới đất, khuôn mặt được khắc rất rõ, mặc dù đôi mắt nhắm lại nhưng lại mang đến cảm giác uy nghiêm và ép bức cho người khác.
Dương Hạo không biết tại sao mình lại có cảm thấy khuất phục, sau đó cậu cúi đầu chào với bức tượng.
Đây là bức tượng điêu khắc đầu tiên mà cậu nhìn thấy ở học viện Linh Không, sống động như thật không nói làm gì, lại còn vô cùng uy nghiêm. Hơn nữa đặt trước đại điện tháp Địa Linh đủ để chứng minh ông lão này chắc chắn là người không tầm thường, đáng để tôn kính.
“Trẻ nhỏ dễ dạy”, lúc cậu cúi người chào thì bỗng có một giọng nói già nua vang lên bên tai, chấn động khiến đầu óc cậu kêu ong ong.
Cậu ngẩng đầu lên thất thanh nói: “Tiền bối là người sống sao?”
“Đương nhiên”, đúng lúc này đôi mắt bức tượng mở ra, lúc này Dương Hạo mới để ý bức tượng đó không phải là tượng mà là người sống.
“Tiền bối”, đối diện với đôi mắt đó, Dương Hạo cảm thấy mọi thứ của mình như bị nhìn thấu, ngay cả linh hồn cũng có cảm giác như vô hình.
“Hả?”, gương mặt ông lão đó hiện lên vẻ ngạc nhiên, sau đó mỉm cười nói: “Thần hồn ở sâu bên trong không thể nhìn lén. Chàng trai, trên người cậu có bí mật nhỉ”.
Dương Hạo sửng sốt, cậu không hiểu những lời ông lão nói, nhưng cậu nhanh chóng nghĩ đến lúc Đại trưởng lão tấn công vào linh hồn của mình ngày hôm đó, sâu trong linh hồn phát ra tiếng gầm gừ.
Những lời ông lão nói chắc chắn có liên quan đến tiếng gầm gừ trong đầu của mình.
“Chẳng lẽ tiền bối là ông Thanh?”, Dương Hạo hỏi.
Ông lão gật đầu, hiền từ cười nói: “Chàng trai khá đấy, người trong cả học viện Linh Không mà ông già tôi không nhìn thấu được chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, cậu cũng là một trong số đó”.
“Vào đi!”, không để Dương Hạo hỏi, ông Thanh vung tay lên, cánh cửa điện phía sau từ từ mở ra.
Ông ta nói: “Vào đi, chăm chỉ tu luyện, ông già tôi sẽ coi trọng cậu đấy”.
Bình luận facebook