Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64 "Đệ tử biết rồi ạ”
Sau khi cân nhắc một lúc, Bạch Ngọc Hòa quay lại nói với hai người họ: "Hai người đến tháp Địa Linh theo dõi nhất cử nhất động của Dương Hạo, một khi hắn xuất hiện lập tức quay về bẩm báo, lần này tôi phải tự tay giết chết hắn”.
Bạch Ngọc Hòa híp mắt lại, sát khí khiến hai thuộc hạ của ông ta khẽ run rẩy, là người thân cận của công tử, bàn về thực lực và địa vị Bạch Ngọc Hòa đều vượt xa bọn họ.
Trong đại điện nguy nga, Đại trưởng lão Phong Thiên Không ngồi ở trên cùng, một thanh niên đứng ở trước mặt ông ta nở nụ cười lãnh đạm.
"Công tử La Vân, hy vọng cậu không để lão già này thất vọng”, sắc mặt Phong Thiên Không không được tốt, ông ta lạnh lùng nhìn chằm chằm La Vân.
La Vân bật cười nói: "Thực lực của đại trưởng lão phi thường, lẽ nào còn sợ một tên nhóc cảnh giới Kim Linh như tôi sao? Hơn nữa cho dù tôi muốn tạo phản, sợ là cũng bất lực dưới sự oai phong của đại trưởng lão?"
"Nếu cậu biết thì tốt”, Phong Thiên Không gật đầu, sắc mặt dần dần buông lỏng, hiển nhiên mấy lời nói của La Vân khiến ông ta rất thoải mái.
"Nếu đã như vậy, La Vân xin cáo lui”.
Quay người lại, khóe miệng La Vân khẽ nhếch lên một nụ cười chế giễu.
"Ngu dốt. Chỉ là một học viện tu luyện nhỏ ở thành phố hạng ba, không bao lâu nữa, người của tôi sẽ ập tới, một chiêu san bằng nơi này. Sớm muộn gì Tinh Thạch Cung Đồ cũng thuộc về tôi”.
Phong Thiên Không không biết mục đích của La Vân, mà nếu biết, có lẽ ông ta cũng sẽ không bao giờ dám qua lại với người này, một khi đã qua lại thì có trăm cái miệng cũng khó biện minh, hành vi của ông ta chính là thông đồng với kẻ địch.
"Thầy ơi”, sau khi La Vân rời đi, phía sau có người đi ra, chính là Du Phi.
Du Phi có thiên phú không tồi, hơn nữa cũng hiểu đạo lý đối nhân xử thế. Ban đầu khi hắn muốn bái Phong Thiên Không làm thầy, không biết đã dâng lên bao nhiêu thứ.
Phong Thiên Không liếc nhìn Du Phi nói: "Sau này ít qua lại với tên La Vân này đi. Có những chuyện một đệ tử tinh anh bé nhỏ không nhúng tay vào nổi đâu”.
"Sư tôn, đệ tử không quen với hắn”, Du Phi cúi đầu cung kính nói, nhưng trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng.
"Ừ”, Phong Thiên Không gật đầu: "Ta luôn cảm thấy tên La Vân này có gì đó không ổn. Hắn nói rằng hắn chỉ muốn địa bàn của Dương Thị và Triệu Thị ở thành Thanh Viễn, nhưng ta thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy".
Địa bàn của Dương Thị và Triệu Thị thực sự đã không còn, Triệu Thị bị Du Thị sát nhập, còn Dương Thị thì không một bóng người, nếu La Vân muốn thì có thể chiếm ngay lập tức.
Nhưng hắn không hề có hành động gì, thay vào đó ngày ngày qua lại với Du Phi. Hắn quan hệ thân thiết với Du Phi rốt cuộc có mục đích gì? Chẳng lẽ chỉ vì mượn lực lượng của nhà họ Du?
"Đây đều là sắp xếp của ông cụ ở nhà, đồ đệ cũng không rõ lắm”, Du Phi cúi đầu, ánh mắt không dám nhìn thẳng Phong Thiên Không.
Phong Thiên Không liếc nhìn người đệ tử này nói: "Tóm lại cậu cũng phải cẩn thận, ta quả thực không yên tâm với tên La Vân này. Cậu phải đề phòng hắn, đừng để hắn hãm hại”.
"Đệ tử biết rồi ạ”, Du Phi gật đầu, sau đó lui ra khỏi đại điện.
Sau khi rời khỏi đại điện, trên mặt Du Phi đột nhiên lộ ra chút tức giận.
"La Vân, coi như anh ác độc. Lần này không chỉ tôi bị anh lợi dụng, đến cả thầy tôi cũng bị anh cho vào tròng”, hắn trầm giọng lạnh lùng nói.
Du Phi tự cao tự đại, nhưng hắn lại không biết một chuyện, Du Thị ngày nay không còn là Du Thị trước đây, trong Du Thị, ngoại trừ Du Phi hắn tạm thời không thể động vào, những người khác không còn ai dám làm trái lệnh của người đứng sau nữa.
Chuyện chiến đài sinh tử thực ra là do La Vân đề nghị, người ngoài không hề biết. Mà bây giờ, trong lòng Du Phi đã âm thầm hận La Vân.
Nhà đá tu luyện tầng sáu tháp Địa Linh.
Dòng linh khí mạnh mẽ lưu chuyển khắp người Dương Hạo, một tia linh khí không ngừng tiến vào trong cơ thể cậu, sau đó hóa thành dòng khí ở Đan Điền.
"Vù!", dòng khí trong cơ thể không ngừng khuấy động, sau đó dần kết tinh lại, từng tầng ánh sáng màu bạc tỏa ra như một vì sao.
"Ầm ầm!", cơ thể cậu đột nhiên chấn động, sau đó luồng khí kình mạnh mẽ bắn ra bốn phía.
Bạch Ngọc Hòa híp mắt lại, sát khí khiến hai thuộc hạ của ông ta khẽ run rẩy, là người thân cận của công tử, bàn về thực lực và địa vị Bạch Ngọc Hòa đều vượt xa bọn họ.
Trong đại điện nguy nga, Đại trưởng lão Phong Thiên Không ngồi ở trên cùng, một thanh niên đứng ở trước mặt ông ta nở nụ cười lãnh đạm.
"Công tử La Vân, hy vọng cậu không để lão già này thất vọng”, sắc mặt Phong Thiên Không không được tốt, ông ta lạnh lùng nhìn chằm chằm La Vân.
La Vân bật cười nói: "Thực lực của đại trưởng lão phi thường, lẽ nào còn sợ một tên nhóc cảnh giới Kim Linh như tôi sao? Hơn nữa cho dù tôi muốn tạo phản, sợ là cũng bất lực dưới sự oai phong của đại trưởng lão?"
"Nếu cậu biết thì tốt”, Phong Thiên Không gật đầu, sắc mặt dần dần buông lỏng, hiển nhiên mấy lời nói của La Vân khiến ông ta rất thoải mái.
"Nếu đã như vậy, La Vân xin cáo lui”.
Quay người lại, khóe miệng La Vân khẽ nhếch lên một nụ cười chế giễu.
"Ngu dốt. Chỉ là một học viện tu luyện nhỏ ở thành phố hạng ba, không bao lâu nữa, người của tôi sẽ ập tới, một chiêu san bằng nơi này. Sớm muộn gì Tinh Thạch Cung Đồ cũng thuộc về tôi”.
Phong Thiên Không không biết mục đích của La Vân, mà nếu biết, có lẽ ông ta cũng sẽ không bao giờ dám qua lại với người này, một khi đã qua lại thì có trăm cái miệng cũng khó biện minh, hành vi của ông ta chính là thông đồng với kẻ địch.
"Thầy ơi”, sau khi La Vân rời đi, phía sau có người đi ra, chính là Du Phi.
Du Phi có thiên phú không tồi, hơn nữa cũng hiểu đạo lý đối nhân xử thế. Ban đầu khi hắn muốn bái Phong Thiên Không làm thầy, không biết đã dâng lên bao nhiêu thứ.
Phong Thiên Không liếc nhìn Du Phi nói: "Sau này ít qua lại với tên La Vân này đi. Có những chuyện một đệ tử tinh anh bé nhỏ không nhúng tay vào nổi đâu”.
"Sư tôn, đệ tử không quen với hắn”, Du Phi cúi đầu cung kính nói, nhưng trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng.
"Ừ”, Phong Thiên Không gật đầu: "Ta luôn cảm thấy tên La Vân này có gì đó không ổn. Hắn nói rằng hắn chỉ muốn địa bàn của Dương Thị và Triệu Thị ở thành Thanh Viễn, nhưng ta thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy".
Địa bàn của Dương Thị và Triệu Thị thực sự đã không còn, Triệu Thị bị Du Thị sát nhập, còn Dương Thị thì không một bóng người, nếu La Vân muốn thì có thể chiếm ngay lập tức.
Nhưng hắn không hề có hành động gì, thay vào đó ngày ngày qua lại với Du Phi. Hắn quan hệ thân thiết với Du Phi rốt cuộc có mục đích gì? Chẳng lẽ chỉ vì mượn lực lượng của nhà họ Du?
"Đây đều là sắp xếp của ông cụ ở nhà, đồ đệ cũng không rõ lắm”, Du Phi cúi đầu, ánh mắt không dám nhìn thẳng Phong Thiên Không.
Phong Thiên Không liếc nhìn người đệ tử này nói: "Tóm lại cậu cũng phải cẩn thận, ta quả thực không yên tâm với tên La Vân này. Cậu phải đề phòng hắn, đừng để hắn hãm hại”.
"Đệ tử biết rồi ạ”, Du Phi gật đầu, sau đó lui ra khỏi đại điện.
Sau khi rời khỏi đại điện, trên mặt Du Phi đột nhiên lộ ra chút tức giận.
"La Vân, coi như anh ác độc. Lần này không chỉ tôi bị anh lợi dụng, đến cả thầy tôi cũng bị anh cho vào tròng”, hắn trầm giọng lạnh lùng nói.
Du Phi tự cao tự đại, nhưng hắn lại không biết một chuyện, Du Thị ngày nay không còn là Du Thị trước đây, trong Du Thị, ngoại trừ Du Phi hắn tạm thời không thể động vào, những người khác không còn ai dám làm trái lệnh của người đứng sau nữa.
Chuyện chiến đài sinh tử thực ra là do La Vân đề nghị, người ngoài không hề biết. Mà bây giờ, trong lòng Du Phi đã âm thầm hận La Vân.
Nhà đá tu luyện tầng sáu tháp Địa Linh.
Dòng linh khí mạnh mẽ lưu chuyển khắp người Dương Hạo, một tia linh khí không ngừng tiến vào trong cơ thể cậu, sau đó hóa thành dòng khí ở Đan Điền.
"Vù!", dòng khí trong cơ thể không ngừng khuấy động, sau đó dần kết tinh lại, từng tầng ánh sáng màu bạc tỏa ra như một vì sao.
"Ầm ầm!", cơ thể cậu đột nhiên chấn động, sau đó luồng khí kình mạnh mẽ bắn ra bốn phía.
Bình luận facebook