Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 66 "Tôn Nham, chịu chết đi!"
Sát ý và sát khí được chứa đựng trong thanh kiếm, trong mắt Dương Hạo như có hai thanh kiếm, khí tức sắc bén kia khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.
Tu hành kiếm đạo đòi hỏi cần có sự tích lũy thời gian, sự rèn dũa tâm tình và sự lĩnh ngộ đối với kiếm. Dương Hạo lún sâu vào kiếm, trong lòng chỉ có mình kiếm đạo.
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã sắp tới thời hạn.
Cánh cửa nhà đá từ từ mở ra, một luồng khí tức sắc bén mãnh liệt từ bên trong xông ra, người còn chưa xuất hiện, khí tức của kiếm đã lưu chuyển trong không khí.
Dương Hạo bước từng bước ra ngoài, cả người mang theo ánh sáng sắc nhọn, ánh mắt như chứa đựng hai thanh kiếm sắc, chỉ cần liếc mắt đã có một luồng lực bén nhọn.
"Hiện giờ tuyệt đối không có ai trong cảnh giới Ngân Linh là đối thủ của mình. Còn cảnh giới Kim Linh thì vẫn cần đấu một trận mới biết được”, trên mặt cậu nở nụ cười, giọng điệu vô cùng tự tin.
Sau khi dùng ngọc Công Huân thu lại điểm Công Huân hai ngày chưa dùng hết, cậu liền bước ra ngoài.
"Tôn Nham, chịu chết đi!"
"Ầm", còn chưa ra đến bên ngoài, Dương Hạo đã nghe thấy một tiếng rống giận dữ và một tiếng nổ chói tai.
Sắc mặt cậu hơi trầm xuống, sau đó nhanh chóng lao ra khỏi hành lang, Tôn Nham là người tốt, cậu không muốn tên này dễ dàng bị giết.
"Bịch!", một bóng người điên cuồng bay lùi về phía sau làm cho sắc mặt của Dương Hạo đông cứng lại, người bị đẩy lui lại là Tôn Nham.
"Phụt!", Tôn Nham ngã xuống đất phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt.
Tôn Nham nhìn đám người trước mặt với ánh mắt vô cùng căm phẫn, anh ta chỉ muốn rút lui, nhưng không ngờ bọn họ lại thẳng tay muốn giết chết mình.
"Lộp cộp", phía sau truyền đến tiếng bước chân, sau đó luồng khí lạnh kinh người bốc tới, nhất thời làm Tôn Nham và đám người đứng đối diện Tôn Nham giật mình.
"Dương Hạo”, Tôn Nham ngọ ngoậy đứng dậy, sau đó sắc mặt khó coi nhìn cậu.
Lúc này Tôn Nham rất thê thảm, máu me bê bết khắp người.
Hai tay của anh ta rõ ràng đã bị đánh gãy, chân trái cong bất thường, nằm trên mặt đất không chút cử động nào.
Trên ngực của anh ta hiện ra một mảng máu tươi, khóe miệng vẫn còn vết máu, trên mặt có chi chít vết thương, hở cả gân thịt, nhìn thấy mà ghê người.
Trước ngực và phần bụng cũng có vài vết thương, máu không ngừng chảy ra, đau đớn và mất máu khiến Tôn Nham trở nên vô cùng yếu ớt.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy Dương Hạo, Tôn Nham giãy giụa bò vài bước hét lên với cậu: "Dương Hạo, mau chạy đi. Ở đây không có chuyện của đệ, mau đi đi”.
"Mày là Dương Hạo à?" Tôn Nham không nói gì thì thôi, nhưng vừa nói xong, trong đám người đối diện nhất thời có mấy người cấp tới trước mặt Dương Hạo lộ ra sát khí hừng hực.
Một người cảnh giới Ngân Linh cấp bốn, bảy người cảnh giới Ngân Linh cấp ba, còn có mười một người cảnh giới Ngân Linh cấp hai và cấp một. Đám người này đều lộ ra ý muốn giết chết Tôn Nham và cả Dương Hạo.
Tu hành kiếm đạo đòi hỏi cần có sự tích lũy thời gian, sự rèn dũa tâm tình và sự lĩnh ngộ đối với kiếm. Dương Hạo lún sâu vào kiếm, trong lòng chỉ có mình kiếm đạo.
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã sắp tới thời hạn.
Cánh cửa nhà đá từ từ mở ra, một luồng khí tức sắc bén mãnh liệt từ bên trong xông ra, người còn chưa xuất hiện, khí tức của kiếm đã lưu chuyển trong không khí.
Dương Hạo bước từng bước ra ngoài, cả người mang theo ánh sáng sắc nhọn, ánh mắt như chứa đựng hai thanh kiếm sắc, chỉ cần liếc mắt đã có một luồng lực bén nhọn.
"Hiện giờ tuyệt đối không có ai trong cảnh giới Ngân Linh là đối thủ của mình. Còn cảnh giới Kim Linh thì vẫn cần đấu một trận mới biết được”, trên mặt cậu nở nụ cười, giọng điệu vô cùng tự tin.
Sau khi dùng ngọc Công Huân thu lại điểm Công Huân hai ngày chưa dùng hết, cậu liền bước ra ngoài.
"Tôn Nham, chịu chết đi!"
"Ầm", còn chưa ra đến bên ngoài, Dương Hạo đã nghe thấy một tiếng rống giận dữ và một tiếng nổ chói tai.
Sắc mặt cậu hơi trầm xuống, sau đó nhanh chóng lao ra khỏi hành lang, Tôn Nham là người tốt, cậu không muốn tên này dễ dàng bị giết.
"Bịch!", một bóng người điên cuồng bay lùi về phía sau làm cho sắc mặt của Dương Hạo đông cứng lại, người bị đẩy lui lại là Tôn Nham.
"Phụt!", Tôn Nham ngã xuống đất phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt.
Tôn Nham nhìn đám người trước mặt với ánh mắt vô cùng căm phẫn, anh ta chỉ muốn rút lui, nhưng không ngờ bọn họ lại thẳng tay muốn giết chết mình.
"Lộp cộp", phía sau truyền đến tiếng bước chân, sau đó luồng khí lạnh kinh người bốc tới, nhất thời làm Tôn Nham và đám người đứng đối diện Tôn Nham giật mình.
"Dương Hạo”, Tôn Nham ngọ ngoậy đứng dậy, sau đó sắc mặt khó coi nhìn cậu.
Lúc này Tôn Nham rất thê thảm, máu me bê bết khắp người.
Hai tay của anh ta rõ ràng đã bị đánh gãy, chân trái cong bất thường, nằm trên mặt đất không chút cử động nào.
Trên ngực của anh ta hiện ra một mảng máu tươi, khóe miệng vẫn còn vết máu, trên mặt có chi chít vết thương, hở cả gân thịt, nhìn thấy mà ghê người.
Trước ngực và phần bụng cũng có vài vết thương, máu không ngừng chảy ra, đau đớn và mất máu khiến Tôn Nham trở nên vô cùng yếu ớt.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy Dương Hạo, Tôn Nham giãy giụa bò vài bước hét lên với cậu: "Dương Hạo, mau chạy đi. Ở đây không có chuyện của đệ, mau đi đi”.
"Mày là Dương Hạo à?" Tôn Nham không nói gì thì thôi, nhưng vừa nói xong, trong đám người đối diện nhất thời có mấy người cấp tới trước mặt Dương Hạo lộ ra sát khí hừng hực.
Một người cảnh giới Ngân Linh cấp bốn, bảy người cảnh giới Ngân Linh cấp ba, còn có mười một người cảnh giới Ngân Linh cấp hai và cấp một. Đám người này đều lộ ra ý muốn giết chết Tôn Nham và cả Dương Hạo.
Bình luận facebook