Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67 Nhất định sẽ không buông tha cho Dương Hạo.
*Chương có nội dung hình ảnh
"Tông Lâm, tự tội chọn đi theo Dương Hạo, nếu muốn gây phiền phức thì cứ nhắm vào tôi”, Tôn Nham gào thét, trong mắt đầy oán hận.
"Mày sao?", tên cầm đầu cảnh giới Ngân Linh cấp bốn khinh thường liếc nhìn Tôn Nham nói: "Mày đã thành một tên tàn tật, trong mắt tao còn không bằng một con chuột. Ngu xuẩn!”
"Tông Lâm, bọn mày đều chết không được yên lành đâu. Bọn mày lừa tao nhập môn muộn, ở khắp nơi ức hiếp tao. Tao đã nhịn đủ rồi, bọn mày mạnh thì cũng chẳng phải là cùng nhau bắt nạt mình tao sao. Có giỏi thì một chọi một đi”, Tôn Nham điên cuồng hét lên
Tuy nhiên, do vết thương quá nặng, giọng nói của anh ta rất yếu, vừa hét lên đã phun ra hai ngụm máu, cơ thể không ngừng run lên.
"Mày tự tìm cái chết!", sát khí trong mắt Tông Lâm bùng nổ, sau đó quét mắt một cái lập tức một tu giả đạt đến cảnh giới Ngân Linh lao lên, trực tiếp thi triển sát chiêu với Tôn Nham đang nằm trên mặt đất.
"Đủ rồi!", sắc mặt Dương Hạo vô cùng u ám, gầm lên một tiếng rồi xuất chiêu ngay lập tức.
"Ầm!", chỉ thấy một tia sáng lóe lên, sau đó chỉ bằng một cú đấm bình thường quét bay tên đó, cực kỳ hung tợn.
"Bịch!", tên cảnh giới Ngân Linh cấp ba bị đánh bay lên không, lúc bay ra ngoài miệng còn đang phun máu.
Cánh tay Dương Hạo khẽ rung lên, sau đó tia huyết sắc nhàn nhạt mới chầm chậm tiêu tán, lực cũng nhanh chóng lưu chuyển rồi biến mất khỏi nắm đấm của cậu.
Tên đạt cảnh giới Ngân Kim ba cấp ấy không chịu nổi một đòn. Chỉ bằng một chiêu đã đánh trọng thương đối thủ.
Tôn Nham vừa nãy cảm nhận được một luồng khí chết chóc mãnh liệt, nhưng trong khoảnh khắc Dương Hạo ra tay đã kéo anh ta từ ranh giới sinh tử trở về.
"Dương Hạo, đệ cứ mặc kệ huynh. Bọn chúng nhiều người như vậy, thực lực của đệ có mạnh cũng chưa chắc có thể thắng. Đi đi, mau đi đi!"
Nhìn vẻ mặt Tôn Nham lo lắng, Dương Hạo cười lắc đầu: "Huynh cho rằng đệ còn có cơ hội để đi sao? Nếu đệ đã ra tay thì những người này sao có thể để buông tha cho đệ chứ?"
Tôn Nham suy sụp, sắc mặt càng tái nhợt, anh ta biết Dương Hạo nói đúng, với tính cách có thù tất báo của Tông Lâm, nhất định sẽ không buông tha cho Dương Hạo.
"Nếu mày đã biết, vậy tự mình hủy tu vi chịu chết đi”, sắc mặt Tông Lâm u ám, nhưng trong vẫn còn chút kiêng kị.
Đòn công kích vừa rồi của Dương Hạo rất mạnh, mạnh đến mức ngay cả tu giả cảnh giới Ngân Linh bốn cấp hóa nguyên cũng cảm thấy sợ hãi trong lòng.
Liếc nhìn tên đồng đội bị Dương Hạo đánh bay, Tông Lâm càng thêm kinh ngạc. Vẻ mặt tên đó uể oải, khí tức yếu ớt, không còn chút sức chiến đấu nào nữa.
"Tông Lâm, tự tội chọn đi theo Dương Hạo, nếu muốn gây phiền phức thì cứ nhắm vào tôi”, Tôn Nham gào thét, trong mắt đầy oán hận.
"Mày sao?", tên cầm đầu cảnh giới Ngân Linh cấp bốn khinh thường liếc nhìn Tôn Nham nói: "Mày đã thành một tên tàn tật, trong mắt tao còn không bằng một con chuột. Ngu xuẩn!”
"Tông Lâm, bọn mày đều chết không được yên lành đâu. Bọn mày lừa tao nhập môn muộn, ở khắp nơi ức hiếp tao. Tao đã nhịn đủ rồi, bọn mày mạnh thì cũng chẳng phải là cùng nhau bắt nạt mình tao sao. Có giỏi thì một chọi một đi”, Tôn Nham điên cuồng hét lên
Tuy nhiên, do vết thương quá nặng, giọng nói của anh ta rất yếu, vừa hét lên đã phun ra hai ngụm máu, cơ thể không ngừng run lên.
"Mày tự tìm cái chết!", sát khí trong mắt Tông Lâm bùng nổ, sau đó quét mắt một cái lập tức một tu giả đạt đến cảnh giới Ngân Linh lao lên, trực tiếp thi triển sát chiêu với Tôn Nham đang nằm trên mặt đất.
"Đủ rồi!", sắc mặt Dương Hạo vô cùng u ám, gầm lên một tiếng rồi xuất chiêu ngay lập tức.
"Ầm!", chỉ thấy một tia sáng lóe lên, sau đó chỉ bằng một cú đấm bình thường quét bay tên đó, cực kỳ hung tợn.
"Bịch!", tên cảnh giới Ngân Linh cấp ba bị đánh bay lên không, lúc bay ra ngoài miệng còn đang phun máu.
Cánh tay Dương Hạo khẽ rung lên, sau đó tia huyết sắc nhàn nhạt mới chầm chậm tiêu tán, lực cũng nhanh chóng lưu chuyển rồi biến mất khỏi nắm đấm của cậu.
Tên đạt cảnh giới Ngân Kim ba cấp ấy không chịu nổi một đòn. Chỉ bằng một chiêu đã đánh trọng thương đối thủ.
Tôn Nham vừa nãy cảm nhận được một luồng khí chết chóc mãnh liệt, nhưng trong khoảnh khắc Dương Hạo ra tay đã kéo anh ta từ ranh giới sinh tử trở về.
"Dương Hạo, đệ cứ mặc kệ huynh. Bọn chúng nhiều người như vậy, thực lực của đệ có mạnh cũng chưa chắc có thể thắng. Đi đi, mau đi đi!"
Nhìn vẻ mặt Tôn Nham lo lắng, Dương Hạo cười lắc đầu: "Huynh cho rằng đệ còn có cơ hội để đi sao? Nếu đệ đã ra tay thì những người này sao có thể để buông tha cho đệ chứ?"
Tôn Nham suy sụp, sắc mặt càng tái nhợt, anh ta biết Dương Hạo nói đúng, với tính cách có thù tất báo của Tông Lâm, nhất định sẽ không buông tha cho Dương Hạo.
"Nếu mày đã biết, vậy tự mình hủy tu vi chịu chết đi”, sắc mặt Tông Lâm u ám, nhưng trong vẫn còn chút kiêng kị.
Đòn công kích vừa rồi của Dương Hạo rất mạnh, mạnh đến mức ngay cả tu giả cảnh giới Ngân Linh bốn cấp hóa nguyên cũng cảm thấy sợ hãi trong lòng.
Liếc nhìn tên đồng đội bị Dương Hạo đánh bay, Tông Lâm càng thêm kinh ngạc. Vẻ mặt tên đó uể oải, khí tức yếu ớt, không còn chút sức chiến đấu nào nữa.
Bình luận facebook