Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 85 “Ngươi phải chết”,
*Chương có nội dung hình ảnh
Các đệ tử nội môn, đệ tử ưu tú và đệ tử chấp pháp của Học viện Linh Không tổng cộng hơn bốn nghìn người, và mỗi người trong số họ đều nhận được một miếng lệnh Yêu Ma từ lão sư của mình.
Dương Hạo cầm lệnh Yêu Ma trong tay, một cỗ linh hồn truyền vào, đột nhiên cảm thấy giữa mình và lệnh Yêu Ma có một mối liên hệ đặc biệt, mà cậu cũng biết con số của mình, mười bảy.
“Lệnh Yêu Ma, quả thực rất thần kỳ. Ngọc Công Huân cũng vậy. Thật sự không biết các thức tu luyện phải tinh xảo và mạnh mẽ đến như nào mới chế ra được một bảo vật như vậy”, Dương Hạo vuốt ve miếng lệnh Yêu Ma, không kìm được cảm thán.
Vài ánh mắt sắc bén dừng ở trên người cậu, Dương Hạo lập tức xoay người lại. Đệ tử chấp pháp Tuần Trung, còn có Vương Bị trong số các đệ tử ưu tú, Du Phi bị đại trưởng lão đuổi đi, cùng với một vài gương mặt quen thuộc, ánh mắt của bọn họ đều mang theo sát khí.
“Một lũ ngốc”, Dương Hạo mỉm cười phun ra ba từ, giọng nói tuy không lớn nhưng đủ để lọt một cách rõ ràng vào tai của đám người Tuần Trung.
“Ngươi sẽ chết một cách rất khó coi, hi vọng đến lúc đó đừng quỳ xuống cầu xin”, Tuần Trung lạnh lùng nói.
Du Phi trên mặt lộ ra vẻ oán hận, nhìn Dương Hạo, trầm giọng nói: "Dương Hạo, lần này ngươi đừng mong ra khỏi dãy núi Yêu Ma”.
“Ngươi phải chết”, Vương Bị cũng lạnh lùng nói…
Đối mặt với sát khí của đám người này, Dương Hạo vẫn tỏ ra thờ ơ. Nếu muốn ra tay, cậu sẽ chơi cùng chúng. Nếu như gặp nhau trong dãy núi Yêu Ma, cậu tuyệt đối sẽ không có chút lưu tình nào với đám này, nên giết thì sẽ giết.
“Lệnh Yêu Ma ban ra, chém giết yêu ma. Các đệ tử nghe lệnh, xuất phát!”, đại trưởng lão đứng trên bục phát mệnh lệnh, các đệ tử của học viện Linh Không lập tức lên đường.
Dương Hạo quay người lại nhìn, ánh mắt dừng một chút trên người đám huynh đệ nhà họ Dương trong sân. Sau đó xoay người lao ra khỏi học viện cùng ba người Tô Nhã.
Lần đánh giá này đám người Dương Hoành không tham gia. Đây cũng là do Dương Hạo đặc biệt dặn dò họ, với thực lực của họ, chưa thích hợp để tham gia. Kẻ thù của nhà họ Dương quá nhiều, kẻ thù của Dương Hạo cậu quá nhiều, một khi họ tham gia, e là khó mà thoát ra ngoài được.
Đối với sự ngăn cản của Dương Hạo, đám người Dương Hoành không có chút oán thán nào. Đối với lời của cậu, huynh muội họ đều tuân theo không hề phản kháng.
Dãy núi Yêu Ma nằm cách thành Thanh Viễn hàng trăm dặm về phía Bắc. Chỉ trong nửa ngày, đoàn quân hùng hậu đã đến phía trước dãy núi rộng lớn này.
Trong dãy núi, chim chóc sợ hãi tung cánh, dã thú dữ dội gầm thét, từng đợt từng đợt gió lạnh khiến người ta rùng mình. Tại đây, có vô số yêu ma nguy hiểm và đáng sợ, thậm chí đến đại yêu kinh dị cũng tồn tại.
Theo những ghi chép trước đây, dãy núi Yêu Ma có đường kính hàng triệu dặm, chưa từng có ai có thể xuyên qua được. Bởi vì sâu thẳm trong dãy núi đó, ở đâu cũng có nguy cơ chết chóc, tuyệt địa khắp nơi.
“Mọi người nghe kỹ đây”, sau khi đám người đi tới rìa của dãy núi Yêu Ma, Phong Thiên Không hét lớn: “Chỉ cần các đệ tử nội môn có thể tiến sâu vào bên trong mười dặm, để tử ưu tú có thể tiến vào sâu hai mươi dặm, đệ tử chấp pháp có thể tiến vào sâu ba mươi dặm, mức độ này, các trò có thể tự mình quyết định”.
Các đệ tử nội môn, đệ tử ưu tú và đệ tử chấp pháp của Học viện Linh Không tổng cộng hơn bốn nghìn người, và mỗi người trong số họ đều nhận được một miếng lệnh Yêu Ma từ lão sư của mình.
Dương Hạo cầm lệnh Yêu Ma trong tay, một cỗ linh hồn truyền vào, đột nhiên cảm thấy giữa mình và lệnh Yêu Ma có một mối liên hệ đặc biệt, mà cậu cũng biết con số của mình, mười bảy.
“Lệnh Yêu Ma, quả thực rất thần kỳ. Ngọc Công Huân cũng vậy. Thật sự không biết các thức tu luyện phải tinh xảo và mạnh mẽ đến như nào mới chế ra được một bảo vật như vậy”, Dương Hạo vuốt ve miếng lệnh Yêu Ma, không kìm được cảm thán.
Vài ánh mắt sắc bén dừng ở trên người cậu, Dương Hạo lập tức xoay người lại. Đệ tử chấp pháp Tuần Trung, còn có Vương Bị trong số các đệ tử ưu tú, Du Phi bị đại trưởng lão đuổi đi, cùng với một vài gương mặt quen thuộc, ánh mắt của bọn họ đều mang theo sát khí.
“Một lũ ngốc”, Dương Hạo mỉm cười phun ra ba từ, giọng nói tuy không lớn nhưng đủ để lọt một cách rõ ràng vào tai của đám người Tuần Trung.
“Ngươi sẽ chết một cách rất khó coi, hi vọng đến lúc đó đừng quỳ xuống cầu xin”, Tuần Trung lạnh lùng nói.
Du Phi trên mặt lộ ra vẻ oán hận, nhìn Dương Hạo, trầm giọng nói: "Dương Hạo, lần này ngươi đừng mong ra khỏi dãy núi Yêu Ma”.
“Ngươi phải chết”, Vương Bị cũng lạnh lùng nói…
Đối mặt với sát khí của đám người này, Dương Hạo vẫn tỏ ra thờ ơ. Nếu muốn ra tay, cậu sẽ chơi cùng chúng. Nếu như gặp nhau trong dãy núi Yêu Ma, cậu tuyệt đối sẽ không có chút lưu tình nào với đám này, nên giết thì sẽ giết.
“Lệnh Yêu Ma ban ra, chém giết yêu ma. Các đệ tử nghe lệnh, xuất phát!”, đại trưởng lão đứng trên bục phát mệnh lệnh, các đệ tử của học viện Linh Không lập tức lên đường.
Dương Hạo quay người lại nhìn, ánh mắt dừng một chút trên người đám huynh đệ nhà họ Dương trong sân. Sau đó xoay người lao ra khỏi học viện cùng ba người Tô Nhã.
Lần đánh giá này đám người Dương Hoành không tham gia. Đây cũng là do Dương Hạo đặc biệt dặn dò họ, với thực lực của họ, chưa thích hợp để tham gia. Kẻ thù của nhà họ Dương quá nhiều, kẻ thù của Dương Hạo cậu quá nhiều, một khi họ tham gia, e là khó mà thoát ra ngoài được.
Đối với sự ngăn cản của Dương Hạo, đám người Dương Hoành không có chút oán thán nào. Đối với lời của cậu, huynh muội họ đều tuân theo không hề phản kháng.
Dãy núi Yêu Ma nằm cách thành Thanh Viễn hàng trăm dặm về phía Bắc. Chỉ trong nửa ngày, đoàn quân hùng hậu đã đến phía trước dãy núi rộng lớn này.
Trong dãy núi, chim chóc sợ hãi tung cánh, dã thú dữ dội gầm thét, từng đợt từng đợt gió lạnh khiến người ta rùng mình. Tại đây, có vô số yêu ma nguy hiểm và đáng sợ, thậm chí đến đại yêu kinh dị cũng tồn tại.
Theo những ghi chép trước đây, dãy núi Yêu Ma có đường kính hàng triệu dặm, chưa từng có ai có thể xuyên qua được. Bởi vì sâu thẳm trong dãy núi đó, ở đâu cũng có nguy cơ chết chóc, tuyệt địa khắp nơi.
“Mọi người nghe kỹ đây”, sau khi đám người đi tới rìa của dãy núi Yêu Ma, Phong Thiên Không hét lớn: “Chỉ cần các đệ tử nội môn có thể tiến sâu vào bên trong mười dặm, để tử ưu tú có thể tiến vào sâu hai mươi dặm, đệ tử chấp pháp có thể tiến vào sâu ba mươi dặm, mức độ này, các trò có thể tự mình quyết định”.
Bình luận facebook