Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 86 “Nói chí phải”
Trong số những tiểu đội này, mạnh nhất vẫn là những tiểu đội đó.
Thanh Long, Thần Chiến, Không Nguyệt, Xích Diễm. Thiên Tinh, Ác Lang, Phong Hỏa, Mãnh Hổ, Cuồng Kiếm, Sơn Hà, mười đội này là những tiểu đội thử luyện mạnh nhất của học viện Linh Không.
Ngoài mười tiểu đội này, trong số các tiểu đội còn lại cũng có không ít cao thủ. Những người này ngày thường sẽ không khoa trương, nhưng một khi thực sự ra tay đoạt mạng, sức chiến đấu sẽ vô cùng kinh ngạc. Kẻ mạnh thường không thể nhìn thấy bằng vẻ ngoài.
“Lời đến đây thôi, ta ở đây chúc các trò may mắn”, Phong Thiên Không nói một câu, sau đó cùng với ba trưởng lão và các lão sư của học viện rời đi.
“Đi thôi! Vào trong”.
“Chỉ có trải qua quá trình sinh tử mới có thể tăng cường tu luyện, củng cố tâm thức”.
“Đi, giết yêu ma, đổi tài nguyên”.
“Lần này, tôi phải khiến xếp hạng của mình lọt vào top 50”, các đệ tử của học viện Linh Không sải bước vào trong dãy núi với khí thế mạnh mẽ.
“Chúng ta cũng vào đi!”, Tô Nhã mỉm cười nhìn Dương Hạo, sau đó thận trọng bước vào trong.
Phù Nguyệt và Tô Khanh đi theo sau, Dương Hạo đi cuối cùng. Dãy núi Yêu Ma này nguy hiểm trùng trùng, phía trước có Tô Nhã và Phù Nguyệt, bản thân cậu chỉ cần đề phòng phía sau là được.
Tất cả các đệ tử đều đi vào trong dãy núi Yêu Ma, còn tứ đại trưởng lão cũng đã quay về học viện Linh Không. Hai mươi vị lão sư cũng đồng thời quay về học viện, chỉ là ngay sau đó, hai bóng người chạy ra khỏi học viện Linh Không và chạy thẳng về phía dãy núi Yêu Ma.
Khi hai người này rời khỏi học viện, một bóng người lại xuất hiện. Ông lão này nhìn hai bóng người rời đi, khóe miệng khẽ nhếch lên một tia lạnh lùng, đôi mắt đục ngầu bỗng trở nên vô cùng dữ tợn.
“Lão Hoắc, ông không phải nên giúp cậu ta sao?”, lại một ông lão xuất hiện, sau đó lên tiếng.
Lão Hoắc khẽ mỉm cười, sau đó lắc đầu nói: “Lão Ninh, ông cũng khinh thường tôi quá rồi đấy. Thằng nhóc đó mặc dù thiên phú khá tốt, nhưng cũng chưa đến mức khiến tôi mất mặt đi đối phó với hậu bối, đúng không?”
“Hơn nữa nếu như một chút khó khăn vậy mà cậu ta cũng không thể thoát được, vậy thì sống cũng không có ích gì lắm, không phải sao?”
Lão Ninh cười nói: “Nói rất hay, tuy nhiên thằng nhóc đó nếu muốn an toàn trở về, rất khó. Phong Thiên Không nhất định sẽ ra tay, còn có công tử La Vân gì đó, không biết có lai lịch gì, tuy nhiên cao thủ dưới trướng thật sự không hề ít”.
Nói đến La Vân, vẻ mặt lão Ninh trở nên ngưng trọng hơn rất nhiều.
Lão Hoắc ngẩng đầu, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, ông ấy nói: “Công tử La Vân này bất kể có lai lịch thế nào, nếu hắn dám để mấy tên dưới trướng đối phó với người trong học viện chúng ta, tôi sẽ khiến hắn chết ở đây”.
“Nói chí phải”, lão Ninh mỉm cười, trong mắt hiện lên sát khí.
Là những đệ tử từ thời kỳ đầu tiên của học viện Linh Không, đương nhiên có tình cảm rất sâu sắc với nơi đây. Giang sơn này, bọn họ đi theo chưởng giáo, cùng nhau giành lấy, đương nhiên không cho phép bất kỳ kẻ nào dám phá hoại.
Bên trong dãy núi Yêu Ma, nhóm bốn người Dương Hạo dần dần tách ra khỏi các đệ tử của các học viện Linh Không. Trong dãy núi rộng lớn này, đừng nói là hơn 4000 người, cho dù là hơn 40.000 người cũng chỉ là những giọt nước trong đại dương.
Đi được hai dặm, không khí dần dần trở nên lạnh lẽo, khí huyết mỏng manh xông thẳng vào mặt khiến cho sắc mặt của bốn người bọn họ trở nên ngưng trọng.
Thanh Long, Thần Chiến, Không Nguyệt, Xích Diễm. Thiên Tinh, Ác Lang, Phong Hỏa, Mãnh Hổ, Cuồng Kiếm, Sơn Hà, mười đội này là những tiểu đội thử luyện mạnh nhất của học viện Linh Không.
Ngoài mười tiểu đội này, trong số các tiểu đội còn lại cũng có không ít cao thủ. Những người này ngày thường sẽ không khoa trương, nhưng một khi thực sự ra tay đoạt mạng, sức chiến đấu sẽ vô cùng kinh ngạc. Kẻ mạnh thường không thể nhìn thấy bằng vẻ ngoài.
“Lời đến đây thôi, ta ở đây chúc các trò may mắn”, Phong Thiên Không nói một câu, sau đó cùng với ba trưởng lão và các lão sư của học viện rời đi.
“Đi thôi! Vào trong”.
“Chỉ có trải qua quá trình sinh tử mới có thể tăng cường tu luyện, củng cố tâm thức”.
“Đi, giết yêu ma, đổi tài nguyên”.
“Lần này, tôi phải khiến xếp hạng của mình lọt vào top 50”, các đệ tử của học viện Linh Không sải bước vào trong dãy núi với khí thế mạnh mẽ.
“Chúng ta cũng vào đi!”, Tô Nhã mỉm cười nhìn Dương Hạo, sau đó thận trọng bước vào trong.
Phù Nguyệt và Tô Khanh đi theo sau, Dương Hạo đi cuối cùng. Dãy núi Yêu Ma này nguy hiểm trùng trùng, phía trước có Tô Nhã và Phù Nguyệt, bản thân cậu chỉ cần đề phòng phía sau là được.
Tất cả các đệ tử đều đi vào trong dãy núi Yêu Ma, còn tứ đại trưởng lão cũng đã quay về học viện Linh Không. Hai mươi vị lão sư cũng đồng thời quay về học viện, chỉ là ngay sau đó, hai bóng người chạy ra khỏi học viện Linh Không và chạy thẳng về phía dãy núi Yêu Ma.
Khi hai người này rời khỏi học viện, một bóng người lại xuất hiện. Ông lão này nhìn hai bóng người rời đi, khóe miệng khẽ nhếch lên một tia lạnh lùng, đôi mắt đục ngầu bỗng trở nên vô cùng dữ tợn.
“Lão Hoắc, ông không phải nên giúp cậu ta sao?”, lại một ông lão xuất hiện, sau đó lên tiếng.
Lão Hoắc khẽ mỉm cười, sau đó lắc đầu nói: “Lão Ninh, ông cũng khinh thường tôi quá rồi đấy. Thằng nhóc đó mặc dù thiên phú khá tốt, nhưng cũng chưa đến mức khiến tôi mất mặt đi đối phó với hậu bối, đúng không?”
“Hơn nữa nếu như một chút khó khăn vậy mà cậu ta cũng không thể thoát được, vậy thì sống cũng không có ích gì lắm, không phải sao?”
Lão Ninh cười nói: “Nói rất hay, tuy nhiên thằng nhóc đó nếu muốn an toàn trở về, rất khó. Phong Thiên Không nhất định sẽ ra tay, còn có công tử La Vân gì đó, không biết có lai lịch gì, tuy nhiên cao thủ dưới trướng thật sự không hề ít”.
Nói đến La Vân, vẻ mặt lão Ninh trở nên ngưng trọng hơn rất nhiều.
Lão Hoắc ngẩng đầu, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, ông ấy nói: “Công tử La Vân này bất kể có lai lịch thế nào, nếu hắn dám để mấy tên dưới trướng đối phó với người trong học viện chúng ta, tôi sẽ khiến hắn chết ở đây”.
“Nói chí phải”, lão Ninh mỉm cười, trong mắt hiện lên sát khí.
Là những đệ tử từ thời kỳ đầu tiên của học viện Linh Không, đương nhiên có tình cảm rất sâu sắc với nơi đây. Giang sơn này, bọn họ đi theo chưởng giáo, cùng nhau giành lấy, đương nhiên không cho phép bất kỳ kẻ nào dám phá hoại.
Bên trong dãy núi Yêu Ma, nhóm bốn người Dương Hạo dần dần tách ra khỏi các đệ tử của các học viện Linh Không. Trong dãy núi rộng lớn này, đừng nói là hơn 4000 người, cho dù là hơn 40.000 người cũng chỉ là những giọt nước trong đại dương.
Đi được hai dặm, không khí dần dần trở nên lạnh lẽo, khí huyết mỏng manh xông thẳng vào mặt khiến cho sắc mặt của bốn người bọn họ trở nên ngưng trọng.
Bình luận facebook