Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 91 Hay là ông cho rằng ông có thể sống sót dưới kiếm của tôi?”
Dương Hạo lạnh lùng nói: “Hắn không về nổi đâu!”
Ngay sau đó, một bóng đen phóng bên trước mặt tên Tiểu Ngũ, một tia sáng đỏ xẹt qua, giống như ngôi sao băng.
“Phụt!”, máu tươi phụt ra, sự sống tiêu tan.
Tên Tiểu Ngũ kia nhìn vào ngực mình với vẻ không thể tin nổi, một thanh kiếm màu đỏ đã xuyên qua tim hắn, cướp đi cơ hội sống của hắn.
“Tôi…”, tên Tiểu Ngũ ngã xuống đất, trên mặt còn vẻ hoảng sợ.
Sắc mặt người đàn ông trung niên khẽ thay đổi, tốc độ vừa rồi của Dương Hạo quá nhanh, có lẽ ông ta là người duy nhất có thể cản phá được đường kiếm này, khả năng những người khác chống đỡ được rất nhỏ.
Ông ta nghiêm mặt, quay đầu nhìn một người thanh niên khác phía sau nói: “Lão Nhị, cậu dẫn người xử lý hai người đẹp kia đi, thằng nhãi này giao cho tôi. Nhớ cho kỹ, không được để hai người đẹp bị thương”.
Người phía sau gật đầu, nhưng trong mắt hiện lên vẻ thất vọng. Thân là đại ca, một người anh em chết cũng không hề đau lòng, đến lúc này còn quan tâm đến hai cô gái kia. Người đại ca như vậy có đáng để bọn họ đi theo không?
Nhưng vì liên quan đến tính mạng của những người anh em khác, người thanh niên khốn khổ này vẫn phải dẫn theo bốn người đi về phía Tô Nhã và Phù Nguyệt.
Dương Hạo nhìn tên đại ca kia, cười nói: “Ông có chắc là cản được tôi không? Hay là ông cho rằng ông có thể sống sót dưới kiếm của tôi?”
“Chết đi!”, tên cầm đầu tức giận gầm lên, sau đó một luồng khí tức mạnh mẽ phóng về phía Dương Hạo, trong nháy mắt, mùi máu tanh tỏa ra xung quanh.
“Xẹt!”, thanh kiếm được rút ra, bốc cháy như ngọn lửa.
Sau đó, Ý Chí Ác Ma trên người Dương Hạo bùng phát, trong phút chốc nhấn chìm linh khí của đối phương, Ý Chí Ác Ma như biển máu vô tận, nhấn chìm tên cầm đầu kia.
“Sao có thể như vậy được? Sao cậu ta có thể có khí thế như vậy? Không!”, tên đại ca không thể tưởng tượng nổi con mồi ông ta săn lại là một tấm sắt không thể lay chuyển, thực lực vô cùng đáng sợ.
“Xẹt!”, dưới Ý Chí Ác Ma, ý thức của người đàn ông trung niên gần như bị nhấn chìm, lúc này, một đạo kiếm quang phóng tới giết chết ông ta.
“Xẹt!”, sát khí cận kề, người đàn ông trung niên cố gắng phá vỡ đòn tấn công của Ý Chí Ác Ma, sau đó gầm lớn, một tay nắm lấy chiếc rìu khổng lồ quanh eo và chém về phía kiếm của Dương Hạo.
“Phập!”, một âm thanh nhẹ nhàng vang lệ, nhưng lại khiến người đàn ông trung niên kinh ngạc, khiến Dương Hạo cũng sững sờ.
Chiếc rìu khổng lồ bị một thanh kiếm chém gãy, vết gãy nhẵn nhụi như chém qua một miếng đậu hũ, thanh kiếm rực đỏ đâm thẳng vào cổ họng người đàn ông trung niên, khiến ông ta chết ngay tại chỗ.
“Cậu, thanh kiếm này…”, người đàn ông trung niên chết không nhắm mắt, ông ta thất bại không phải vì tu vi yếu, cũng không phải vì không có kinh nghiệm, mà cuối cùng lại bại dưới vũ khí của đối phương, điều này khiến ông ta không thể cam lòng.
Nhưng dù cam lòng hay không thì mạng ông ta cũng không còn nữa, mọi thứ đều đã mất.
“Đại ca!”, bốn tên còn lại còn chưa kịp ra tay với Tô Nhã và Phù Nguyệt, đã nhìn thấy đại ca bị một đòn giết chết, kinh ngạc kêu lớn.
“Đi! Mau đi thôi!”, tên Lão Nhị hét lớn, sau đó nhanh chóng chạy về phía bên trong ngọn núi gần đó.
Ngay sau đó, một bóng đen phóng bên trước mặt tên Tiểu Ngũ, một tia sáng đỏ xẹt qua, giống như ngôi sao băng.
“Phụt!”, máu tươi phụt ra, sự sống tiêu tan.
Tên Tiểu Ngũ kia nhìn vào ngực mình với vẻ không thể tin nổi, một thanh kiếm màu đỏ đã xuyên qua tim hắn, cướp đi cơ hội sống của hắn.
“Tôi…”, tên Tiểu Ngũ ngã xuống đất, trên mặt còn vẻ hoảng sợ.
Sắc mặt người đàn ông trung niên khẽ thay đổi, tốc độ vừa rồi của Dương Hạo quá nhanh, có lẽ ông ta là người duy nhất có thể cản phá được đường kiếm này, khả năng những người khác chống đỡ được rất nhỏ.
Ông ta nghiêm mặt, quay đầu nhìn một người thanh niên khác phía sau nói: “Lão Nhị, cậu dẫn người xử lý hai người đẹp kia đi, thằng nhãi này giao cho tôi. Nhớ cho kỹ, không được để hai người đẹp bị thương”.
Người phía sau gật đầu, nhưng trong mắt hiện lên vẻ thất vọng. Thân là đại ca, một người anh em chết cũng không hề đau lòng, đến lúc này còn quan tâm đến hai cô gái kia. Người đại ca như vậy có đáng để bọn họ đi theo không?
Nhưng vì liên quan đến tính mạng của những người anh em khác, người thanh niên khốn khổ này vẫn phải dẫn theo bốn người đi về phía Tô Nhã và Phù Nguyệt.
Dương Hạo nhìn tên đại ca kia, cười nói: “Ông có chắc là cản được tôi không? Hay là ông cho rằng ông có thể sống sót dưới kiếm của tôi?”
“Chết đi!”, tên cầm đầu tức giận gầm lên, sau đó một luồng khí tức mạnh mẽ phóng về phía Dương Hạo, trong nháy mắt, mùi máu tanh tỏa ra xung quanh.
“Xẹt!”, thanh kiếm được rút ra, bốc cháy như ngọn lửa.
Sau đó, Ý Chí Ác Ma trên người Dương Hạo bùng phát, trong phút chốc nhấn chìm linh khí của đối phương, Ý Chí Ác Ma như biển máu vô tận, nhấn chìm tên cầm đầu kia.
“Sao có thể như vậy được? Sao cậu ta có thể có khí thế như vậy? Không!”, tên đại ca không thể tưởng tượng nổi con mồi ông ta săn lại là một tấm sắt không thể lay chuyển, thực lực vô cùng đáng sợ.
“Xẹt!”, dưới Ý Chí Ác Ma, ý thức của người đàn ông trung niên gần như bị nhấn chìm, lúc này, một đạo kiếm quang phóng tới giết chết ông ta.
“Xẹt!”, sát khí cận kề, người đàn ông trung niên cố gắng phá vỡ đòn tấn công của Ý Chí Ác Ma, sau đó gầm lớn, một tay nắm lấy chiếc rìu khổng lồ quanh eo và chém về phía kiếm của Dương Hạo.
“Phập!”, một âm thanh nhẹ nhàng vang lệ, nhưng lại khiến người đàn ông trung niên kinh ngạc, khiến Dương Hạo cũng sững sờ.
Chiếc rìu khổng lồ bị một thanh kiếm chém gãy, vết gãy nhẵn nhụi như chém qua một miếng đậu hũ, thanh kiếm rực đỏ đâm thẳng vào cổ họng người đàn ông trung niên, khiến ông ta chết ngay tại chỗ.
“Cậu, thanh kiếm này…”, người đàn ông trung niên chết không nhắm mắt, ông ta thất bại không phải vì tu vi yếu, cũng không phải vì không có kinh nghiệm, mà cuối cùng lại bại dưới vũ khí của đối phương, điều này khiến ông ta không thể cam lòng.
Nhưng dù cam lòng hay không thì mạng ông ta cũng không còn nữa, mọi thứ đều đã mất.
“Đại ca!”, bốn tên còn lại còn chưa kịp ra tay với Tô Nhã và Phù Nguyệt, đã nhìn thấy đại ca bị một đòn giết chết, kinh ngạc kêu lớn.
“Đi! Mau đi thôi!”, tên Lão Nhị hét lớn, sau đó nhanh chóng chạy về phía bên trong ngọn núi gần đó.
Bình luận facebook