Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 93 “Dẫn đường đi!
*Chương có nội dung hình ảnh
"Không không không, tôi biết, tôi biết cách vào”, tên thanh niên hèn hạ nhìn thấy Phù Nguyệt chuẩn bị ra tay bèn vội vàng lắc đầu nói.
Sâu trong mắt Phù Nguyệt hiện lên một tia sáng, giọng điệu vẫn lãnh đạm như cũ, nói: "Cho ngươi hai lựa chọn, đưa bọn ta tới di tích kia và giúp bọn ta lấy được đồ vật bên trong. Hai là chết ở chỗ này”.
"Tôi lựa chọn cái thứ nhất, cái thứ nhất”, thanh niên hèn hạ không ngừng nói.
Lúc này, hắn đã đầm đìa mồ hôi, quần áo cũng ướt đẫm, áp lực mà Phù Nguyệt mang đến cho hắn thật kinh khủng, cảm giác đi đi lại lại trên sợi dây ranh giới sinh tử thật sự khiến hắn muốn chết cũng không xong.
“Vậy thì tốt”, Phù Nguyệt quay đầu lại, vẻ lạnh lẽo trên mặt lập tức tan biến, cô ta cười ngọt ngào nói với Tô Nhã và Dương Hạo: “Xong rồi. Chúng ta đi xem di tích thôi. Trong dãy núi Yêu Ma có rất nhiều di tích cổ, bên trong có thể có rất nhiều bảo vật, nếu may mắn có thể có được bí kíp công pháp cao cấp”.
Sự thay đổi đột ngột khiến cho ba người Dương Hạo đột nhiên cảm thấy không quen lắm, trước đó là ngổ ngáo, sau đó lại cao quý lãnh đạm, sau lại trở về ngổ ngáo... Biểu hiện của Phù Nguyệt khiến bọn họ nhìn không thể nhìn thấu cô nhóc này.
"Ta đồng ý”, sau khi suy nghĩ một chút, Dương Hạo gật đầu.
Cậu đã đến dãy núi Yêu Ma lúc đánh giá thử nghiệm năm ngoái và tất nhiên cũng đã được nghe nói về những chuyện liên quan đến di tích.
Nhưng lúc đó cậu cũng chỉ là một đệ tử nội môn bình thường, đi vào dãy núi chưa tới năm dặm, cũng chỉ gặp phải mấy con mãnh thú dữ tợn, đến dị thú cũng chưa từng thấy. Về phần di tích thì càng không cần nói nữa.
Nghe nói ba đệ tử cốt cán đều đã từng lấy được di tích kế thừa của dãy núi Yêu Ma này, còn có Lôi Sùng Vân - đệ nhất đệ tử chấp pháp, người ta đồn rằng hắn cũng lấy được một số bảo vật bí mật trong dãy núi Yêu Ma này, nên mới có được sức mạnh hiện tại.
“Di tích, đương nhiên là ta muốn đi”, một tia sáng lóe lên trong mắt Tô Nhã, cô ấy mời Dương Hạo và Phù Nguyệt tham gia lần này chính là để trở nên xuất sắc vượt trội ở học viện Linh Không.
“Dẫn đường đi!”, Phù Nguyệt quay người lại, lãnh đạm nói với tên thanh niên hèn hạ.
Hắn cúi đầu, phong thái trở nên hèn hạ hơn, đôi mắt đảo hai vòng, sau đó quay người và đi về phía sâu trong rừng.
Phù Nguyệt nhấc chân bước theo sau, lạnh lùng nói: "Tốt hơn hết là ngươi không nên có ý nghĩ chạy trốn. Với tốc độ của ngươi, ta có thể dễ dàng biến ngươi thành một pho tượng đá”.
"Ha ha! Không dám, không dám!, thanh niên hèn hạ nói run run, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Một nhóm năm người đi về phía sâu trong dãy núi Yêu Ma. Một ngày trôi qua, bọn họ đi chưa đến mười dặm. Đường núi khó đi, chưa kể còn phải đề phòng yêu ma trong dãy núi này, tốc độ của bọn họ đương nhiên là rất chậm.
Đêm đến, năm người ngồi khoanh chân ở một cây đại thụ. Phù Nguyệt ở cùng với Tô Nhã, còn Dương Hạo ở cùng chỗ với Tô Khanh và tên thanh niên hèn hạ kia.
“Dương huynh, ta cảm thấy không thoải mái khi nhìn tên này”, Tô Khanh buộc băng vải ngồi bên trái, nhìn người thanh niên hèn hạ kia với vẻ mặt hung ác.
"Không không không, tôi biết, tôi biết cách vào”, tên thanh niên hèn hạ nhìn thấy Phù Nguyệt chuẩn bị ra tay bèn vội vàng lắc đầu nói.
Sâu trong mắt Phù Nguyệt hiện lên một tia sáng, giọng điệu vẫn lãnh đạm như cũ, nói: "Cho ngươi hai lựa chọn, đưa bọn ta tới di tích kia và giúp bọn ta lấy được đồ vật bên trong. Hai là chết ở chỗ này”.
"Tôi lựa chọn cái thứ nhất, cái thứ nhất”, thanh niên hèn hạ không ngừng nói.
Lúc này, hắn đã đầm đìa mồ hôi, quần áo cũng ướt đẫm, áp lực mà Phù Nguyệt mang đến cho hắn thật kinh khủng, cảm giác đi đi lại lại trên sợi dây ranh giới sinh tử thật sự khiến hắn muốn chết cũng không xong.
“Vậy thì tốt”, Phù Nguyệt quay đầu lại, vẻ lạnh lẽo trên mặt lập tức tan biến, cô ta cười ngọt ngào nói với Tô Nhã và Dương Hạo: “Xong rồi. Chúng ta đi xem di tích thôi. Trong dãy núi Yêu Ma có rất nhiều di tích cổ, bên trong có thể có rất nhiều bảo vật, nếu may mắn có thể có được bí kíp công pháp cao cấp”.
Sự thay đổi đột ngột khiến cho ba người Dương Hạo đột nhiên cảm thấy không quen lắm, trước đó là ngổ ngáo, sau đó lại cao quý lãnh đạm, sau lại trở về ngổ ngáo... Biểu hiện của Phù Nguyệt khiến bọn họ nhìn không thể nhìn thấu cô nhóc này.
"Ta đồng ý”, sau khi suy nghĩ một chút, Dương Hạo gật đầu.
Cậu đã đến dãy núi Yêu Ma lúc đánh giá thử nghiệm năm ngoái và tất nhiên cũng đã được nghe nói về những chuyện liên quan đến di tích.
Nhưng lúc đó cậu cũng chỉ là một đệ tử nội môn bình thường, đi vào dãy núi chưa tới năm dặm, cũng chỉ gặp phải mấy con mãnh thú dữ tợn, đến dị thú cũng chưa từng thấy. Về phần di tích thì càng không cần nói nữa.
Nghe nói ba đệ tử cốt cán đều đã từng lấy được di tích kế thừa của dãy núi Yêu Ma này, còn có Lôi Sùng Vân - đệ nhất đệ tử chấp pháp, người ta đồn rằng hắn cũng lấy được một số bảo vật bí mật trong dãy núi Yêu Ma này, nên mới có được sức mạnh hiện tại.
“Di tích, đương nhiên là ta muốn đi”, một tia sáng lóe lên trong mắt Tô Nhã, cô ấy mời Dương Hạo và Phù Nguyệt tham gia lần này chính là để trở nên xuất sắc vượt trội ở học viện Linh Không.
“Dẫn đường đi!”, Phù Nguyệt quay người lại, lãnh đạm nói với tên thanh niên hèn hạ.
Hắn cúi đầu, phong thái trở nên hèn hạ hơn, đôi mắt đảo hai vòng, sau đó quay người và đi về phía sâu trong rừng.
Phù Nguyệt nhấc chân bước theo sau, lạnh lùng nói: "Tốt hơn hết là ngươi không nên có ý nghĩ chạy trốn. Với tốc độ của ngươi, ta có thể dễ dàng biến ngươi thành một pho tượng đá”.
"Ha ha! Không dám, không dám!, thanh niên hèn hạ nói run run, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Một nhóm năm người đi về phía sâu trong dãy núi Yêu Ma. Một ngày trôi qua, bọn họ đi chưa đến mười dặm. Đường núi khó đi, chưa kể còn phải đề phòng yêu ma trong dãy núi này, tốc độ của bọn họ đương nhiên là rất chậm.
Đêm đến, năm người ngồi khoanh chân ở một cây đại thụ. Phù Nguyệt ở cùng với Tô Nhã, còn Dương Hạo ở cùng chỗ với Tô Khanh và tên thanh niên hèn hạ kia.
“Dương huynh, ta cảm thấy không thoải mái khi nhìn tên này”, Tô Khanh buộc băng vải ngồi bên trái, nhìn người thanh niên hèn hạ kia với vẻ mặt hung ác.
Bình luận facebook