• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Mặc thiếu gia anh đã bị bắt (73 Viewers)

  • Chap-811

Chương 810







Chương 810: Đánh nhau
Mộ Thiển ra hiệu cho Cố Khinh Nhiễm, cả hai xuống lầu thanh toán rồi lái thẳng đến nhà của Mộ Điềm Tư.
Trên đường đi, Cố Khinh Nhiễm hỏi: “Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”
“Em cũng không biết, đi đến đó rồi biết thôi.”
Mộ Thiển làm sao mà biết chuyện gì đang xảy ra chứ?
Nhưng mà, nếu như Mộ Ngạn Minh dám khiêu chiến với Mặc Viên theo tính khí của Mộ Ngạn Minh thì rất có thể anh ta biết rằng Mặc Viên đã bạo hành với Mộ Điềm Tư.
Về vấn đề của Mặc Tử Hàng, chắc chắn Mộ Ngạn Minh không biết.
Mộ Thiển vô cùng chắc chắn.
“Báo Hoa Vực sao? Tổng giám đốc mới của tập đoàn Mặc Thị đang bạo hành gia đình ở số 103 đường Quế Khê, xin mời qua.”
Hai mươi phút sau, cả hai vội vã đến nhà của Mộ Điềm Tư.
Cửa biệt thự vừa mở, bên trong có tiếng động.
Có thể là bởi vì đánh nhau trong phòng khách, cho nên trong sân không có người giúp việc, bọn họ trực tiếp đi vào phòng khách.
“Anh, đừng đánh, đừng đánh.”
“Anh Mặc, đừng đánh nữa.”
“Mau dừng tay đi.”
“Hu hu… mẹ ơi, con sợ…”
Trong phòng khách có tiếng động ầm ĩ, mẹ con Mộ Điềm Tư và những người giúp việc tiếp tục thuyết phục họ.
Mộ Thiển vừa bước vào thì thấy Mặc Viên đá bay Mộ Ngạn Minh, Mộ Ngạn Minh đứng dậy trên mặt đất, mặt bê bết máu, quay người bước vào phòng bếp và cầm dao bước ra. Anh ta tức giận chỉ vào nói: “Tôi cho anh biết Mộ Điềm Tư là em gái của Mộ Ngạn Minh của tôi, vào lúc bình thường tôi còn không nỡ đánh con bé. Vậy mà mỗi ngày anh đều bắt nạt nó, nếu hôm nay tôi không dạy cho anh một bài học thì tôi sẽ không gọi là Mộ Ngạn Minh!”
“Mộ Ngạn Minh, là do anh tự tìm!”
Mặc Viên chỉ vào anh ta: “Nếu không muốn chết thì anh mau cút khỏi đây!”
“Anh, bỏ dao xuống đi!”
Mộ Điềm Tư buông Mặc Tử Hàng ra, nhào tới ôm lấy Mộ Ngạn Minh: “Anh không thể đánh anh ấy, đừng đánh, em cầu xin anh, hu hu…”
Cô ta khóc đến khản cổ họng khiến Mộ Thiển nghe cũng cảm thấy có chút đau lòng.
Đẩy người giúp việc trước mặt ra, cô hét lên: “Mộ Ngạn Minh, anh bỏ dao xuống cho em!”
Mộ Ngạn Minh luôn cảm thấy tội lỗi vì không thể tự bảo vệ cô vì vậy anh ta đã tập luyện Taekwondo sau giờ làm việc trong nhiều năm, nên hiện tại thì anh ta cũng có chút thân thủ.
Nhưng không ngờ anh ta lại đánh nhau như thế.
Từ nãy đến giờ ước chừng ít nhất đã qua nửa tiếng đồng hồ rồi vậy mà anh ta vẫn có thể chống đỡ được. Hẳn là Mặc Viên cũng đã hạ thủ lưu tình nếu không Mộ Ngạn Minh nhất định không thể chống đỡ đến bây giờ.
Cô vừa hét lên một tiếng, mấy người có mặt dồn dập nhìn sang.
Mộ Thiển sải bước về phía Mộ Ngạn Minh, cầm con dao trên tay ném đi: “Anh điên rồi hay là đầu óc của anh úng nước rồi? Dựa vào chút năng lực này của anh thì làm sao có thể là đối thủ của Mặc Viên? Anh ta đã hạ thủ lưu tình rồi mà anh còn nhìn không ra sao?”
Tư thế tức giận, có cảm giác “không thể phản bác”.
Bộ đồ của Mộ Ngạn Minh bị xé thành nhiều mảnh, mũi sưng vù, mặt đầy máu, ngay cả áo sơ mi trắng cũng dính máu đỏ, trong vô cùng thảm thương.
Điều đáng thương hơn là cặp kính anh ta đang đeo, một thấu kính đã bị vỡ nhìn không ra hình thù gì và đang treo lơ lửng trên sống mũi.
Anh ta đưa tay lên lau vết máu trên mũi: “Mặc Viên đã đánh Mộ Điềm Tư, vậy mà em còn nói thay cho tên cặn bã đó?”
Mộ Ngạn Minh nổi trận lôi đình chỉ vào Mặc Viên và mắng.
Nhìn thấy Mộ Thiển đến, Mộ Điềm Tư nói ngay: “Nhanh lên, mau đưa anh ấy về đi.”
Mộ Điềm Tư kéo quần áo của Mộ Thiển, cầu xin một cách đau khổ.
Tất nhiên cô ta biết rằng Mộ Ngạn Minh đang nghĩ cho cô ta, nhưng cô ta thực sự không thể chịu được khi thấy Mộ Ngạn Minh bị đánh thê thảm như vậy.
Sau bao nhiêu năm sóng gió, cô ta không còn là cô gái ngốc nghếch đơn thuần như vậy nữa.
Biết rõ ràng mình không phải là đối thủ của Mặc Viên, cho dù là làm con rối thì cô ta cũng nguyện ý vì Tử Hằng.
“Về cái gì mà về? Hôm nay Mặc Viên không xin lỗi em, không cho anh lời hứa thì anh sẽ không bao giờ để yên chuyện này đâu.”
Mộ Ngạn Minh tức giận rũ tay áo, sau đó trừng mắt nhìn Mộ Điềm Tư quát lớn: “Em nhìn em xem, tại sao em bị bạo lực gia đình mà lại không nói cho anh biết? Chuyện này nếu có một lần thì sẽ có vô số lần tiếp theo xuất hiện, mà em bị đánh nhiều lần như vậy còn không ly hôn sao? Chẳng lẽ nhà họ Mộ này không thể nuôi em sao? “
“Anh câm miệng cho em!”
Anh ta vừa dứt lời thì Mộ Điềm Tư đã buông Mộ Thiển ra, quay người lại nhìn chằm chằm Mộ Ngạn Minh hét lớn: “Công ty luật của anh hiện tại phụ thuộc vào nhà họ Mặc Thị, nếu không có nhà họ Mặc thì anh chẳng là gì cả!”
Sau khi bị chọc tức đến nổ phổi cô ta không nhịn được nói ra tiếng lòng của mình.
Dường như Mặc Viên rất thích lời nói của cô ta, khóe môi hơi cong lên, ngón tay cong lại lau vết máu trên môi, ậm ừ lạnh lùng không nói gì.
“Tiền, tiền, tiền, trong đầu em mỗi ngày đều có tiền. Chết cũng không mang theo được vậy em cần nhiều tiền như vậy làm gì? Nếu công ty luật phá sản thì có làm sao chứ!”
Nhắc đến tiền bạc là nỗi đau mà Mộ Ngạn Minh không thể xóa nhòa trong cuộc đời.
Anh ta tức giận tháo kính ném xuống đất: “Anh hỏi em một lần cuối ly hôn hay không?”
Lúc trước khi anh ta bị bệnh thì Mộ Thiển đã bán mình để cứu anh ta, vì vậy mới có thể thay đổi cái mệnh tiện này của anh ta.
Đối với anh ta mà nói thì nó chỉ để kéo dài hơi tàn.
Sau khi chấp nhận thực tế, mục tiêu trong cuộc sống của Mộ Ngạn Minh là bảo vệ hai chị em và mẹ của mình. Bây giờ Mộ Điềm Tư liên tục bị bạo hành gia đình thì làm sao anh ta có thể chịu đựng được?
Lời nói của người đàn ông rơi vào tai Mộ Thiển và Mộ Điềm Tư, họ không khỏi có chút cảm động.
Mộ Thiển cảm thấy rằng Mộ Ngạn Minh đã trưởng thành rất nhiều.
“Được rồi, ngày mai tôi tôi sẽ bảo Trần Đình đến công ty luật YY hủy bỏ mọi hợp tác.” Mặc Viên cười khinh thường, lạnh lùng nhìn Mộ Điềm Tư: “Cô còn đứng đó là gì? Còn không mau tiễn khách đi?”
“Không được!”
Mộ Điềm Tư trở nên căng thẳng, nắm lấy tay Mặc Viên đang xoay người rời đi: “Anh trai tôi là nhất thời kích đồng anh đừng tính toán với anh ấy. Hơn nữa, công ty luật của họ đã quen thuộc với công việc kinh doanh của công ty anh mấy năm nay, đột nhiên thay đổi công ty luật… “
“Mộ Điềm Tư!”
Nhìn thấy Mộ Điềm Tư khổ sở cầu xin Mặc Viên, Mộ Ngạn Minh túm lấy quần áo của cô ta rồi tát vào mặt cô ta một cái: “Em có thể tỉnh táo hơn được không? Em còn cầu xin làm gì? Cho dù anh ta không hủy bỏ hợp tác, ngày mai anh cũng sẽ lấy chủ động hủy hợp tác với tập đoàn Mặc Thị!”
Vào lúc này Mộ Ngạn Minh vô cùng cứng rắn.
Đối mặt với tình huống như vậy, Mộ Thiển không nói gì, nhưng cô lại không dấu vết liếc mắt về phía Cố Khinh Nhiễm.
Mộ Điềm Tư và Mộ Ngạn Minh vẫn đang tranh cãi còn Mặc Viên thì chuẩn bị rời đi.
Mộ Thiển lập tức đi theo: “Chúng ta hãy nói chuyện đi.”
Mặc Viên không nói lời nào, đi lên lầu theo sau là Mộ Thiển.
Hai người đi tới phòng làm việc, Mộ Thiển đóng cửa lại, nhìn Mặc Viên đi tới ghế sô pha ngồi xuống, trực tiếp hỏi: “Anh đã có được tất cả những gì mình muốn, anh có thể buông tha cho Mộ Điềm Tư và Tử Hằng không?”
Lạch cạch…
Trong miệng anh ta ngậm điếu thuốc rồi dùng bật lửa châm thuốc nhấp một ngụm: “Tại sao tôi phải nghe lời cô?”
“Hiện tại anh đã ngồi vững chắc ở vị trí tổng giám đốc Mặc Thị, ông cụ nhà họ Mặc cũng rất ủng hộ anh. Sau này tài sản của nhà họ Mặc sẽ là của anh, còn người phụ nữ mà anh yêu cũng đã sinh cho anh một đứa con rồi, hai người ở bên nhau không phải sẽ tốt hơn sao? Tại sao lại sử dụng Mộ Điềm Tư để chịu tội thay? Anh lợi dụng một người phụ nữ yêu anh như vậy, anh không cảm thấy áy náy sao?”
Mộ Thiển rất tự biết mình, biết mình không phải đối thủ của Mặc Viên nên khó có thể bảo vệ Mộ Điềm Tư, hiện tại cô thương lượng hòa bình mới là đối sách tốt nhất.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom