Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-891
Chương 890
Chương 890: Thân phận
Hai người đang nói chuyện thì một người hầu đi tới. James lập tức chỉ vào tầng thượng biệt thự, hỏi: “Trên tầng thượng có cần lắp hệ thống an ninh không?”
“Anh James có ý kiến gì hay không?” Mặc Cảnh Thâm cười hỏi.
“Oh, vậy thì để tôi suy nghĩ đã.” James cười nói, sau đó đứng nhìn lên tầng thượng, một tay khoanh trước ngực, một tay xoa cằm, dường như đang suy tư, nhưng ánh mắt lại liếc nhìn hầu gái dần dần đi xa, nhỏ giọng nói: “Chậc chậc… Biệt thự Ngự Cảnh đúng là ngọa hổ tàng long. Người phụ nữ này bước chân nhẹ nhàng, bàn tay sần sùi, mặc dù khuôn mặt mỉm cười, nhưng ánh mắt thấp thoáng sắc bén, vừa thấy đã biết không phải là người thường.”
Mặc Cảnh Thâm đút tay vào túi quần, cố ý cao giọng: “Trên tầng thượng cũng cần hệ thống an ninh, tránh cho bất cứ nguy hiểm. Chúng ta ra đằng sau xem đi.” Nói rồi, hai người tiếp tục đi ra đằng sau.
Mặc Cảnh Thâm thản nhiên nói: “Người của William.”
“William?” James cười khẩy: “Xem ra hắn ta vẫn chưa thả lỏng đề phòng với anh.”
Đa số người ở FE đều đã đứng về phía William, song James không ngờ William lại đa nghi đến thế. Kế tiếp, anh ta lại hỏi: “Sắp đặt một cao thủ như vậy ở bên cạnh anh, không sợ sẽ ra tay với anh à?”
“Ít nhất lúc này cô ta không dám.”
“Vẫn nên cẩn thận thì hơn.” James không yên lòng, nhưng lại nghĩ mọi chuyện đều trong tầm kiểm soát của anh, chắc là sẽ không có việc gì.
“Đúng rồi, chúng ta nói tiếp. Mặc dù Ẩn tộc rất bí ẩn, nhưng vẫn có nhiều người biết về Ẩn tộc. Nhưng Hoằng Uyên thì khác. Nếu tôi đoán không nhầm thì đa số thành viên thuộc tổ chức Hoằng Uyên bí ẩn đó đều là người của hoàng thất, thân phận của mỗi người đều không đơn giản. Đến bây giờ còn chưa biết họ tụ tập cùng nhau để làm gì.”
Nói đến đây, Mặc Cảnh Thâm đã nhận thấy tính nghiêm trọng. Ba phương diện, bất kể là từ phương diện nào đều có thể thấy Hoằng Uyên không đơn giản.
“Thông báo mọi người, đừng điều tra nữa.” Mặc Cảnh Thâm lập tức nói.
“Tại sao?” James không hiểu.
“Tiếp tục điều tra chẳng khác nào dẫn lửa thiêu thân. Cứ nhớ kỹ lời tôi nói.”
Tên người, địa danh, tổ chức, điều tra từ ba phương hướng này đều cho thấy sự quỷ quyệt của “Hoằng Uyên”. Mặc Cảnh Thâm không biết rốt cuộc Hoằng Uyên là gì, nhưng có một điều chắc chắn, đó là đối phương sâu không lường được, thực lực kinh người.
“Vậy…”
“Thông báo ngay bây giờ, kêu người điều tra ẩn náu một khoảng thời gian.”
James còn muốn nói chuyện, nhưng lại bị Mặc Cảnh Thâm ngắt lời. Vẻ mặt nghiêm túc của anh nói cho James biết chuyện này cực kỳ không đơn giản. Anh ta lập tức đi sang một bên, lấy điện thoại chuyên dụng bấm số, sau đó nói: “Lão Trần, tôi không đi phía tây nữa đâu, xa quá.”
“Tại sao?”
“Vợ tôi nói quá xa, không cho tôi đi. Đúng rồi, kêu người đón tôi về nghỉ ngơi đi. Xin lỗi nhé, lần khác chúng ta lai hợp tác.” Nói xong James cúp điện thoại.
Phía tây đương nhiên là ám chỉ “Hoằng Uyên”, bởi vì vị trí của Hoằng Uyên chính là ở phía tây. Còn “vợ” là ám chỉ Mặc Cảnh Thâm. “Người đón tôi” chính là người điều tra Hoằng Uyên.
Thân phận của James là nhà thiết kế hệ thống an ninh cao cấp. Nói chuyện hợp tác thì đương nhiên phải dưới danh nghĩa của nhà thiết kế. Mấy người này vô cùng ăn ý với nhau, James chỉ nói mấy câu, đối phương đương nhiên có thể lĩnh ngộ.
Cúp điện thoại xong, James vẫn không yên lòng: “Thật sự đáng sợ đến thế sao? Anh có nhạy cảm quá không?”
Mặc Cảnh Thâm nhìn anh ta: “Sau này đừng nhắc lại là được.”
Anh không xác định Hoằng Uyên là gì, nhưng dựa vào tình báo hiện tại, Hoằng Uyên không chỉ bí ẩn mà thực lực còn kinh người. Bây giờ anh chỉ muốn cùng Mộ Thiển sống yên bình, chuyện khác anh không muốn biết.
“Hôm qua Mặc Viên đi kinh thành, các anh em đã sẵn sàng, chờ anh ta và Đông Côn gặp nhau thì sẽ hốt cả ổ.” James báo cáo với Mặc Cảnh Thâm. Ai dè Mặc Cảnh Thâm lại trầm mặt: “Ai bảo các anh tự tiện quyết định?”
“Mặc Viên phải chết! Nếu không phải anh vẫn can ngăn thì chúng tôi đã sớm giết chết anh ta.”
Chỉ cần nghĩ tới Mặc Viên và Đông Côn suýt nữa hại chết Mặc Cảnh Thâm, các anh em lại không kiềm chế được lòng rục rịch.
“Sau khi rời khỏi biệt thự Ngự Cảnh, anh lập tức báo cho họ rút lui. Ai dám bại lộ thân phận, xử lý theo quy tắc.” Anh nổi giận: “Nhớ kỹ, không có mệnh lệnh của tôi, ai dám tự tiện hành động thì đừng trách tôi không khách khí.”
Hôm ở biệt thự Lâm Hồ, mặc dù anh bị Mặc Viên và Đông Côn bao vây, nhưng người anh phái đi lại trực tiếp tấn công thế lực của Đông Côn ở thủ đô. Hơn nữa hôm đó người mà James mang đến vẫn mai phục chung quanh, chẳng qua không ngờ James còn chưa ra tay thì Bạc Dạ đã dẫn người chạy tới. Trừ anh và James, ngay cả Hàn Triết cũng không biết chuyện này. Người duy nhất phỏng đoán được chỉ có Dật Phong, chẳng qua Dật Phong vốn kín miệng, bất cứ chuyện gì cũng sẽ không tiết lộ, cho nên không ai hay biết.
“Tôi không hiểu, tại sao anh vẫn cho Mặc Viên sống? Tên đó đã sớm nên chết.” James nghiến răng nghiến lợi.
“Anh ta còn có giá trị lợi dụng, tôi đều có kế hoạch hết rồi.” Mặc Cảnh Thâm không tiết lộ quá nhiều.
Anh cũng cảm thấy Mặc Viên sống dai. Ban đầu khi anh ta đối phó với Mộ Thiển, thầy của anh là ông Viên đã ra sức can ngăn. Ông Viên từng cứu anh, món nợ ân tình phải trả lại, cho nên anh đồng ý. Lần này anh không đối phó với Mặc Viên là vì phát hiện anh ta không chỉ liên hệ với đám Đông Côn, mà thậm chí còn liên hệ chặt chẽ với người của Ẩn tộc, kể cả Thượng Quan Miểu lần trước chữa bệnh cho Mộ Thiển cũng từng âm thầm tiếp xúc với Mặc Viên nhiều lần, rất đáng nghi ngờ.
Hai người ở trong biệt thự mấy tiếng, James thăm dò biệt thự từ trong ra ngoài một lượt. Buổi trưa Mặc Cảnh Thâm gọi đồ ăn từ nhà hàng, cùng dùng bữa với James.
Trước khi rời đi, James không nhịn được há mồm kinh ngạc: “Người trong biệt thự của anh từ đâu ra vậy?”
Mặc Cảnh Thâm không đáp lời.
“Mộ Thiển tìm à?” James đoán, chợt lắc đầu thở dài: “Cao thủ, đúng là cao thủ. Sáu người hầu, nếu tôi đoán không nhầm thì chỉ có hai người là người thường thôi nhỉ? Ba người khác là người của ai? Đông Côn, Đường Tứ, hay là ông lớn nào ở thủ đô?” Anh ta bỗng đau lòng boss của mình, có phải cảnh ngộ của anh quá thảm không?
“Cút.” Mặc Cảnh Thâm lạnh lùng nhìn anh ta, mở cửa cho anh ta lên xe. Diễn kịch phải diễn tới cùng, anh đang cố gắng biểu hiện sự nhiệt tình với nhà thiết kế an ninh nổi tiếng.
“Ha ha ha, anh Mặc, chờ tôi thiết kế xong thì sẽ tới đây. Tin rằng không lâu sau, chúng ta sẽ gặp lại.”
“Ừ, đi thong thả.” Mặc Cảnh Thâm đóng cửa lại.
Xe hơi chậm rãi nổ máy, từ từ chạy đi. James ngồi trong xe thở dài, bỗng cảm thấy trong lúc hôn mê, Mặc Cảnh Thâm còn chưa bị giết là may mắn cỡ nào.
Chương 890: Thân phận
Hai người đang nói chuyện thì một người hầu đi tới. James lập tức chỉ vào tầng thượng biệt thự, hỏi: “Trên tầng thượng có cần lắp hệ thống an ninh không?”
“Anh James có ý kiến gì hay không?” Mặc Cảnh Thâm cười hỏi.
“Oh, vậy thì để tôi suy nghĩ đã.” James cười nói, sau đó đứng nhìn lên tầng thượng, một tay khoanh trước ngực, một tay xoa cằm, dường như đang suy tư, nhưng ánh mắt lại liếc nhìn hầu gái dần dần đi xa, nhỏ giọng nói: “Chậc chậc… Biệt thự Ngự Cảnh đúng là ngọa hổ tàng long. Người phụ nữ này bước chân nhẹ nhàng, bàn tay sần sùi, mặc dù khuôn mặt mỉm cười, nhưng ánh mắt thấp thoáng sắc bén, vừa thấy đã biết không phải là người thường.”
Mặc Cảnh Thâm đút tay vào túi quần, cố ý cao giọng: “Trên tầng thượng cũng cần hệ thống an ninh, tránh cho bất cứ nguy hiểm. Chúng ta ra đằng sau xem đi.” Nói rồi, hai người tiếp tục đi ra đằng sau.
Mặc Cảnh Thâm thản nhiên nói: “Người của William.”
“William?” James cười khẩy: “Xem ra hắn ta vẫn chưa thả lỏng đề phòng với anh.”
Đa số người ở FE đều đã đứng về phía William, song James không ngờ William lại đa nghi đến thế. Kế tiếp, anh ta lại hỏi: “Sắp đặt một cao thủ như vậy ở bên cạnh anh, không sợ sẽ ra tay với anh à?”
“Ít nhất lúc này cô ta không dám.”
“Vẫn nên cẩn thận thì hơn.” James không yên lòng, nhưng lại nghĩ mọi chuyện đều trong tầm kiểm soát của anh, chắc là sẽ không có việc gì.
“Đúng rồi, chúng ta nói tiếp. Mặc dù Ẩn tộc rất bí ẩn, nhưng vẫn có nhiều người biết về Ẩn tộc. Nhưng Hoằng Uyên thì khác. Nếu tôi đoán không nhầm thì đa số thành viên thuộc tổ chức Hoằng Uyên bí ẩn đó đều là người của hoàng thất, thân phận của mỗi người đều không đơn giản. Đến bây giờ còn chưa biết họ tụ tập cùng nhau để làm gì.”
Nói đến đây, Mặc Cảnh Thâm đã nhận thấy tính nghiêm trọng. Ba phương diện, bất kể là từ phương diện nào đều có thể thấy Hoằng Uyên không đơn giản.
“Thông báo mọi người, đừng điều tra nữa.” Mặc Cảnh Thâm lập tức nói.
“Tại sao?” James không hiểu.
“Tiếp tục điều tra chẳng khác nào dẫn lửa thiêu thân. Cứ nhớ kỹ lời tôi nói.”
Tên người, địa danh, tổ chức, điều tra từ ba phương hướng này đều cho thấy sự quỷ quyệt của “Hoằng Uyên”. Mặc Cảnh Thâm không biết rốt cuộc Hoằng Uyên là gì, nhưng có một điều chắc chắn, đó là đối phương sâu không lường được, thực lực kinh người.
“Vậy…”
“Thông báo ngay bây giờ, kêu người điều tra ẩn náu một khoảng thời gian.”
James còn muốn nói chuyện, nhưng lại bị Mặc Cảnh Thâm ngắt lời. Vẻ mặt nghiêm túc của anh nói cho James biết chuyện này cực kỳ không đơn giản. Anh ta lập tức đi sang một bên, lấy điện thoại chuyên dụng bấm số, sau đó nói: “Lão Trần, tôi không đi phía tây nữa đâu, xa quá.”
“Tại sao?”
“Vợ tôi nói quá xa, không cho tôi đi. Đúng rồi, kêu người đón tôi về nghỉ ngơi đi. Xin lỗi nhé, lần khác chúng ta lai hợp tác.” Nói xong James cúp điện thoại.
Phía tây đương nhiên là ám chỉ “Hoằng Uyên”, bởi vì vị trí của Hoằng Uyên chính là ở phía tây. Còn “vợ” là ám chỉ Mặc Cảnh Thâm. “Người đón tôi” chính là người điều tra Hoằng Uyên.
Thân phận của James là nhà thiết kế hệ thống an ninh cao cấp. Nói chuyện hợp tác thì đương nhiên phải dưới danh nghĩa của nhà thiết kế. Mấy người này vô cùng ăn ý với nhau, James chỉ nói mấy câu, đối phương đương nhiên có thể lĩnh ngộ.
Cúp điện thoại xong, James vẫn không yên lòng: “Thật sự đáng sợ đến thế sao? Anh có nhạy cảm quá không?”
Mặc Cảnh Thâm nhìn anh ta: “Sau này đừng nhắc lại là được.”
Anh không xác định Hoằng Uyên là gì, nhưng dựa vào tình báo hiện tại, Hoằng Uyên không chỉ bí ẩn mà thực lực còn kinh người. Bây giờ anh chỉ muốn cùng Mộ Thiển sống yên bình, chuyện khác anh không muốn biết.
“Hôm qua Mặc Viên đi kinh thành, các anh em đã sẵn sàng, chờ anh ta và Đông Côn gặp nhau thì sẽ hốt cả ổ.” James báo cáo với Mặc Cảnh Thâm. Ai dè Mặc Cảnh Thâm lại trầm mặt: “Ai bảo các anh tự tiện quyết định?”
“Mặc Viên phải chết! Nếu không phải anh vẫn can ngăn thì chúng tôi đã sớm giết chết anh ta.”
Chỉ cần nghĩ tới Mặc Viên và Đông Côn suýt nữa hại chết Mặc Cảnh Thâm, các anh em lại không kiềm chế được lòng rục rịch.
“Sau khi rời khỏi biệt thự Ngự Cảnh, anh lập tức báo cho họ rút lui. Ai dám bại lộ thân phận, xử lý theo quy tắc.” Anh nổi giận: “Nhớ kỹ, không có mệnh lệnh của tôi, ai dám tự tiện hành động thì đừng trách tôi không khách khí.”
Hôm ở biệt thự Lâm Hồ, mặc dù anh bị Mặc Viên và Đông Côn bao vây, nhưng người anh phái đi lại trực tiếp tấn công thế lực của Đông Côn ở thủ đô. Hơn nữa hôm đó người mà James mang đến vẫn mai phục chung quanh, chẳng qua không ngờ James còn chưa ra tay thì Bạc Dạ đã dẫn người chạy tới. Trừ anh và James, ngay cả Hàn Triết cũng không biết chuyện này. Người duy nhất phỏng đoán được chỉ có Dật Phong, chẳng qua Dật Phong vốn kín miệng, bất cứ chuyện gì cũng sẽ không tiết lộ, cho nên không ai hay biết.
“Tôi không hiểu, tại sao anh vẫn cho Mặc Viên sống? Tên đó đã sớm nên chết.” James nghiến răng nghiến lợi.
“Anh ta còn có giá trị lợi dụng, tôi đều có kế hoạch hết rồi.” Mặc Cảnh Thâm không tiết lộ quá nhiều.
Anh cũng cảm thấy Mặc Viên sống dai. Ban đầu khi anh ta đối phó với Mộ Thiển, thầy của anh là ông Viên đã ra sức can ngăn. Ông Viên từng cứu anh, món nợ ân tình phải trả lại, cho nên anh đồng ý. Lần này anh không đối phó với Mặc Viên là vì phát hiện anh ta không chỉ liên hệ với đám Đông Côn, mà thậm chí còn liên hệ chặt chẽ với người của Ẩn tộc, kể cả Thượng Quan Miểu lần trước chữa bệnh cho Mộ Thiển cũng từng âm thầm tiếp xúc với Mặc Viên nhiều lần, rất đáng nghi ngờ.
Hai người ở trong biệt thự mấy tiếng, James thăm dò biệt thự từ trong ra ngoài một lượt. Buổi trưa Mặc Cảnh Thâm gọi đồ ăn từ nhà hàng, cùng dùng bữa với James.
Trước khi rời đi, James không nhịn được há mồm kinh ngạc: “Người trong biệt thự của anh từ đâu ra vậy?”
Mặc Cảnh Thâm không đáp lời.
“Mộ Thiển tìm à?” James đoán, chợt lắc đầu thở dài: “Cao thủ, đúng là cao thủ. Sáu người hầu, nếu tôi đoán không nhầm thì chỉ có hai người là người thường thôi nhỉ? Ba người khác là người của ai? Đông Côn, Đường Tứ, hay là ông lớn nào ở thủ đô?” Anh ta bỗng đau lòng boss của mình, có phải cảnh ngộ của anh quá thảm không?
“Cút.” Mặc Cảnh Thâm lạnh lùng nhìn anh ta, mở cửa cho anh ta lên xe. Diễn kịch phải diễn tới cùng, anh đang cố gắng biểu hiện sự nhiệt tình với nhà thiết kế an ninh nổi tiếng.
“Ha ha ha, anh Mặc, chờ tôi thiết kế xong thì sẽ tới đây. Tin rằng không lâu sau, chúng ta sẽ gặp lại.”
“Ừ, đi thong thả.” Mặc Cảnh Thâm đóng cửa lại.
Xe hơi chậm rãi nổ máy, từ từ chạy đi. James ngồi trong xe thở dài, bỗng cảm thấy trong lúc hôn mê, Mặc Cảnh Thâm còn chưa bị giết là may mắn cỡ nào.
Bình luận facebook