Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-893
Chương 892
Chương 892: Cùng cha khác mẹ
“Dave là tôi, Bạc Diệc Chu cũng là tôi.” Anh ta chỉ vào chính mình, cười tao nhã, sau đó chìa tay ra mời: “Mời cô Mộ.”
Mộ Thiển gật đầu, nói với An Nhiên: “Em ra ngoài chờ chị một lát.”
“Vâng, tổng giám đốc.” An Nhiên gật đầu, xoay người đi ra văn phòng.
Trong văn phòng, Mộ Thiển nhìn Dave, nói đúng hơn là Bạc Diệc Chu, hỏi: “Anh là anh trai của Bạc Dạ?” Chênh lệch tuổi tác… cũng quá lớn.
“Sao vậy? Trông tôi già lắm à?” Bạc Diệc Chu xòe tay, xoay người đi pha café cho cô, đồng thời nói: “Mẹ tôi đẻ tôi hơi sớm. Tôi lớn hơn Bạc Dạ mười tuổi.” Anh ta lớn hơn Bạc Dạ 10 tuổi, Bạc Dạ lớn hơn cô 5 tuổi, hai người chênh lệch 15 tuổi. Trước kia Mộ Thiển cảm thấy mình gọi anh ta là ông chú còn chưa đủ, nhưng bây giờ biết anh ta là anh của Bạc Dạ, mình còn anh ta là chú thì hơi… Loạn vai vế.
“Hèn chi.” Cô bật cười, bỗng nhớ tới chuyện chính, lập tức hỏi: “Anh đã sớm biết tôi là ai à?”
“Đương nhiên.”
“Vậy tại sao anh còn giam hàng của công ty tôi? Còn cố ý bắt tôi chờ hai tiếng?”
Bởi vì tương đối quen thuộc nên Mộ Thiển trừng anh ta, lên tiếng chất vấn.
“Đầu tiên, tôi không giam hàng của công ty cô, vậy thì cô có tới tìm tôi không? Thứ hai, hôm nay tôi thật sự bận họp.” Anh ta pha café xong, bưng qua cho Mộ Thiển: “Còn cô, bao nhiêu năm không liên lạc với tôi, chẳng lẽ là quên tôi?”
Lúc trước ở nước ngoài, có thể nói Dave là ân nhân của Mộ Thiển. Bởi vì người sống đối diện phòng thuê của Mộ Thiển chính là Dave, hồi đó cô vừa chăm con vừa bận đi làm, mỗi ngày đều bận tối mày tối mặt. Dave thấy cô quá bận nên bình thường rảnh rỗi đều sẽ qua giúp cô. Cho nên hai người rất thân nhau. Mãi tới khi cô về Hải Thành, hai người mới dần xa cách.
“Ở Los Angeles, vẫn là anh giúp tôi. Vất vả lắm tôi mới rời đi, anh có thể được rảnh rỗi, sao tôi còn có mặt mũi quấy rầy anh.” Mộ Thiển nhấp một ngụm café, lại cười nói: “Sao tôi cảm thấy anh với Bạc Dạ không giống nhau nhỉ?”
Nếu Bạc Diệc Chu và Bạc Dạ giống nhau thì chắc cô vừa gặp mặt sẽ nhận ra. Chẳng qua thế giới này thật nhỏ bé, không ngờ cô lại gặp hai anh em họ ở hai nơi khác nhau, đúng là duyên phận bất ngờ.
“Chúng tôi là anh em cùng cha khác mẹ.”
“Ha ha ha… Ra là thế.” Mộ Thiển cười lúng túng: “Xin lỗi anh, tôi không biết.”
“Không sao, có phải là chuyện gì đáng xấu hổ đâu.” Bạc Diệc Chu lại không quan tâm.
“Rầm!” Cửa văn phòng bị đẩy ra, hai người quay đầu lại, liền thấy Bạc Dạ hùng hổ xông vào phòng, nhìn lướt qua Mộ Thiển rồi đi thẳng tới trước mặt Bạc Diệc Chu, túm cổ áo sơ mi của anh ta, đấm mạnh lên mặt anh ta: “Bạc Diệc Chu, tại sao anh lại giam hàng của tập đoàn Fryer?”
“Ê, Bạc Dạ, đừng đánh! Anh hiểu nhầm rồi!”
Mộ Thiển đứng dậy ngăn cản, nhưng không thể giữ được Bạc Dạ. Bạc Diệc Chu bị đánh ngã xuống sofa, mũi chảy máu.
“Chú ơi chú, chú không sao chứ?” Mộ Thiển lập tức rút mấy tờ khăn giấy đưa cho Bạc Diệc Chu: “Mau lau máu mũi đi.”
Bạc Diệc Chu cúi đầu lau máu mũi, phất tay: “Tôi không sao.”
Thấy anh ta không bị gì nghiêm trọng, Mộ Thiển mới thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên thì thấy Bạc Dạ nhìn chằm chằm cô: “Hai người quen nhau sao?”
Mộ Thiển gật đầu: “Chúng tôi quen nhau từ rất nhiều năm trước.”
“Rất nhiều năm trước?”
“Vâng, khoảng chừng chín năm trước.”
Lúc cô vừa đến Los Angeles, tính đến bây giờ đã 9 năm trôi qua.
Ánh mắt sâu thẳm của Bạc Dạ nhìn qua nhìn lại giữa Mộ Thiển và Bạc Diệc Chu, một lúc lâu không nói gì. Cuối cùng, anh mới hỏi: “Nếu hai người quen nhau thì tại sao anh ta lại giam hàng của tập đoàn Fryer?”
“Anh ấy làm thế chỉ để tôi đến đây thôi.” Mộ Thiển giải thích. Đừng nói là Bạc Dạ, ngay cả chính cô cũng thấy khó tin. Thế giới rộng lớn như thế, sao lại trùng hợp đến vậy? Trùng hợp đến mức khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.
“Sao anh lại đến đây?” Mộ Thiển mím môi: “Chẳng lẽ anh đến đây vì tôi?” Theo những gì cô biết về Bạc Dạ thì anh ta làm vậy cũng là trong dự đoán của cô. Nhưng nghĩ tới thái độ kiên quyết của Bạc Dạ lúc đánh Bạc Diệc Chu, trong lòng cô lại hụt hẫng. Tại mình mà hai anh em đánh nhau, thật sự là không được.
Bạc Dạ sửa sang lại tây trang, nhướng mày, giả vờ lạnh lùng: “Em nghĩ nhiều quá, tôi chỉ cảm thấy anh ta sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển lâu dài của công ty mà thôi.”
Hôm qua ở công ty, anh đã nói với Mộ Thiển rất nhiều, đồng thời bày tỏ thái độ với Mộ Thiển. Bây giờ nghe Mộ Thiển hỏi, anh sẽ không thừa nhận.
“Đúng vậy, tôi không muốn thấy em bị bắt nạt.” Bạc Dạ không muốn nói lời thật, nhưng vừa rồi lại không khống chế được mà buột miệng.
Vừa dứt lời, ánh mắt Mộ Thiển hơi khác thường, khẽ mím môi không tiếp lời. Bạc Dạ khó chịu đút tay vào túi quần: “Sao? Giúp em mà em không nói được một câu cảm ơn à?”
“Vậy thì… Cảm ơn anh.” Mộ Thiển không ngờ Bạc Dạ lại nói vậy. Trước kia Bạc Dạ không phải như thế.
“Đi thôi, đã trễ rồi, buổi tối tôi mời em ăn cơm.” Bạc Dạ chủ động mời.
“Tôi với Mộ Thiển còn có chuyện công việc phải bàn, cậu rảnh rỗi thì đi trước đi.” Không chờ Mộ Thiển trả lời, Bạc Diệc Chu đã mượn cớ công việc để từ chối giúp cô.
“Tôi đang nói chuyện với Mộ Thiển.” Bạc Dạ khinh thường nói.
Mộ Thiển bị kẹt giữa hai người, cảm thấy rất khó xử, thậm chí không biết nên thiên vị bên nào.
“Bạc Dạ, hôm nay tôi còn có việc cần xử lý, lát nữa tôi trò chuyện với chú xong rồi sẽ về.” Cô đành phải lên tiếng giải thích. Bất kể lát nữa có chuyện hay không, cô đều không muốn nán lại đây.
“Ừ, tôi ở dưới lầu chờ em.” Bạc Dạ chỉ nói một câu, sau đó xoay người rời đi. Mộ Thiển đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Bạc Dạ, bất đắc dĩ mím môi. Trước kia cô chỉ biết Bạc Dạ và anh trai anh ta không hòa thuận, bây giờ thấy hai người đối chọi gay gắt, cô mới biết quan hệ của hai người đã căng thẳng đến mức này.
“Xin lỗi.” Mộ Thiển áy náy nhìn Bạc Diệc Chu: “Mũi anh… Không sao chứ?” Bị Bạc Dạ đấm một phát, vậy mà Bạc Diệc Chu lại không đánh trả. Cô cảm thấy Bạc Diệc Chu không tệ như Bạc Dạ nói.
“Không sao.” Bạc Diệc Chu nhét khăn giấy vào mũi, khuôn mặt dính máu tươi, trông không ổn lắm. Mộ Thiển vẫn không yên lòng: “Hay là tôi chở anh đi bệnh viện khám thử?”
“Tôi không yếu ớt đến thế. Cô ngồi đi, tôi muốn nói chuyện công việc với cô.” Bạc Diệc Chu chỉ vào sofa nói.
Chương 892: Cùng cha khác mẹ
“Dave là tôi, Bạc Diệc Chu cũng là tôi.” Anh ta chỉ vào chính mình, cười tao nhã, sau đó chìa tay ra mời: “Mời cô Mộ.”
Mộ Thiển gật đầu, nói với An Nhiên: “Em ra ngoài chờ chị một lát.”
“Vâng, tổng giám đốc.” An Nhiên gật đầu, xoay người đi ra văn phòng.
Trong văn phòng, Mộ Thiển nhìn Dave, nói đúng hơn là Bạc Diệc Chu, hỏi: “Anh là anh trai của Bạc Dạ?” Chênh lệch tuổi tác… cũng quá lớn.
“Sao vậy? Trông tôi già lắm à?” Bạc Diệc Chu xòe tay, xoay người đi pha café cho cô, đồng thời nói: “Mẹ tôi đẻ tôi hơi sớm. Tôi lớn hơn Bạc Dạ mười tuổi.” Anh ta lớn hơn Bạc Dạ 10 tuổi, Bạc Dạ lớn hơn cô 5 tuổi, hai người chênh lệch 15 tuổi. Trước kia Mộ Thiển cảm thấy mình gọi anh ta là ông chú còn chưa đủ, nhưng bây giờ biết anh ta là anh của Bạc Dạ, mình còn anh ta là chú thì hơi… Loạn vai vế.
“Hèn chi.” Cô bật cười, bỗng nhớ tới chuyện chính, lập tức hỏi: “Anh đã sớm biết tôi là ai à?”
“Đương nhiên.”
“Vậy tại sao anh còn giam hàng của công ty tôi? Còn cố ý bắt tôi chờ hai tiếng?”
Bởi vì tương đối quen thuộc nên Mộ Thiển trừng anh ta, lên tiếng chất vấn.
“Đầu tiên, tôi không giam hàng của công ty cô, vậy thì cô có tới tìm tôi không? Thứ hai, hôm nay tôi thật sự bận họp.” Anh ta pha café xong, bưng qua cho Mộ Thiển: “Còn cô, bao nhiêu năm không liên lạc với tôi, chẳng lẽ là quên tôi?”
Lúc trước ở nước ngoài, có thể nói Dave là ân nhân của Mộ Thiển. Bởi vì người sống đối diện phòng thuê của Mộ Thiển chính là Dave, hồi đó cô vừa chăm con vừa bận đi làm, mỗi ngày đều bận tối mày tối mặt. Dave thấy cô quá bận nên bình thường rảnh rỗi đều sẽ qua giúp cô. Cho nên hai người rất thân nhau. Mãi tới khi cô về Hải Thành, hai người mới dần xa cách.
“Ở Los Angeles, vẫn là anh giúp tôi. Vất vả lắm tôi mới rời đi, anh có thể được rảnh rỗi, sao tôi còn có mặt mũi quấy rầy anh.” Mộ Thiển nhấp một ngụm café, lại cười nói: “Sao tôi cảm thấy anh với Bạc Dạ không giống nhau nhỉ?”
Nếu Bạc Diệc Chu và Bạc Dạ giống nhau thì chắc cô vừa gặp mặt sẽ nhận ra. Chẳng qua thế giới này thật nhỏ bé, không ngờ cô lại gặp hai anh em họ ở hai nơi khác nhau, đúng là duyên phận bất ngờ.
“Chúng tôi là anh em cùng cha khác mẹ.”
“Ha ha ha… Ra là thế.” Mộ Thiển cười lúng túng: “Xin lỗi anh, tôi không biết.”
“Không sao, có phải là chuyện gì đáng xấu hổ đâu.” Bạc Diệc Chu lại không quan tâm.
“Rầm!” Cửa văn phòng bị đẩy ra, hai người quay đầu lại, liền thấy Bạc Dạ hùng hổ xông vào phòng, nhìn lướt qua Mộ Thiển rồi đi thẳng tới trước mặt Bạc Diệc Chu, túm cổ áo sơ mi của anh ta, đấm mạnh lên mặt anh ta: “Bạc Diệc Chu, tại sao anh lại giam hàng của tập đoàn Fryer?”
“Ê, Bạc Dạ, đừng đánh! Anh hiểu nhầm rồi!”
Mộ Thiển đứng dậy ngăn cản, nhưng không thể giữ được Bạc Dạ. Bạc Diệc Chu bị đánh ngã xuống sofa, mũi chảy máu.
“Chú ơi chú, chú không sao chứ?” Mộ Thiển lập tức rút mấy tờ khăn giấy đưa cho Bạc Diệc Chu: “Mau lau máu mũi đi.”
Bạc Diệc Chu cúi đầu lau máu mũi, phất tay: “Tôi không sao.”
Thấy anh ta không bị gì nghiêm trọng, Mộ Thiển mới thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên thì thấy Bạc Dạ nhìn chằm chằm cô: “Hai người quen nhau sao?”
Mộ Thiển gật đầu: “Chúng tôi quen nhau từ rất nhiều năm trước.”
“Rất nhiều năm trước?”
“Vâng, khoảng chừng chín năm trước.”
Lúc cô vừa đến Los Angeles, tính đến bây giờ đã 9 năm trôi qua.
Ánh mắt sâu thẳm của Bạc Dạ nhìn qua nhìn lại giữa Mộ Thiển và Bạc Diệc Chu, một lúc lâu không nói gì. Cuối cùng, anh mới hỏi: “Nếu hai người quen nhau thì tại sao anh ta lại giam hàng của tập đoàn Fryer?”
“Anh ấy làm thế chỉ để tôi đến đây thôi.” Mộ Thiển giải thích. Đừng nói là Bạc Dạ, ngay cả chính cô cũng thấy khó tin. Thế giới rộng lớn như thế, sao lại trùng hợp đến vậy? Trùng hợp đến mức khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.
“Sao anh lại đến đây?” Mộ Thiển mím môi: “Chẳng lẽ anh đến đây vì tôi?” Theo những gì cô biết về Bạc Dạ thì anh ta làm vậy cũng là trong dự đoán của cô. Nhưng nghĩ tới thái độ kiên quyết của Bạc Dạ lúc đánh Bạc Diệc Chu, trong lòng cô lại hụt hẫng. Tại mình mà hai anh em đánh nhau, thật sự là không được.
Bạc Dạ sửa sang lại tây trang, nhướng mày, giả vờ lạnh lùng: “Em nghĩ nhiều quá, tôi chỉ cảm thấy anh ta sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển lâu dài của công ty mà thôi.”
Hôm qua ở công ty, anh đã nói với Mộ Thiển rất nhiều, đồng thời bày tỏ thái độ với Mộ Thiển. Bây giờ nghe Mộ Thiển hỏi, anh sẽ không thừa nhận.
“Đúng vậy, tôi không muốn thấy em bị bắt nạt.” Bạc Dạ không muốn nói lời thật, nhưng vừa rồi lại không khống chế được mà buột miệng.
Vừa dứt lời, ánh mắt Mộ Thiển hơi khác thường, khẽ mím môi không tiếp lời. Bạc Dạ khó chịu đút tay vào túi quần: “Sao? Giúp em mà em không nói được một câu cảm ơn à?”
“Vậy thì… Cảm ơn anh.” Mộ Thiển không ngờ Bạc Dạ lại nói vậy. Trước kia Bạc Dạ không phải như thế.
“Đi thôi, đã trễ rồi, buổi tối tôi mời em ăn cơm.” Bạc Dạ chủ động mời.
“Tôi với Mộ Thiển còn có chuyện công việc phải bàn, cậu rảnh rỗi thì đi trước đi.” Không chờ Mộ Thiển trả lời, Bạc Diệc Chu đã mượn cớ công việc để từ chối giúp cô.
“Tôi đang nói chuyện với Mộ Thiển.” Bạc Dạ khinh thường nói.
Mộ Thiển bị kẹt giữa hai người, cảm thấy rất khó xử, thậm chí không biết nên thiên vị bên nào.
“Bạc Dạ, hôm nay tôi còn có việc cần xử lý, lát nữa tôi trò chuyện với chú xong rồi sẽ về.” Cô đành phải lên tiếng giải thích. Bất kể lát nữa có chuyện hay không, cô đều không muốn nán lại đây.
“Ừ, tôi ở dưới lầu chờ em.” Bạc Dạ chỉ nói một câu, sau đó xoay người rời đi. Mộ Thiển đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Bạc Dạ, bất đắc dĩ mím môi. Trước kia cô chỉ biết Bạc Dạ và anh trai anh ta không hòa thuận, bây giờ thấy hai người đối chọi gay gắt, cô mới biết quan hệ của hai người đã căng thẳng đến mức này.
“Xin lỗi.” Mộ Thiển áy náy nhìn Bạc Diệc Chu: “Mũi anh… Không sao chứ?” Bị Bạc Dạ đấm một phát, vậy mà Bạc Diệc Chu lại không đánh trả. Cô cảm thấy Bạc Diệc Chu không tệ như Bạc Dạ nói.
“Không sao.” Bạc Diệc Chu nhét khăn giấy vào mũi, khuôn mặt dính máu tươi, trông không ổn lắm. Mộ Thiển vẫn không yên lòng: “Hay là tôi chở anh đi bệnh viện khám thử?”
“Tôi không yếu ớt đến thế. Cô ngồi đi, tôi muốn nói chuyện công việc với cô.” Bạc Diệc Chu chỉ vào sofa nói.
Bình luận facebook