Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1611
Cục trưởng Kiên hùng hổ nói: "Làm sao à? Là cái tên Võ Đông Anh quá kiêu ngạo. Đã chọc phải người không nên chọc."
"Anh nói xem lai lịch của Lâm Thiệu Huy rất đáng sợ sao? Ngay cả anh cũng phải kiêng nể cậu ta ba phần..."
Cục trưởng Kiên đột nhiên cười chế nhạo:
"Tôi kiêng nể cậu ta sao? Ha ha, tôi sợ ngay cả nhà họ Lâm cũng phải kiêng nể cậu ta đó!"
Cái gì!
Đội trưởng bị dọa đến ngây người, nhà họ Lâm, người có chức quyền tối cao, lẽ nào lại đi sợ người đàn ông đó?
"Cục trưởng, lời ông nói có đúng không đó?"
Cục trưởng Kiên “Hừ” lạnh một tiếng, vẻ mặt tối sầm lại:
“Cậu không thấy Quân Đoàn Long Hổ đích thân tới tìm người sao? Lần này thật sự là làm cho con cáo già hung dữ của Lâm Hồng Đồ phải dừng tay lại rồi!"
"Cuộc so tài giữa bọn họ không phải chuyện nhỏ mà chúng ta có thể tham gia!"
"Má ơi!"
Đội trưởng đè giọng chửi rủa:
"Lâm Hồng Đồ là con rùa rụt cổ, đây không phải là đang hãm hại chúng ta sao? Cũng may là Chiến Thần Long Hổ xuất hiện kịp thời, nếu không sẽ thật sự xảy ra chuyện lớn rồi."
Lúc này, quần áo của Đội trưởng gần như ướt đẫm mồ hôi lạnh, rốt cuộc anh ta cũng biết tại sao trước kia Lâm Thiệu Huy lại tự tin lên xe đến như vậy.
Vốn dĩ anh cũng chẳng thèm để một nhân vật nhỏ bé như anh ta vào trong mắt!
Nếu lúc đó anh ta thực sự nổ súng, e rằng hậu quả vượt quá khả năng gánh chịu của anh ta.
Anh ta lau mồ hôi lạnh trên trán, mặt tái mét nói:
"Về sau gặp người đàn ông này, sợ rằng chúng ta sẽ phải đi đường vòng mất!"
"Không phải chỉ có riêng chúng ta!"
Cục trưởng Kiên cười lạnh:
"Tôi e rằng cả nhà họ Lâm cũng sẽ sức đầu mẻ trán! Anh nghĩ rằng thời gian trước khi nhà họ Lâm gặp phải biến cố lớn, rốt cuộc là ai gây ra chứ? Nhưng anh phải giữ bí mật chuyện này, không được phép nói chuyện này một cách tùy tiện ra bên ngoài."
"Vâng, vâng, tôi sẽ giữ bí mật, và tôi sẽ không bao giờ nói bất cứ điều gì."
...
Trong taxi, Lâm Thiệu Huy lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc gọi bí mật.
"Alo, tiến hành bố trí càng sớm càng tốt!"
"Nghe rõ."
Bên kia đáp lại.
Sau khi cúp máy, Lâm Thiệu Huy bấm một số khác.
Eo biển Galileo, trong cung điện cổ, đây là nơi ở của vua hải tặc khét tiếng, Bàn Chân Đen!
Ánh nến lung linh, Bàn chân đen ngồi trên ngai vàng làm bằng đầu lâu của anh ta.
Bàn chân đen ngửa ra sau uống cạn thứ đồ uống trong chén, rồi đem chén đặt ở trên bàn trước mặt, sau đó cầm lấy khăn trắng mà người hầu đưa cho.
Anh ta lau sạch vết máu trên miệng, dấu vết còn xót do thứ đồ trong cốc để lại. Sau đó, anh ta ném chiếc khăn trắng dính máu vào thùng rác bên cạnh.
Lúc này, điện thoại vang lên, Bàn chân đen cầm điện thoại trên bàn lên, nhìn dãy số, lập tức biến thành bộ dạng cung kính:
"Bàn chân đen! Vương, tôi muốn triệu tập anh!"
Trong điện thoại di động vang lên giọng nói của Cuồng thần Huyết Ngục.
"Bàn chân đen luôn sẵn lòng chờ Vương phân phó!"
Bàn Chân Đen vội vàng đứng dậy, có chút hoảng hốt nói.
Trong mắt người ngoài, anh là một Vua Hải Tặc giết người khét tiếng!
Nhưng trong mắt người đàn ông đó, anh ta chỉ là một con kiến!
Kiến có thể bị giẫm chết bất cứ lúc nào!
"Có nhiệm vụ mới, anh nhớ rõ!"
Cuồng thần Huyết Ngục nói:
"Nhà họ Lâm ở Việt Nam, tất cả những thuyền buôn có liên quan đến họ, bao gồm cả thuyền buôn của đối tác, tôi không quan tâm các anh dùng phương pháp gì, dùng thời gian ngắn nhất cướp lại hết cho tôi. Tôi muốn nhà họ Lâm bị cắt đứt hoàn toàn liên hệ với nước ngoài!"
Bàn Chân Đen tức giận nói: "Cuồng thần, có phải nhà họ Lâm đã đắc tội với Vương rồi không, có cần tôi phái người đi tiêu diệt bọn họ?"
"Làm tốt việc của chính mình, về phần những chuyện khác, anh không cần lo lắng! Vương sẽ có kế hoạch riêng!"
Cuồng thần Huyết Ngục cười lạnh nói:
"Nếu không hoàn thành được nhiệm vụ, Bàn chân đen, không tôi cần nói, tôi nghĩ anh cũng biết hậu quả rồi đấy!"
Bàn Chân Đen không khỏi rùng mình, anh ta không dám nói nhiều nữa, vội vàng gật đầu nói:
"Vâng, tôi đã hiểu, tôi sẽ thu xếp tàu ra khơi ngay lập tức, nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ! Không bao giờ để Vương phải thất vọng!"
"Anh nói xem lai lịch của Lâm Thiệu Huy rất đáng sợ sao? Ngay cả anh cũng phải kiêng nể cậu ta ba phần..."
Cục trưởng Kiên đột nhiên cười chế nhạo:
"Tôi kiêng nể cậu ta sao? Ha ha, tôi sợ ngay cả nhà họ Lâm cũng phải kiêng nể cậu ta đó!"
Cái gì!
Đội trưởng bị dọa đến ngây người, nhà họ Lâm, người có chức quyền tối cao, lẽ nào lại đi sợ người đàn ông đó?
"Cục trưởng, lời ông nói có đúng không đó?"
Cục trưởng Kiên “Hừ” lạnh một tiếng, vẻ mặt tối sầm lại:
“Cậu không thấy Quân Đoàn Long Hổ đích thân tới tìm người sao? Lần này thật sự là làm cho con cáo già hung dữ của Lâm Hồng Đồ phải dừng tay lại rồi!"
"Cuộc so tài giữa bọn họ không phải chuyện nhỏ mà chúng ta có thể tham gia!"
"Má ơi!"
Đội trưởng đè giọng chửi rủa:
"Lâm Hồng Đồ là con rùa rụt cổ, đây không phải là đang hãm hại chúng ta sao? Cũng may là Chiến Thần Long Hổ xuất hiện kịp thời, nếu không sẽ thật sự xảy ra chuyện lớn rồi."
Lúc này, quần áo của Đội trưởng gần như ướt đẫm mồ hôi lạnh, rốt cuộc anh ta cũng biết tại sao trước kia Lâm Thiệu Huy lại tự tin lên xe đến như vậy.
Vốn dĩ anh cũng chẳng thèm để một nhân vật nhỏ bé như anh ta vào trong mắt!
Nếu lúc đó anh ta thực sự nổ súng, e rằng hậu quả vượt quá khả năng gánh chịu của anh ta.
Anh ta lau mồ hôi lạnh trên trán, mặt tái mét nói:
"Về sau gặp người đàn ông này, sợ rằng chúng ta sẽ phải đi đường vòng mất!"
"Không phải chỉ có riêng chúng ta!"
Cục trưởng Kiên cười lạnh:
"Tôi e rằng cả nhà họ Lâm cũng sẽ sức đầu mẻ trán! Anh nghĩ rằng thời gian trước khi nhà họ Lâm gặp phải biến cố lớn, rốt cuộc là ai gây ra chứ? Nhưng anh phải giữ bí mật chuyện này, không được phép nói chuyện này một cách tùy tiện ra bên ngoài."
"Vâng, vâng, tôi sẽ giữ bí mật, và tôi sẽ không bao giờ nói bất cứ điều gì."
...
Trong taxi, Lâm Thiệu Huy lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc gọi bí mật.
"Alo, tiến hành bố trí càng sớm càng tốt!"
"Nghe rõ."
Bên kia đáp lại.
Sau khi cúp máy, Lâm Thiệu Huy bấm một số khác.
Eo biển Galileo, trong cung điện cổ, đây là nơi ở của vua hải tặc khét tiếng, Bàn Chân Đen!
Ánh nến lung linh, Bàn chân đen ngồi trên ngai vàng làm bằng đầu lâu của anh ta.
Bàn chân đen ngửa ra sau uống cạn thứ đồ uống trong chén, rồi đem chén đặt ở trên bàn trước mặt, sau đó cầm lấy khăn trắng mà người hầu đưa cho.
Anh ta lau sạch vết máu trên miệng, dấu vết còn xót do thứ đồ trong cốc để lại. Sau đó, anh ta ném chiếc khăn trắng dính máu vào thùng rác bên cạnh.
Lúc này, điện thoại vang lên, Bàn chân đen cầm điện thoại trên bàn lên, nhìn dãy số, lập tức biến thành bộ dạng cung kính:
"Bàn chân đen! Vương, tôi muốn triệu tập anh!"
Trong điện thoại di động vang lên giọng nói của Cuồng thần Huyết Ngục.
"Bàn chân đen luôn sẵn lòng chờ Vương phân phó!"
Bàn Chân Đen vội vàng đứng dậy, có chút hoảng hốt nói.
Trong mắt người ngoài, anh là một Vua Hải Tặc giết người khét tiếng!
Nhưng trong mắt người đàn ông đó, anh ta chỉ là một con kiến!
Kiến có thể bị giẫm chết bất cứ lúc nào!
"Có nhiệm vụ mới, anh nhớ rõ!"
Cuồng thần Huyết Ngục nói:
"Nhà họ Lâm ở Việt Nam, tất cả những thuyền buôn có liên quan đến họ, bao gồm cả thuyền buôn của đối tác, tôi không quan tâm các anh dùng phương pháp gì, dùng thời gian ngắn nhất cướp lại hết cho tôi. Tôi muốn nhà họ Lâm bị cắt đứt hoàn toàn liên hệ với nước ngoài!"
Bàn Chân Đen tức giận nói: "Cuồng thần, có phải nhà họ Lâm đã đắc tội với Vương rồi không, có cần tôi phái người đi tiêu diệt bọn họ?"
"Làm tốt việc của chính mình, về phần những chuyện khác, anh không cần lo lắng! Vương sẽ có kế hoạch riêng!"
Cuồng thần Huyết Ngục cười lạnh nói:
"Nếu không hoàn thành được nhiệm vụ, Bàn chân đen, không tôi cần nói, tôi nghĩ anh cũng biết hậu quả rồi đấy!"
Bàn Chân Đen không khỏi rùng mình, anh ta không dám nói nhiều nữa, vội vàng gật đầu nói:
"Vâng, tôi đã hiểu, tôi sẽ thu xếp tàu ra khơi ngay lập tức, nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ! Không bao giờ để Vương phải thất vọng!"
Bình luận facebook