Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1613
“Cái gì?”
Nghe xong câu nói ấy, Lâm Chiêm Bao hoàn toàn vỡ mộng!
“Cha đang nói cái gì vậy? Không phải hôm nay chúng ta đã đánh thắng sao? Cớ nào lại không xong được?”
Ở bên kia đầu dây Lâm Chính Đô lại trậm giọng nói: “Vừa mới nhận được tin trong lúc người của nhà ta vận chuyển hàng hoá đến cửa biển, hải tặc đã cướp sạch. Áng chừng thiệt hại hơn hai ngàn tỷ!”
“Không chỉ vậy, đối tác của chúng ta cũng bị ảnh hưởng, cho nên đã tạm dừng hợp tác với chúng ta rồi!”
“Nói cách khác, mạng lưới kinh doanh mà mấy trăm năm nay chúng ta gây dựng từ trong ra ngoài thành phố đã đứt gảy hoàn toàn vào mấy tiếng trước.”
Như vậy là việc giành lại được Giang Nam giờ đây cũng chẳng để bù đắp nổi những tổn thất đã có.
Xoạch!
Chiếc điện thoại trong tay Lâm Chiêm Bao rơi xuống đất. Trên khuôn mặt hắn xuất hiện niềm kinh hãi tột độ.
Lâm Thiệu Huy mà lại có sức mạnh lớn như vậy sao?
Hắn đang ảo tưởng phải không?
Ly Ngọc Đường nghe được từng câu từng chữ trong cuộc đối thoại của hai cha con Lâm Hồng Tú. Trên gương mặt ông tràn ngập nỗi khiếp sợ!
Một tay Lâm Thiệu Huy thế mà trực tiếp cắt đứt con đường tiêu thụ sản phẩm của nhà họ Lâm. Mẹ nó, sao mà làm được chứ?!
Làm thế nào mà hắn lại có khả năng này?
“Cha, rốt cuộc chuyện này là thế nào hả? Sao tên kia lại có khả năng làm được việc này?”
Lâm Chiêm Bao cũng vội vàng hỏi, đồng thời đẩy ả tình nhân bên cạnh ra. Bây giờ hắn không có tâm trạng vui đùa cùng đàn bà.
Ở bên kia Lâm Hồng Tú hắng giọng: “Mày đã sinh ra thằng con hoang đó. Không biết nó dùng cách nào mà tay sai của Bàn Chân Đen xuất hiện khắp nơi, phong toả tất cả lối ra hàng hải, ngắm bắn tất cả những con thuyền có quan hệ kinh tế với chúng ta!”
“Cái gì?!”
Ly Ngọc Đường và Lâm Chiêm Bao đều sợ đến ngây người.
Chân Đen?!
Vua Hải Tặc khét tiếng kia sao lại giúp đỡ cho tên Lâm Thiệu Huy vô dụng này?
Trong giang hồ, anh ta nổi tiếng không xem các nước khác là gì trong mắt. Người duy nhất anh ta tận tụy phục dịch chỉ có Đế Vương Hắc Ám.
Đế Vương Hắc Ám!
Rốt cuộc cậu ta đã làm cách nào để nhận được sự trợ giúp khiến Chân Đen vậy?
Chẳng lẽ cậu ta có quan hệ gì với vua của huyết ngục?
Chỉ nghĩ đến giả thiết đó thôi mà Ly Ngọc Đường và Lâm Chiêm Bao run rẩy đến điên người.
“Cha, chuyện này đến cuối cùng là sao vậy? Không phải đứa con hoang đó đã bị bắt rồi sao? Theo lý thuyết thì ngày mai cậu ta mới được thả ra mà, sao có thể liên lạc với Chân Đen được?”
“Nhưng mà!”
Ở bên kia, Lâm Hồng Tú lại trầm giọng nói: “Vì có người bảo lãnh hắn ra ngoài.”
Cái gì cơ?!
Lâm Chiêm Bao nổi trận lôi đình ngay lập tức, giận dữ hét: “Là ai?! Rốt cuộc ai lại to gan như vậy?! Nhà họ Lâm đã bắt người mà bọn hắn cũng dám cứu?”
Ngay khoảnh khắc này đây, Lâm Hồng Tú lại nói một câu khiến ai ai cũng bị doạ sợ.
“Người cứu lấy đứa con hoang của mày là Tướng Huy!”
Rầm!
Ly Ngọc Đường và Lâm Chiêm Bao cảm thấy não mình muốn nổ tung, như trong cơn mê sảng.
Tướng Huy, lại là Tướng Huy à?
Việc này... Sao mà làm được chứ?!
Cậu ta không những biết mặt Đế Vương Hắc Ám mà còn có quan hệ với Tướng Huy?
Bọn họ không ảo tưởng phải không?
Xoảng!
Ly Ngọc Đường ném ngay chén rượu trong tay xuống đất, nỗi sợ hãi che lấp khuôn mặt ông.
Rốt cuộc ông vẫn đánh giá quá thấp tên oắt con đó!
“Không thể nào có chuyện đó! Cha, cha chắc chắn đã sai rồi! Không thể nào có chuyện như vậy được!”
Lâm Chiêm Bao giờ đây cuống cuồng hết lên, không thể hiểu nổi tại sao đối tác làm ăn mà nhà họ Lâm đã nhọc công tìm kiếm lâu là Tướng Huy lại có dính dáng tới Lâm Thiệu Huy.
“Đừng có nói nhảm nữa! Nhanh quay trở về đi!”
Sau khi Lâm Hồng Tú lạnh lùng dứt câu, điện thoại đã tắt máy.
...
Mà lúc này đây, trong quán rượu, Từ Hữu Dung chẳng nói lấy một lời, cứ tựa trên bả vai của Bạch Tố Y mà thủ thỉ khóc.
Vì Từ Hữu Dung cảm thấy tất cả mọi chuyện đều do cô gây ra.
Nếu Lâm Thiệu Huy không trở thành bạn trai của cô, Lâm Thiệu Huy sẽ không đắc tội với Võ Đông Anh, vì vậy cũng sẽ không bị bắt.
Không sao, không sao, Lâm Thiệu Huy sẽ không có chuyện gì đâu.
Bạch Tố Y dùng tay vỗ nhẹ sau lưng Từ Hữu Dung. Thật ra trong lòng cô cũng cảm thấy rất khó chịu.
Nghe xong câu nói ấy, Lâm Chiêm Bao hoàn toàn vỡ mộng!
“Cha đang nói cái gì vậy? Không phải hôm nay chúng ta đã đánh thắng sao? Cớ nào lại không xong được?”
Ở bên kia đầu dây Lâm Chính Đô lại trậm giọng nói: “Vừa mới nhận được tin trong lúc người của nhà ta vận chuyển hàng hoá đến cửa biển, hải tặc đã cướp sạch. Áng chừng thiệt hại hơn hai ngàn tỷ!”
“Không chỉ vậy, đối tác của chúng ta cũng bị ảnh hưởng, cho nên đã tạm dừng hợp tác với chúng ta rồi!”
“Nói cách khác, mạng lưới kinh doanh mà mấy trăm năm nay chúng ta gây dựng từ trong ra ngoài thành phố đã đứt gảy hoàn toàn vào mấy tiếng trước.”
Như vậy là việc giành lại được Giang Nam giờ đây cũng chẳng để bù đắp nổi những tổn thất đã có.
Xoạch!
Chiếc điện thoại trong tay Lâm Chiêm Bao rơi xuống đất. Trên khuôn mặt hắn xuất hiện niềm kinh hãi tột độ.
Lâm Thiệu Huy mà lại có sức mạnh lớn như vậy sao?
Hắn đang ảo tưởng phải không?
Ly Ngọc Đường nghe được từng câu từng chữ trong cuộc đối thoại của hai cha con Lâm Hồng Tú. Trên gương mặt ông tràn ngập nỗi khiếp sợ!
Một tay Lâm Thiệu Huy thế mà trực tiếp cắt đứt con đường tiêu thụ sản phẩm của nhà họ Lâm. Mẹ nó, sao mà làm được chứ?!
Làm thế nào mà hắn lại có khả năng này?
“Cha, rốt cuộc chuyện này là thế nào hả? Sao tên kia lại có khả năng làm được việc này?”
Lâm Chiêm Bao cũng vội vàng hỏi, đồng thời đẩy ả tình nhân bên cạnh ra. Bây giờ hắn không có tâm trạng vui đùa cùng đàn bà.
Ở bên kia Lâm Hồng Tú hắng giọng: “Mày đã sinh ra thằng con hoang đó. Không biết nó dùng cách nào mà tay sai của Bàn Chân Đen xuất hiện khắp nơi, phong toả tất cả lối ra hàng hải, ngắm bắn tất cả những con thuyền có quan hệ kinh tế với chúng ta!”
“Cái gì?!”
Ly Ngọc Đường và Lâm Chiêm Bao đều sợ đến ngây người.
Chân Đen?!
Vua Hải Tặc khét tiếng kia sao lại giúp đỡ cho tên Lâm Thiệu Huy vô dụng này?
Trong giang hồ, anh ta nổi tiếng không xem các nước khác là gì trong mắt. Người duy nhất anh ta tận tụy phục dịch chỉ có Đế Vương Hắc Ám.
Đế Vương Hắc Ám!
Rốt cuộc cậu ta đã làm cách nào để nhận được sự trợ giúp khiến Chân Đen vậy?
Chẳng lẽ cậu ta có quan hệ gì với vua của huyết ngục?
Chỉ nghĩ đến giả thiết đó thôi mà Ly Ngọc Đường và Lâm Chiêm Bao run rẩy đến điên người.
“Cha, chuyện này đến cuối cùng là sao vậy? Không phải đứa con hoang đó đã bị bắt rồi sao? Theo lý thuyết thì ngày mai cậu ta mới được thả ra mà, sao có thể liên lạc với Chân Đen được?”
“Nhưng mà!”
Ở bên kia, Lâm Hồng Tú lại trầm giọng nói: “Vì có người bảo lãnh hắn ra ngoài.”
Cái gì cơ?!
Lâm Chiêm Bao nổi trận lôi đình ngay lập tức, giận dữ hét: “Là ai?! Rốt cuộc ai lại to gan như vậy?! Nhà họ Lâm đã bắt người mà bọn hắn cũng dám cứu?”
Ngay khoảnh khắc này đây, Lâm Hồng Tú lại nói một câu khiến ai ai cũng bị doạ sợ.
“Người cứu lấy đứa con hoang của mày là Tướng Huy!”
Rầm!
Ly Ngọc Đường và Lâm Chiêm Bao cảm thấy não mình muốn nổ tung, như trong cơn mê sảng.
Tướng Huy, lại là Tướng Huy à?
Việc này... Sao mà làm được chứ?!
Cậu ta không những biết mặt Đế Vương Hắc Ám mà còn có quan hệ với Tướng Huy?
Bọn họ không ảo tưởng phải không?
Xoảng!
Ly Ngọc Đường ném ngay chén rượu trong tay xuống đất, nỗi sợ hãi che lấp khuôn mặt ông.
Rốt cuộc ông vẫn đánh giá quá thấp tên oắt con đó!
“Không thể nào có chuyện đó! Cha, cha chắc chắn đã sai rồi! Không thể nào có chuyện như vậy được!”
Lâm Chiêm Bao giờ đây cuống cuồng hết lên, không thể hiểu nổi tại sao đối tác làm ăn mà nhà họ Lâm đã nhọc công tìm kiếm lâu là Tướng Huy lại có dính dáng tới Lâm Thiệu Huy.
“Đừng có nói nhảm nữa! Nhanh quay trở về đi!”
Sau khi Lâm Hồng Tú lạnh lùng dứt câu, điện thoại đã tắt máy.
...
Mà lúc này đây, trong quán rượu, Từ Hữu Dung chẳng nói lấy một lời, cứ tựa trên bả vai của Bạch Tố Y mà thủ thỉ khóc.
Vì Từ Hữu Dung cảm thấy tất cả mọi chuyện đều do cô gây ra.
Nếu Lâm Thiệu Huy không trở thành bạn trai của cô, Lâm Thiệu Huy sẽ không đắc tội với Võ Đông Anh, vì vậy cũng sẽ không bị bắt.
Không sao, không sao, Lâm Thiệu Huy sẽ không có chuyện gì đâu.
Bạch Tố Y dùng tay vỗ nhẹ sau lưng Từ Hữu Dung. Thật ra trong lòng cô cũng cảm thấy rất khó chịu.
Bình luận facebook