Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-165
Chương 165 Ngỡ ngàng lúng túng
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Tôi cười nói: "Mọi người bình tĩnh đúng nóng với tôi gọi mọi người tới đây cũng không phải là bắt mọi người giao sổ sách. Lát nữa thời bác Carn sẽ quay về, trong lúc chờ bác Cam mọi người ngồi nghỉ ngơi một lát
Ông Hoàng ngắt lời tôi, nói với giọng giêu cot "Được được được, không giao số sách cũng được, câu bảo bác Cam tìm số sách thi tốt hơn. Kiểm tra nhiều số sách như vậy, không biết lúc nào ông ta mới có thể kiểm tra xong
Phía dưới khẽ cười không phục, tất cả mọi người đều im lặng, nhưng trong lòng đều hiểu rõ
“Bình tĩnh đừng nóng vội, hôm nay tôi gọi mọi người tới đây là để giao lưu trao đổi tình cảm." Tôi cười nói: "Tôi biết, kiểm toán nhất định sẽ khiến rất nhiều nhân viên không được thoải mái trong lòng. Tuy nói tôi là cậu chủ, nhưng nền tảng trong công ty chưa vững, sau này còn phải dựa nhiều vào sự hỗ trợ của mọi người
Tiểu Tạ rất khó chịu, có lẽ anh ta nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao tôi phải làm vừa lòng ông ta. Trong lòng anh ta, tôi dù sao cũng là ông chủ của công ty, có chuyện gì mà tôi không thể làm?
Thật ra những người đó cũng nói không sai về Tiểu Tạ, anh ta đúng là kẻ nịnh hót, nhưng không phải quá xấu, có lẽ có thể giữ vai trò quan trọng.
“Cậu Tiểu Trường, chúng tôi không giành nối lời nhờ vả của cậu, cậu mời người tài khác đi.“Đúng vậy, chúng tôi và cầu cũng chẳng có bao nhiều tình cảm cần trao đổi
Nếu không còn gì, tôi còn phải về nhà đón con nữa."
Mọi người cứ anh một cầu tôi một câu, ngay cả đảm cấp dưới của bác Cam từ đầu tới cuối chúng nói gì cũng nhìn tôi đây nghi ngờ, không biết tôi đang làm cái gì.
Những kẻ địch ngày trước tôi gặp phải đều là thành phần bạo lực, là cái loại động một chút là vung năm đảm.
Nhưng bây giờ lại khác, đám người này sẽ không vung đầm, nhưng bọn họ không bạo lực cũng không hợp tác, vừa chống lại một cách tiêu cực vừa chơi đùa với tôi,
Tôi cười nói: "Đừng sốt ruột, trước tiên mọi người nghe tôi kể chuyện ngày xưa đã, tôi kể xong nếu cảm thấy chưa đủ hay, vẫn muốn bỏ đi thì cứ việc
Bọn họ không biết tôi muốn làm cái gì, vẫn giữ biểu cảm không thiện chí mã đợi để cười nhạo tôi
“Hắn là mọi người đã biết, ngày xưa tôi đã từng đi linh. Tôi nhập ngũ vào bộ binh, lúc đó là tên lính mới cái gì cũng không biết, nhưng chẳng mấy chốc đã lên tới trung đội trưởng, trở thành người huấn luyện lính mới."
"Cậu Tiểu Trương, rốt cuộc cậu muốn nói cái gì hả?” Ông Hoàng hừ một tiếng, mất kiên nhẫn nói.Tôi đáp Bình Tinh bây giờ có không ít bình thành phố, ở nhà đầu được bố mẹ nuông chiều từ bé, còn có vài ten thực sự không ra gì, đi cửa sau nhát vào quân đội để được quản giáo Quân đội là chó nào chứ? Là nơi cho đám người quen được nướng chiều đó sao? Mạc kẻ anh có thần phân thể nào, đã tới đầy rồi, trước tiên là phải phục tùng mệnh lệnh Thứ hai vẫn là phục tùng mệnh lệnh Thứ ba vẫn là phục tùng mệnh lệnh. Nhưng đảm cậu ẩm công tử bột kia đời nào nghe tôi chứ?"
"Cậu nói với chúng tôi cái này làm gì, muốn chúng tôi đồng cảm với câu ân?"
Tôi cười nói: "Anh không muốn biết sau này tôi làm thế nào huấn luyện được bọn họ sao? Không nghe lời, chạy mười vòng, cẩm túc, giặt quần áo. Nhưng vẫn có những kẻ không sợ, anh có biết bọn họ sợ nhất thứ gì không?"
Tiểu Tạ thầm thì một tiếng: "Vậy còn chưa sự thi sợ cái gì chứ?"
“Bọn họ sợ nhất là bị đuổi về nhà. Bà con chăm xóm gần nhà đều biết bọn họ nhập ngũ rồi, nếu bị quân đội đuổi về nhà, so với đánh bọn họ một trận còn khó chịu hơn. Những tên du thủ du thực này sợ nhất là bị bố mẹ khinh thường"
Mọi người xì xào bản tần, chỉ có ông Hoàng im lặng không nói. Một lát sau ông ta hỏi với giọng điệu không tốt đẹp "Câu lồn nói cái gì? Cậu muốn nói cho chúng tôi biết cậu rất có năng lực huấn luyện người khác sao? khiến người ta nghe lời sao? Bây giờ chúng tôi không nghe lời cậu, sau(China) 385 Ngô trang hang PHP
này sẽ phải nghe chủ gì? Buồn cười that, tôi không rành nghe những chuyện nực cười nhàm chán này của cậu, tôi còn phải
Lúc ông ta đứng lên, tôi liền nói: "Ông Hoàng ông lại hiểu làm tôi rồi, tôi thật sự không có ý này. Ý của tôi là ông ngông cuồng như vậy, nhưng cũng phải quan tâm tới người nhà của mình chứ. Ông Hoàng, ông có người nhà không?
Ý cậu là gi?" Ông Hoàng cảm thấy có gì đó không on.
Tôi nói: “Ông có muốn gọi điện thoại cho con gái của mình không? Con bé mới năm tuổi, có lẽ nó hơi nhớ ông đấy
Biểu cảm cười như không cười đông cứng lại trên mặt ông Hoàng, ông ta cau mày hỏi tôi: "Rốt cuộc cậu có ý gì? Cậu đang đe dọa tôi à?
“Tại sao ông không gọi điện thoại cho Vi Vi
“Con me nhà cậu
Ông Hoàng gần như bỏ qua bàn túm lấy cổ áo tôi, tôi định tránh đi theo bản năng, nhưng đã kiềm chế lại, để ông ta tóm được.
Tôi thật sự không tình nguyện làm chuyện này, nhưng tôi cũng đành chịu l
Ông Hoàng nên một đấm lên mặt tôi, dẫu rằng nó cũng chẳng đauChong 165 Ngo ngling ting ting
Tôi quét máu trên khóe miệng nói: "Các vị, tôi cũng không muốn dùng cách này để uy hiếp mọi người. Đây thật sự là hành động bất đặc đi. Mọi người đều vì chủ của mình, tôi cũng chẳng còn cách nào khác"
Cả đám bọn họ tái mặt bắt đầu gọi điện thoại cho người nhà mình, sau vài phút đông hồ, ngoại trừ những người đứng về phía tôi ngay từ đầu, sắc mặt những kẻ còn lại còn khó nhìn hơn cả sắt.
Tôi rất tin tưởng vào năng suất làm việc của Triệu Tử Thám, tên đó có thể lên làm chủ bang Hồng Đăng, đương nhiên không thể chỉ dựa vào sự thối phòng
"Trương Siêu..." Ông Hoàng nghẹn họng tới nửa ngày, đó sọng mắt bật thốt lên một câu: "Máy thật sự cho rằng mình là đối thủ của sếp Liễu được sao? May tra xét số sách thi sao chứ? Từ trên xuống dưới công ty này có mấy ai nghe lời mày. Máy hoàn toàn không phải là đối thủ của Liễu Vinh “
“Tôi biết, tôi cũng không coi ông ta là đối thủ."
Ông Hoàng nói: “Chúng tao biết thân phận của mày, thực ra mày chả có năng lực gì cả, chẳng qua là đầu thai vào nhà tốt thôi. Nếu không có Tuấn Nhiên, thì máy là cái gì chứ? Máy lấy cái gì ra đầu với Liễu Vinh!”
Có lẽ con gái bị tôi khống chế ở trong tay, đã khiến ông ta hoàn toàn mất đi lý trí, những lời ông ta nổi đối với kế sinh nhai của ông ta cũng coi như tựsát.
"Mày thật sự cho rằng máy đã không chế được con gái của tao thì tao sẽ sơ máy sao? Ha ha, máy một lúc khống chế nhiều người như vậy, máy đào đầu ra người làm chứ? Cùng lắm là dùng người của Tuấn Nhiên thời" Ông Hoàng cắn răng nghiến lợi nở nụ cười, cười đến thảm độc Máy chờ xem trò cười của mình đi
Nói xong, ông ta rút điện thoại ra gọi, nhìn dáng vẻ tràn ngập mong chờ của ông ta, tôi đoán chắc là gọi cho Liễu Vinh.
Biểu cảm của những người khác cũng gần giống với ông ta, những kẻ này đều hi vọng Liễu Vinh có thể cửu bọn họ, nhưng lại không dám công khai như thế
Tôi lặng yên nhìn ông ta gọi điện thoại, sau khi ông ta cúp máy liền nhìn tôi với vẻ mặt vui sướng khi thấy người gặp họa.
Năm phút sau, điện thoại của ông Hoàng lại vang lên, ông ta gọi một tiếng sếp Liễu thật ti tiện hen mọn, sau đó chờ tin tốt.
Nhận điện thoại xong, tin tốt chẳng những chẳng tới, mà ông Hoàng lại động cứng lại như hòn đả
"Cái gì? Ông nói cái gì? Không quản được? Không
phải người của Tuấn Nhiên?"
Mọi người xôn xao, ông Hoàng nhìn tôi như nhìn quái vật, cầm di động với vẻ mặt ngỡ ngàng luồngcuống
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Tôi cười nói: "Mọi người bình tĩnh đúng nóng với tôi gọi mọi người tới đây cũng không phải là bắt mọi người giao sổ sách. Lát nữa thời bác Carn sẽ quay về, trong lúc chờ bác Cam mọi người ngồi nghỉ ngơi một lát
Ông Hoàng ngắt lời tôi, nói với giọng giêu cot "Được được được, không giao số sách cũng được, câu bảo bác Cam tìm số sách thi tốt hơn. Kiểm tra nhiều số sách như vậy, không biết lúc nào ông ta mới có thể kiểm tra xong
Phía dưới khẽ cười không phục, tất cả mọi người đều im lặng, nhưng trong lòng đều hiểu rõ
“Bình tĩnh đừng nóng vội, hôm nay tôi gọi mọi người tới đây là để giao lưu trao đổi tình cảm." Tôi cười nói: "Tôi biết, kiểm toán nhất định sẽ khiến rất nhiều nhân viên không được thoải mái trong lòng. Tuy nói tôi là cậu chủ, nhưng nền tảng trong công ty chưa vững, sau này còn phải dựa nhiều vào sự hỗ trợ của mọi người
Tiểu Tạ rất khó chịu, có lẽ anh ta nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao tôi phải làm vừa lòng ông ta. Trong lòng anh ta, tôi dù sao cũng là ông chủ của công ty, có chuyện gì mà tôi không thể làm?
Thật ra những người đó cũng nói không sai về Tiểu Tạ, anh ta đúng là kẻ nịnh hót, nhưng không phải quá xấu, có lẽ có thể giữ vai trò quan trọng.
“Cậu Tiểu Trường, chúng tôi không giành nối lời nhờ vả của cậu, cậu mời người tài khác đi.“Đúng vậy, chúng tôi và cầu cũng chẳng có bao nhiều tình cảm cần trao đổi
Nếu không còn gì, tôi còn phải về nhà đón con nữa."
Mọi người cứ anh một cầu tôi một câu, ngay cả đảm cấp dưới của bác Cam từ đầu tới cuối chúng nói gì cũng nhìn tôi đây nghi ngờ, không biết tôi đang làm cái gì.
Những kẻ địch ngày trước tôi gặp phải đều là thành phần bạo lực, là cái loại động một chút là vung năm đảm.
Nhưng bây giờ lại khác, đám người này sẽ không vung đầm, nhưng bọn họ không bạo lực cũng không hợp tác, vừa chống lại một cách tiêu cực vừa chơi đùa với tôi,
Tôi cười nói: "Đừng sốt ruột, trước tiên mọi người nghe tôi kể chuyện ngày xưa đã, tôi kể xong nếu cảm thấy chưa đủ hay, vẫn muốn bỏ đi thì cứ việc
Bọn họ không biết tôi muốn làm cái gì, vẫn giữ biểu cảm không thiện chí mã đợi để cười nhạo tôi
“Hắn là mọi người đã biết, ngày xưa tôi đã từng đi linh. Tôi nhập ngũ vào bộ binh, lúc đó là tên lính mới cái gì cũng không biết, nhưng chẳng mấy chốc đã lên tới trung đội trưởng, trở thành người huấn luyện lính mới."
"Cậu Tiểu Trương, rốt cuộc cậu muốn nói cái gì hả?” Ông Hoàng hừ một tiếng, mất kiên nhẫn nói.Tôi đáp Bình Tinh bây giờ có không ít bình thành phố, ở nhà đầu được bố mẹ nuông chiều từ bé, còn có vài ten thực sự không ra gì, đi cửa sau nhát vào quân đội để được quản giáo Quân đội là chó nào chứ? Là nơi cho đám người quen được nướng chiều đó sao? Mạc kẻ anh có thần phân thể nào, đã tới đầy rồi, trước tiên là phải phục tùng mệnh lệnh Thứ hai vẫn là phục tùng mệnh lệnh Thứ ba vẫn là phục tùng mệnh lệnh. Nhưng đảm cậu ẩm công tử bột kia đời nào nghe tôi chứ?"
"Cậu nói với chúng tôi cái này làm gì, muốn chúng tôi đồng cảm với câu ân?"
Tôi cười nói: "Anh không muốn biết sau này tôi làm thế nào huấn luyện được bọn họ sao? Không nghe lời, chạy mười vòng, cẩm túc, giặt quần áo. Nhưng vẫn có những kẻ không sợ, anh có biết bọn họ sợ nhất thứ gì không?"
Tiểu Tạ thầm thì một tiếng: "Vậy còn chưa sự thi sợ cái gì chứ?"
“Bọn họ sợ nhất là bị đuổi về nhà. Bà con chăm xóm gần nhà đều biết bọn họ nhập ngũ rồi, nếu bị quân đội đuổi về nhà, so với đánh bọn họ một trận còn khó chịu hơn. Những tên du thủ du thực này sợ nhất là bị bố mẹ khinh thường"
Mọi người xì xào bản tần, chỉ có ông Hoàng im lặng không nói. Một lát sau ông ta hỏi với giọng điệu không tốt đẹp "Câu lồn nói cái gì? Cậu muốn nói cho chúng tôi biết cậu rất có năng lực huấn luyện người khác sao? khiến người ta nghe lời sao? Bây giờ chúng tôi không nghe lời cậu, sau(China) 385 Ngô trang hang PHP
này sẽ phải nghe chủ gì? Buồn cười that, tôi không rành nghe những chuyện nực cười nhàm chán này của cậu, tôi còn phải
Lúc ông ta đứng lên, tôi liền nói: "Ông Hoàng ông lại hiểu làm tôi rồi, tôi thật sự không có ý này. Ý của tôi là ông ngông cuồng như vậy, nhưng cũng phải quan tâm tới người nhà của mình chứ. Ông Hoàng, ông có người nhà không?
Ý cậu là gi?" Ông Hoàng cảm thấy có gì đó không on.
Tôi nói: “Ông có muốn gọi điện thoại cho con gái của mình không? Con bé mới năm tuổi, có lẽ nó hơi nhớ ông đấy
Biểu cảm cười như không cười đông cứng lại trên mặt ông Hoàng, ông ta cau mày hỏi tôi: "Rốt cuộc cậu có ý gì? Cậu đang đe dọa tôi à?
“Tại sao ông không gọi điện thoại cho Vi Vi
“Con me nhà cậu
Ông Hoàng gần như bỏ qua bàn túm lấy cổ áo tôi, tôi định tránh đi theo bản năng, nhưng đã kiềm chế lại, để ông ta tóm được.
Tôi thật sự không tình nguyện làm chuyện này, nhưng tôi cũng đành chịu l
Ông Hoàng nên một đấm lên mặt tôi, dẫu rằng nó cũng chẳng đauChong 165 Ngo ngling ting ting
Tôi quét máu trên khóe miệng nói: "Các vị, tôi cũng không muốn dùng cách này để uy hiếp mọi người. Đây thật sự là hành động bất đặc đi. Mọi người đều vì chủ của mình, tôi cũng chẳng còn cách nào khác"
Cả đám bọn họ tái mặt bắt đầu gọi điện thoại cho người nhà mình, sau vài phút đông hồ, ngoại trừ những người đứng về phía tôi ngay từ đầu, sắc mặt những kẻ còn lại còn khó nhìn hơn cả sắt.
Tôi rất tin tưởng vào năng suất làm việc của Triệu Tử Thám, tên đó có thể lên làm chủ bang Hồng Đăng, đương nhiên không thể chỉ dựa vào sự thối phòng
"Trương Siêu..." Ông Hoàng nghẹn họng tới nửa ngày, đó sọng mắt bật thốt lên một câu: "Máy thật sự cho rằng mình là đối thủ của sếp Liễu được sao? May tra xét số sách thi sao chứ? Từ trên xuống dưới công ty này có mấy ai nghe lời mày. Máy hoàn toàn không phải là đối thủ của Liễu Vinh “
“Tôi biết, tôi cũng không coi ông ta là đối thủ."
Ông Hoàng nói: “Chúng tao biết thân phận của mày, thực ra mày chả có năng lực gì cả, chẳng qua là đầu thai vào nhà tốt thôi. Nếu không có Tuấn Nhiên, thì máy là cái gì chứ? Máy lấy cái gì ra đầu với Liễu Vinh!”
Có lẽ con gái bị tôi khống chế ở trong tay, đã khiến ông ta hoàn toàn mất đi lý trí, những lời ông ta nổi đối với kế sinh nhai của ông ta cũng coi như tựsát.
"Mày thật sự cho rằng máy đã không chế được con gái của tao thì tao sẽ sơ máy sao? Ha ha, máy một lúc khống chế nhiều người như vậy, máy đào đầu ra người làm chứ? Cùng lắm là dùng người của Tuấn Nhiên thời" Ông Hoàng cắn răng nghiến lợi nở nụ cười, cười đến thảm độc Máy chờ xem trò cười của mình đi
Nói xong, ông ta rút điện thoại ra gọi, nhìn dáng vẻ tràn ngập mong chờ của ông ta, tôi đoán chắc là gọi cho Liễu Vinh.
Biểu cảm của những người khác cũng gần giống với ông ta, những kẻ này đều hi vọng Liễu Vinh có thể cửu bọn họ, nhưng lại không dám công khai như thế
Tôi lặng yên nhìn ông ta gọi điện thoại, sau khi ông ta cúp máy liền nhìn tôi với vẻ mặt vui sướng khi thấy người gặp họa.
Năm phút sau, điện thoại của ông Hoàng lại vang lên, ông ta gọi một tiếng sếp Liễu thật ti tiện hen mọn, sau đó chờ tin tốt.
Nhận điện thoại xong, tin tốt chẳng những chẳng tới, mà ông Hoàng lại động cứng lại như hòn đả
"Cái gì? Ông nói cái gì? Không quản được? Không
phải người của Tuấn Nhiên?"
Mọi người xôn xao, ông Hoàng nhìn tôi như nhìn quái vật, cầm di động với vẻ mặt ngỡ ngàng luồngcuống
Bình luận facebook