Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-186
Chương 186 Sắp đặt
**********
Tên Khương Minh này xem ra là một trong số ít người sáng suốt ở bang Thanh Long, nếu không bị diệt trừ sớm, rất có thể ông ta sẽ thực sự nắm quyền kiểm soát bang Thanh Long, tới lúc đó cho dù là với tôi hay Triệu Tử Thâm cũng chẳng tốt lành gì.
Bây giờ tôi đã không thể che giấu thân phận của mình, chẳng bao lâu nữa, Khương Minh sẽ phát hiện ra tôi là con trai kẻ thù cũ của lão.
Cho dù từ góc độ nào, nếu tôi không tiêu diệt Khương Minh thì sớm muộn cũng có ngày lão ta tiêu diệt tôi.
Nhìn lướt qua một lượt, trong đầu tôi đã nắm được đại khái tình hình.
Tôi khẽ nói với Thốc Tử: “Ông chủ của anh ở đâu? Trước hết phải tập hợp lại với cậu ta.” “Ở công viên thành phố phía đông khu Nam Uyển. Thốc Tử hít sâu một hơi: “Cậu chủ bị bao vây rồi, anh em chúng tôi đã bị tách ra và ngăn chặn, có thể sẽ năn khó khăn“Đi, trước hết đi cứu cậu ta đã.”
Tôi và Thốc Tử đổi vị trí cho nhau, đặt Sở Tiêu Tiêu ở trung tâm, tôi đi về phía Nam Uyển còn Thốc Tử đi giật lùi theo tôi, bảo vệ phía đằng sau. “Ha ha, đã tới nước này rồi, các người còn không mau suy nghĩ mình phải làm gì, còn có tâm trạng nghĩ tới chuyện cứu người khác? Trương Siêu, mày cũng can đảm thật. Anh em, xông lên!”
Theo đó là một tiếng côn vung lên xé rách tầng không, Hạo Tử chỉ huy đám anh em xông về phía tôi. Tôi khẽ gầm lên: “Bảo vệ Tiêu Tiêu.”
Sau đó trong sự kinh ngạc sửng sốt của cả đám người, tôi không những không lùi mà trái lại còn bước thật nhanh lao tới, chạm trán với bọn họ.
Đám người kia không ngờ tôi sẽ chủ động lao ra, tất cả đều cho rằng tôi phát điên rồi, lập tức bị tôi khơi dậy ham muốn khát máu điên cuồng, mắt đỏ ngầu như thú hoang.Tôi từ ngã tư trống trải vợt thẳng vào con hẻm nhỏ, nhìn có vẻ như vô số người đang vây quanh tôi, nhưng vì không gian rất hẹp, trên thực tế trước mắt tôi chỉ có hai người. Hai tên đó vung côn thép đánh về phía đầu tôi, tôi chẳng buồn nhìn, cảm nhận sức gió côn thép chém ra, ung dung quay người lại, khiến cho hai cây còn đánh sượt xuống bả vai tôi. Sau đó, mỗi tay một đấm thụi vào bụng hai tên này.
Nắm đấm này của tôi đã khống chế sức lực, nếu không phải bàn tay bị thương, không thể tung ra toàn bộ sức mạnh thì một đấm này đủ để khiến bọn họ nôn ra ruột. Hiện tại tôi cũng hơi nổi giận, ham muốn chiến đấu khát máu trong bản năng của đàn ông đã bị kích thích. Trong khoảnh khắc, dường như tôi không còn ở trong một nơi chật chội nhỏ hẹp, xung quanh tấp nập người qua lại, tựa như một con ngõ nhỏ thanh bình trong thành phố, thay vào đó là một chiến trường đầy rẫy mai phục, tiếng hò hết bốn bề.
Hai tên kia đồng thời phát ra một tiếng hừ trầm đục, tiếng kêu reo hò đánh giếttrong ngõ nhỏ lập tức yên ắng trở lại. Một cơn gió xơ xác tiêu điều thổi lướt qua, cả con đường trở nên yên tĩnh kỳ lạ, sát khí càng nồng đượm.
Tôi túm lấy hai tên này làm khiến thịt, giống như vật đỡ đòn, điên cuồng lao về phía trước với khí thế không thể cản nổi. Sáu bảy người trước mặt buộc phải rút lui, nhưng phía sau bọn họ lại có người, không kịp lùi về sau liền bị tôi trực tiếp đẩy ngã trên mặt đất, người người chồng lên nhau thành một đống.
Sở Tiêu Tiêu và Thốc Tử theo sau, tôi không kịp xem xét cục diện chỗ Thốc Tử, nhưng tôi cực kỳ tin tưởng vào thực lực của anh ta
Tôi lại làm theo cách cũ, lại đẩy tiếp hai đợt. Nhưng khá khen cho bọn chúng đã tính tới việc chúng tôi muốn đi cứu Triệu Tử Thâm từ trước, có rất nhiều kẻ phòng thủ ở đây, người ngã xuống không ít mà đẳng trước vẫn không đếm nổi còn bao nhiều người.
Trong lòng tôi có một linh cảm xấu, lẽ nào chủ lực của bang Thanh Long đềuđang vây xung quanh chúng tôi.
Nếu nói vậy, có lẽ chúng tôi đang từng bước từng bước lún sâu vào cạm bẫy, mà Triệu Tử Thâm chỉ là một con mồi.
Có thể ngay từ đầu tôi đã quá chủ quan khinh địch, tôi chỉ coi đây là một cuộc ẩu đả có vũ khí giữa băng đảng xã hội đen, ẩu đả vũ trang đầu đường nào lại có nhiều mưu kế như vậy? Nhưng hiện tại tôi càng nghĩ càng thấy không ổn, tôi và Thốc Tử giải quyết ít nhất bốn mươi, năm mươi tên, nhưng phía trước chẳng những không đếm nổi, ngược lại còn có xu thế nhiều hơn.
Tôi và Thốc Tử vội vàng nhìn lướt qua nhau, phản ứng của anh ta không khác gì tôi, trong ánh mắt chúng tôi đều lóe lên một câu: Trúng kế rồi.
Sở Tiêu Tiêu thiếu kiên nhẫn hơn chúng tôi, cô sốt ruột nói: “Trương Siêu, không phải là chúng ta bị lừa rồi chứ? Sao em có cảm giác chúng ta đã đi vào trung tâm của cái bẫy?”
Kẻ được gọi là Hạo Tử mới vừa rồi bị tôixô đổ kềnh trên mặt đất, lúc này đã đứng dậy phía sau chúng tôi, nhe răng cười. “Ha ha ha, Trương Siêu, nghe nói mày thông minh hơn người, nhưng xem ra vẫn không bằng ông chủ của chúng tao. Đúng vậy, mày thật sự trúng kế rồi.”
Tôi nói: “Ha ha, nói vậy chẳng lẽ chúng tôi không đi cứu người, các người cũng không dùng mạng của cậu ta ép buộc chúng tôi sao? Nói như cậu thật chẳng giống nguyên tắc của xã hội đen. “Ôi chao, mày quả thật thông minh đấy. Đúng thế, ván cờ hôm nay chính là mồ chôn của bọn mày, mày chạy cũng không thoát được đầu. Nếu mày không đi cứu ông chủ bang Hồng Đăng, vậy sau này mày sẽ là kẻ thù của cả bang Hồng Đăng và bang Thanh Long. Còn nếu mày đi cứu, ha ha, mày chính là ba ba trong hũ.”
Thốc Tử không nhịn được nói: “Rốt cuộc mày đã làm cái quái gì với cậu chủ nhà tao hả?”“Không có gì, bây giờ hắn đang bị bao vây ở trong công viên thành phố.” “Tôi không tin các người dám giết người trên đường phố.” Tôi nói. “Chúng tao quả thật không dám giết người trên phố, nhưng ngộ nhỡ công viên thành phố bị chảy thì sao, ngọn lửa vô tình, cái này không liên quan gì tới bọn tao cả.” “Hèn hạ!”. Tôi nghiến chặt răng nói.
Lúc này chúng tôi đã ở trong trung tâm con hẻm dài, trước sau đều chất như nêm cối, cho dù có người muốn tới cứu tôi cũng vô cùng khó khăn.
Thốc Tử ảo não nói: “Tôi biết mà, đáng ra nên nghe lời cậu chủ! Câu chủ tỉnh toán không mảy may sai sót, chúng ta tự tung tự tác mới rơi vào cảnh này!”
Hạo Tử nói: “Thôi đi, cậu chủ của mày khó mà giữ được bản thân. Ngày trước bang Thanh Long chúng tạo chỉ chơi đùa với đám nhóc con chúng mày thôi, lão đại nhà tao vừa ra tay, lập tức thấyngay đám chúng mày chỉ là một đàn dế, còn dám đối đầu với bang Thanh Long chúng tạo chứ.”
Tôi thở dài một hơi, không ngờ tôi trải qua bao chiến trường gió tanh mưa máu đều bình an, mà hôm nay lại rơi vào trong tay mấy tên ma cà bông này.
Tôi bất đắc dĩ cười cười, lắc đầu nói: “Xem ra hôm nay chúng ta không thoát được.” “Mày không thể không chết.” Hạo Tử nói và rút ra một con dao dài
Tôi che chắn trước mặt Sở Tiêu Tiêu, cô ấy rất sợ hãi nhưng vẫn ôm chặt lấy tôi, muốn đứng trước che chở cho tôi.
Tôi cảm động không nói nên lời, thầm thề nhất định phải đưa được cô ấy ra ngoài. “Xem ra tôi thật sự không thoát được. Nếu đã không thể không chết, tôi cũng đành nhận. Nhưng ít nhất cậu phải để cho tôi được xem ai là người đã sắp đặt chuyện này, để cái chết của tôi được rõràng.” Trái tim tôi nảy lên, nếu Khương Minh xuất hiện, đây sẽ là lần đầu tiên tôi và ông ta chính thức chạm mặt.
**********
Tên Khương Minh này xem ra là một trong số ít người sáng suốt ở bang Thanh Long, nếu không bị diệt trừ sớm, rất có thể ông ta sẽ thực sự nắm quyền kiểm soát bang Thanh Long, tới lúc đó cho dù là với tôi hay Triệu Tử Thâm cũng chẳng tốt lành gì.
Bây giờ tôi đã không thể che giấu thân phận của mình, chẳng bao lâu nữa, Khương Minh sẽ phát hiện ra tôi là con trai kẻ thù cũ của lão.
Cho dù từ góc độ nào, nếu tôi không tiêu diệt Khương Minh thì sớm muộn cũng có ngày lão ta tiêu diệt tôi.
Nhìn lướt qua một lượt, trong đầu tôi đã nắm được đại khái tình hình.
Tôi khẽ nói với Thốc Tử: “Ông chủ của anh ở đâu? Trước hết phải tập hợp lại với cậu ta.” “Ở công viên thành phố phía đông khu Nam Uyển. Thốc Tử hít sâu một hơi: “Cậu chủ bị bao vây rồi, anh em chúng tôi đã bị tách ra và ngăn chặn, có thể sẽ năn khó khăn“Đi, trước hết đi cứu cậu ta đã.”
Tôi và Thốc Tử đổi vị trí cho nhau, đặt Sở Tiêu Tiêu ở trung tâm, tôi đi về phía Nam Uyển còn Thốc Tử đi giật lùi theo tôi, bảo vệ phía đằng sau. “Ha ha, đã tới nước này rồi, các người còn không mau suy nghĩ mình phải làm gì, còn có tâm trạng nghĩ tới chuyện cứu người khác? Trương Siêu, mày cũng can đảm thật. Anh em, xông lên!”
Theo đó là một tiếng côn vung lên xé rách tầng không, Hạo Tử chỉ huy đám anh em xông về phía tôi. Tôi khẽ gầm lên: “Bảo vệ Tiêu Tiêu.”
Sau đó trong sự kinh ngạc sửng sốt của cả đám người, tôi không những không lùi mà trái lại còn bước thật nhanh lao tới, chạm trán với bọn họ.
Đám người kia không ngờ tôi sẽ chủ động lao ra, tất cả đều cho rằng tôi phát điên rồi, lập tức bị tôi khơi dậy ham muốn khát máu điên cuồng, mắt đỏ ngầu như thú hoang.Tôi từ ngã tư trống trải vợt thẳng vào con hẻm nhỏ, nhìn có vẻ như vô số người đang vây quanh tôi, nhưng vì không gian rất hẹp, trên thực tế trước mắt tôi chỉ có hai người. Hai tên đó vung côn thép đánh về phía đầu tôi, tôi chẳng buồn nhìn, cảm nhận sức gió côn thép chém ra, ung dung quay người lại, khiến cho hai cây còn đánh sượt xuống bả vai tôi. Sau đó, mỗi tay một đấm thụi vào bụng hai tên này.
Nắm đấm này của tôi đã khống chế sức lực, nếu không phải bàn tay bị thương, không thể tung ra toàn bộ sức mạnh thì một đấm này đủ để khiến bọn họ nôn ra ruột. Hiện tại tôi cũng hơi nổi giận, ham muốn chiến đấu khát máu trong bản năng của đàn ông đã bị kích thích. Trong khoảnh khắc, dường như tôi không còn ở trong một nơi chật chội nhỏ hẹp, xung quanh tấp nập người qua lại, tựa như một con ngõ nhỏ thanh bình trong thành phố, thay vào đó là một chiến trường đầy rẫy mai phục, tiếng hò hết bốn bề.
Hai tên kia đồng thời phát ra một tiếng hừ trầm đục, tiếng kêu reo hò đánh giếttrong ngõ nhỏ lập tức yên ắng trở lại. Một cơn gió xơ xác tiêu điều thổi lướt qua, cả con đường trở nên yên tĩnh kỳ lạ, sát khí càng nồng đượm.
Tôi túm lấy hai tên này làm khiến thịt, giống như vật đỡ đòn, điên cuồng lao về phía trước với khí thế không thể cản nổi. Sáu bảy người trước mặt buộc phải rút lui, nhưng phía sau bọn họ lại có người, không kịp lùi về sau liền bị tôi trực tiếp đẩy ngã trên mặt đất, người người chồng lên nhau thành một đống.
Sở Tiêu Tiêu và Thốc Tử theo sau, tôi không kịp xem xét cục diện chỗ Thốc Tử, nhưng tôi cực kỳ tin tưởng vào thực lực của anh ta
Tôi lại làm theo cách cũ, lại đẩy tiếp hai đợt. Nhưng khá khen cho bọn chúng đã tính tới việc chúng tôi muốn đi cứu Triệu Tử Thâm từ trước, có rất nhiều kẻ phòng thủ ở đây, người ngã xuống không ít mà đẳng trước vẫn không đếm nổi còn bao nhiều người.
Trong lòng tôi có một linh cảm xấu, lẽ nào chủ lực của bang Thanh Long đềuđang vây xung quanh chúng tôi.
Nếu nói vậy, có lẽ chúng tôi đang từng bước từng bước lún sâu vào cạm bẫy, mà Triệu Tử Thâm chỉ là một con mồi.
Có thể ngay từ đầu tôi đã quá chủ quan khinh địch, tôi chỉ coi đây là một cuộc ẩu đả có vũ khí giữa băng đảng xã hội đen, ẩu đả vũ trang đầu đường nào lại có nhiều mưu kế như vậy? Nhưng hiện tại tôi càng nghĩ càng thấy không ổn, tôi và Thốc Tử giải quyết ít nhất bốn mươi, năm mươi tên, nhưng phía trước chẳng những không đếm nổi, ngược lại còn có xu thế nhiều hơn.
Tôi và Thốc Tử vội vàng nhìn lướt qua nhau, phản ứng của anh ta không khác gì tôi, trong ánh mắt chúng tôi đều lóe lên một câu: Trúng kế rồi.
Sở Tiêu Tiêu thiếu kiên nhẫn hơn chúng tôi, cô sốt ruột nói: “Trương Siêu, không phải là chúng ta bị lừa rồi chứ? Sao em có cảm giác chúng ta đã đi vào trung tâm của cái bẫy?”
Kẻ được gọi là Hạo Tử mới vừa rồi bị tôixô đổ kềnh trên mặt đất, lúc này đã đứng dậy phía sau chúng tôi, nhe răng cười. “Ha ha ha, Trương Siêu, nghe nói mày thông minh hơn người, nhưng xem ra vẫn không bằng ông chủ của chúng tao. Đúng vậy, mày thật sự trúng kế rồi.”
Tôi nói: “Ha ha, nói vậy chẳng lẽ chúng tôi không đi cứu người, các người cũng không dùng mạng của cậu ta ép buộc chúng tôi sao? Nói như cậu thật chẳng giống nguyên tắc của xã hội đen. “Ôi chao, mày quả thật thông minh đấy. Đúng thế, ván cờ hôm nay chính là mồ chôn của bọn mày, mày chạy cũng không thoát được đầu. Nếu mày không đi cứu ông chủ bang Hồng Đăng, vậy sau này mày sẽ là kẻ thù của cả bang Hồng Đăng và bang Thanh Long. Còn nếu mày đi cứu, ha ha, mày chính là ba ba trong hũ.”
Thốc Tử không nhịn được nói: “Rốt cuộc mày đã làm cái quái gì với cậu chủ nhà tao hả?”“Không có gì, bây giờ hắn đang bị bao vây ở trong công viên thành phố.” “Tôi không tin các người dám giết người trên đường phố.” Tôi nói. “Chúng tao quả thật không dám giết người trên phố, nhưng ngộ nhỡ công viên thành phố bị chảy thì sao, ngọn lửa vô tình, cái này không liên quan gì tới bọn tao cả.” “Hèn hạ!”. Tôi nghiến chặt răng nói.
Lúc này chúng tôi đã ở trong trung tâm con hẻm dài, trước sau đều chất như nêm cối, cho dù có người muốn tới cứu tôi cũng vô cùng khó khăn.
Thốc Tử ảo não nói: “Tôi biết mà, đáng ra nên nghe lời cậu chủ! Câu chủ tỉnh toán không mảy may sai sót, chúng ta tự tung tự tác mới rơi vào cảnh này!”
Hạo Tử nói: “Thôi đi, cậu chủ của mày khó mà giữ được bản thân. Ngày trước bang Thanh Long chúng tạo chỉ chơi đùa với đám nhóc con chúng mày thôi, lão đại nhà tao vừa ra tay, lập tức thấyngay đám chúng mày chỉ là một đàn dế, còn dám đối đầu với bang Thanh Long chúng tạo chứ.”
Tôi thở dài một hơi, không ngờ tôi trải qua bao chiến trường gió tanh mưa máu đều bình an, mà hôm nay lại rơi vào trong tay mấy tên ma cà bông này.
Tôi bất đắc dĩ cười cười, lắc đầu nói: “Xem ra hôm nay chúng ta không thoát được.” “Mày không thể không chết.” Hạo Tử nói và rút ra một con dao dài
Tôi che chắn trước mặt Sở Tiêu Tiêu, cô ấy rất sợ hãi nhưng vẫn ôm chặt lấy tôi, muốn đứng trước che chở cho tôi.
Tôi cảm động không nói nên lời, thầm thề nhất định phải đưa được cô ấy ra ngoài. “Xem ra tôi thật sự không thoát được. Nếu đã không thể không chết, tôi cũng đành nhận. Nhưng ít nhất cậu phải để cho tôi được xem ai là người đã sắp đặt chuyện này, để cái chết của tôi được rõràng.” Trái tim tôi nảy lên, nếu Khương Minh xuất hiện, đây sẽ là lần đầu tiên tôi và ông ta chính thức chạm mặt.
Bình luận facebook