Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-190
Chương 190 Tương kế tựu kế
**********
Đã là xã hội đen, trên người ai chẳng có vài cái sẹo, đừng nói là Khương Minh, ngay trên người Hạo Tử cũng có đến mấy cái.
Nhưng vết thương gần như nát ngực vỡ bụng này lại do một người phụ nữ làm ra, điều này khiến cho tất cả mọi người ở đây đều ngạc nhiên nói không nên lời.
Chỉ nhìn vết thương khủng khiếp như con rết kia cũng có thể tưởng tượng khi đó đẫm máu và tàn nhẫn tới mức nào, tôi thật không thể tin được đây là do mẹ tôi làm.
Khương Minh nhìn chăm chăm vào tôi, ánh mắt như tóe lửa, ông ta nghiến răng nói: “Cậu có biết ngoại hình cậu rất giống Kỷ Yên Nhiên không? Ánh mắt hai người giống nhau như đúc, nhưng tại sao cậu lại là con của bà ấy và Trương Tuấn chứ, cậu đáng ra phải là con của tôi và Kỷ Yên Nhiên, Trương Tuấn dựa vào cái gì mà có được bà ấy!”
Khương Minh bây giờ giống như đã phát điên, từng bước tiến gần về phía tôi,Đây chính là điều tôi muốn. Tôi lùi về phía sau vài bước, chỉ cần lùi vài bước nữa, tôi có thể trốn đằng sau bóng cây kia, có thể làm giảm tầm nhìn của người cầm súng.
Nhưng Sở Tiêu Tiêu không biết tính toán của tôi, cô ấy cầm súng, hai tay run run hét lên với Khương Minh: “Ông lùi lại, ông còn bước nữa, tôi sẽ nổ súng thật đó."
Khương Minh hoàn toàn không quan tâm tới cô ấy, nhìn tôi nói tiếp: “Cậu nói xem có phải tôi điên rồi không? Tại sao tôi phải yêu Kỷ Yên Nhiên, tôi đã yêu bà ấy như vậy, tại sao bà ấy lại chết? Nhiều năm qua đi, tôi sống không bằng chết, thế giới này quá nhàm chán, người thủ vị đều chết hết rồi, đây là sự trừng phạt của số mệnh đối với tôi. Trương Siêu, tôi muốn giết cậu. Điều mà tôi hối hận nhất trên đời này là không thể tự tay giết Kỷ Yên Nhiên, bởi vậy nên trái tim tôi mới tiếp tục yêu bà ấy. Tôi nhất định phải tự tay giết cậu để loại bỏ hoàn toàn khối u ác tính trong lòng tôi.”
Ông ta như bị điên, hai tay bóp chặt cổhọng tôi. Lúc này tôi đã lùi tới bên cạnh Thốc Tử, có thể cảm nhận được bầu không khí trên người Thốc Tử giống như một cánh cung đã bị kéo căng vậy.
Tôi đếm thầm trong đầu, nhưng bỗng nhiên, Sở Tiêu Tiêu lại hét lên: “Dừng tay!” và bóp cÒ.
Tôi thầm nghĩ thôi xong, nhưng chưa kịp ngăn cản thì cô ấy đã bóp cò rồi, quả nhiên, chẳng có tiếng súng nào vang lên, bên trong không có đạn “Hành động!” Tôi không thể chờ đợi nữa, trực tiếp ra lệnh cho Thốc Tử.
Gần như trong chớp mắt, Khương Minh lập tức thoát ra khỏi cảm xúc điên loạn, sau đó nhảy lên nửa bước, rút từ trong ngực ra một cây súng lục bằng ngà voi, đẹp để tinh xảo lạ thường, mau chóng nhắm vào ngực của tôi.
Ông ta hoàn toàn trở về dáng vẻ trầm tĩnh kiềm chế, hoàn toàn không nhìn ra sự điên cuồng ban nãy. Khương Minh không hề do dự mà bóp cò súng.Cùng lúc đó, Thốc Tử đứng bật dậy từ trạng thái quỳ. Tôi hoàn toàn không thấy rõ động tác của anh ta, chỉ nhìn thấy một thứ gì đó nhanh như tia chớp bay ra từ trong tay anh ta. Trong khoảnh khắc Khương Minh nổ súng, nó trực tiếp bay xuyên qua cánh tay của ông ta, khiến Khương Minh đau tới nỗi không cầm nổi súng, viên đạn vốn đang nhắm ngay ngực tôi lập tức chuyển hướng về phía bung.
Tôi biết lần này mình có trốn cũng không được, không thể không trúng đạn. Đôi khi trên chiến trường, có thể thoát khỏi chỗ hiểm đã là vận may ngút trời rồi.
Nhưng viên đạn không bắn trúng tôi, Sở Tiêu Tiêu bất thình lình vọt tới, giang hai tay chặn trước mặt tôi.
Khương Minh nổ súng, Sở Tiêu Tiêu chắn đạn và Thốc Tử ra tay, tất cả đều phát sinh trong chớp mắt, chưa có ai kịp phản ứng. Tiếng súng phá vỡ màn đêm yên tĩnh, sau đó trong dư âm của tiếng súng, cả biệt thự lại rơi vào tĩnh mịch.Tôi dùng cách thoát thân học được trong quân ngũ cởi bỏ dây thừng nhanh chóng, ôm lấy Sở Tiêu Tiêu ngã khuỵu xuống, trong đầu hoàn toàn mông lung.
Chuyện gì xảy ra vậy, tại sao cô ấy phải lao qua đây, cô ấy sẽ chết sao? Sao có thể như vậy được?
Tôi cũng không biết mình đang làm gì, tôi chỉ đứng đó, cả người ngỡ ngàng trống rỗng, trái tim như bị khoét mất một miếng, giống như có một vết thương chảy máu không ngừng lại được.
Sau một khoảng thời gian ngắn ngỡ ngàng, một cơn đau dữ dội đột ngột ập tới khiến tôi suýt chút nữa không thở nổi.
Tình hình cực kỳ hỗn loạn, Khương Minh ôm cánh tay chảy máu không thể cử động, oán hận nhìn về phía tôi và Thốc Tử, trên người ông ta có một vết thương đầy máu, ở giữa là một đồng tiền xu, chính là thứ mà Hạo Tử tự tay để vào trong túi của Thốc Tử.Thốc Tử hỏi tôi: "Kế hoạch cũ?”
Tôi cắn chặt răng, gắn từng chữ như hận không thể nghiến ra máu và gầm lên: "Giết, giết sạch!”
Một tay tôi ôm Sở Tiêu Tiêu, ném thẳng chiếc ghế đẩu bên cạnh vào đầu đám người Hạo Tử. Đám xã hội đen này bình thường chỉ có thể cầm súng dọa người chơi chơi, thực ra hoàn toàn không biết dùng súng lục, người chưa từng được huấn luyện, xác suất bắn trúng người còn không cao bằng trực tiếp mang súng đi đập nhau.
Thốc Tử vọt ra ngoài như một tia chớp, chặn Khương Minh đang hoảng hốt chạy loạn lại.
Khương Minh bây giờ cực kỳ chật vật, toàn thân bê bết máu, bộ đồ ngủ tơ lụa trông có vẻ rất quý cũng bị vấy bẩn, loang lổ máu.
Ông ta ngồi bệt xuống đất, mái tóc vuốt gel vào nếp gọn gàng đã rũ xuống, nhìn vừa sa sút lại chật vật.Nghe thấy tiếng súng bên trong, bảo vệ bên ngoài ùa vào liên tục. Tôi nhặt khẩu súng trên mặt đất ném cho Thốc Tử: “Cậu bảo vệ cửa vào, đừng để bọn chúng vào, để tôi tự tay giết chết tên này!”
Thốc Tử không do dự, súng cũng không thèm lấy mà nhặt mấy viên đá nhỏ dưới mặt đất lên, canh giữ ở lối vào chật chội nhỏ hẹp.
Không gian ở đó rất chật, chỉ cần có thể bảo vệ nơi đó, người bên ngoài sẽ không thể vào được.
Sở Tiêu Tiêu yếu ớt tựa vào người tôi, thở hổn hển lúc có lúc không. Lòng tôi đau như cắt, tôi thật sự muốn giống đứa trẻ mặc kệ hết tất thảy, ngồi xuống khóc một trận. Nhưng tôi không làm thế được, tôi phải giết Khương Minh “Cậu, cậu không thể giết tôi.” Khương Minh lùi lại từng bước: “Trương Siêu, nếu cậu đã nói với Hạo Tử là muốn gặp tôi, nhất định là muốn hỏi tôi rất nhiều chuyện đúng không. Cậu thông minh như vậy, chắc chắn đã biết cái chết củabố mẹ cậu không bình thường. Cái gì cậu muốn biết tôi đều biết hết, chỉ cần cậu bằng lòng tôi sẽ nói cho cậu nghe”
Lúc này ông ta cố gắng cầu xin tha thứ, muốn kéo dài thời gian một chút để tôi tha mạng cho ông ta.
Tôi nhìn chòng chọc ông ta, xem rất cuộc ông ta muốn nói gì.
Khương Minh ôm cánh tay, trên đó còn có một vết thương to bằng nắm đấm đang chảy máu. Cánh tay này xem ra chắc chắn phải bỏ đi rồi, cũng không rõ Thốc Tử làm thế nào mà một đồng tiền xu nhỏ như vậy lại có thể gây ra vết thương lớn đến thế.
Chẳng những tôi không nghĩ ra mà Khương Minh chắc chắn cũng không ngờ tới. Chúng tôi đều biết Thốc Tử có bản lĩnh nhưng không ngờ võ công của anh ta tốt đến vậy.
Vốn dĩ tôi và Thốc Tử, Triệu Tử Thâm đã thỏa thuận với nhau, hôm nay chúng tôi sẽ tương kế tựu kế, giả vờ bản thân bị rơi vào bẫy của Khương Minh, sau đónghĩ cách yêu cầu người của bang Thanh Long dẫn chúng tôi tới gặp ông ta. Một khi gặp được Khương Minh sẽ để Thốc Tử ra tay giết chết ông ta.
**********
Đã là xã hội đen, trên người ai chẳng có vài cái sẹo, đừng nói là Khương Minh, ngay trên người Hạo Tử cũng có đến mấy cái.
Nhưng vết thương gần như nát ngực vỡ bụng này lại do một người phụ nữ làm ra, điều này khiến cho tất cả mọi người ở đây đều ngạc nhiên nói không nên lời.
Chỉ nhìn vết thương khủng khiếp như con rết kia cũng có thể tưởng tượng khi đó đẫm máu và tàn nhẫn tới mức nào, tôi thật không thể tin được đây là do mẹ tôi làm.
Khương Minh nhìn chăm chăm vào tôi, ánh mắt như tóe lửa, ông ta nghiến răng nói: “Cậu có biết ngoại hình cậu rất giống Kỷ Yên Nhiên không? Ánh mắt hai người giống nhau như đúc, nhưng tại sao cậu lại là con của bà ấy và Trương Tuấn chứ, cậu đáng ra phải là con của tôi và Kỷ Yên Nhiên, Trương Tuấn dựa vào cái gì mà có được bà ấy!”
Khương Minh bây giờ giống như đã phát điên, từng bước tiến gần về phía tôi,Đây chính là điều tôi muốn. Tôi lùi về phía sau vài bước, chỉ cần lùi vài bước nữa, tôi có thể trốn đằng sau bóng cây kia, có thể làm giảm tầm nhìn của người cầm súng.
Nhưng Sở Tiêu Tiêu không biết tính toán của tôi, cô ấy cầm súng, hai tay run run hét lên với Khương Minh: “Ông lùi lại, ông còn bước nữa, tôi sẽ nổ súng thật đó."
Khương Minh hoàn toàn không quan tâm tới cô ấy, nhìn tôi nói tiếp: “Cậu nói xem có phải tôi điên rồi không? Tại sao tôi phải yêu Kỷ Yên Nhiên, tôi đã yêu bà ấy như vậy, tại sao bà ấy lại chết? Nhiều năm qua đi, tôi sống không bằng chết, thế giới này quá nhàm chán, người thủ vị đều chết hết rồi, đây là sự trừng phạt của số mệnh đối với tôi. Trương Siêu, tôi muốn giết cậu. Điều mà tôi hối hận nhất trên đời này là không thể tự tay giết Kỷ Yên Nhiên, bởi vậy nên trái tim tôi mới tiếp tục yêu bà ấy. Tôi nhất định phải tự tay giết cậu để loại bỏ hoàn toàn khối u ác tính trong lòng tôi.”
Ông ta như bị điên, hai tay bóp chặt cổhọng tôi. Lúc này tôi đã lùi tới bên cạnh Thốc Tử, có thể cảm nhận được bầu không khí trên người Thốc Tử giống như một cánh cung đã bị kéo căng vậy.
Tôi đếm thầm trong đầu, nhưng bỗng nhiên, Sở Tiêu Tiêu lại hét lên: “Dừng tay!” và bóp cÒ.
Tôi thầm nghĩ thôi xong, nhưng chưa kịp ngăn cản thì cô ấy đã bóp cò rồi, quả nhiên, chẳng có tiếng súng nào vang lên, bên trong không có đạn “Hành động!” Tôi không thể chờ đợi nữa, trực tiếp ra lệnh cho Thốc Tử.
Gần như trong chớp mắt, Khương Minh lập tức thoát ra khỏi cảm xúc điên loạn, sau đó nhảy lên nửa bước, rút từ trong ngực ra một cây súng lục bằng ngà voi, đẹp để tinh xảo lạ thường, mau chóng nhắm vào ngực của tôi.
Ông ta hoàn toàn trở về dáng vẻ trầm tĩnh kiềm chế, hoàn toàn không nhìn ra sự điên cuồng ban nãy. Khương Minh không hề do dự mà bóp cò súng.Cùng lúc đó, Thốc Tử đứng bật dậy từ trạng thái quỳ. Tôi hoàn toàn không thấy rõ động tác của anh ta, chỉ nhìn thấy một thứ gì đó nhanh như tia chớp bay ra từ trong tay anh ta. Trong khoảnh khắc Khương Minh nổ súng, nó trực tiếp bay xuyên qua cánh tay của ông ta, khiến Khương Minh đau tới nỗi không cầm nổi súng, viên đạn vốn đang nhắm ngay ngực tôi lập tức chuyển hướng về phía bung.
Tôi biết lần này mình có trốn cũng không được, không thể không trúng đạn. Đôi khi trên chiến trường, có thể thoát khỏi chỗ hiểm đã là vận may ngút trời rồi.
Nhưng viên đạn không bắn trúng tôi, Sở Tiêu Tiêu bất thình lình vọt tới, giang hai tay chặn trước mặt tôi.
Khương Minh nổ súng, Sở Tiêu Tiêu chắn đạn và Thốc Tử ra tay, tất cả đều phát sinh trong chớp mắt, chưa có ai kịp phản ứng. Tiếng súng phá vỡ màn đêm yên tĩnh, sau đó trong dư âm của tiếng súng, cả biệt thự lại rơi vào tĩnh mịch.Tôi dùng cách thoát thân học được trong quân ngũ cởi bỏ dây thừng nhanh chóng, ôm lấy Sở Tiêu Tiêu ngã khuỵu xuống, trong đầu hoàn toàn mông lung.
Chuyện gì xảy ra vậy, tại sao cô ấy phải lao qua đây, cô ấy sẽ chết sao? Sao có thể như vậy được?
Tôi cũng không biết mình đang làm gì, tôi chỉ đứng đó, cả người ngỡ ngàng trống rỗng, trái tim như bị khoét mất một miếng, giống như có một vết thương chảy máu không ngừng lại được.
Sau một khoảng thời gian ngắn ngỡ ngàng, một cơn đau dữ dội đột ngột ập tới khiến tôi suýt chút nữa không thở nổi.
Tình hình cực kỳ hỗn loạn, Khương Minh ôm cánh tay chảy máu không thể cử động, oán hận nhìn về phía tôi và Thốc Tử, trên người ông ta có một vết thương đầy máu, ở giữa là một đồng tiền xu, chính là thứ mà Hạo Tử tự tay để vào trong túi của Thốc Tử.Thốc Tử hỏi tôi: "Kế hoạch cũ?”
Tôi cắn chặt răng, gắn từng chữ như hận không thể nghiến ra máu và gầm lên: "Giết, giết sạch!”
Một tay tôi ôm Sở Tiêu Tiêu, ném thẳng chiếc ghế đẩu bên cạnh vào đầu đám người Hạo Tử. Đám xã hội đen này bình thường chỉ có thể cầm súng dọa người chơi chơi, thực ra hoàn toàn không biết dùng súng lục, người chưa từng được huấn luyện, xác suất bắn trúng người còn không cao bằng trực tiếp mang súng đi đập nhau.
Thốc Tử vọt ra ngoài như một tia chớp, chặn Khương Minh đang hoảng hốt chạy loạn lại.
Khương Minh bây giờ cực kỳ chật vật, toàn thân bê bết máu, bộ đồ ngủ tơ lụa trông có vẻ rất quý cũng bị vấy bẩn, loang lổ máu.
Ông ta ngồi bệt xuống đất, mái tóc vuốt gel vào nếp gọn gàng đã rũ xuống, nhìn vừa sa sút lại chật vật.Nghe thấy tiếng súng bên trong, bảo vệ bên ngoài ùa vào liên tục. Tôi nhặt khẩu súng trên mặt đất ném cho Thốc Tử: “Cậu bảo vệ cửa vào, đừng để bọn chúng vào, để tôi tự tay giết chết tên này!”
Thốc Tử không do dự, súng cũng không thèm lấy mà nhặt mấy viên đá nhỏ dưới mặt đất lên, canh giữ ở lối vào chật chội nhỏ hẹp.
Không gian ở đó rất chật, chỉ cần có thể bảo vệ nơi đó, người bên ngoài sẽ không thể vào được.
Sở Tiêu Tiêu yếu ớt tựa vào người tôi, thở hổn hển lúc có lúc không. Lòng tôi đau như cắt, tôi thật sự muốn giống đứa trẻ mặc kệ hết tất thảy, ngồi xuống khóc một trận. Nhưng tôi không làm thế được, tôi phải giết Khương Minh “Cậu, cậu không thể giết tôi.” Khương Minh lùi lại từng bước: “Trương Siêu, nếu cậu đã nói với Hạo Tử là muốn gặp tôi, nhất định là muốn hỏi tôi rất nhiều chuyện đúng không. Cậu thông minh như vậy, chắc chắn đã biết cái chết củabố mẹ cậu không bình thường. Cái gì cậu muốn biết tôi đều biết hết, chỉ cần cậu bằng lòng tôi sẽ nói cho cậu nghe”
Lúc này ông ta cố gắng cầu xin tha thứ, muốn kéo dài thời gian một chút để tôi tha mạng cho ông ta.
Tôi nhìn chòng chọc ông ta, xem rất cuộc ông ta muốn nói gì.
Khương Minh ôm cánh tay, trên đó còn có một vết thương to bằng nắm đấm đang chảy máu. Cánh tay này xem ra chắc chắn phải bỏ đi rồi, cũng không rõ Thốc Tử làm thế nào mà một đồng tiền xu nhỏ như vậy lại có thể gây ra vết thương lớn đến thế.
Chẳng những tôi không nghĩ ra mà Khương Minh chắc chắn cũng không ngờ tới. Chúng tôi đều biết Thốc Tử có bản lĩnh nhưng không ngờ võ công của anh ta tốt đến vậy.
Vốn dĩ tôi và Thốc Tử, Triệu Tử Thâm đã thỏa thuận với nhau, hôm nay chúng tôi sẽ tương kế tựu kế, giả vờ bản thân bị rơi vào bẫy của Khương Minh, sau đónghĩ cách yêu cầu người của bang Thanh Long dẫn chúng tôi tới gặp ông ta. Một khi gặp được Khương Minh sẽ để Thốc Tử ra tay giết chết ông ta.