Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-192
Chương 192 Kháng cự
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Khương Minh đau đớn rên tru tréo, trong lúc ông ta giãy giụa tôi túm lấy cổ tay ông ta ấn lên bàn.
Khương Minh kêu lên phản kháng một chút, nhưng nói không nên lời, tôi nói: “Ông nói đúng, một phút một ngón tay, ông tổng cộng chỉ có mười ngón tay thôi, sau mười phút thì ông đã chẳng còn cái ngón tay nào rồi. Hơn nữa từ nay về sau, ông sẽ không còn ngón tay nào nữa, nếu ông không tiếc, chúng ta đánh cược một lần.”
Khương Minh tức giận trừng mắt nhìn tôi, nhưng thay vì lắc đầu, ông ta lại nhìn tôi đầy khiêu khích.
Được, để tôi xem miệng ông ta mạnh, hay xương cốt ông ta cứng rắn hơn nào.
Tôi cũng không kiêng kỵ gì đám người bang Thanh Long kia, kẻ tôi thực sự kiêng dè là chú Hai của Khương Minh. Kẻ bí ẩn này vẫn đang ẩn nấp ở một nơi bí ẩn gần đây, tôi làm tất cả những điều này cũng chỉ khiến ông ta e ngại bớt.
Tôi do dự một lát rồi túm lấy đầu ngóntay của Khương Minh bé về hướng ngược lại, chỉ nghe thấy tiếng xương gãy vụn vang lên trầm đục, ông ta khẽ rên lên một tiếng, cũng không hề cầu xin tha thứ. “Mạnh miệng thật đấy, vậy lại bẻ ngón nữa.”
Trong lòng tôi thực ra rất nên nóng, tên biến thái này sao có thể mạnh miệng đến thế chứ. Lúc còn trong quân đội tôi cũng đã gặp mấy kẻ địch trải qua huấn luyện đặc biệt, những kẻ như vậy sau khi bị bắt, dù có bị tra tấn cũng có thể cắn răng nghiến lợi chịu đựng, nhưng người bình thường khó mà làm được.
Khương Minh vừa nhìn đã thấy không phải người được huấn luyện đặc biệt, tên này chỉ đơn thuần là dựa vào ý chí của mình để chống cự, nói một cách khác, ông ta đúng là đồ biến thái
Tôi thậm chí còn hoài nghi, cho dù tôi thật sự giết ông ta, ông ta cũng sẽ không thả chúng tôi đi, thà tình nguyện chết hết cả đám chứ nhất quyết không lùi lại nửa bước.Nhiều khi người ta đầu nhau bằng khí thế, coi ai hiểm ác hơn ai, cứng rắn hơn ai. Tục ngữ có câu mềm sợ cứng, cứng sợ ngang, ngang sợ liều mạng. Kẻ đến sống cũng chẳng màng thì sẽ chẳng cảm nhận chút uy hiếp nào cả, là thiên hạ vô địch!
Rốt cuộc tôi đã hiểu, vì sao năm đó bố mẹ tôi, còn có Hàn Khôn và nhiều chú bác lợi hại như vậy cũng không thể làm gì được Khương Minh.
Một kẻ không biết sợ chết là gì?
Nhưng việc đã tới nước này, tôi cũng không có đường lui, một khi tôi tỏ ra thỏa hiệp Khương Minh sẽ đe dọa ngược lại tôi. Tuy bây giờ tôi đang túm lấy ông ta, nhưng ông ta có thể xoay ngược tình hình bất cứ lúc nào, biến chúng tôi thành kẻ bị khống chế.
Kẻ này, thật sự rất đáng sợ!!!
Tôi hạ quyết tâm, dù sao đã tới một nước này, vậy cứ so xem tôi và Khương Minh ai cứng đầu hơn ailTôi đè tay của Khương Minh lên bàn trà, sau đó giơ súng lên, chuẩn bị đập xuống. “Trương Siêu, chúng ta cùng xem ai sẽ nhận thua trước.” “Nhất định là ông. Tôi kiên quyết nói: “Nếu không tôi sẽ đưa ông xuống Địa Ngục.”
Khương Minh thở hổn hển cười gần: “Tôi sẽ cùng người con gái cậu yêu xuống
Địa Ngục.
Con mẹ nó! “Dừng tay.”
Ngay lúc tôi hạ quyết tâm làm gãy ngón tay thứ hai của ông ta, bỗng nhiên âm thanh thoát tục kia lại bồng bềnh vang lên một lần nữa. Lần này nó tới từ phòng trà phía Nam.
Tôi đưa mắt nhìn theo, chỉ thấy một cánh cửa sổ hé mở, tấm rèm cửa bằng lụa mỏng lay động trong gió đêm. Bên cửa sổ có một bóng người mảnh khảnhđang ngôi, nhìn không rõ là nam hay nữ, nhưng sát khí mạnh mẽ hung hãn lại toát ra từ ô cửa sổ đó.
Nếu không phải ông ta cất tiếng nói, tôi còn tưởng mình đã nhìn nhầm, bởi vì ông ta vẫn không hề nhúc nhích, cũng không biết là đã ngồi ở đó bao nhiêu lâu. “Cậu đi đi.” Chú Hai của Khương Minh lại lên tiếng.
Lúc ông ta cất tiếng, toàn thân Khương Minh đều sợ hãi, chẳng thể nào nhận ra là người đứng đầu bang Thanh Long.
Tôi không dám khiêu khích người này, cũng không phải tôi sợ, chỉ là tôi không muốn làm trễ thời gian đưa Sở Tiêu Tiêu tới bệnh viên.
Tôi nói: “Tiền bối, tôi rất muốn đi, nhưng không thể. Chuyện hôm nay cũng không phải tôi ra tay trước, là Khương Minh ông ta... “Tôi cũng biết. Oan có đầu, nợ có chủ, nọi chuyện đã có số mệnh an bài. Hắnđặt bây hại cậu, cậu đã bẻ gãy một ngón tay của hắn, đó là quả báo của hắn. Nay nhân quả đã toại nguyện, sao phải gieo tiếp nghiệt duyên?”
Tôi sững sờ, ban nãy tôi bẻ gãy một ngón tay của Khương Minh mà tên này không lên tiếng hóa ra là ông ta ngầm cho phép.
Chẳng trách từ lúc Khương Minh nghe thấy chủ Hai lên tiếng, chẳng những không liều lĩnh mà trái lại càng biết điều hơn. Chắc chắn ông ta biết tính cách của chú Hai mình, sẽ không đứng ở một bên mà giúp ông ta.
Tôi nói: “Tính mạng của bạn gái tôi giờ như ngàn cân treo sợi tóc, ông ta chỉ mới mất một ngón tay, món nợ này sao có thể nói là hòa?” “Chàng trai, oan oan tương báo biết tới bao giờ đây? Tôi là chủ Hai ruột của nó, dù sao cũng không thể nhìn cậu làm thương tổn đến tính mạng nó. Tôi và cậu giao tranh, sẽ lại có nhân quả. Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện. Cậu đi đi, có tôi ở đây, trên núinày sẽ không có ai làm khó cậu... “Ông nói thật dễ nghe, trái lại tôi có thể không tìm ông ta gây phiền phức, nhưng hôm nay tôi xuống núi, ông ta sẽ không tìm tôi gây sự nữa chứ? Ông luôn mồm bảo tôi thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, đã nói vậy lẽ nào không khuyên ông ta một chút? Hóa ra ông làm người tốt là để cho ông ta lợi dụng sao? Ông coi tôi như con khỉ để đùa gion à?"
Chú Hai của Khương Minh vẫn giữ giọng điệu như trước, chậm rãi nói: “Hôm nay cậu xuống núi, nghiệt duyên với hắn đã chấm dứt, không có nhân cũng không có quả. Có Khương Vân Thanh tôi ở đây, hắn sẽ không tới tìm cậu...
Khương Minh nghe nói vậy liền khẽ phản bác: “Chú Hai!”
Nhưng chủ Hai của ông ta chỉ coi như chưa nghe thấy gì, hoàn toàn không quan tâm tới ông ta.
Tôi không biết có thể tin tưởng lời của Khương Vân Thanh được không, nhưnge là không tin cũng chẳng còn cách nào khác, tôi phải đưa Sở Tiêu Tiêu đi bệnh viện. Thay vì cứ tiếp tục giằng co chi bằng đánh cược một lần.
Tôi nhìn về phía Thốc Tử, Thốc Tử gật gật đầu: “Cậu chủ đã nói rồi, có việc gì đều nghe theo anh.”
Nếu Triệu Tử Thâm đã nói như vậy thì kế hoạch ám sát Khương Minh lần này chỉ có thể kết thúc thất bại. Tôi chẳng những phải cứu Sở Tiêu Tiêu, còn phải tự cứu người bị tôi sắp xếp làm con mồi, Triệu Tử Thâm đang bị bao vây.
Tôi quyết tâm liều mạng, sau đó đẩy Khương Minh ra. Khương Minh vô cùng chật vật, trên người toàn là máu, dáng vẻ của ông ta nhìn không khá hơn Sở Tiêu Tiêu bao nhiêu.
Tôi và Thốc Tử lui về phía sau vài bước, quả nhiên Khương Vân Thanh không đuổi theo, Khương Minh cũng chỉ có thể bất lực nhìn chúng tôi đi.
Ra tới cửa, đám người bên ngoài vây quanh chúng tôi, Khương Minh rấtkhông cam lòng nhưng cũng chỉ có thể nói tránh ra. Khương Vân Thanh từ đầu tới cuối không lên tiếng nữa, nhưng Khương Minh lại coi lời ông ta như thánh chỉ, hoàn toàn không dám chống lại.
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Khương Minh đau đớn rên tru tréo, trong lúc ông ta giãy giụa tôi túm lấy cổ tay ông ta ấn lên bàn.
Khương Minh kêu lên phản kháng một chút, nhưng nói không nên lời, tôi nói: “Ông nói đúng, một phút một ngón tay, ông tổng cộng chỉ có mười ngón tay thôi, sau mười phút thì ông đã chẳng còn cái ngón tay nào rồi. Hơn nữa từ nay về sau, ông sẽ không còn ngón tay nào nữa, nếu ông không tiếc, chúng ta đánh cược một lần.”
Khương Minh tức giận trừng mắt nhìn tôi, nhưng thay vì lắc đầu, ông ta lại nhìn tôi đầy khiêu khích.
Được, để tôi xem miệng ông ta mạnh, hay xương cốt ông ta cứng rắn hơn nào.
Tôi cũng không kiêng kỵ gì đám người bang Thanh Long kia, kẻ tôi thực sự kiêng dè là chú Hai của Khương Minh. Kẻ bí ẩn này vẫn đang ẩn nấp ở một nơi bí ẩn gần đây, tôi làm tất cả những điều này cũng chỉ khiến ông ta e ngại bớt.
Tôi do dự một lát rồi túm lấy đầu ngóntay của Khương Minh bé về hướng ngược lại, chỉ nghe thấy tiếng xương gãy vụn vang lên trầm đục, ông ta khẽ rên lên một tiếng, cũng không hề cầu xin tha thứ. “Mạnh miệng thật đấy, vậy lại bẻ ngón nữa.”
Trong lòng tôi thực ra rất nên nóng, tên biến thái này sao có thể mạnh miệng đến thế chứ. Lúc còn trong quân đội tôi cũng đã gặp mấy kẻ địch trải qua huấn luyện đặc biệt, những kẻ như vậy sau khi bị bắt, dù có bị tra tấn cũng có thể cắn răng nghiến lợi chịu đựng, nhưng người bình thường khó mà làm được.
Khương Minh vừa nhìn đã thấy không phải người được huấn luyện đặc biệt, tên này chỉ đơn thuần là dựa vào ý chí của mình để chống cự, nói một cách khác, ông ta đúng là đồ biến thái
Tôi thậm chí còn hoài nghi, cho dù tôi thật sự giết ông ta, ông ta cũng sẽ không thả chúng tôi đi, thà tình nguyện chết hết cả đám chứ nhất quyết không lùi lại nửa bước.Nhiều khi người ta đầu nhau bằng khí thế, coi ai hiểm ác hơn ai, cứng rắn hơn ai. Tục ngữ có câu mềm sợ cứng, cứng sợ ngang, ngang sợ liều mạng. Kẻ đến sống cũng chẳng màng thì sẽ chẳng cảm nhận chút uy hiếp nào cả, là thiên hạ vô địch!
Rốt cuộc tôi đã hiểu, vì sao năm đó bố mẹ tôi, còn có Hàn Khôn và nhiều chú bác lợi hại như vậy cũng không thể làm gì được Khương Minh.
Một kẻ không biết sợ chết là gì?
Nhưng việc đã tới nước này, tôi cũng không có đường lui, một khi tôi tỏ ra thỏa hiệp Khương Minh sẽ đe dọa ngược lại tôi. Tuy bây giờ tôi đang túm lấy ông ta, nhưng ông ta có thể xoay ngược tình hình bất cứ lúc nào, biến chúng tôi thành kẻ bị khống chế.
Kẻ này, thật sự rất đáng sợ!!!
Tôi hạ quyết tâm, dù sao đã tới một nước này, vậy cứ so xem tôi và Khương Minh ai cứng đầu hơn ailTôi đè tay của Khương Minh lên bàn trà, sau đó giơ súng lên, chuẩn bị đập xuống. “Trương Siêu, chúng ta cùng xem ai sẽ nhận thua trước.” “Nhất định là ông. Tôi kiên quyết nói: “Nếu không tôi sẽ đưa ông xuống Địa Ngục.”
Khương Minh thở hổn hển cười gần: “Tôi sẽ cùng người con gái cậu yêu xuống
Địa Ngục.
Con mẹ nó! “Dừng tay.”
Ngay lúc tôi hạ quyết tâm làm gãy ngón tay thứ hai của ông ta, bỗng nhiên âm thanh thoát tục kia lại bồng bềnh vang lên một lần nữa. Lần này nó tới từ phòng trà phía Nam.
Tôi đưa mắt nhìn theo, chỉ thấy một cánh cửa sổ hé mở, tấm rèm cửa bằng lụa mỏng lay động trong gió đêm. Bên cửa sổ có một bóng người mảnh khảnhđang ngôi, nhìn không rõ là nam hay nữ, nhưng sát khí mạnh mẽ hung hãn lại toát ra từ ô cửa sổ đó.
Nếu không phải ông ta cất tiếng nói, tôi còn tưởng mình đã nhìn nhầm, bởi vì ông ta vẫn không hề nhúc nhích, cũng không biết là đã ngồi ở đó bao nhiêu lâu. “Cậu đi đi.” Chú Hai của Khương Minh lại lên tiếng.
Lúc ông ta cất tiếng, toàn thân Khương Minh đều sợ hãi, chẳng thể nào nhận ra là người đứng đầu bang Thanh Long.
Tôi không dám khiêu khích người này, cũng không phải tôi sợ, chỉ là tôi không muốn làm trễ thời gian đưa Sở Tiêu Tiêu tới bệnh viên.
Tôi nói: “Tiền bối, tôi rất muốn đi, nhưng không thể. Chuyện hôm nay cũng không phải tôi ra tay trước, là Khương Minh ông ta... “Tôi cũng biết. Oan có đầu, nợ có chủ, nọi chuyện đã có số mệnh an bài. Hắnđặt bây hại cậu, cậu đã bẻ gãy một ngón tay của hắn, đó là quả báo của hắn. Nay nhân quả đã toại nguyện, sao phải gieo tiếp nghiệt duyên?”
Tôi sững sờ, ban nãy tôi bẻ gãy một ngón tay của Khương Minh mà tên này không lên tiếng hóa ra là ông ta ngầm cho phép.
Chẳng trách từ lúc Khương Minh nghe thấy chủ Hai lên tiếng, chẳng những không liều lĩnh mà trái lại càng biết điều hơn. Chắc chắn ông ta biết tính cách của chú Hai mình, sẽ không đứng ở một bên mà giúp ông ta.
Tôi nói: “Tính mạng của bạn gái tôi giờ như ngàn cân treo sợi tóc, ông ta chỉ mới mất một ngón tay, món nợ này sao có thể nói là hòa?” “Chàng trai, oan oan tương báo biết tới bao giờ đây? Tôi là chủ Hai ruột của nó, dù sao cũng không thể nhìn cậu làm thương tổn đến tính mạng nó. Tôi và cậu giao tranh, sẽ lại có nhân quả. Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện. Cậu đi đi, có tôi ở đây, trên núinày sẽ không có ai làm khó cậu... “Ông nói thật dễ nghe, trái lại tôi có thể không tìm ông ta gây phiền phức, nhưng hôm nay tôi xuống núi, ông ta sẽ không tìm tôi gây sự nữa chứ? Ông luôn mồm bảo tôi thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, đã nói vậy lẽ nào không khuyên ông ta một chút? Hóa ra ông làm người tốt là để cho ông ta lợi dụng sao? Ông coi tôi như con khỉ để đùa gion à?"
Chú Hai của Khương Minh vẫn giữ giọng điệu như trước, chậm rãi nói: “Hôm nay cậu xuống núi, nghiệt duyên với hắn đã chấm dứt, không có nhân cũng không có quả. Có Khương Vân Thanh tôi ở đây, hắn sẽ không tới tìm cậu...
Khương Minh nghe nói vậy liền khẽ phản bác: “Chú Hai!”
Nhưng chủ Hai của ông ta chỉ coi như chưa nghe thấy gì, hoàn toàn không quan tâm tới ông ta.
Tôi không biết có thể tin tưởng lời của Khương Vân Thanh được không, nhưnge là không tin cũng chẳng còn cách nào khác, tôi phải đưa Sở Tiêu Tiêu đi bệnh viện. Thay vì cứ tiếp tục giằng co chi bằng đánh cược một lần.
Tôi nhìn về phía Thốc Tử, Thốc Tử gật gật đầu: “Cậu chủ đã nói rồi, có việc gì đều nghe theo anh.”
Nếu Triệu Tử Thâm đã nói như vậy thì kế hoạch ám sát Khương Minh lần này chỉ có thể kết thúc thất bại. Tôi chẳng những phải cứu Sở Tiêu Tiêu, còn phải tự cứu người bị tôi sắp xếp làm con mồi, Triệu Tử Thâm đang bị bao vây.
Tôi quyết tâm liều mạng, sau đó đẩy Khương Minh ra. Khương Minh vô cùng chật vật, trên người toàn là máu, dáng vẻ của ông ta nhìn không khá hơn Sở Tiêu Tiêu bao nhiêu.
Tôi và Thốc Tử lui về phía sau vài bước, quả nhiên Khương Vân Thanh không đuổi theo, Khương Minh cũng chỉ có thể bất lực nhìn chúng tôi đi.
Ra tới cửa, đám người bên ngoài vây quanh chúng tôi, Khương Minh rấtkhông cam lòng nhưng cũng chỉ có thể nói tránh ra. Khương Vân Thanh từ đầu tới cuối không lên tiếng nữa, nhưng Khương Minh lại coi lời ông ta như thánh chỉ, hoàn toàn không dám chống lại.
Bình luận facebook