Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-203
Chương 203 Bỏ trốn
*Chương có nội dung hình ảnh
**********
“Anh Thái, anh đừng nói vậy.” “Em để anh nói hết đã. Từ nhỏ đến lớn anh đã thích rất nhiều người, em cũng là một trong số đó.”
Má ơi, EQ của Thái Tiểu Băng thấp đến mức khiến tôi tặc lưỡi, làm sao có thể nói thẳng ra câu này được chứ?
Đúng như dự đoán, Lâm Nguyệt Nhi chỉ có thể mỉm cười để che giấu sự xấu hổ. “Nhưng em là người xinh đẹp nhất trong số đó. Trước đây anh, anh luôn muốn theo đuổi bằng được những cô gái mình thích. Nhưng lúc này, anh biết anh thích em, nhưng anh không xứng với em. Nếu không xứng thì tốt nhất là buông tay để em có lựa chọn tốt hơn. Chỉ cần em vui là anh sẽ vui.”
Nói xong câu cuối cùng, Thái Tiểu Băng không thể nói được nữa, giọng cậu ta nghẹn ngào.
Hai người họ ngồi đối mặt với nhau, Thái Tiểu Băng thì lại không dám ngẩng đầu nhìn Lâm Nguyệt Nhi.Làm một người đàn ông, không có gì đau đớn hơn việc người mình thích ở ngay trước mắt, nhưng mình chỉ có thể trợ mắt buông tay.
Tôi không dám xem tiếp nữa, bèn kéo Sở Tiêu Tiêu rời đi từ phía sau, Thái Tiểu Băng sẽ không sa sút vì chuyện đó, tôi tin cậu ta.
Nhưng vào lúc này, Lâm Nguyệt Nhi đột nhiên hỏi: “Anh Tiểu Băng, anh đã nói hết những điều này, làm em cũng không biết phải nói gì.” “Em muốn nói gì thì cứ nói cái đó.”
Lâm Nguyệt Nhi hít một hơi sâu như thể đã quyết định: “Vậy em sẽ nói, anh có thể giúp em đeo sợi dây chuyền không?”
Lâm Nguyệt Nhi mở hộp trang sức ra, bên trong là sợi dây chuyền Swarovski tôi mua cho cô ấy, cô ấy đặt nó lên tay Thái Tiểu Băng: “Anh có thể giúp em đeo nó không?”"Có thể, có thể. ." Thái Tiểu Băng kích động nhảy cẫng lên từ trên ghế như một con khỉ, sau đó cầm lấy hai đầu sợi dây chuyền, bàn tay to như chiếc quạt hương bồ làm thế nào cũng không cài được chốt dây chuyền.
Cậu ta nghiêm túc nhìn chằm chằm vào ngón tay của mình, chúng đang run rẩy, cậu ta dùng sức chớp mắt một cái, nghiêm túc như một người thợ sửa dây chuyền lâu năm. “Anh Tiểu Băng, em đeo sợi dây chuyền này có đẹp không?” “Đẹp, đẹp, em xinh đẹp nhất.” “Ồ” Tròng mắt của Lâm Nguyệt Nhi đảo lòng vòng, chắc là không ngờ Thái Tiểu Băng lại ngốc đến vậy.
Một lát sau Thái Tiểu Băng mới cài được chốt, còn giơ ngón tay cái lên với Lâm Nguyệt Nhi: “Đẹp lắm, đội trưởng thật tinh mắt " “Phụt.” Lâm Nguyệt Nhi sờ vào sợi dây chuyền trước ngực mình và cười nói:“Anh Tiểu Băng, chẳng phải anh nên gạt em bảo thứ này do anh mua sao? Với kinh tế của đội trưởng anh, anh ấy có thể mua đắt hơn, hơn nữa anh ấy là một người keo kiệt, anh ấy mua cái này là để anh giả vờ thành anh đã mua nó.”
Thái Tiểu Băng gãi ót, lúc này mới tỉnh ngộ cười nói: “Thì ra là thế, lát nữa đội trưởng sẽ lại nổi cáu với anh rồi, anh ngốc thật” “Anh Tiểu Băng, anh thật sự không biết lãng mạn là gì sao? Vậy phải làm sao đây, em thích hoa hồng, không muốn nhận bắp cải thảo”
Thái Tiểu Băng đầu đá không hề nghĩ ngợi đã đáp: “Vậy em đừng để người ta tặng bắp cải thảo”
Lúc này Lâm Nguyệt Nhi thực sự rất luống cuống, có lẽ cô ấy nghĩ rằng không ai ngốc như Thái Tiểu Băng, đành phải không quanh co nữa mà nói thẳng: “Vậy thì anh chỉ có thể tặng cho em hoa hồng vào ngày lễ tình nhân thôi, em không thích bắp cải thảo, anh có nghe thấy không? Nếu không em sẽ phạt anhquỳ ván giặt đồ, có nghe không hả?” Lâm Nguyệt Nhi đỏ mặt, mạnh dạn hôn lên khuôn mặt đen xì của Thái Tiểu Băng. “Anh còn nhìn lén nữa hả, có phải anh cũng muốn để cô ấy hôn một cái không?”
Tôi đang xem trò vui thì bị Sở Tiêu Tiêu xách tai, cô ấy cố ý sầm mặt lại, giả vờ tức giận hỏi tôi. “Không dám, xin nữ hiệp hãy tha cho.” “Được rồi, tha chết cho anh đấy. Điện thoại của anh đã rung nãy giờ, anh không cảm nhận được à? Mau nghe đi.” Sở Tiêu Tiêu véo tại tôi nói. “Là Hạ Cát Hoài, cậu ấy gọi điện cho anh để làm gì? Chắc chắn là đã bắt được Lâm Phương.”
Lâm Phương giục tôi mau nghe máy, tôi bấm loa ngoài. “A lô, Trương Siêu, cậu đang ở đâu? Có chuyện rồi, Lâm Phương đã bỏ trốn.“Gì cơ?” “Lúc chúng tôi đến nhà Lâm Phương, cô ấy đã không còn ở đó. Những đồ vật có giá trị trong nhà đều không còn, người thì đã bỏ trốn. Lúc đó cậu nên báo cảnh sát, để qua một đêm thì người đã trốn mất rồi. Bây giờ cậu đến đồn cảnh sát để báo cáo vụ việc trước, sau đó phát lệnh truy nã.”
Tối qua tôi không báo cảnh sát vì không muốn đánh cỏ động rắn, hy vọng Hạ Cát Hoài có thể khống chế Lâm Phương trước, sau đó để cô ấy làm nhân chứng tố cáo Liễu Vinh.
Một khi lệnh truy nã được phát ra, Liễu Vinh biết Lâm Phương đã bỏ trốn, ông ta chắc chắn sẽ phải người đi giết Lâm Phương. “Cậu có chắc là Lâm Phương tự bỏ trốn không? Có phải có người đã ra tay với cô ấy không?” Sở Tiêu Tiêu hỏi.
Hạ Cát Hoài đáp: “Khả năng này không lớn. Bây giờ tôi đang ở hiện trường, trong nhà không có dấu vết đánh nhau,tất cả những thứ có giá trị đều biến mất, nhưng cũng không có dấu vết bị trộm. Ban nãy chúng tôi còn nhận được tin từ ngân hàng, chập tối qua Lâm Phương đã rút bảy nghìn từ ba tấm thẻ đứng tên mình."
Tôi hỏi: “Cô ấy lấy tiền mặt để chạy trốn thì sao không lấy nhiều hơn?”
Tiền ít như thế thì đủ chạy đi đâu? “Cái đồ nhiều tiền thổi tha này, bảy nghìn đã là toàn bộ tiền trong thẻ của Lâm Phương, lần nãy rõ là cô ấy đã cầm hết tiền bỏ trốn.” Hạ Cát Hoài nói.
Tôi và Sở Tiêu Tiêu vô cùng ngạc nhiên, Sở Tiêu Tiêu nhỏ giọng: “Cô ấy lấy của Trần Ngọc Châu mấy triệu và của Trương Siêu ba trăm mấy nghìn, số tiền này đã đi đâu?”
Ba triệu của Trần Ngọc Châu cộng với ba trăm năm mươi nghìn tôi đưa cho cô ấy và tiền tiết kiệm của cô ấy đã gần bốn triệu, thế mà tiền cô ấy tích cóp chỉ có bảy nghìn. Tôi biết hầu hết tiền của cô ấy đều đưa cho Lâm Khang, khôngngờ rằng cô ấy không một xu dính túi. “Trước tiên cậu đừng để lộ chuyện này, giúp tôi theo dõi Lâm Phương, tạm thời không cần phát lệnh truy nã.” “Ôi anh Siêu của tôi ơi, nếu bây giờ cậu không bảo án, chúng tôi không thể cố định bằng chứng, đợi qua nửa tháng mười ngày nữa thì sẽ càng có ít bằng chứng chứng minh cô ấy mưu sát. Cậu đừng có coi cảnh sát hình sự chúng tôi như PowerPuff Girls không gì không làm được, hãy thông cảm cho công việc của chúng tôi đi.”
Tôi lắc đầu: “Điều quan trọng nhất bây giờ là sự an toàn của Lâm Phương. Chúng ta phải nhanh chóng tìm được Lâm Phương, đồng thời không thể đánh rắn động cỏ. Chắc chắn Liễu Vinh cũng đang tìm Lâm Phương, chúng ta phải nhanh hơn ông ta, bằng không thì Lâm Phương sẽ bị diệt khẩu.
Sở Tiêu Tiêu nói: “Hơn nữa bằng chứng chắc đã bị Lâm Phương xử lý sạch, anh không hiểu cô ấy, nhưng tôi rất hiểu, bằng chứng hiện tại hắn là không đủ để
*Chương có nội dung hình ảnh
**********
“Anh Thái, anh đừng nói vậy.” “Em để anh nói hết đã. Từ nhỏ đến lớn anh đã thích rất nhiều người, em cũng là một trong số đó.”
Má ơi, EQ của Thái Tiểu Băng thấp đến mức khiến tôi tặc lưỡi, làm sao có thể nói thẳng ra câu này được chứ?
Đúng như dự đoán, Lâm Nguyệt Nhi chỉ có thể mỉm cười để che giấu sự xấu hổ. “Nhưng em là người xinh đẹp nhất trong số đó. Trước đây anh, anh luôn muốn theo đuổi bằng được những cô gái mình thích. Nhưng lúc này, anh biết anh thích em, nhưng anh không xứng với em. Nếu không xứng thì tốt nhất là buông tay để em có lựa chọn tốt hơn. Chỉ cần em vui là anh sẽ vui.”
Nói xong câu cuối cùng, Thái Tiểu Băng không thể nói được nữa, giọng cậu ta nghẹn ngào.
Hai người họ ngồi đối mặt với nhau, Thái Tiểu Băng thì lại không dám ngẩng đầu nhìn Lâm Nguyệt Nhi.Làm một người đàn ông, không có gì đau đớn hơn việc người mình thích ở ngay trước mắt, nhưng mình chỉ có thể trợ mắt buông tay.
Tôi không dám xem tiếp nữa, bèn kéo Sở Tiêu Tiêu rời đi từ phía sau, Thái Tiểu Băng sẽ không sa sút vì chuyện đó, tôi tin cậu ta.
Nhưng vào lúc này, Lâm Nguyệt Nhi đột nhiên hỏi: “Anh Tiểu Băng, anh đã nói hết những điều này, làm em cũng không biết phải nói gì.” “Em muốn nói gì thì cứ nói cái đó.”
Lâm Nguyệt Nhi hít một hơi sâu như thể đã quyết định: “Vậy em sẽ nói, anh có thể giúp em đeo sợi dây chuyền không?”
Lâm Nguyệt Nhi mở hộp trang sức ra, bên trong là sợi dây chuyền Swarovski tôi mua cho cô ấy, cô ấy đặt nó lên tay Thái Tiểu Băng: “Anh có thể giúp em đeo nó không?”"Có thể, có thể. ." Thái Tiểu Băng kích động nhảy cẫng lên từ trên ghế như một con khỉ, sau đó cầm lấy hai đầu sợi dây chuyền, bàn tay to như chiếc quạt hương bồ làm thế nào cũng không cài được chốt dây chuyền.
Cậu ta nghiêm túc nhìn chằm chằm vào ngón tay của mình, chúng đang run rẩy, cậu ta dùng sức chớp mắt một cái, nghiêm túc như một người thợ sửa dây chuyền lâu năm. “Anh Tiểu Băng, em đeo sợi dây chuyền này có đẹp không?” “Đẹp, đẹp, em xinh đẹp nhất.” “Ồ” Tròng mắt của Lâm Nguyệt Nhi đảo lòng vòng, chắc là không ngờ Thái Tiểu Băng lại ngốc đến vậy.
Một lát sau Thái Tiểu Băng mới cài được chốt, còn giơ ngón tay cái lên với Lâm Nguyệt Nhi: “Đẹp lắm, đội trưởng thật tinh mắt " “Phụt.” Lâm Nguyệt Nhi sờ vào sợi dây chuyền trước ngực mình và cười nói:“Anh Tiểu Băng, chẳng phải anh nên gạt em bảo thứ này do anh mua sao? Với kinh tế của đội trưởng anh, anh ấy có thể mua đắt hơn, hơn nữa anh ấy là một người keo kiệt, anh ấy mua cái này là để anh giả vờ thành anh đã mua nó.”
Thái Tiểu Băng gãi ót, lúc này mới tỉnh ngộ cười nói: “Thì ra là thế, lát nữa đội trưởng sẽ lại nổi cáu với anh rồi, anh ngốc thật” “Anh Tiểu Băng, anh thật sự không biết lãng mạn là gì sao? Vậy phải làm sao đây, em thích hoa hồng, không muốn nhận bắp cải thảo”
Thái Tiểu Băng đầu đá không hề nghĩ ngợi đã đáp: “Vậy em đừng để người ta tặng bắp cải thảo”
Lúc này Lâm Nguyệt Nhi thực sự rất luống cuống, có lẽ cô ấy nghĩ rằng không ai ngốc như Thái Tiểu Băng, đành phải không quanh co nữa mà nói thẳng: “Vậy thì anh chỉ có thể tặng cho em hoa hồng vào ngày lễ tình nhân thôi, em không thích bắp cải thảo, anh có nghe thấy không? Nếu không em sẽ phạt anhquỳ ván giặt đồ, có nghe không hả?” Lâm Nguyệt Nhi đỏ mặt, mạnh dạn hôn lên khuôn mặt đen xì của Thái Tiểu Băng. “Anh còn nhìn lén nữa hả, có phải anh cũng muốn để cô ấy hôn một cái không?”
Tôi đang xem trò vui thì bị Sở Tiêu Tiêu xách tai, cô ấy cố ý sầm mặt lại, giả vờ tức giận hỏi tôi. “Không dám, xin nữ hiệp hãy tha cho.” “Được rồi, tha chết cho anh đấy. Điện thoại của anh đã rung nãy giờ, anh không cảm nhận được à? Mau nghe đi.” Sở Tiêu Tiêu véo tại tôi nói. “Là Hạ Cát Hoài, cậu ấy gọi điện cho anh để làm gì? Chắc chắn là đã bắt được Lâm Phương.”
Lâm Phương giục tôi mau nghe máy, tôi bấm loa ngoài. “A lô, Trương Siêu, cậu đang ở đâu? Có chuyện rồi, Lâm Phương đã bỏ trốn.“Gì cơ?” “Lúc chúng tôi đến nhà Lâm Phương, cô ấy đã không còn ở đó. Những đồ vật có giá trị trong nhà đều không còn, người thì đã bỏ trốn. Lúc đó cậu nên báo cảnh sát, để qua một đêm thì người đã trốn mất rồi. Bây giờ cậu đến đồn cảnh sát để báo cáo vụ việc trước, sau đó phát lệnh truy nã.”
Tối qua tôi không báo cảnh sát vì không muốn đánh cỏ động rắn, hy vọng Hạ Cát Hoài có thể khống chế Lâm Phương trước, sau đó để cô ấy làm nhân chứng tố cáo Liễu Vinh.
Một khi lệnh truy nã được phát ra, Liễu Vinh biết Lâm Phương đã bỏ trốn, ông ta chắc chắn sẽ phải người đi giết Lâm Phương. “Cậu có chắc là Lâm Phương tự bỏ trốn không? Có phải có người đã ra tay với cô ấy không?” Sở Tiêu Tiêu hỏi.
Hạ Cát Hoài đáp: “Khả năng này không lớn. Bây giờ tôi đang ở hiện trường, trong nhà không có dấu vết đánh nhau,tất cả những thứ có giá trị đều biến mất, nhưng cũng không có dấu vết bị trộm. Ban nãy chúng tôi còn nhận được tin từ ngân hàng, chập tối qua Lâm Phương đã rút bảy nghìn từ ba tấm thẻ đứng tên mình."
Tôi hỏi: “Cô ấy lấy tiền mặt để chạy trốn thì sao không lấy nhiều hơn?”
Tiền ít như thế thì đủ chạy đi đâu? “Cái đồ nhiều tiền thổi tha này, bảy nghìn đã là toàn bộ tiền trong thẻ của Lâm Phương, lần nãy rõ là cô ấy đã cầm hết tiền bỏ trốn.” Hạ Cát Hoài nói.
Tôi và Sở Tiêu Tiêu vô cùng ngạc nhiên, Sở Tiêu Tiêu nhỏ giọng: “Cô ấy lấy của Trần Ngọc Châu mấy triệu và của Trương Siêu ba trăm mấy nghìn, số tiền này đã đi đâu?”
Ba triệu của Trần Ngọc Châu cộng với ba trăm năm mươi nghìn tôi đưa cho cô ấy và tiền tiết kiệm của cô ấy đã gần bốn triệu, thế mà tiền cô ấy tích cóp chỉ có bảy nghìn. Tôi biết hầu hết tiền của cô ấy đều đưa cho Lâm Khang, khôngngờ rằng cô ấy không một xu dính túi. “Trước tiên cậu đừng để lộ chuyện này, giúp tôi theo dõi Lâm Phương, tạm thời không cần phát lệnh truy nã.” “Ôi anh Siêu của tôi ơi, nếu bây giờ cậu không bảo án, chúng tôi không thể cố định bằng chứng, đợi qua nửa tháng mười ngày nữa thì sẽ càng có ít bằng chứng chứng minh cô ấy mưu sát. Cậu đừng có coi cảnh sát hình sự chúng tôi như PowerPuff Girls không gì không làm được, hãy thông cảm cho công việc của chúng tôi đi.”
Tôi lắc đầu: “Điều quan trọng nhất bây giờ là sự an toàn của Lâm Phương. Chúng ta phải nhanh chóng tìm được Lâm Phương, đồng thời không thể đánh rắn động cỏ. Chắc chắn Liễu Vinh cũng đang tìm Lâm Phương, chúng ta phải nhanh hơn ông ta, bằng không thì Lâm Phương sẽ bị diệt khẩu.
Sở Tiêu Tiêu nói: “Hơn nữa bằng chứng chắc đã bị Lâm Phương xử lý sạch, anh không hiểu cô ấy, nhưng tôi rất hiểu, bằng chứng hiện tại hắn là không đủ để