Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-205
Chương 205 Đồng minh
**********
Hàn Khôn về rồi nhưng sao không liên lạc với tôi, chắc chắn chú ấy biết Liễu Vinh tung tin giả là chú ấy đã chết, vậy tại sao chú ấy không nói cho tôi biết sự thật mà lại lừa gạt tôi?
Trong lòng tôi nảy ra vô số câu hỏi, tôi chỉ muốn túm lấy Hàn Khôn và hỏi cho rõ chuyện gì đang xảy ra?
Bỗng nhiên, chiếc xe phanh gấp lại, tôi theo bản năng nấp vào bụi cây và nhìn qua kẽ lá.
Sở Hoài Ân hạ cửa kính xe xuống, bối rối ngoảnh đầu nhìn quanh vài lần. “Luật sư Hàn, cậu có nhìn lầm không? Không có ai mà.”
Xe của họ đỗ cách tôi không xa, tôi có thể nghe rõ giọng nói của hai người họ. Hàn Khôn mở cửa xe một bên khác và bước xuống đi lại nhìn xung quanh, chỉ cách tôi chưa đầy hai mươi centimet, giữa chú ấy và tôi chỉ cách nhau một dải cây xanh, tôi không dám thở mạnh, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh.Chương 205 Đồng minh
Hàn Khôn về rồi nhưng sao không liên lạc với tôi, chắc chắn chú ấy biết Liễu Vinh tung tin giả là chú ấy đã chết, vậy tại sao chú ấy không nói cho tôi biết sự thật mà lại lừa gạt tôi?
Trong lòng tôi nảy ra vô số câu hỏi, tôi chỉ muốn túm lấy Hàn Khôn và hỏi cho rõ chuyện gì đang xảy ra?
Bỗng nhiên, chiếc xe phanh gấp lại, tôi theo bản năng nấp vào bụi cây và nhìn qua kẽ lá.
Sở Hoài Ân hạ cửa kính xe xuống, bối rối ngoảnh đầu nhìn quanh vài lần. “Luật sư Hàn, cậu có nhìn lầm không? Không có ai mà.”
Xe của họ đỗ cách tôi không xa, tôi có thể nghe rõ giọng nói của hai người họ. Hàn Khôn mở cửa xe một bên khác và bước xuống đi lại nhìn xung quanh, chỉ cách tôi chưa đầy hai mươi centimet, giữa chú ấy và tôi chỉ cách nhau một dải cây xanh, tôi không dám thở mạnh, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh.“Cậu ta hiện đang là người làm mưa làm gió ở thành phố Thông, đúng đấy, chỉ cần là chuyện cậu ta đã quyết định thì kiểu gì cũng làm to lên. Có điều, cậu ta không phải người không biết thời thế. Tôi đã từng nói vài câu với Trương Siêu và có ấn tượng rất sâu với cậu ta. Tất cả mọi thứ cậu ta có bây giờ đều do cậu cho cậu ta, kể cả khi biết cậu về nước, cậu ta cũng sẽ không biết điều mà trở mặt với cậu.” “Ha ha ha, anh Sở, anh vẫn không hiểu con rể tương lai của mình rồi. Tôi đã năm lần bảy lượt nhắc nhở cậu ta không được điều tra Khương Minh, ngoài mặt thì cậu ta nghe lời tôi, nhưng sau lưng hoàn toàn không để tôi vào mắt. Cậu ta có rất nhiều tại mắt, ngay cả Liễu Vinh cũng không thoát được. Chuyện tôi trở về phải giữ bí mật với người ngoài, ngay cả con gái của ông cũng không được biết, để tránh thiếu gia làm hỏng chuyện lớn chúng ta muốn làm.” “Luật sư Hàn, cậu yên tâm đi, tôi đã chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ, một tỷ hai kia cũng đủ, tất cả đều là tiền mặt. Chỉ cần tài liệu và giấy phép của cấp trên đượcgiao ra, chúng ta sẽ nhanh chóng đi vào hoạt động, đến lúc đó tiền đẻ ra tiền, chúng ta ngồi đếm tiền là được rồi.”
Một tỷ hai?
Từ khi nào Sở Hoài Ân lại có nhiều tiền như vậy?
Chẳng phải ông ta đánh bạc thua mấy trăm triệu à, sao trong tay vẫn còn nhiều tiền như thế, nếu có tiền thì sao không dùng nó để trả nợ?
Hàn Khôn cười một tiếng, đẩy mắt kính gọng vàng rồi tiến thêm hai bước: “SỐ tiền này do anh tìm cớ để tham ô, anh tung ra ngoài tin giả là mình đánh bạc thua, không sợ các cổ đông gây sự với anh à?"
Gì cơ? Hóa ra đó là tin giả do chính Sở Hoài Ân tung ra
Sở Hoài Ân đáp: “Sao có thể không tìm tôi được, mấy ngày nay đầu tôi sắp nổ tung vì sự ồn ào của họ rồi. Tôi cũng không còn cách nào khác, mấy lão già này đòi kiểm tra sổ sách để điều tra chỗthiếu hụt mấy trăm triệu này, cứ ép hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì. Tất nhiên tôi không thể nói sự thật, đành phải viện cớ để đánh lừa họ. Bây giờ họ cũng không làm gì được tôi. Nếu tôi tiếp tục hoặc quẳng gánh không làm, số tiền đó sẽ hoàn toàn mất sạch, do đó họ đành phải tạm thời bỏ qua, ngày nào cũng thúc giục tôi tìm cách lấp vào chỗ thiếu hụt. Nhưng chuyện này truyền đi làm ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của Tập đoàn Sở Thị, giá cổ phiếu giảm đi rất nhiều. Nhưng chỉ cần kế hoạch của chúng ta thành công, việc mất ít tiền đó cũng đáng.” “Anh Sở không hổ là người làm chuyện lớn, rất quyết đoán.
Hai người nói đến “tương lai” tốt đẹp đều không nhịn được cười. Một lát sau Hàn Khôn lên xe, Sở Hoài Ân lái xe vào trong sân của ông ta, tôi không nghe thấy gì nữa.
Tôi không mạo hiểm trèo tường vào để nghe lén, bởi vì tôi biết rất rõ về an ninh của khu này. Mỗi hộ gia đình đều trang bị hệ thống chống trộm, đừng nói là mộtngười cao to như tôi, kể cả mèo hay chó chạy qua, camera cũng có thể quay lại rõ ràng.
Tôi trở lại xe và lái ra khỏi khu biệt thự như thể đang chạy trốn, sau đó chạy vài vòng trên đường cao tốc, một lúc lâu mới bình tĩnh lại.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Hàn Khôn đã lừa gạt tôi.
Nhưng tôi không thể hiểu tại sao chú ấy muốn gạt tôi?
Có vẻ như vụ hợp tác bí mật giữa Hàn Khôn và Sở Hoài Ân không liên quan gì đến tôi, lẽ nào là vì mối quan hệ của tôi với Sở Tiêu Tiêu?
Không, Hàn Khôn không phải loại người đa nghi, hơn nữa chú ấy cũng biết rất rõ rằng với sự tôn trọng tôi dành cho chú ấy, tôi sẽ không bao giờ nghi ngờ chú ấy một cách vô cớ, ngay cả khi tôi biết chú ấy và Sở Hoài Ân có hợp tác, tôi cũng sẽ không can thiệp vào họ.
Theo mắt người ngoài, tôi là thiếu giacủa Tuấn Nhiên, thực chất tôi chỉ là một cổ đông không quyền lực, không có quyền quản lý thực tế nào đối với Tuấn Nhiên, không thể can thiệp vào bất kỳ quyết sách và hoạt động nào của Tuấn Nhiên.
Đừng thấy Tuấn Nhiên bây giờ có nhiều người ủng hộ tôi, thực ra những người đó đều nghe theo Hàn Khôn, Hàn Khôn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, chỉ cần một câu của Hàn Khôn thì tôi chẳng là gì cả, thậm chí số cổ phiếu trong tay tôi cũng có thể bị làm loãng đến còn vài ba XU.
Tôi chưa từng nghi ngờ chủ Hàn, cũng không đề phòng chú ấy, thậm chí không có ý định làm kẻ địch với chú ấy, tại sao chú ấy lại gạt tôi?
Tôi tấp xe vào lề, đầu óc rối bời, để tỉnh táo hơn, tôi châm một điếu thuốc.
Rõ ràng là Sở Tiêu Tiêu không biết chuyện Hàn Khôn qua lại với bố cô ấy.
Sở Tiêu Tiêu không biết Hàn Khôn, dù Sở Hoài Ân có dẫn Hàn Khôn về nhà, côấy cũng không nhận ra được.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, ít nhất Sở Tiêu Tiêu không lừa dối tôi. Cô ấy thẳng tính, chuyện gì cũng hiện rõ lên mặt, nếu nói dối tôi thì chắc chắn sẽ bị tôi phát hiện.
Ngoài ra, Cam Linh hẳn là cùng một giuộc với Hàn Khôn, chắc chắn bác ta biết Hàn Khôn giả chết, có lẽ bắc ta còn tham gia bày kế.
Việc tôi nhìn thấu Hàn Khôn giả chết chỉ có một mình Cam Linh biết, ngoài bác ta nói với Hàn Khôn ra, không có người thứ hai.
Mẹ kiếp, lão già này giả vờ thành thật, nhưng trong bụng thì đầy mưu mô
Vậy thì xem ra Cam Linh và Hàn Khôn là đồng minh vững chắc, hai người họ chung một phe.
Cam Linh đã từng cam đoan với tôi rằng cái chết của bố mẹ tôi hoàn toàn không liên quan gì đến Hàn Khôn, có vẻ như bây giờ phải đặt một dấu chấm hỏi cho câu nói này.
**********
Hàn Khôn về rồi nhưng sao không liên lạc với tôi, chắc chắn chú ấy biết Liễu Vinh tung tin giả là chú ấy đã chết, vậy tại sao chú ấy không nói cho tôi biết sự thật mà lại lừa gạt tôi?
Trong lòng tôi nảy ra vô số câu hỏi, tôi chỉ muốn túm lấy Hàn Khôn và hỏi cho rõ chuyện gì đang xảy ra?
Bỗng nhiên, chiếc xe phanh gấp lại, tôi theo bản năng nấp vào bụi cây và nhìn qua kẽ lá.
Sở Hoài Ân hạ cửa kính xe xuống, bối rối ngoảnh đầu nhìn quanh vài lần. “Luật sư Hàn, cậu có nhìn lầm không? Không có ai mà.”
Xe của họ đỗ cách tôi không xa, tôi có thể nghe rõ giọng nói của hai người họ. Hàn Khôn mở cửa xe một bên khác và bước xuống đi lại nhìn xung quanh, chỉ cách tôi chưa đầy hai mươi centimet, giữa chú ấy và tôi chỉ cách nhau một dải cây xanh, tôi không dám thở mạnh, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh.Chương 205 Đồng minh
Hàn Khôn về rồi nhưng sao không liên lạc với tôi, chắc chắn chú ấy biết Liễu Vinh tung tin giả là chú ấy đã chết, vậy tại sao chú ấy không nói cho tôi biết sự thật mà lại lừa gạt tôi?
Trong lòng tôi nảy ra vô số câu hỏi, tôi chỉ muốn túm lấy Hàn Khôn và hỏi cho rõ chuyện gì đang xảy ra?
Bỗng nhiên, chiếc xe phanh gấp lại, tôi theo bản năng nấp vào bụi cây và nhìn qua kẽ lá.
Sở Hoài Ân hạ cửa kính xe xuống, bối rối ngoảnh đầu nhìn quanh vài lần. “Luật sư Hàn, cậu có nhìn lầm không? Không có ai mà.”
Xe của họ đỗ cách tôi không xa, tôi có thể nghe rõ giọng nói của hai người họ. Hàn Khôn mở cửa xe một bên khác và bước xuống đi lại nhìn xung quanh, chỉ cách tôi chưa đầy hai mươi centimet, giữa chú ấy và tôi chỉ cách nhau một dải cây xanh, tôi không dám thở mạnh, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh.“Cậu ta hiện đang là người làm mưa làm gió ở thành phố Thông, đúng đấy, chỉ cần là chuyện cậu ta đã quyết định thì kiểu gì cũng làm to lên. Có điều, cậu ta không phải người không biết thời thế. Tôi đã từng nói vài câu với Trương Siêu và có ấn tượng rất sâu với cậu ta. Tất cả mọi thứ cậu ta có bây giờ đều do cậu cho cậu ta, kể cả khi biết cậu về nước, cậu ta cũng sẽ không biết điều mà trở mặt với cậu.” “Ha ha ha, anh Sở, anh vẫn không hiểu con rể tương lai của mình rồi. Tôi đã năm lần bảy lượt nhắc nhở cậu ta không được điều tra Khương Minh, ngoài mặt thì cậu ta nghe lời tôi, nhưng sau lưng hoàn toàn không để tôi vào mắt. Cậu ta có rất nhiều tại mắt, ngay cả Liễu Vinh cũng không thoát được. Chuyện tôi trở về phải giữ bí mật với người ngoài, ngay cả con gái của ông cũng không được biết, để tránh thiếu gia làm hỏng chuyện lớn chúng ta muốn làm.” “Luật sư Hàn, cậu yên tâm đi, tôi đã chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ, một tỷ hai kia cũng đủ, tất cả đều là tiền mặt. Chỉ cần tài liệu và giấy phép của cấp trên đượcgiao ra, chúng ta sẽ nhanh chóng đi vào hoạt động, đến lúc đó tiền đẻ ra tiền, chúng ta ngồi đếm tiền là được rồi.”
Một tỷ hai?
Từ khi nào Sở Hoài Ân lại có nhiều tiền như vậy?
Chẳng phải ông ta đánh bạc thua mấy trăm triệu à, sao trong tay vẫn còn nhiều tiền như thế, nếu có tiền thì sao không dùng nó để trả nợ?
Hàn Khôn cười một tiếng, đẩy mắt kính gọng vàng rồi tiến thêm hai bước: “SỐ tiền này do anh tìm cớ để tham ô, anh tung ra ngoài tin giả là mình đánh bạc thua, không sợ các cổ đông gây sự với anh à?"
Gì cơ? Hóa ra đó là tin giả do chính Sở Hoài Ân tung ra
Sở Hoài Ân đáp: “Sao có thể không tìm tôi được, mấy ngày nay đầu tôi sắp nổ tung vì sự ồn ào của họ rồi. Tôi cũng không còn cách nào khác, mấy lão già này đòi kiểm tra sổ sách để điều tra chỗthiếu hụt mấy trăm triệu này, cứ ép hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì. Tất nhiên tôi không thể nói sự thật, đành phải viện cớ để đánh lừa họ. Bây giờ họ cũng không làm gì được tôi. Nếu tôi tiếp tục hoặc quẳng gánh không làm, số tiền đó sẽ hoàn toàn mất sạch, do đó họ đành phải tạm thời bỏ qua, ngày nào cũng thúc giục tôi tìm cách lấp vào chỗ thiếu hụt. Nhưng chuyện này truyền đi làm ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của Tập đoàn Sở Thị, giá cổ phiếu giảm đi rất nhiều. Nhưng chỉ cần kế hoạch của chúng ta thành công, việc mất ít tiền đó cũng đáng.” “Anh Sở không hổ là người làm chuyện lớn, rất quyết đoán.
Hai người nói đến “tương lai” tốt đẹp đều không nhịn được cười. Một lát sau Hàn Khôn lên xe, Sở Hoài Ân lái xe vào trong sân của ông ta, tôi không nghe thấy gì nữa.
Tôi không mạo hiểm trèo tường vào để nghe lén, bởi vì tôi biết rất rõ về an ninh của khu này. Mỗi hộ gia đình đều trang bị hệ thống chống trộm, đừng nói là mộtngười cao to như tôi, kể cả mèo hay chó chạy qua, camera cũng có thể quay lại rõ ràng.
Tôi trở lại xe và lái ra khỏi khu biệt thự như thể đang chạy trốn, sau đó chạy vài vòng trên đường cao tốc, một lúc lâu mới bình tĩnh lại.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Hàn Khôn đã lừa gạt tôi.
Nhưng tôi không thể hiểu tại sao chú ấy muốn gạt tôi?
Có vẻ như vụ hợp tác bí mật giữa Hàn Khôn và Sở Hoài Ân không liên quan gì đến tôi, lẽ nào là vì mối quan hệ của tôi với Sở Tiêu Tiêu?
Không, Hàn Khôn không phải loại người đa nghi, hơn nữa chú ấy cũng biết rất rõ rằng với sự tôn trọng tôi dành cho chú ấy, tôi sẽ không bao giờ nghi ngờ chú ấy một cách vô cớ, ngay cả khi tôi biết chú ấy và Sở Hoài Ân có hợp tác, tôi cũng sẽ không can thiệp vào họ.
Theo mắt người ngoài, tôi là thiếu giacủa Tuấn Nhiên, thực chất tôi chỉ là một cổ đông không quyền lực, không có quyền quản lý thực tế nào đối với Tuấn Nhiên, không thể can thiệp vào bất kỳ quyết sách và hoạt động nào của Tuấn Nhiên.
Đừng thấy Tuấn Nhiên bây giờ có nhiều người ủng hộ tôi, thực ra những người đó đều nghe theo Hàn Khôn, Hàn Khôn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, chỉ cần một câu của Hàn Khôn thì tôi chẳng là gì cả, thậm chí số cổ phiếu trong tay tôi cũng có thể bị làm loãng đến còn vài ba XU.
Tôi chưa từng nghi ngờ chủ Hàn, cũng không đề phòng chú ấy, thậm chí không có ý định làm kẻ địch với chú ấy, tại sao chú ấy lại gạt tôi?
Tôi tấp xe vào lề, đầu óc rối bời, để tỉnh táo hơn, tôi châm một điếu thuốc.
Rõ ràng là Sở Tiêu Tiêu không biết chuyện Hàn Khôn qua lại với bố cô ấy.
Sở Tiêu Tiêu không biết Hàn Khôn, dù Sở Hoài Ân có dẫn Hàn Khôn về nhà, côấy cũng không nhận ra được.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, ít nhất Sở Tiêu Tiêu không lừa dối tôi. Cô ấy thẳng tính, chuyện gì cũng hiện rõ lên mặt, nếu nói dối tôi thì chắc chắn sẽ bị tôi phát hiện.
Ngoài ra, Cam Linh hẳn là cùng một giuộc với Hàn Khôn, chắc chắn bác ta biết Hàn Khôn giả chết, có lẽ bắc ta còn tham gia bày kế.
Việc tôi nhìn thấu Hàn Khôn giả chết chỉ có một mình Cam Linh biết, ngoài bác ta nói với Hàn Khôn ra, không có người thứ hai.
Mẹ kiếp, lão già này giả vờ thành thật, nhưng trong bụng thì đầy mưu mô
Vậy thì xem ra Cam Linh và Hàn Khôn là đồng minh vững chắc, hai người họ chung một phe.
Cam Linh đã từng cam đoan với tôi rằng cái chết của bố mẹ tôi hoàn toàn không liên quan gì đến Hàn Khôn, có vẻ như bây giờ phải đặt một dấu chấm hỏi cho câu nói này.
Bình luận facebook