Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-230
Chương 230 Tiền đánh bạc
Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88.
**********
Bị Lâm Khang đẩy, Trần Như Hải lùi về phía sau mấy bước, suýt chút nữa ngã từ trên cầu thang xuống, may mà tôi đứng ở đằng sau đỡ lấy thắt lưng ông ta.
Trần Như Hải đã lớn tuổi, bị hoảng sợ cũng chẳng buồn quay đầu liếc nhìn mà chỉ dựa vào lan can boong tàu thở phí phỏ, còn chưa hoàn hôn, Lâm Khang lại gọi ông ta bảo đi nhanh một chút. "Bắc Trần, bác thật sự nên nhanh lên một chút, đêm nay có vở kịch lớn, là giải cá cược quan trọng, chậm nữa sẽ không kịp vào đâu."
Đúng lúc này thuyên gặp phải một con sóng nhỏ, lắc lư trong tranh, Trần Như Hải cao tuổi, từ trước tới nay chưa từng khốn khổ như vậy, ông ta van còn chưa tỉnh táo lại, nói với Lâm Khang: "Tiểu Khang, tôi hơi khó chịu, cậu đi trước đi, lát nữa tôi sẽ tới “Lát nữa? Ông không tới ai trả tiền cho tôi p “Tiền gì cơ?" Trần Như Hải say tàu, não thoáng chốc chưa kịp phản ứng.
Lâm Khang tỏ vẻ mặt rất đương nhiên “Giải Thần Bài đó. "Cậu, cậu định vay tiền tôi để đánh bac?"
Trần Như Hải e là có thể nào cũng không ngờ Lâm Khang có thể vô liêm sỉ như thế, khốn nạn như thể có thể đường hoàng nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy. “Đó cũng không hẳn. Ông đầu tư, thăng được chúng ta chia nhau, ông bảy tôi ba, tôi cũng rất biết điều mà “Vậy, vậy nếu thua thì sao? Cậu lấy gì ra trả?" “Đầu tư mà, ông là người làm ăn đừng nói là không biết đầu tư nghĩa là gì nhé. đầu tư phải có rủi ro chứ "
Cho dù Trần Như Hải đã lần lộn trường đời lâu cũng bị bản mặt vô liêm sỉ của Lâm Khang làm cho khiếp sợ. "Cậu muốn tôi đưa tiền cho cậu đánh bạc? Nhà họ Trần chúng tôi từ trước tới nay chưa từng có một con nghiện cờ bạc nào cả. Cậu lại muốn tôi đưa tiền cho cậu đánh bạc?"
Sắc mặt Lâm Khang dần tối đen lại, hắn mất kiên nhẫn, lùi về phía sau một bước và lạnh mặt nói: "Lão già kia, tôi đã cho ông mặt mũi mà ông không cần à. Nhà họ Trần các người không có con nghiện cờ bạc, nhưng không ít kẻ vi phạm pháp luật nhi
Trần Như Hải lập tức nói không nên lời, giống như bị Lâm Khang nằm chặt sinh mạng. "Ông yên tâm, tôi chỉ cần tiền, cho tôi tiên tôi sẽ ngoan ngoãn bảo vệ bí mật cho các ông, ông coi như là phí giữ bí mat di."
Mặt Trần Như Hải xám như tro tàn, chỉ có thể nói: “Tôi đưa tiền, cậu cảm miệng. “Tác phong nhanh chút đi, sao cứ phải để tôi nói mới bỏ tiền. Tiền ông có rất nhiều, nhưng con trai ông chỉ có một thôi đấy." “Lâm Khang." Trần Như Hải bằng nhiên gọi hân lại, nhìn ngó xung quanh một chút
Tôi trốn ở trong góc, hai người bọn họ đều không phát hiện ra tôi, những người còn lại cũng vội vàng chạy vào sòng bạc, không đếm xỉa gì tới bọn họ.
Trần Như Hải nói: "Chuyện kia, trừ cậu ra còn có ai biết nữa không?" "Đương nhiên là không rồi, chuyện này trời biết đất biết tôi biết. Ông giả, ngoan ngoãn trả tiền đi, coi như là mua mạng con trai ông"
Trần Như Hải trong bóng tối gật đầu, Lâm Khang một lòng đăm chim trong sự vui sướng giàu có, hớn hở chạy về phía sòng bạc.
Trần Như Hải giống như tên côn đồ đi theo phía sau han, tôi bám theo bọn họ ở đăng xa. Trong sòng bạc có rất nhiều người, tôi đội mũ nên hai người bọn họ cũng không nhận ra.
Lâm Khang đi tháng một mạch, suốt dọc đường mọi người đều kinh ngạc nhìn hạn, bởi cả thành phố Thông này chẳng mấy ai không biết Trần Như Hải,
Trần Như Hải đi tới đâu cũng là khách quý, ai cũng nể mặt ông ta vài phần, người này hắc đạo bạch đạo đều có tiếng, vậy mà bây giờ lại đi theo một tháng nhãi con như người hầu
Lâm Khang vốn hơi còng lưng, lúc này lại hận không thể hếch cảm lên trời.
Tiếng bàn tán trong đám đông khiến lòng hư vinh của hắn vô cùng thỏa mãn, hắn đã tới sòng bạc nhiều lần như thế, phần lớn đều giống chó nhà có tang, đi đầu cũng bị người ta xua đuổi, làm gì mà được người người chủ ý như bây giờ.
Tôi tìm một góc yên tĩnh, gọi một lý rượu rồi ngồi xuống. Lúc này sòng bạc chưa mở, thuyền còn đang chạy ra vùng biển quốc tế. Sau khi tới đó, nơi này mới bắt đầu phát huy công dụng đích thực của nó.
Ngay lúc này, bản đánh bạc ở sông đã bày xong, nhưng mọi người vẫn tâm năm tụm ba ngôi uống rượu phía dưới. Có không ít kẻ có tiền rất thích tán gẫu chuyện làm ăn trong lúc này, tìm kiếm đồng bọn hợp tác.
Lâm Khang vừa ngồi xuống, một người đàn ông đó con lực lưỡng, chải ngược toàn bộ tóc ra đang sau như Châu Nhuận Phát trong Thần Bài đã bước xuống từ cầu thang đi về phía hàn. “Ông chủ Hạ." Lâm Khang bỗng chốc sợ hãi, bởi vì hàn còn đang nợ tiền ông ta, nhưng mặt mày ông chủ Hạ lại hớn hở, không giống như muốn đi đòi nợ Lúc này Lâm Khang mới nhớ ra, món nợ của hãn đều chuyển lên lưng Trần Như Hải hết rồi. “Cậu Lâm này, đã lâu không gặp, hôm nay hạ cổ tới đây, nhất định là vận số gần đây rất thuận, may mắn làm hả chúc cậu đêm nay tháng thật nhiều nhé. Anh Trần cũng tới chơi sao? Là mặt trời mọc đảng Tây à Làm gì có ai trong thành phố Thống này không biết tổ tiên nhà họ Trần khuyên răn con cháu không cờ bạc không cải cược chứ. Nhưng hôm nay anh đã tới đây rồi thì cứ chơi thật vui nhé, đặt nhiều vào
Trần Như Hải không nói gì, với thân phận của ông ta không cần thiết phải nể mặt ông chủ Hạ. Ông chủ Hạ này cũng là người tinh tường, thấy đáng vẻ này của Trần Như Hải liền nhận thấy có điều gì đó không ổn, đảo mặt nhìn một lượt Trần Như Hải và Lâm Khang, bỗng chốc như đã hiểu ra điều gì. “Các vị, hoan nghênh các vị hạ cổ đến với du thuyền sang trọng mang tên Chòm Sao Nhân Mã của chúng tôi. Bảy giờ chúng ta đang tăng tốc trên đường ra vùng biển quốc tế. Đêm nay, trên sảnh lớn tầng ba của du thuyền chúng ta sẽ tiến hành giải đấu Thần Bài thành phố Thông lần thứ nhất. Thế lệ thi đấu cụ thể sẽ được công bố giây lát sau Trước hết tôi xin cầu chúc mọi người đêm nay khai vận phát tài, tất cả đều tháng đầy bồn đây bắt
Cả đám người cùng hú lên, ông chủ Hạ nói mấy câu đã khiến đám nghiện bắt bạc này phần khích nhảy rầm rầm.
Ông chủ Hạ đưa tay ra hiệu cho mọi người yên lặng một chút, để hắn nói tiếp. "Phần thưởng cho giải đấu Thần Bài hôm nay rất phong phú, ôi chao, tôi nhìn cũng ửa cả nước miếng. Đương nhiên, lát nữa tôi cũng sẽ chơi với mọi người mấy ván, chỉ là trình độ chơi bài của tôi không cao, các bị Thần Bài xin hãy nhường nhịn nha
Tên họ Hạ này đúng là biết khuấy động bầu không khí, chỉ mới mấy câu đã khiến bầu không khi nơi đây hừng hực, tất cả mọi người đều nón nóng rạo rực, đòi ông chủ Hạ giới thiệu phần thưởng.
Tôi không có hứng thú với mấy cái này nên cũng không chăm chú lắng nghe, nhấp nháp ly rượu, vừa nghe vừa nhận WeChat với Sở Tiêu Tiêu, phát sóng trực tiếp cho cô ấy xem chuyện đang diễn ra ở chỗ tôi.
Ông chủ Hạ nói: "Giải nhất, mọi người chắc chắn đã biết rất rõ rồi, là một triệu đô la Mỹ tiền mặt, bên thang trực tiếp cầm đi. Chúng tôi không muốn ra vẻ, phải chơi thật. Nhưng ngoài giải nhất, chúng tôi còn thêm một giải thưởng đặc biệt, phần thưởng này đối với một vài người có thể nói là không đáng tiền, nhưng với tôi mà nói là thứ vô giá trên đời này.
Ông ta vỗ tay, hai người phục vụ liền mang ra một cái gì đó to tưởng như khung ảnh, phía trên nó phủ một lớp vải trắng.
Mọi người nín thở tập trung, nhìn về phía bức tranh sơn dầu, bàn tán không biết đây rốt cuộc là thứ gì.
Tôi nhìn lướt qua, vừa thấy là một bức tranh liền không có hứng thú
Giá trị của tác phẩm nghệ thuật lớn thế nào, đáng bao nhiêu tiền, tất cả đều dựa vào lăng xê. Ông chủ Hạ không thể thật sự mang một bức tranh của danh hoa thế giới ra làm phần thưởng, nếu có thể lấy ra được, tôi thấy ông ta cũng không nỡ, cho nên tám mươi phần trăm là các họa sĩ đương đại tranh thủ giải Thần Bài này để đánh bóng tên tuổi.
Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88.
**********
Bị Lâm Khang đẩy, Trần Như Hải lùi về phía sau mấy bước, suýt chút nữa ngã từ trên cầu thang xuống, may mà tôi đứng ở đằng sau đỡ lấy thắt lưng ông ta.
Trần Như Hải đã lớn tuổi, bị hoảng sợ cũng chẳng buồn quay đầu liếc nhìn mà chỉ dựa vào lan can boong tàu thở phí phỏ, còn chưa hoàn hôn, Lâm Khang lại gọi ông ta bảo đi nhanh một chút. "Bắc Trần, bác thật sự nên nhanh lên một chút, đêm nay có vở kịch lớn, là giải cá cược quan trọng, chậm nữa sẽ không kịp vào đâu."
Đúng lúc này thuyên gặp phải một con sóng nhỏ, lắc lư trong tranh, Trần Như Hải cao tuổi, từ trước tới nay chưa từng khốn khổ như vậy, ông ta van còn chưa tỉnh táo lại, nói với Lâm Khang: "Tiểu Khang, tôi hơi khó chịu, cậu đi trước đi, lát nữa tôi sẽ tới “Lát nữa? Ông không tới ai trả tiền cho tôi p “Tiền gì cơ?" Trần Như Hải say tàu, não thoáng chốc chưa kịp phản ứng.
Lâm Khang tỏ vẻ mặt rất đương nhiên “Giải Thần Bài đó. "Cậu, cậu định vay tiền tôi để đánh bac?"
Trần Như Hải e là có thể nào cũng không ngờ Lâm Khang có thể vô liêm sỉ như thế, khốn nạn như thể có thể đường hoàng nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy. “Đó cũng không hẳn. Ông đầu tư, thăng được chúng ta chia nhau, ông bảy tôi ba, tôi cũng rất biết điều mà “Vậy, vậy nếu thua thì sao? Cậu lấy gì ra trả?" “Đầu tư mà, ông là người làm ăn đừng nói là không biết đầu tư nghĩa là gì nhé. đầu tư phải có rủi ro chứ "
Cho dù Trần Như Hải đã lần lộn trường đời lâu cũng bị bản mặt vô liêm sỉ của Lâm Khang làm cho khiếp sợ. "Cậu muốn tôi đưa tiền cho cậu đánh bạc? Nhà họ Trần chúng tôi từ trước tới nay chưa từng có một con nghiện cờ bạc nào cả. Cậu lại muốn tôi đưa tiền cho cậu đánh bạc?"
Sắc mặt Lâm Khang dần tối đen lại, hắn mất kiên nhẫn, lùi về phía sau một bước và lạnh mặt nói: "Lão già kia, tôi đã cho ông mặt mũi mà ông không cần à. Nhà họ Trần các người không có con nghiện cờ bạc, nhưng không ít kẻ vi phạm pháp luật nhi
Trần Như Hải lập tức nói không nên lời, giống như bị Lâm Khang nằm chặt sinh mạng. "Ông yên tâm, tôi chỉ cần tiền, cho tôi tiên tôi sẽ ngoan ngoãn bảo vệ bí mật cho các ông, ông coi như là phí giữ bí mat di."
Mặt Trần Như Hải xám như tro tàn, chỉ có thể nói: “Tôi đưa tiền, cậu cảm miệng. “Tác phong nhanh chút đi, sao cứ phải để tôi nói mới bỏ tiền. Tiền ông có rất nhiều, nhưng con trai ông chỉ có một thôi đấy." “Lâm Khang." Trần Như Hải bằng nhiên gọi hân lại, nhìn ngó xung quanh một chút
Tôi trốn ở trong góc, hai người bọn họ đều không phát hiện ra tôi, những người còn lại cũng vội vàng chạy vào sòng bạc, không đếm xỉa gì tới bọn họ.
Trần Như Hải nói: "Chuyện kia, trừ cậu ra còn có ai biết nữa không?" "Đương nhiên là không rồi, chuyện này trời biết đất biết tôi biết. Ông giả, ngoan ngoãn trả tiền đi, coi như là mua mạng con trai ông"
Trần Như Hải trong bóng tối gật đầu, Lâm Khang một lòng đăm chim trong sự vui sướng giàu có, hớn hở chạy về phía sòng bạc.
Trần Như Hải giống như tên côn đồ đi theo phía sau han, tôi bám theo bọn họ ở đăng xa. Trong sòng bạc có rất nhiều người, tôi đội mũ nên hai người bọn họ cũng không nhận ra.
Lâm Khang đi tháng một mạch, suốt dọc đường mọi người đều kinh ngạc nhìn hạn, bởi cả thành phố Thông này chẳng mấy ai không biết Trần Như Hải,
Trần Như Hải đi tới đâu cũng là khách quý, ai cũng nể mặt ông ta vài phần, người này hắc đạo bạch đạo đều có tiếng, vậy mà bây giờ lại đi theo một tháng nhãi con như người hầu
Lâm Khang vốn hơi còng lưng, lúc này lại hận không thể hếch cảm lên trời.
Tiếng bàn tán trong đám đông khiến lòng hư vinh của hắn vô cùng thỏa mãn, hắn đã tới sòng bạc nhiều lần như thế, phần lớn đều giống chó nhà có tang, đi đầu cũng bị người ta xua đuổi, làm gì mà được người người chủ ý như bây giờ.
Tôi tìm một góc yên tĩnh, gọi một lý rượu rồi ngồi xuống. Lúc này sòng bạc chưa mở, thuyền còn đang chạy ra vùng biển quốc tế. Sau khi tới đó, nơi này mới bắt đầu phát huy công dụng đích thực của nó.
Ngay lúc này, bản đánh bạc ở sông đã bày xong, nhưng mọi người vẫn tâm năm tụm ba ngôi uống rượu phía dưới. Có không ít kẻ có tiền rất thích tán gẫu chuyện làm ăn trong lúc này, tìm kiếm đồng bọn hợp tác.
Lâm Khang vừa ngồi xuống, một người đàn ông đó con lực lưỡng, chải ngược toàn bộ tóc ra đang sau như Châu Nhuận Phát trong Thần Bài đã bước xuống từ cầu thang đi về phía hàn. “Ông chủ Hạ." Lâm Khang bỗng chốc sợ hãi, bởi vì hàn còn đang nợ tiền ông ta, nhưng mặt mày ông chủ Hạ lại hớn hở, không giống như muốn đi đòi nợ Lúc này Lâm Khang mới nhớ ra, món nợ của hãn đều chuyển lên lưng Trần Như Hải hết rồi. “Cậu Lâm này, đã lâu không gặp, hôm nay hạ cổ tới đây, nhất định là vận số gần đây rất thuận, may mắn làm hả chúc cậu đêm nay tháng thật nhiều nhé. Anh Trần cũng tới chơi sao? Là mặt trời mọc đảng Tây à Làm gì có ai trong thành phố Thống này không biết tổ tiên nhà họ Trần khuyên răn con cháu không cờ bạc không cải cược chứ. Nhưng hôm nay anh đã tới đây rồi thì cứ chơi thật vui nhé, đặt nhiều vào
Trần Như Hải không nói gì, với thân phận của ông ta không cần thiết phải nể mặt ông chủ Hạ. Ông chủ Hạ này cũng là người tinh tường, thấy đáng vẻ này của Trần Như Hải liền nhận thấy có điều gì đó không ổn, đảo mặt nhìn một lượt Trần Như Hải và Lâm Khang, bỗng chốc như đã hiểu ra điều gì. “Các vị, hoan nghênh các vị hạ cổ đến với du thuyền sang trọng mang tên Chòm Sao Nhân Mã của chúng tôi. Bảy giờ chúng ta đang tăng tốc trên đường ra vùng biển quốc tế. Đêm nay, trên sảnh lớn tầng ba của du thuyền chúng ta sẽ tiến hành giải đấu Thần Bài thành phố Thông lần thứ nhất. Thế lệ thi đấu cụ thể sẽ được công bố giây lát sau Trước hết tôi xin cầu chúc mọi người đêm nay khai vận phát tài, tất cả đều tháng đầy bồn đây bắt
Cả đám người cùng hú lên, ông chủ Hạ nói mấy câu đã khiến đám nghiện bắt bạc này phần khích nhảy rầm rầm.
Ông chủ Hạ đưa tay ra hiệu cho mọi người yên lặng một chút, để hắn nói tiếp. "Phần thưởng cho giải đấu Thần Bài hôm nay rất phong phú, ôi chao, tôi nhìn cũng ửa cả nước miếng. Đương nhiên, lát nữa tôi cũng sẽ chơi với mọi người mấy ván, chỉ là trình độ chơi bài của tôi không cao, các bị Thần Bài xin hãy nhường nhịn nha
Tên họ Hạ này đúng là biết khuấy động bầu không khí, chỉ mới mấy câu đã khiến bầu không khi nơi đây hừng hực, tất cả mọi người đều nón nóng rạo rực, đòi ông chủ Hạ giới thiệu phần thưởng.
Tôi không có hứng thú với mấy cái này nên cũng không chăm chú lắng nghe, nhấp nháp ly rượu, vừa nghe vừa nhận WeChat với Sở Tiêu Tiêu, phát sóng trực tiếp cho cô ấy xem chuyện đang diễn ra ở chỗ tôi.
Ông chủ Hạ nói: "Giải nhất, mọi người chắc chắn đã biết rất rõ rồi, là một triệu đô la Mỹ tiền mặt, bên thang trực tiếp cầm đi. Chúng tôi không muốn ra vẻ, phải chơi thật. Nhưng ngoài giải nhất, chúng tôi còn thêm một giải thưởng đặc biệt, phần thưởng này đối với một vài người có thể nói là không đáng tiền, nhưng với tôi mà nói là thứ vô giá trên đời này.
Ông ta vỗ tay, hai người phục vụ liền mang ra một cái gì đó to tưởng như khung ảnh, phía trên nó phủ một lớp vải trắng.
Mọi người nín thở tập trung, nhìn về phía bức tranh sơn dầu, bàn tán không biết đây rốt cuộc là thứ gì.
Tôi nhìn lướt qua, vừa thấy là một bức tranh liền không có hứng thú
Giá trị của tác phẩm nghệ thuật lớn thế nào, đáng bao nhiêu tiền, tất cả đều dựa vào lăng xê. Ông chủ Hạ không thể thật sự mang một bức tranh của danh hoa thế giới ra làm phần thưởng, nếu có thể lấy ra được, tôi thấy ông ta cũng không nỡ, cho nên tám mươi phần trăm là các họa sĩ đương đại tranh thủ giải Thần Bài này để đánh bóng tên tuổi.