Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-231
Chương 231 Đặt bẫy
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
"Chắc hán mọi người đều đang đoán phần thưởng này là gì? Trước tiên tôi xin giới thiệu với mọi người, đây là tác phẩm do một họa sĩ người bản địa thành phố Thông về cách đây hai mươi năm. Lúc đó tôi vừa thấy là thích ngay nên đã mua nó và giữ cho đến nay. Nó là bầu vật trong lòng tôi, hôm nay lấy nó ra cũng là để làm mọi người có thể chơi vui hơn chút. Giải đặc biệt này sẽ được trao vào cuối giải đấu Thần Bài. Ai có thể đánh bại Thần Bài là sẽ nhận được bức tranh này. Nếu không ai có thể giành được nó trước khi chuyến đi kết thúc, nó sẽ thuộc về Thần Bài “Ông chủ Hạ, thứ mà ông coi trọng như vậy hắn là có giá trị không nhỏ nhi “Đúng đó, lúc ấy ông mua bức tranh này bao nhiêu tiền? Để tôi biết đường mà län.
Ông chủ Hạ mim cười và duỗi một ngôn tay ra. "Mười triệu?" (1) (*) Mười triệu tính theo đơn vị Trung Quốc là một nghìn vạn. “Ông nói lúc đó không tốn bao nhiêu tiên, vậy là một triệu? "Gi cơ, một trăm nghìn
Ông chủ Hạ đáp: "Không tổn một xu nào”.
Mọi người trở nên xôn xao, không tấn một xu nào thì chẳng phải có nghĩa là không đáng tiền à? Hơn nữa, nếu ông ta muốn nâng cao giá trị con người của người này, nói thẳng ra như thế thì chẳng phải đã làm hỏng chuyện sao?
Ông chủ Hạ nói: "Chắc hán mọi người đang nghĩ tôi muốn nâng cao giá trị con người giúp người khác phải không? Ha ha, mời người nghĩ nhiều rồi, nữ họa sĩ này đã không còn trên đời nữa.
Lúc đó tôi không tốn một xu nào cho bức tranh này, nhưng nó vô cùng quan trọng đối với tôi vì nó đã cứu mạng tôi.
Tuy ngoài miệng nói là giải đặc biệt, nhưng đúng hơn là tâm tự riêng của tôi, mong rằng bằng cách này, mọi người có thể nhớ đến những tác phẩm tuyệt vời của người phụ nữ xinh đẹp ấy.
Mời mọi người thưởng thức tác phẩm của cổ họa sĩ Kỷ Yên Nhiên, Núi Võ Tưởng:
Khi tấm vải trắng trên khung tranh được kéo ra, đầu tôi “ong một tiếng và lập tức trở nên trống rỗng, điện thoại tuột khỏi tay tôi rơi xuống bàn.
Đây là một bức tranh sơn dầu cao it nhất hai mét, nhìn rất tao nhã, trong tranh vẽ hoa anh đào bạt ngân trên núi Võ Tưởng, tôi không hiểu về nghệ thuật nhưng lại bị cuốn hút bởi bức tranh này mất một lúc lâu vẫn chưa thể rời mắt.
Bức tranh này do mẹ tôi vẽ. không biết có phải vì bị chấn động hay không mà cả hội trưởng cực kỳ yên tĩnh, tất cả mọi người đều im lặng nhìn bức tranh với ánh mắt tràn đầy mê mẩn.
Khi tôi bảy tuổi, bố mẹ tôi qua đời trong một vụ tai nạn giao thông, ký ức của tôi về bố mẹ rất mơ hồ, theo tuổi tác tăng dần, những ký ức ấy càng ngày càng mờ nhạt
Tôi chỉ nhớ mẹ tôi rất dịu dàng, còn bổ thì hay nói đùa, từ nhỏ tôi không biết nhà mình giàu cỡ nào, chỉ biết bố mẹ làm nghề buôn bán, bấy lâu nay tôi luôn nghĩ gia đình mình là một gia đình bình thường.
Sau vụ tai nạn giao thông, cô tôi đã đốt sạch ảnh của mẹ tôi, vì vậy ký ức của tôi về mẹ bây giờ rất mơ hồ, chỉ còn nhớ được đường nét sơ sơ. Cô tôi rất ít khi kể về bố mẹ tôi, chỉ cần nhạc đến là có sẽ giận dữ nguyền rủa, bố mẹ tôi trong lời của cô là người ích kỷ và ác độc nhất trên đời này.
Tôi thực sự không ngờ rằng mẹ tôi biết vẽ. Khi nhìn bức tranh này, thời gian và không gian như được tái hiện lại, tôi như có thể tưởng tượng ra cảnh mẹ hồi trẻ đang ngồi vẽ tranh, điều này khiến mặt tôi xôn lên xót xa, nghiến răng mới kìm được nước mắt.
Ngay khi cả hội trưởng lặng ngắt như tờ, một tiếng mở cửa đột ngột vang lên.
Tôi và mọi người theo bản năng quay đầu lại thì thấy Khương Minh choàng áo khoác bước vào. "Anh Hạ, tôi muốn bức tranh này “Cậu Khương, tôi biết là cậu sẽ đến, ha ha ha ha. Nhưng bức tranh này không thể để cho câu được. Nếu cậu muốn thì hãy đến đại hội Thần Bài góp vui một chút."
Ông chủ Hạ bật cười chạy tới ôm lấy Khương Minh, một cảnh tay của Khương Minh buông thống xuống, trong không tự nhiên, nó không thể cử động, đó là cánh tay bị Thốc Tử đánh tàn phế, ông ta chỉ có thể ôm ông chủ Hạ bằng cảnh tay còn lại. "Lão giả xảo quyệt này, tôi đã nghĩ làm thế nào mà anh sẵn sàng lấy Núi Võ Tưởng ra làm giải thưởng, anh muốn lừa tất cả chúng tôi đến để góp vui cho đại hội Thần Bài này của anh chứ gì." Khương Minh nói đùa. “Không phải đầu, người đầu tiên tôi nghĩ tới chính là cậu Khương đấy"
Khương Minh nói nửa đùa nửa thật: “Anh cũng biết tôi không biết chơi cờ bạc, tốt hơn là giúp người nên việc, tôi sẽ bỏ ra mười triệu.
Mọi người lập tức xôn xao như nước sôi sùng sục. Mười triệu, cao hơn cả giải nhất của đêm nay!
Đặc biệt là ông chủ Hạ đã thừa nhận lúc mua bức tranh này không hề tốn một xu Khương Minh vừa tới đã lấy ra thêm mười triệu.
Mọi người xì xào bàn tán và đều đang đoán rằng có phải hai người này đang diễn, người tung người hứng, cùng nhau đẩy giả của bức tranh này lên hay không.
Không ngờ ông chủ Hạ lại nói: "Cậu
Khương ả, không phải ông anh giả này không muốn giúp người khác hoàn thành ước vọng. Hồi đó tôi được bức tranh này không mất đồng xu nào, nên đã hứa với Yên Nhiên là chỉ có thể tăng không thể bán. Nếu hôm nay cậu thăng được Thần Bài, tôi sẽ tặng nó miễn phí cho cậu, nếu không thì dù là một trăm triệu tôi cũng không cho cậu."
Khương Minh rất khó chịu, nhưng ông ta vẫn hỏi: "Đây là ý của Yên Nhiên sao? Vậy được thôi, ông anh, xem ra hôm nay tôi không thể không chơi vài văn rồi."
Hai người họ nói đùa một hồi rồi choàng vai bá cổ rồi đi, tôi không quả hiểu, có vẻ như ông chủ Hạ rất quen thuộc với Trần Như Hải và Khương Minh, nhưng loại người mở sòng bạc như ông ta chắc chắn rất khôn khéo, tôi chỉ không ngờ rằng ông ta có quen biết với mẹ tôi.
Ông chủ Hạ nói tối nay sẽ có vài người đến đánh bạc vì bức tranh này, nếu vậy thì ngoài Khương Minh ra sẽ có thêm những người khác, đừng nói tất cả họ đều là người theo đuổi mẹ tôi đấy
ĐM, lúc đó bố tôi đúng là đỉnh, bao nhiều người đó mà có thể thoát khỏi lớp lớp vòng vây như vậy.
Chẳng bao lâu sau con thuyền đã ra đến vùng biển quốc tế, sau một tiếng cung hỷ phát tại của người chia bài, cả sòng bạc bắt đầu chơi hết mình.
Tôi đi tìm vài vòng nhưng vẫn không thấy Khương Minh, chắc hẳn người như ông ta sẽ không chơi ở tầng dưới, chip (1) ở tầng này quá nhỏ. (1) Chip: là công cụ đánh bài dùng ở sòng bạc.
Quy tắc của giải đấu Thần Bài cũng không phức tạp, al tháng được hai triệu trước mười hai giờ đêm mới có tư cách tham gia trận chung kết, chỉ những người chơi lọt vào trận chung kết mới có từ cách tranh giải đặc biệt.
Ban đầu giải đặc biệt cũng không ai quan tâm, tất cả đều là vì giải nhất, nhưng bây giờ tất cả mọi người như phát cuồng hưởng tới giải đặc biệt, bởi vì đoạt giải đặc biệt sẽ có thể bán lại giá cao cho Khương Minh, với khả năng của ông ta, cho dù bản hai mươi triệu thì chắc hẳn ông ta cũng sẽ mua.
Tôi thật sự không hiểu, Khương Minh thích mẹ tôi như vậy sao? Nhưng ông ta là một kẻ biến thái, ông ta có thể làm những chuyện mà người bình thường không ngờ tới. khi nghĩ đến những gì ông ta đã làm tôi cảm thấy thật hả giận khi bố tranh giành được mẹ tôi.
Tôi đi loanh quanh ở tầng một và không có chút hứng thú với những trò cờ bạc này.
Nhiều người nghĩ rằng cờ bạc là dựa vào may rủi, thực chất thì cờ bạc dựa vào kỹ thuật và trí nhớ. Kỹ thuật là chơi bẩn, trí nhớ là tinh bài, kết hợp hai cái lại mới có thể trở thành Thần Bài, chưa có một ai thang liên tiếp mà chỉ dựa vào van may.
Hầu hết mọi người đều giống như Lâm Khang, tưởng rằng vận cờ bạc của mình được suôn sẻ, thua chỉ là tạm thời, một khi thắng là có thể ăn lại tất và trở thành người thắng cuộc.
Thật ra thì họ không biết ngay cả số lần họ tháng cũng là bày rập của nhà cái.
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
"Chắc hán mọi người đều đang đoán phần thưởng này là gì? Trước tiên tôi xin giới thiệu với mọi người, đây là tác phẩm do một họa sĩ người bản địa thành phố Thông về cách đây hai mươi năm. Lúc đó tôi vừa thấy là thích ngay nên đã mua nó và giữ cho đến nay. Nó là bầu vật trong lòng tôi, hôm nay lấy nó ra cũng là để làm mọi người có thể chơi vui hơn chút. Giải đặc biệt này sẽ được trao vào cuối giải đấu Thần Bài. Ai có thể đánh bại Thần Bài là sẽ nhận được bức tranh này. Nếu không ai có thể giành được nó trước khi chuyến đi kết thúc, nó sẽ thuộc về Thần Bài “Ông chủ Hạ, thứ mà ông coi trọng như vậy hắn là có giá trị không nhỏ nhi “Đúng đó, lúc ấy ông mua bức tranh này bao nhiêu tiền? Để tôi biết đường mà län.
Ông chủ Hạ mim cười và duỗi một ngôn tay ra. "Mười triệu?" (1) (*) Mười triệu tính theo đơn vị Trung Quốc là một nghìn vạn. “Ông nói lúc đó không tốn bao nhiêu tiên, vậy là một triệu? "Gi cơ, một trăm nghìn
Ông chủ Hạ đáp: "Không tổn một xu nào”.
Mọi người trở nên xôn xao, không tấn một xu nào thì chẳng phải có nghĩa là không đáng tiền à? Hơn nữa, nếu ông ta muốn nâng cao giá trị con người của người này, nói thẳng ra như thế thì chẳng phải đã làm hỏng chuyện sao?
Ông chủ Hạ nói: "Chắc hán mọi người đang nghĩ tôi muốn nâng cao giá trị con người giúp người khác phải không? Ha ha, mời người nghĩ nhiều rồi, nữ họa sĩ này đã không còn trên đời nữa.
Lúc đó tôi không tốn một xu nào cho bức tranh này, nhưng nó vô cùng quan trọng đối với tôi vì nó đã cứu mạng tôi.
Tuy ngoài miệng nói là giải đặc biệt, nhưng đúng hơn là tâm tự riêng của tôi, mong rằng bằng cách này, mọi người có thể nhớ đến những tác phẩm tuyệt vời của người phụ nữ xinh đẹp ấy.
Mời mọi người thưởng thức tác phẩm của cổ họa sĩ Kỷ Yên Nhiên, Núi Võ Tưởng:
Khi tấm vải trắng trên khung tranh được kéo ra, đầu tôi “ong một tiếng và lập tức trở nên trống rỗng, điện thoại tuột khỏi tay tôi rơi xuống bàn.
Đây là một bức tranh sơn dầu cao it nhất hai mét, nhìn rất tao nhã, trong tranh vẽ hoa anh đào bạt ngân trên núi Võ Tưởng, tôi không hiểu về nghệ thuật nhưng lại bị cuốn hút bởi bức tranh này mất một lúc lâu vẫn chưa thể rời mắt.
Bức tranh này do mẹ tôi vẽ. không biết có phải vì bị chấn động hay không mà cả hội trưởng cực kỳ yên tĩnh, tất cả mọi người đều im lặng nhìn bức tranh với ánh mắt tràn đầy mê mẩn.
Khi tôi bảy tuổi, bố mẹ tôi qua đời trong một vụ tai nạn giao thông, ký ức của tôi về bố mẹ rất mơ hồ, theo tuổi tác tăng dần, những ký ức ấy càng ngày càng mờ nhạt
Tôi chỉ nhớ mẹ tôi rất dịu dàng, còn bổ thì hay nói đùa, từ nhỏ tôi không biết nhà mình giàu cỡ nào, chỉ biết bố mẹ làm nghề buôn bán, bấy lâu nay tôi luôn nghĩ gia đình mình là một gia đình bình thường.
Sau vụ tai nạn giao thông, cô tôi đã đốt sạch ảnh của mẹ tôi, vì vậy ký ức của tôi về mẹ bây giờ rất mơ hồ, chỉ còn nhớ được đường nét sơ sơ. Cô tôi rất ít khi kể về bố mẹ tôi, chỉ cần nhạc đến là có sẽ giận dữ nguyền rủa, bố mẹ tôi trong lời của cô là người ích kỷ và ác độc nhất trên đời này.
Tôi thực sự không ngờ rằng mẹ tôi biết vẽ. Khi nhìn bức tranh này, thời gian và không gian như được tái hiện lại, tôi như có thể tưởng tượng ra cảnh mẹ hồi trẻ đang ngồi vẽ tranh, điều này khiến mặt tôi xôn lên xót xa, nghiến răng mới kìm được nước mắt.
Ngay khi cả hội trưởng lặng ngắt như tờ, một tiếng mở cửa đột ngột vang lên.
Tôi và mọi người theo bản năng quay đầu lại thì thấy Khương Minh choàng áo khoác bước vào. "Anh Hạ, tôi muốn bức tranh này “Cậu Khương, tôi biết là cậu sẽ đến, ha ha ha ha. Nhưng bức tranh này không thể để cho câu được. Nếu cậu muốn thì hãy đến đại hội Thần Bài góp vui một chút."
Ông chủ Hạ bật cười chạy tới ôm lấy Khương Minh, một cảnh tay của Khương Minh buông thống xuống, trong không tự nhiên, nó không thể cử động, đó là cánh tay bị Thốc Tử đánh tàn phế, ông ta chỉ có thể ôm ông chủ Hạ bằng cảnh tay còn lại. "Lão giả xảo quyệt này, tôi đã nghĩ làm thế nào mà anh sẵn sàng lấy Núi Võ Tưởng ra làm giải thưởng, anh muốn lừa tất cả chúng tôi đến để góp vui cho đại hội Thần Bài này của anh chứ gì." Khương Minh nói đùa. “Không phải đầu, người đầu tiên tôi nghĩ tới chính là cậu Khương đấy"
Khương Minh nói nửa đùa nửa thật: “Anh cũng biết tôi không biết chơi cờ bạc, tốt hơn là giúp người nên việc, tôi sẽ bỏ ra mười triệu.
Mọi người lập tức xôn xao như nước sôi sùng sục. Mười triệu, cao hơn cả giải nhất của đêm nay!
Đặc biệt là ông chủ Hạ đã thừa nhận lúc mua bức tranh này không hề tốn một xu Khương Minh vừa tới đã lấy ra thêm mười triệu.
Mọi người xì xào bàn tán và đều đang đoán rằng có phải hai người này đang diễn, người tung người hứng, cùng nhau đẩy giả của bức tranh này lên hay không.
Không ngờ ông chủ Hạ lại nói: "Cậu
Khương ả, không phải ông anh giả này không muốn giúp người khác hoàn thành ước vọng. Hồi đó tôi được bức tranh này không mất đồng xu nào, nên đã hứa với Yên Nhiên là chỉ có thể tăng không thể bán. Nếu hôm nay cậu thăng được Thần Bài, tôi sẽ tặng nó miễn phí cho cậu, nếu không thì dù là một trăm triệu tôi cũng không cho cậu."
Khương Minh rất khó chịu, nhưng ông ta vẫn hỏi: "Đây là ý của Yên Nhiên sao? Vậy được thôi, ông anh, xem ra hôm nay tôi không thể không chơi vài văn rồi."
Hai người họ nói đùa một hồi rồi choàng vai bá cổ rồi đi, tôi không quả hiểu, có vẻ như ông chủ Hạ rất quen thuộc với Trần Như Hải và Khương Minh, nhưng loại người mở sòng bạc như ông ta chắc chắn rất khôn khéo, tôi chỉ không ngờ rằng ông ta có quen biết với mẹ tôi.
Ông chủ Hạ nói tối nay sẽ có vài người đến đánh bạc vì bức tranh này, nếu vậy thì ngoài Khương Minh ra sẽ có thêm những người khác, đừng nói tất cả họ đều là người theo đuổi mẹ tôi đấy
ĐM, lúc đó bố tôi đúng là đỉnh, bao nhiều người đó mà có thể thoát khỏi lớp lớp vòng vây như vậy.
Chẳng bao lâu sau con thuyền đã ra đến vùng biển quốc tế, sau một tiếng cung hỷ phát tại của người chia bài, cả sòng bạc bắt đầu chơi hết mình.
Tôi đi tìm vài vòng nhưng vẫn không thấy Khương Minh, chắc hẳn người như ông ta sẽ không chơi ở tầng dưới, chip (1) ở tầng này quá nhỏ. (1) Chip: là công cụ đánh bài dùng ở sòng bạc.
Quy tắc của giải đấu Thần Bài cũng không phức tạp, al tháng được hai triệu trước mười hai giờ đêm mới có tư cách tham gia trận chung kết, chỉ những người chơi lọt vào trận chung kết mới có từ cách tranh giải đặc biệt.
Ban đầu giải đặc biệt cũng không ai quan tâm, tất cả đều là vì giải nhất, nhưng bây giờ tất cả mọi người như phát cuồng hưởng tới giải đặc biệt, bởi vì đoạt giải đặc biệt sẽ có thể bán lại giá cao cho Khương Minh, với khả năng của ông ta, cho dù bản hai mươi triệu thì chắc hẳn ông ta cũng sẽ mua.
Tôi thật sự không hiểu, Khương Minh thích mẹ tôi như vậy sao? Nhưng ông ta là một kẻ biến thái, ông ta có thể làm những chuyện mà người bình thường không ngờ tới. khi nghĩ đến những gì ông ta đã làm tôi cảm thấy thật hả giận khi bố tranh giành được mẹ tôi.
Tôi đi loanh quanh ở tầng một và không có chút hứng thú với những trò cờ bạc này.
Nhiều người nghĩ rằng cờ bạc là dựa vào may rủi, thực chất thì cờ bạc dựa vào kỹ thuật và trí nhớ. Kỹ thuật là chơi bẩn, trí nhớ là tinh bài, kết hợp hai cái lại mới có thể trở thành Thần Bài, chưa có một ai thang liên tiếp mà chỉ dựa vào van may.
Hầu hết mọi người đều giống như Lâm Khang, tưởng rằng vận cờ bạc của mình được suôn sẻ, thua chỉ là tạm thời, một khi thắng là có thể ăn lại tất và trở thành người thắng cuộc.
Thật ra thì họ không biết ngay cả số lần họ tháng cũng là bày rập của nhà cái.
Bình luận facebook