Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-242
chương 242 độc chiếm
*Chương có nội dung hình ảnh
Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88.
**********
Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.*vip
“Ông thật đáng chết"
Ngay cả người cao ngạo, biết kiềm chế như Nguyệt Mãn Cung lúc này cũng không nhịn được. Cậu ta không có cách nào giải tỏa nỗi buồn bực trong lòng, chỉ có thể giết Khương Minh để hả giận.
Nhưng tôi biết rất rõ, hôm nay cho dù thế nào Khương Mình cũng không thể chết được, bởi vì chủ Hai siêu phàm của ông ta vẫn đang ở bên cạnh đôn đốc tác chiến.
Có lẽ Nguyệt Mãn Cung cũng biết sự lợi hại của Khương Vân Thanh, không những thế cậu ta cũng biết sự có mặt của Khương Vân Thanh, vì vậy nên chẳng bao lâu đã buông Khương Minh ra.
Khương Minh sửa sang bộ đồ tây trong bóng đêm, hoàn toàn không quan tâm tới Nguyệt Mãn Cung.
Tôi cực kỳ thấu hiểu sự đau đớn hiện tại của Nguyệt Mãn Cung, bất kỳ người nào lần đầu đối mặt với Khương Minh đều khiếp sợ trước sự biến thái của ông ta.
Ông ta hoàn toàn không quan tâm tới tính mạng của bất kỳ ai, không quan tâm của người khác, cũng không quan tâm bản thân, tôi cực kỳ nghi ngờ Khương Minh có phải là một người hoàn toàn theo chủ nghĩa chống đối xã hội hay không.
Khương Minh chầm chậm nói với Nguyệt Mãn Cung trong bóng tối: “Tôi đã nói với cậu từ lâu rồi, làm ăn với tôi không bị thiệt, cậu đừng có giành với tôi, tôi chắc chắn phải có được bức tranh này.
Nguyệt Mãn Cung nói: "Đã tới lúc nào rồi, ông còn quan tâm tới Núi Vô Tưởng. Có người muốn giết chúng ta, bây giờ chúng ta đang ở trên Thái Bình Dương, nếu có chuyện gì xảy ra tất cả mọi người trên thuyền đều không chạy thoát được. Trước hết phải bắt tay tìm ra tên họ Hạ, hỏi rõ ông ta về chuyện quả b trước đã.
Khương Minh chẳng những không thèm để ý tới lời của Nguyệt Mãn Cung, mà ngược lại còn cười ha ha: “Có gì để hỏi chứ, ông ta không giết được chúng ta, sau này tôi nhất định sẽ báo thù, cậu muốn đi tìm thì cứ tìm đi. Giải đấu Thần Bài không có kết quả, Núi Vô Tưởng thuộc về ai phải dựa vào bản lĩnh của kẻ đó thôi.
Cả khoang thuyền đen kịt, du thuyền xóc nảy, ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể chờ đèn khẩn cấp sáng lên.
Chờ một lúc, có người đã tìm được nguồn sáng khẩn cấp, tầng ba và tầng bốn sảnh lớn đều sáng lên ngọn đèn màu xanh lục.
“Mọi người mau xem kìa! Núi Vô Tưởng mất rồi!”
Có người kinh ngạc hôn lên một tiếng, Khương Minh và Nguyệt Mãn Cung ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía tầng năm, bên trong lồng kính to lớn dài rộng gần hai mét trống rỗng, Núi Vô Tưởng đã bị người ta lấy mất, chỉ còn lại một khung kính khổng lồ!
"Là ai!” Nếu bạn đang đọc truyện ở một website khác không phải Truyện88.v*ip thì có nghĩa đây là trang web ĂN CẮP TRUYỆN. Các bạn hãy quay trở lại Truy*ện88.vip để ủng hộ bên mình nhé !
Khương Minh trợn trừng con mắt, tiếng gào thét vang vọng trong sảnh lớn.
"Mau lên, chắc chắn hàn còn ở trên thuyền, tìm đi
Tôi đứng ở tầng năm nhìn xuống, xem đảm giang hồ hào kiệt loạn như cào cào, nhếch miệng cười nói: "Đồ của ông đây, ông mang đi trước nhé, bái bai nhé chư vị
Bức tranh này không thể bị gập, cho dù có thể gập tôi cũng không nỡ, dù sao đây con mẹ nó cũng là tác mẹ tôi để lại, tôi chỉ có thể cuộn nó lại.
“Thành công rồi, rút thôi."
Trong bóng tối, động tác của ông Mạc rất nhanh, tôi suýt chút nữa không theo kịp.
Ban nãy lúc theo Lâm Khang đi lên, tôi đại khái nhớ được một chút về con tàu. Bây giờ nơi an toàn nhất là buồng động cơ bên dưới, nơi đó gần như không có ai qua lại, chỉ có vài người thợ thuyền ở dưới. Chỗ đó cũng chẳng có gì có thể trộm, ngay cả bảo vệ cũng không có.
Chúng tôi vừa lao lên trên boong, ông Mạc bỗng nhiên xoay người đề tôi ngã xuống đất, bổ nhào về phía trước.
Hai chúng tôi bị sóng đánh vào vách tường, xương cốt cả người giống như bị chặt đứt.
Nước biển ầm ầm đánh xuống, tôi bị sặc đến giàn giua nước mắt nước mũi, thân tàu nghiêng về phía bên trái, giống như bị cơn sóng lớn lật ra, mất hơn mười giây mới từ từ quay lại ngay ngắn.
“Ông Mạc ông không sao chứ!" Nếu không nhờ ông ấy, ban nãy tôi chắc chắn đã bị đánh xuống biển rồi.
Một vài giây sau ông Mạc mới cử động được, lau nước biển trên mặt.
"Không sao cả, chỉ là con sóng nhỏ, đi thôi.”
Tôi đỡ ông Mạc chạy nhanh xuống tầng, bước vào trong khoang thuyền.
Trong khoang thuyền cũng cực kỳ xóc nảy, song chỉ cần thuyền không chìm thì nơi này cũng an toàn hơn sàn tàu bên ngoài nhiều.
Càng đi xuống dưới tôi càng cảm thấy không ổn, cả con thuyền đều đen kịt một màu.
khắp nơi đều có thể nghe thấy tiếng người kêu cứu, còn có tiếng phụ nữ la hét chói tại, nhưng ở đây thậm chí không nghe thấy bất kỳ âm thanh của máy móc nào cả, cũng không có tiếng đốt nồi hơi.
“Làm gì vậy? Mau mau tìm chỗ giấu đồ đi đi, Khương Minh và Nguyệt Mãn Cung đều tinh ranh như quỷ, bọn họ sẽ tìm tới đây ngay lập tức.
Tôi nhìn vào buông động cơ, càng nhìn càng sợ hãi, cả thân tàu đen ngòm một mảng như một động ma khổng lồ. Mạn thuyền bên ngoài sóng vỗ khiến người ta sợ hãi mà trong này lại chẳng có chút tiếng động nào. “Tại sao có thể như vậy?"
Nhớ đọc truyện trên Truyện88.vip để ủng h*ộ team nha !!!
Ông Mạc hỏi: "Rốt cuộc làm sao vậy? Cậu thật sự làm tôi sốt ruột chết đi được.
Tôi không kiềm chế nổi mà toát mồ hôi lạnh: “Những người thợ thuyền đâu hết rồi? Tại sao chiếc thuyền này lại không hoạt động?"
Con thuyền này hoàn toàn không hoạt động, tua bin đã ngừng, công nhân cũng không biết đi đâu hết rồi, ång trách thuyền lại xóc nảy ghê gớm như vậy.
"Mẹ nó chứ, rốt cuộc tên họ Hạ đó muốn gì? Hắn muốn chúng ta chết hết ở Thái Bình Dương sao!”
Ban nãy tôi đã cảm thấy không ổn, giải đấu Thần Bài này của hắn có thể mang về bao nhiêu lợi nhuận, lãi ròng một năm của con thuyền này là bao nhiêu chứ? Khương Minh bằng lòng trả bất cứ giá nào để có được Núi Vô Tưởng, họ Hạ làm sao lại nỡ đem nó ra tặng? Đó là vì chuyện này từ đầu tới cuối đều là âm mưu
Ông Mạc vẫn không dám tin: "Hạ Tri Thiên làm như vậy có gì hay chứ? Hắn muốn khơi mào trận đấu giữa tám môn phái lớn cũng không cần kéo theo cả một thuyền người vô tội đi cùng chứ!”
Tôi không biết Hạ Tri Thiên muốn cái gì, nhưng đây là một cảnh tượng tiệc Hồng Môn điển hình.
“Ông ta nghĩ thế nào tôi không rõ lắm, nhưng con thuyền hiện giờ vô cùng nguy hiểm. Tuy rằng toàn bộ thuyền đều là thép, nhưng trước sóng to cũng chẳng khác gì thuyền gỗ. Mau, chúng ta tới buồng lái, bắt buộc phải nghĩ cách, đồng thời thông báo cho mọi người lên trên boong, chuẩn bị tinh thần con thuyền sẽ gãy hoặc lật nghiêng bất cứ lúc nào, mọi người phải lên thuyền cứu nạn, có thể chạy trốn ngay khi cần thiết
Tôi xoay người chạy đi, ông Mạc hỏi tôi Núi Vô Tưởng phải làm thế nào bây giờ?
Tôi mang trên người chắc chắn không an toàn, chỉ cần
bọn họ thấy nhất định sẽ nghi ngờ tôi.
"Bác Mạc, trước mắt bác cất giữ giúp cháu."
Tôi lấy một tập giấy dầu bằng nỉ phủ trên đống hàng hóa xuống, cuộn bức tranh lại.
"Bác là người già, lại không nhìn được, chỉ cần bác giấu
kỹ, bọn họ sẽ không nghi ngờ bác.
Ông Mạc cầm bức tranh, một lúc lâu sau mới nói: "Cậu không sợ tôi xuống thuyền rồi sẽ mang bức tranh bỏ chạy sao?"
Làm sao tôi không sợ chứ, mặc dù không biết bức tranh này có gì đặc biệt, nhưng có thể khiến đám người giang hồ kia điên cuồng liều chết như thế, tôi làm sao không lo cho được.
Nhưng tôi có thể làm gì được? Đám người trên thuyền này đều không dễ bắt nạt, đám cao thủ giang hồ này tôi đều không đánh lại, con mẹ nó chứ!
Truyện88*.vip trang web cập nhật nhanh nhất
*Chương có nội dung hình ảnh
Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88.
**********
Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.*vip
“Ông thật đáng chết"
Ngay cả người cao ngạo, biết kiềm chế như Nguyệt Mãn Cung lúc này cũng không nhịn được. Cậu ta không có cách nào giải tỏa nỗi buồn bực trong lòng, chỉ có thể giết Khương Minh để hả giận.
Nhưng tôi biết rất rõ, hôm nay cho dù thế nào Khương Mình cũng không thể chết được, bởi vì chủ Hai siêu phàm của ông ta vẫn đang ở bên cạnh đôn đốc tác chiến.
Có lẽ Nguyệt Mãn Cung cũng biết sự lợi hại của Khương Vân Thanh, không những thế cậu ta cũng biết sự có mặt của Khương Vân Thanh, vì vậy nên chẳng bao lâu đã buông Khương Minh ra.
Khương Minh sửa sang bộ đồ tây trong bóng đêm, hoàn toàn không quan tâm tới Nguyệt Mãn Cung.
Tôi cực kỳ thấu hiểu sự đau đớn hiện tại của Nguyệt Mãn Cung, bất kỳ người nào lần đầu đối mặt với Khương Minh đều khiếp sợ trước sự biến thái của ông ta.
Ông ta hoàn toàn không quan tâm tới tính mạng của bất kỳ ai, không quan tâm của người khác, cũng không quan tâm bản thân, tôi cực kỳ nghi ngờ Khương Minh có phải là một người hoàn toàn theo chủ nghĩa chống đối xã hội hay không.
Khương Minh chầm chậm nói với Nguyệt Mãn Cung trong bóng tối: “Tôi đã nói với cậu từ lâu rồi, làm ăn với tôi không bị thiệt, cậu đừng có giành với tôi, tôi chắc chắn phải có được bức tranh này.
Nguyệt Mãn Cung nói: "Đã tới lúc nào rồi, ông còn quan tâm tới Núi Vô Tưởng. Có người muốn giết chúng ta, bây giờ chúng ta đang ở trên Thái Bình Dương, nếu có chuyện gì xảy ra tất cả mọi người trên thuyền đều không chạy thoát được. Trước hết phải bắt tay tìm ra tên họ Hạ, hỏi rõ ông ta về chuyện quả b trước đã.
Khương Minh chẳng những không thèm để ý tới lời của Nguyệt Mãn Cung, mà ngược lại còn cười ha ha: “Có gì để hỏi chứ, ông ta không giết được chúng ta, sau này tôi nhất định sẽ báo thù, cậu muốn đi tìm thì cứ tìm đi. Giải đấu Thần Bài không có kết quả, Núi Vô Tưởng thuộc về ai phải dựa vào bản lĩnh của kẻ đó thôi.
Cả khoang thuyền đen kịt, du thuyền xóc nảy, ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể chờ đèn khẩn cấp sáng lên.
Chờ một lúc, có người đã tìm được nguồn sáng khẩn cấp, tầng ba và tầng bốn sảnh lớn đều sáng lên ngọn đèn màu xanh lục.
“Mọi người mau xem kìa! Núi Vô Tưởng mất rồi!”
Có người kinh ngạc hôn lên một tiếng, Khương Minh và Nguyệt Mãn Cung ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía tầng năm, bên trong lồng kính to lớn dài rộng gần hai mét trống rỗng, Núi Vô Tưởng đã bị người ta lấy mất, chỉ còn lại một khung kính khổng lồ!
"Là ai!” Nếu bạn đang đọc truyện ở một website khác không phải Truyện88.v*ip thì có nghĩa đây là trang web ĂN CẮP TRUYỆN. Các bạn hãy quay trở lại Truy*ện88.vip để ủng hộ bên mình nhé !
Khương Minh trợn trừng con mắt, tiếng gào thét vang vọng trong sảnh lớn.
"Mau lên, chắc chắn hàn còn ở trên thuyền, tìm đi
Tôi đứng ở tầng năm nhìn xuống, xem đảm giang hồ hào kiệt loạn như cào cào, nhếch miệng cười nói: "Đồ của ông đây, ông mang đi trước nhé, bái bai nhé chư vị
Bức tranh này không thể bị gập, cho dù có thể gập tôi cũng không nỡ, dù sao đây con mẹ nó cũng là tác mẹ tôi để lại, tôi chỉ có thể cuộn nó lại.
“Thành công rồi, rút thôi."
Trong bóng tối, động tác của ông Mạc rất nhanh, tôi suýt chút nữa không theo kịp.
Ban nãy lúc theo Lâm Khang đi lên, tôi đại khái nhớ được một chút về con tàu. Bây giờ nơi an toàn nhất là buồng động cơ bên dưới, nơi đó gần như không có ai qua lại, chỉ có vài người thợ thuyền ở dưới. Chỗ đó cũng chẳng có gì có thể trộm, ngay cả bảo vệ cũng không có.
Chúng tôi vừa lao lên trên boong, ông Mạc bỗng nhiên xoay người đề tôi ngã xuống đất, bổ nhào về phía trước.
Hai chúng tôi bị sóng đánh vào vách tường, xương cốt cả người giống như bị chặt đứt.
Nước biển ầm ầm đánh xuống, tôi bị sặc đến giàn giua nước mắt nước mũi, thân tàu nghiêng về phía bên trái, giống như bị cơn sóng lớn lật ra, mất hơn mười giây mới từ từ quay lại ngay ngắn.
“Ông Mạc ông không sao chứ!" Nếu không nhờ ông ấy, ban nãy tôi chắc chắn đã bị đánh xuống biển rồi.
Một vài giây sau ông Mạc mới cử động được, lau nước biển trên mặt.
"Không sao cả, chỉ là con sóng nhỏ, đi thôi.”
Tôi đỡ ông Mạc chạy nhanh xuống tầng, bước vào trong khoang thuyền.
Trong khoang thuyền cũng cực kỳ xóc nảy, song chỉ cần thuyền không chìm thì nơi này cũng an toàn hơn sàn tàu bên ngoài nhiều.
Càng đi xuống dưới tôi càng cảm thấy không ổn, cả con thuyền đều đen kịt một màu.
khắp nơi đều có thể nghe thấy tiếng người kêu cứu, còn có tiếng phụ nữ la hét chói tại, nhưng ở đây thậm chí không nghe thấy bất kỳ âm thanh của máy móc nào cả, cũng không có tiếng đốt nồi hơi.
“Làm gì vậy? Mau mau tìm chỗ giấu đồ đi đi, Khương Minh và Nguyệt Mãn Cung đều tinh ranh như quỷ, bọn họ sẽ tìm tới đây ngay lập tức.
Tôi nhìn vào buông động cơ, càng nhìn càng sợ hãi, cả thân tàu đen ngòm một mảng như một động ma khổng lồ. Mạn thuyền bên ngoài sóng vỗ khiến người ta sợ hãi mà trong này lại chẳng có chút tiếng động nào. “Tại sao có thể như vậy?"
Nhớ đọc truyện trên Truyện88.vip để ủng h*ộ team nha !!!
Ông Mạc hỏi: "Rốt cuộc làm sao vậy? Cậu thật sự làm tôi sốt ruột chết đi được.
Tôi không kiềm chế nổi mà toát mồ hôi lạnh: “Những người thợ thuyền đâu hết rồi? Tại sao chiếc thuyền này lại không hoạt động?"
Con thuyền này hoàn toàn không hoạt động, tua bin đã ngừng, công nhân cũng không biết đi đâu hết rồi, ång trách thuyền lại xóc nảy ghê gớm như vậy.
"Mẹ nó chứ, rốt cuộc tên họ Hạ đó muốn gì? Hắn muốn chúng ta chết hết ở Thái Bình Dương sao!”
Ban nãy tôi đã cảm thấy không ổn, giải đấu Thần Bài này của hắn có thể mang về bao nhiêu lợi nhuận, lãi ròng một năm của con thuyền này là bao nhiêu chứ? Khương Minh bằng lòng trả bất cứ giá nào để có được Núi Vô Tưởng, họ Hạ làm sao lại nỡ đem nó ra tặng? Đó là vì chuyện này từ đầu tới cuối đều là âm mưu
Ông Mạc vẫn không dám tin: "Hạ Tri Thiên làm như vậy có gì hay chứ? Hắn muốn khơi mào trận đấu giữa tám môn phái lớn cũng không cần kéo theo cả một thuyền người vô tội đi cùng chứ!”
Tôi không biết Hạ Tri Thiên muốn cái gì, nhưng đây là một cảnh tượng tiệc Hồng Môn điển hình.
“Ông ta nghĩ thế nào tôi không rõ lắm, nhưng con thuyền hiện giờ vô cùng nguy hiểm. Tuy rằng toàn bộ thuyền đều là thép, nhưng trước sóng to cũng chẳng khác gì thuyền gỗ. Mau, chúng ta tới buồng lái, bắt buộc phải nghĩ cách, đồng thời thông báo cho mọi người lên trên boong, chuẩn bị tinh thần con thuyền sẽ gãy hoặc lật nghiêng bất cứ lúc nào, mọi người phải lên thuyền cứu nạn, có thể chạy trốn ngay khi cần thiết
Tôi xoay người chạy đi, ông Mạc hỏi tôi Núi Vô Tưởng phải làm thế nào bây giờ?
Tôi mang trên người chắc chắn không an toàn, chỉ cần
bọn họ thấy nhất định sẽ nghi ngờ tôi.
"Bác Mạc, trước mắt bác cất giữ giúp cháu."
Tôi lấy một tập giấy dầu bằng nỉ phủ trên đống hàng hóa xuống, cuộn bức tranh lại.
"Bác là người già, lại không nhìn được, chỉ cần bác giấu
kỹ, bọn họ sẽ không nghi ngờ bác.
Ông Mạc cầm bức tranh, một lúc lâu sau mới nói: "Cậu không sợ tôi xuống thuyền rồi sẽ mang bức tranh bỏ chạy sao?"
Làm sao tôi không sợ chứ, mặc dù không biết bức tranh này có gì đặc biệt, nhưng có thể khiến đám người giang hồ kia điên cuồng liều chết như thế, tôi làm sao không lo cho được.
Nhưng tôi có thể làm gì được? Đám người trên thuyền này đều không dễ bắt nạt, đám cao thủ giang hồ này tôi đều không đánh lại, con mẹ nó chứ!
Truyện88*.vip trang web cập nhật nhanh nhất