Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-241
chương 241 sống chết
*Chương có nội dung hình ảnh
**********
Truyện88.vip trang web cập *nhật nhanh nhất
Tiền Tiểu Thiền dẫn theo mấy người hầu, bọn họ là người nhà họ Tiền phải tới bảo vệ Tiểu Thiến, mà giờ dạng vẻ Tiểu Thiến như thế này, bọn họ quay về cũng không biết phải ăn nói thế nào.
Nguyệt Mãn Công có trăm miệng cũng khó biện bạch được, cậu ta bình thường quen thói ngạo mạn, người khác bằng lòng tin lời cậu ta nói thì tin, không bằng lòng cũng lười giải thích, cho dù trong lòng lờ mờ đoán được chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn không giỏi ăn nói.
"Mọi người xem đi, đấy là bộ mặt của nhà họ Nguyệt. Hiện nay trên giang hồ nhà họ Doãn chỉ còn lại mấy chi thứ, nhà họ Kỷ ở ẩn, chỉ còn nhà họ Nguyệt các người có danh tiếng nhất, các người liền bắt nạt chúng tôi?”
“Đúng vậy, đúng là không biết xấu hổ, chuyện hôm nay không giải thích rõ không xong đầu! Phải, người nhà họ Nguyệt thật không biết xấu hổ!”
Mặc dù Nguyệt Mãn Sơn cũng ở đó, cậu ta không hùa theo kẻ khác cùng nhau mắng chửi nhà họ Nguyệt, nhưng thấy dáng vẻ Nguyệt Mãn Cung bị ép đến đỏ mặt tía tai, cậu ta chẳng những không giúp đỡ mà ngược lại còn nhếch miệng cười. Hai anh em họ chẳng những giống về ngoại hình, mà những cái khác cũng cực kỳ giống, vẻ ngoài đều rất sáng sủa lại không thích cười, nhìn vô cùng cao ngạo lạnh lùng. Bây giờ cậu ta cười nhẹ cũng có thể tương đương với người khác cười thành tiếng rồi.
Nguyệt Mãn Cung không giỏi giải thích, đám người này thấy cậu ta dễ bắt nạt lại được nước lấn tới.
Cậu ta khẽ gầm lên: "Tôi đã nói tôi không làm chuyện này, Khương Minh ông biết rõ nhất, ông biết rõ quả b trong con xúc xắc không phải do tôi và ông đặt vào, chuyện này có vấn đề
Khương Minh không nói gì, ông ta cũng chẳng cần phải lên tiếng. Liễu Như nói: "Cậu đừng làm trò, trừ cậu ra còn có ai có thể đối cái hũ lắc được chứ? Nguyệt Mãn Cung, sai rồi thì nhận đi, cậu là nhanh tay nhất, trừ cậu ra người nào có thể làm được chứ."
Gương mặt Nguyệt Mãn Cung không lộ biểu cảm nhiều lắm, cậu ta bây giờ đã hoàn toàn khác với người kiêu ngạo điềm đạm thường ngày rồi.
"Nguyệt Mãn Cung, chẳng trách bố cậu muốn đuổi cậu ra khỏi nhà. Loại người tới từ giới cờ bạc bịp như cậu, tay chân đúng là không sạch sẽ, làm hỏng quy tắc nhà họ Nguyệt, nhà họ Nguyệt chưa từng có người như cậu
Lần này, Nguyệt Mãn Cung đã thật sự nổi giận, nghiến rằng nói: "Tôi không làm chuyện này, các người hùa vào vu oan cho tôi, rốt cuộc là muốn làm cái gì? Tôi nói không làm là không làm, Nguyệt Mãn Cung tôi chưa từng nói dối!”
"Phẩm giá của cậu hoàn toàn không tin được, ai biết thánh chơi bịp có lừa đảo hay không, ngày nào cậu cũng lừa người chơi bịp, bây giờ nói làm gì có ai tin cơ chứ?"
"Xưa nay tôi chưa từng chơi gian lận trong ván bài!”
“Ai tin chứ, cậu nói cậu chưa từng chơi gian lận, vậy cậu phê hai cánh tay của mình đi, sau này không còn ai có thể nói cậu chơi bịp được nữa rồi, cậu đồng ý không?”
Nguyệt Mãn Cung trợn trừng hai mắt, như con sư tử bị vô số linh cẩu bao vây. Lúc này cậu ta hận không thể nhào tới giết chết từng tên từng tên một trước mắt, nhưng cậu ta không làm được.
Cho dù cậu ta giết chết hết đám người này, cũng không rửa sạch được nỗi nhục trên người.
Tiên Tiểu Thiến ôm cánh tay, tức giận nói: “Đúng vậy, Nguyệt Mãn Cung, nếu anh muốn được công nhận trong sạch thì ít nhất cũng phải lập tức phế bỏ hai cánh tay. Một kẻ xuất thân từ giới cờ bạc bịp, ai có thể tin được chú?
"Đúng rồi, năm đó nhà họ Nguyệt bao vây nhà họ Doãn cũng viện lý do này. Nhà họ Doãn là gia tộc thích khách, lúc ấy ông Nguyệt cũng bị nói là trong đảm thích khách làm sao có thể có người tốt, tiêu diệt luôn cả nhà họ Doãn. Quần hùng trong giang hồ kẻ hô người ứng, đều là người hành nghề "đánh lận con đen", tại sao đến người nhà họ Nguyệt lại khác trước?”
"Đúng vậy!
"Nói đúng lắm."
Nguyệt Mãn Cũng hết đường biện bạch, cổ của cậu ta đỏ cả lên, thực ra độ tuổi của Nguyệt Mãn Cung có lẽ chỉ khoảng mười tám tuổi, bằng tầm tuổi tôi khi học cấp ba. Nếu bạn đang đọc truyện ở một website khác không phải T*ruyện88.vip thì có nghĩa đây là trang web ĂN CẮP TRUYỆN. Các bạn hãy quay trở lại Truyện*88.vip để ủng hộ bên mình nhé !
Cho dù cậu ta có 10 cao cũng chỉ là một cậu nhóc vị thành niên, hoàn toàn không có biện pháp đối phó với loại "vây quét” như thế này.
Ngày học cấp ba tôi đã trải qua rất nhiều loại chuyện như thế này, một khi bị đưa vào tầm ngắm thì về cơ bản không thể chứng minh mình trong sạch được.
"Được, nếu như hôm nay tôi tự chặt hai tay, các người sẽ tin quả b này không phải do tôi đặt đúng không? Quan Lãng, anh dám chịu trách nhiệm không?”
"Cậu đừng có con mẹ nó hù dọa người, cậu không dám làm đâu!”
Đã tới nước này, ngoại trừ tự chặt hai tay, Nguyệt Mãn Cung còn có thể làm thế nào? Mặt cậu ta đỏ bừng lên, mắt văn máu, thở phì phò như con trâu đực giận dữ sắp chết, đồng thời đau khổ rút từ thắt lưng ra hai lưỡi dao rất mỏng.
Nguyệt Mãn Cung giống như con thú hoang, nhìn đám người xem kịch vui xung quanh bằng con mắt đỏ quạch đáng sợ.
"Nguyệt Mãn Cung tôi là đồ đệ của giới cờ bạc bịp, nhưng tôi chưa từng dùng xảo thuật trên chiếu bạc. Hôm nay tôi tự chặt hai tay, chứng minh Nguyệt Mãn Cung tôi là loại người gì!”
Tôi thì thầm với ông Mạc: "Nên ra tay thôi, tôi mượn đàn của ông một chút." “Cái gì?"
Ông Mạc vừa hỏi xong, tôi đã chộp lấy cây đàn nhị ba mươi tệ của ông ấy, leo lên mép tàu và đập vào cây đèn chùm.
Chiếc đèn chùm này vô cùng xa xỉ, là cây đèn chùm khổng lồ có giả ít nhất năm trăm nghìn tệ, giờ nó giống như một con thuyền to lớn sắp chim mang theo ánh sáng chối mắt rơi thẳng xuống từ trên nóc nhà tăng năm.
Sau đó cả căn phòng tối đen. Khoảng chừng một giây sau, trong bóng tối vang lên một tiếng động thật lớn, chiếc đèn chùm vỡ thành từng mảnh pha lê rơi đầy đất, sảnh lớn đen kịt, cái gì cũng không nhìn thấy nữa.
Tôi khẽ nói: "Ông Mạc, bây giờ tối đen hết rồi, là sân nhà của ông đó.
Tôi chưa nói hết cậu đã có cảm giác động tác của ông già bên cạnh còn nhanh hơn cả thỏ, lao về phía bức họa.
Tôi cũng dựa theo con đường trong trí nhớ, chạy như điền về phía Núi Vô Tưởng.
Trong lúc đó, những bảo vệ định bật đèn pin đều bị tôi dùng tay đánh ngất xỉu.
Ông Mạc khẽ hỏi tôi: “Cái thứ to đừng thể này, chúng ta đem đi thế nào được? Lại còn muốn thần không biết quỷ không hay nữa chứ." Cập nhật nhanh nhất trên *Truyện88.vip
Tôi đáp: "Tôi có cách, ông lui ra trước đã.
Toàn bộ sảnh lớn đều rơi vào màn đêm, nhưng năm giác quan của những người trong giang hồ mạnh hơn người bình thường nhiều, độ tối này không là gì với bọn họ, họ đều có thể dùng khả năng nghe để bù đắp. Nhưng chúng tôi đã ở tầng năm, họ ở tầng bốn, khoảng cách quả xa nên một chút tiếng động cũng không nghe thấy.
Chỉ một chút nữa, lưỡi dao của Nguyệt Mãn Cung sẽ cất vào bắp thịt của mình, nhưng đúng lúc này chiếc đèn chùm bỗng nhiên rơi xuống khiến cả sảnh tối đen. Nguyệt Mãn Cung lúc này cũng tỉnh táo hơn một chút, cậu ta nghe ngóng trong bóng đêm một lát rồi túm được chính xác áo của Khương Minh.
"Ông biết rõ chuyện này không phải ông làm, cũng không phải tôi làm, tại sao không nói?”
Nguyệt Mãn Cung vốn cho rằng Khương Minh là bề trên trong giang hồ, luôn ngại nói dối trước mặt bề trên, nhưng cậu ta đã sai rồi, Khương Minh quả thật không hề biết xấu hổ.
Khương Minh nói: "Ha ha, tại sao phải nói chứ."
"Con mẹ nó ông có não không biết dùng à, quả b này không phải nổ chết ông thì chính là tôi. Ông không nói chẳng khác nào bao che cho kẻ đó, ông suýt chút nữa là giết người của chính mình rồi biết không?”
"Dù sao không nổ chết cậu cũng là nổ chính tôi. Nhưng tôi không thể lãng phí thời cơ làm cậu nổ nát bấy. Mà
Tr*uyện88.vip trang web cập nhật nhanh nhất
*Chương có nội dung hình ảnh
**********
Truyện88.vip trang web cập *nhật nhanh nhất
Tiền Tiểu Thiền dẫn theo mấy người hầu, bọn họ là người nhà họ Tiền phải tới bảo vệ Tiểu Thiến, mà giờ dạng vẻ Tiểu Thiến như thế này, bọn họ quay về cũng không biết phải ăn nói thế nào.
Nguyệt Mãn Công có trăm miệng cũng khó biện bạch được, cậu ta bình thường quen thói ngạo mạn, người khác bằng lòng tin lời cậu ta nói thì tin, không bằng lòng cũng lười giải thích, cho dù trong lòng lờ mờ đoán được chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn không giỏi ăn nói.
"Mọi người xem đi, đấy là bộ mặt của nhà họ Nguyệt. Hiện nay trên giang hồ nhà họ Doãn chỉ còn lại mấy chi thứ, nhà họ Kỷ ở ẩn, chỉ còn nhà họ Nguyệt các người có danh tiếng nhất, các người liền bắt nạt chúng tôi?”
“Đúng vậy, đúng là không biết xấu hổ, chuyện hôm nay không giải thích rõ không xong đầu! Phải, người nhà họ Nguyệt thật không biết xấu hổ!”
Mặc dù Nguyệt Mãn Sơn cũng ở đó, cậu ta không hùa theo kẻ khác cùng nhau mắng chửi nhà họ Nguyệt, nhưng thấy dáng vẻ Nguyệt Mãn Cung bị ép đến đỏ mặt tía tai, cậu ta chẳng những không giúp đỡ mà ngược lại còn nhếch miệng cười. Hai anh em họ chẳng những giống về ngoại hình, mà những cái khác cũng cực kỳ giống, vẻ ngoài đều rất sáng sủa lại không thích cười, nhìn vô cùng cao ngạo lạnh lùng. Bây giờ cậu ta cười nhẹ cũng có thể tương đương với người khác cười thành tiếng rồi.
Nguyệt Mãn Cung không giỏi giải thích, đám người này thấy cậu ta dễ bắt nạt lại được nước lấn tới.
Cậu ta khẽ gầm lên: "Tôi đã nói tôi không làm chuyện này, Khương Minh ông biết rõ nhất, ông biết rõ quả b trong con xúc xắc không phải do tôi và ông đặt vào, chuyện này có vấn đề
Khương Minh không nói gì, ông ta cũng chẳng cần phải lên tiếng. Liễu Như nói: "Cậu đừng làm trò, trừ cậu ra còn có ai có thể đối cái hũ lắc được chứ? Nguyệt Mãn Cung, sai rồi thì nhận đi, cậu là nhanh tay nhất, trừ cậu ra người nào có thể làm được chứ."
Gương mặt Nguyệt Mãn Cung không lộ biểu cảm nhiều lắm, cậu ta bây giờ đã hoàn toàn khác với người kiêu ngạo điềm đạm thường ngày rồi.
"Nguyệt Mãn Cung, chẳng trách bố cậu muốn đuổi cậu ra khỏi nhà. Loại người tới từ giới cờ bạc bịp như cậu, tay chân đúng là không sạch sẽ, làm hỏng quy tắc nhà họ Nguyệt, nhà họ Nguyệt chưa từng có người như cậu
Lần này, Nguyệt Mãn Cung đã thật sự nổi giận, nghiến rằng nói: "Tôi không làm chuyện này, các người hùa vào vu oan cho tôi, rốt cuộc là muốn làm cái gì? Tôi nói không làm là không làm, Nguyệt Mãn Cung tôi chưa từng nói dối!”
"Phẩm giá của cậu hoàn toàn không tin được, ai biết thánh chơi bịp có lừa đảo hay không, ngày nào cậu cũng lừa người chơi bịp, bây giờ nói làm gì có ai tin cơ chứ?"
"Xưa nay tôi chưa từng chơi gian lận trong ván bài!”
“Ai tin chứ, cậu nói cậu chưa từng chơi gian lận, vậy cậu phê hai cánh tay của mình đi, sau này không còn ai có thể nói cậu chơi bịp được nữa rồi, cậu đồng ý không?”
Nguyệt Mãn Cung trợn trừng hai mắt, như con sư tử bị vô số linh cẩu bao vây. Lúc này cậu ta hận không thể nhào tới giết chết từng tên từng tên một trước mắt, nhưng cậu ta không làm được.
Cho dù cậu ta giết chết hết đám người này, cũng không rửa sạch được nỗi nhục trên người.
Tiên Tiểu Thiến ôm cánh tay, tức giận nói: “Đúng vậy, Nguyệt Mãn Cung, nếu anh muốn được công nhận trong sạch thì ít nhất cũng phải lập tức phế bỏ hai cánh tay. Một kẻ xuất thân từ giới cờ bạc bịp, ai có thể tin được chú?
"Đúng rồi, năm đó nhà họ Nguyệt bao vây nhà họ Doãn cũng viện lý do này. Nhà họ Doãn là gia tộc thích khách, lúc ấy ông Nguyệt cũng bị nói là trong đảm thích khách làm sao có thể có người tốt, tiêu diệt luôn cả nhà họ Doãn. Quần hùng trong giang hồ kẻ hô người ứng, đều là người hành nghề "đánh lận con đen", tại sao đến người nhà họ Nguyệt lại khác trước?”
"Đúng vậy!
"Nói đúng lắm."
Nguyệt Mãn Cũng hết đường biện bạch, cổ của cậu ta đỏ cả lên, thực ra độ tuổi của Nguyệt Mãn Cung có lẽ chỉ khoảng mười tám tuổi, bằng tầm tuổi tôi khi học cấp ba. Nếu bạn đang đọc truyện ở một website khác không phải T*ruyện88.vip thì có nghĩa đây là trang web ĂN CẮP TRUYỆN. Các bạn hãy quay trở lại Truyện*88.vip để ủng hộ bên mình nhé !
Cho dù cậu ta có 10 cao cũng chỉ là một cậu nhóc vị thành niên, hoàn toàn không có biện pháp đối phó với loại "vây quét” như thế này.
Ngày học cấp ba tôi đã trải qua rất nhiều loại chuyện như thế này, một khi bị đưa vào tầm ngắm thì về cơ bản không thể chứng minh mình trong sạch được.
"Được, nếu như hôm nay tôi tự chặt hai tay, các người sẽ tin quả b này không phải do tôi đặt đúng không? Quan Lãng, anh dám chịu trách nhiệm không?”
"Cậu đừng có con mẹ nó hù dọa người, cậu không dám làm đâu!”
Đã tới nước này, ngoại trừ tự chặt hai tay, Nguyệt Mãn Cung còn có thể làm thế nào? Mặt cậu ta đỏ bừng lên, mắt văn máu, thở phì phò như con trâu đực giận dữ sắp chết, đồng thời đau khổ rút từ thắt lưng ra hai lưỡi dao rất mỏng.
Nguyệt Mãn Cung giống như con thú hoang, nhìn đám người xem kịch vui xung quanh bằng con mắt đỏ quạch đáng sợ.
"Nguyệt Mãn Cung tôi là đồ đệ của giới cờ bạc bịp, nhưng tôi chưa từng dùng xảo thuật trên chiếu bạc. Hôm nay tôi tự chặt hai tay, chứng minh Nguyệt Mãn Cung tôi là loại người gì!”
Tôi thì thầm với ông Mạc: "Nên ra tay thôi, tôi mượn đàn của ông một chút." “Cái gì?"
Ông Mạc vừa hỏi xong, tôi đã chộp lấy cây đàn nhị ba mươi tệ của ông ấy, leo lên mép tàu và đập vào cây đèn chùm.
Chiếc đèn chùm này vô cùng xa xỉ, là cây đèn chùm khổng lồ có giả ít nhất năm trăm nghìn tệ, giờ nó giống như một con thuyền to lớn sắp chim mang theo ánh sáng chối mắt rơi thẳng xuống từ trên nóc nhà tăng năm.
Sau đó cả căn phòng tối đen. Khoảng chừng một giây sau, trong bóng tối vang lên một tiếng động thật lớn, chiếc đèn chùm vỡ thành từng mảnh pha lê rơi đầy đất, sảnh lớn đen kịt, cái gì cũng không nhìn thấy nữa.
Tôi khẽ nói: "Ông Mạc, bây giờ tối đen hết rồi, là sân nhà của ông đó.
Tôi chưa nói hết cậu đã có cảm giác động tác của ông già bên cạnh còn nhanh hơn cả thỏ, lao về phía bức họa.
Tôi cũng dựa theo con đường trong trí nhớ, chạy như điền về phía Núi Vô Tưởng.
Trong lúc đó, những bảo vệ định bật đèn pin đều bị tôi dùng tay đánh ngất xỉu.
Ông Mạc khẽ hỏi tôi: “Cái thứ to đừng thể này, chúng ta đem đi thế nào được? Lại còn muốn thần không biết quỷ không hay nữa chứ." Cập nhật nhanh nhất trên *Truyện88.vip
Tôi đáp: "Tôi có cách, ông lui ra trước đã.
Toàn bộ sảnh lớn đều rơi vào màn đêm, nhưng năm giác quan của những người trong giang hồ mạnh hơn người bình thường nhiều, độ tối này không là gì với bọn họ, họ đều có thể dùng khả năng nghe để bù đắp. Nhưng chúng tôi đã ở tầng năm, họ ở tầng bốn, khoảng cách quả xa nên một chút tiếng động cũng không nghe thấy.
Chỉ một chút nữa, lưỡi dao của Nguyệt Mãn Cung sẽ cất vào bắp thịt của mình, nhưng đúng lúc này chiếc đèn chùm bỗng nhiên rơi xuống khiến cả sảnh tối đen. Nguyệt Mãn Cung lúc này cũng tỉnh táo hơn một chút, cậu ta nghe ngóng trong bóng đêm một lát rồi túm được chính xác áo của Khương Minh.
"Ông biết rõ chuyện này không phải ông làm, cũng không phải tôi làm, tại sao không nói?”
Nguyệt Mãn Cung vốn cho rằng Khương Minh là bề trên trong giang hồ, luôn ngại nói dối trước mặt bề trên, nhưng cậu ta đã sai rồi, Khương Minh quả thật không hề biết xấu hổ.
Khương Minh nói: "Ha ha, tại sao phải nói chứ."
"Con mẹ nó ông có não không biết dùng à, quả b này không phải nổ chết ông thì chính là tôi. Ông không nói chẳng khác nào bao che cho kẻ đó, ông suýt chút nữa là giết người của chính mình rồi biết không?”
"Dù sao không nổ chết cậu cũng là nổ chính tôi. Nhưng tôi không thể lãng phí thời cơ làm cậu nổ nát bấy. Mà
Tr*uyện88.vip trang web cập nhật nhanh nhất
Bình luận facebook