Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-245
Chương 245 Chú Hai
*Chương có nội dung hình ảnh
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Con thuyền rẽ sóng mà đi, mọi người cùng thở phào nhẹ nhõm. “Chúng ta vẫn còn sống "Trương Siêu! Cậu thật lợi hại! Cậu nhất định phải đưa chúng tôi sống sót rời khỏi chỗ này!"
Nhưng con thuyền vẫn không ngừng tròng trành, sóng gió thực sự lúc này mới vừa ập tới. Chúng tôi ở trung tâm cơn sóng, sau vài củ vô, những cao thủ võ lâm kia đều không chịu nổi, một câu nói vuốt đuôi nhờ cậy tôi cũng không nói ra được, cả đám người ngất ngây con gà tây. "Nguyệt Mãn Cung, cậu tới buồng lái đi. Tôi nói.
Nguyệt Mãn Cung rất bất ngờ, những người còn lại cũng vậy. “Ra đa hỏng rồi, tôi chỉ có thể lên trên quan sát, nếu không chúng ta sớm muộn cũng sẽ bị lật nhào thôi, ở đây chỉ có cầu đủ sức khỏe có thể cầm lái được. “Anh điên rồi Anh sẽ chết đấy!" Nguyệt Mãn Cung nhìn chăm chăm vào tôi với đối mặt thâm quầng vì bị đánh và quát lên. “Nếu không tất cả mọi người trên thuyền chúng ta đều chết. Yên tâm đi, tôi bước qua Quỷ Môn Quan còn nhiều hơn cậu đi du lịch danh lam thắng cảnh." Tôi nói: "Thuyền vẫn giữ tốc độ tối đa hưởng về phía trước, cậu có thể nghe thấy tiếng còi của tôi, hai tiếng là rẽ trái, ba tiếng rẽ phải, noản giữa hai ta xuống thuyền nói sau, chúng ta là đàn ông, giờ phải chịu trách nhiệm với tính mạng của những người trên thuyền" “Anh điên thật rồi, đừng ra vẻ anh hùng nữa" Nguyệt Mãn Cung giữ lấy khuỷu tay tôi, thắng nhóc này vậy mà lại có vẻ rất lo lắng.
Tôi cười nói: "Cái gì mà ra vẻ anh hùng. tôi vốn là anh hùng. Được rồi, ai bảo tôi là bộ đội đặc chủng, các người lại là quần chúng nhân dân chủ, đương nhiên tôi phải bảo vệ mọi người “Anh đã giải ngũ rồi!"
Tôi đi ủng mưa vào, cười nói: "Giải không được, linh hồn vẫn luôn ở đó.
Không quan tâm tới sự cản trở, tôi chui ra khỏi khoang lái, vừa ra ngoài tôi liền thấy hơi hối hận.
Mẹ nó, đúng là làm máu mà, thật là ngu xuấn quá đi. Bên ngoài còn khủng bố hơn bất kỳ chiến trường nào tôi từng trải qua. Tôi nghiến chặt răng, tự tầng bốc mình rất trâu bò, cho dù quỳ gối cũng phải làm được, hơn nữa, tôi không thể làm mất mặt Bảo Tuyết được
Đài quan sát ở ngay phía trên buồng lái, là một trụ thép cao khoảng mười mấy mét vươn ra ngoài, chỗ cao tầm bảy tám mét có một cái bục cho người đứng.
Tay tôi túm lấy nó và bắt đầu trèo lên, thuyền nhấp nhô liên tục, bị sóng đánh lác lử, nếu không cẩn thận tôi sẽ ngã xuống biến chết toi.
Tôi dùng tiếng còi chỉ huy Nguyệt Mãn Cung chuyển hưởng, trận gió lốc này giảng có tận hai giờ, thuyền chúng tôi ngoan cường đến nỗi khiến tôi phải bải phục Con thuyền đón gió vượt sóng, mãi tới hai tiếng sau máy mới tan mưa mới tanh, trên bầu trời hiện ra ánh trăng, mặt biển dần trở lại bình thường.
Lúc tôi leo cột buồm xuống, hai tay và hai chân đã cóng đến cứng ngắc, ngã nhào ra boong thuyền không thể động đây được "Ông già, tôi đã không làm mất mặt Bảo Tuyết." Nước biển nhẹ nhàng vô vào thuyền, tôi tự lẩm bẩm, tinh thần đã không chịu nổi chỉ muốn ngủ một lát,
Một phút cuối cùng trước khi tôi chim vào giấc ngủ, một khẩu súng với cái hạng đen ngòm đã nhằm vào giữa trán tôi. “Nói mau, Núi Võ Tướng ở đâu? Khương Minh nói. “Anh Siêu, tôi, tôi, tôi cũng không muốn.
Tôi mở to mat, người đầu tiên tôi nhìn thấy là Khương Minh, sau đó bên cạnh Khương Minh là cái bản mặt chả hay họ gì của Lâm Khang.
Vẻ mặt Lâm Khang cầu khẩn, hàn ốm bụng, hai con mắt trên mặt còn đang thâm quầng, chắc là bị đánh rồi “Tôi không biết Núi Võ Tưởng gì cả. Tôi đáp "Ông lục soát xem trên người tôi có không "Trương Siêu, mày còn giảo hoạt hơn cả bố mày đấy. Mày còn muốn ngụy biện à? Lâm Khang đã nói rồi, hận thấy mày để một người đi trước, mày đã giao thứ gì đó như cuộn tranh cho kẻ đó, kẻ đó là ai hả? Hắn đầu rồi? Nếu mày không nói thì chuẩn bị làm môi cho cả đi.
Con mẹ nó, cái tên Lâm Khang này, tôi đã nói từ lâu rồi, nếu trên thế giới có đồng đội heo, Lâm Khang nhất định là cái loại đầu heo to nhất.
Tôi hung hăng trừng mặt lườm Làm Khang một cái, sớm biết vậy tôi đã chẳng cứu cái thằng chết giảm này rồi.
Hạn củi đầu không dám nhìn tôi, ấp ủng nói: "Anh Siêu, anh, anh cũng không nên lấy đồ của người ta mà
Giấu giếm không giấu nổi, tôi ngàn tính vạn tỉnh cũng không ngờ lại để tên Lâm Khang này nhìn thấy
Nhưng hình như Khương Minh vẫn chưa tìm được ông Mạc
Trong lòng tôi có chút tự tin, tôi nói: “Tôi không lấy! Nếu tôi thật sự cầm, vật quan trọng như vậy làm sao tôi dám giao cho người khác? Hơn nữa dù tôi có lấy cũng là việc hoàn toàn chính đáng, đó là vật của mẹ tôi. Ông chỉ là một tên rác rưởi bị mẹ tôi đá, bớt làm trò đi
Lời này chẳng khác gì tất một cái vào mặt Khương Minh, sắc mặt ông ta muốn khó nhìn bao nhiều có bấy nhiều, không nói hai lời định bóp cò “Dừng tay.
Tôi không thấy rõ động tác, chỉ cảm thấy một cơn gió thổi qua, sau đó súng của Khương Minh đã không còn trên tay ông ta nữa.
Tôi vô cùng mệt mỏi, khó nhọc bỏ dậy từ dưới đất, người đang che chăn giữa tôi và Khương Minh không ai khác chính là chủ Hai của Khương Minh, Khương Vân Thanh.
Khương Vân Thanh ăn mặc như một đạo sĩ, nhìn qua còn trẻ hơn Khương Minh một chút. Vẻ mặt tất cả mọi người đều chật vật, xanh xao tim tái do vừa bị sóng đánh, nhưng tóc tại của Khương Vân Thanh lại chẳng hề bù xù chút nào.
Khương Văn Thanh ném cây súng xuống biển, sau đó không nói gì nữa. Cử như ông ta không tới để ngăn Khương
Minh giết tôi mà chỉ là nhặt rác ném xuống biển. "Chủ Hai!” Khương Minh thấy Khương Văn Thanh giữ ông ta lại liền vội vã là lên.
Khương Vân Thanh điểm đạm nói: “Anh nói mãi không sửa, phải dạy dỗ một chút."
Lúc đó tôi vẫn không hiểu ông ta nói thế là có ý gì, nhưng sắc mặt của Khương Minh lại thật sự khó coi. Sau đó đảm người Liễu Như Thị liền nhảy xuống từ trên cao, bao vây xung quanh ông ta.
Nguyệt Mãn Cung đỡ tôi dậy trước rồi trầm giọng nói: "Cảm ơn anh đã cứu chúng tôi.
Một người đàn ông vạm vỡ râu quai nón tên Quan Lãng, tính tình hào sảng cất cao giọng nói: "Anh bạn nhỏ, cậu đã cứu chúng tôi, ơn cao khó đáp đến, sau này trên giang hồ ai dám đối đầu với cậu, sẽ là kẻ địch của chúng tôi
Bon họ vây quanh Khương Minh khiến ông ta hoảng hốt: "Các người, các người muốn làm gì? Đừng có làm loạn nhất
Quan Lãng xoa xoa năm đấm, cười khả khả: "Ý gì thì cũng là giúp ông khoan khoái thôi." "A!"
Nam đấm của Quan Lãng nên tháng xuống mặt Khương Minh, Khương Minh đau tới nỗi kêu la thảm thiết. Mười mấy người vây quanh Khương Minh tay đấm chân đá, đem tất cả những gì phải chịu trong con gió lốc vừa rồi đổ lên đầu ông ta.
Tôi chắc một tiếng: "Đánh như thế sẽ không mất mạng đấy chứ?"
Nguyệt Mãn Cung đáp: “Không đầu. Khương Vân Thanh chỉ muốn mọi người dạy bảo khương Minh một chút, nếu đụng tới tính mạng của ông ta thật, Khương Văn Thanh sẽ không ngồi yên để mặc đầu, người nhà họ Khương vẫn nổi tiếng bao che khuyết điểm mà
Tôi lạc đầu tiếc hận nói: "Thật con mẹ nó đáng tiếc." "Hả?" Nguyệt Mãn Cung không hiểu nhìn tôi.
Tâm mắt của tôi lại nhìn về phía một bóng dáng đang muốn lẩn trốn ở bên cạnh.
Nhân lúc mọi người không chú ý, Lâm Khang rón ra rón rén định rời đi. “Đi đầu vậy? Tôi chống tay lên vách thuyền, chặn đường đi của hắn lại và hỏi.
*Chương có nội dung hình ảnh
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Con thuyền rẽ sóng mà đi, mọi người cùng thở phào nhẹ nhõm. “Chúng ta vẫn còn sống "Trương Siêu! Cậu thật lợi hại! Cậu nhất định phải đưa chúng tôi sống sót rời khỏi chỗ này!"
Nhưng con thuyền vẫn không ngừng tròng trành, sóng gió thực sự lúc này mới vừa ập tới. Chúng tôi ở trung tâm cơn sóng, sau vài củ vô, những cao thủ võ lâm kia đều không chịu nổi, một câu nói vuốt đuôi nhờ cậy tôi cũng không nói ra được, cả đám người ngất ngây con gà tây. "Nguyệt Mãn Cung, cậu tới buồng lái đi. Tôi nói.
Nguyệt Mãn Cung rất bất ngờ, những người còn lại cũng vậy. “Ra đa hỏng rồi, tôi chỉ có thể lên trên quan sát, nếu không chúng ta sớm muộn cũng sẽ bị lật nhào thôi, ở đây chỉ có cầu đủ sức khỏe có thể cầm lái được. “Anh điên rồi Anh sẽ chết đấy!" Nguyệt Mãn Cung nhìn chăm chăm vào tôi với đối mặt thâm quầng vì bị đánh và quát lên. “Nếu không tất cả mọi người trên thuyền chúng ta đều chết. Yên tâm đi, tôi bước qua Quỷ Môn Quan còn nhiều hơn cậu đi du lịch danh lam thắng cảnh." Tôi nói: "Thuyền vẫn giữ tốc độ tối đa hưởng về phía trước, cậu có thể nghe thấy tiếng còi của tôi, hai tiếng là rẽ trái, ba tiếng rẽ phải, noản giữa hai ta xuống thuyền nói sau, chúng ta là đàn ông, giờ phải chịu trách nhiệm với tính mạng của những người trên thuyền" “Anh điên thật rồi, đừng ra vẻ anh hùng nữa" Nguyệt Mãn Cung giữ lấy khuỷu tay tôi, thắng nhóc này vậy mà lại có vẻ rất lo lắng.
Tôi cười nói: "Cái gì mà ra vẻ anh hùng. tôi vốn là anh hùng. Được rồi, ai bảo tôi là bộ đội đặc chủng, các người lại là quần chúng nhân dân chủ, đương nhiên tôi phải bảo vệ mọi người “Anh đã giải ngũ rồi!"
Tôi đi ủng mưa vào, cười nói: "Giải không được, linh hồn vẫn luôn ở đó.
Không quan tâm tới sự cản trở, tôi chui ra khỏi khoang lái, vừa ra ngoài tôi liền thấy hơi hối hận.
Mẹ nó, đúng là làm máu mà, thật là ngu xuấn quá đi. Bên ngoài còn khủng bố hơn bất kỳ chiến trường nào tôi từng trải qua. Tôi nghiến chặt răng, tự tầng bốc mình rất trâu bò, cho dù quỳ gối cũng phải làm được, hơn nữa, tôi không thể làm mất mặt Bảo Tuyết được
Đài quan sát ở ngay phía trên buồng lái, là một trụ thép cao khoảng mười mấy mét vươn ra ngoài, chỗ cao tầm bảy tám mét có một cái bục cho người đứng.
Tay tôi túm lấy nó và bắt đầu trèo lên, thuyền nhấp nhô liên tục, bị sóng đánh lác lử, nếu không cẩn thận tôi sẽ ngã xuống biến chết toi.
Tôi dùng tiếng còi chỉ huy Nguyệt Mãn Cung chuyển hưởng, trận gió lốc này giảng có tận hai giờ, thuyền chúng tôi ngoan cường đến nỗi khiến tôi phải bải phục Con thuyền đón gió vượt sóng, mãi tới hai tiếng sau máy mới tan mưa mới tanh, trên bầu trời hiện ra ánh trăng, mặt biển dần trở lại bình thường.
Lúc tôi leo cột buồm xuống, hai tay và hai chân đã cóng đến cứng ngắc, ngã nhào ra boong thuyền không thể động đây được "Ông già, tôi đã không làm mất mặt Bảo Tuyết." Nước biển nhẹ nhàng vô vào thuyền, tôi tự lẩm bẩm, tinh thần đã không chịu nổi chỉ muốn ngủ một lát,
Một phút cuối cùng trước khi tôi chim vào giấc ngủ, một khẩu súng với cái hạng đen ngòm đã nhằm vào giữa trán tôi. “Nói mau, Núi Võ Tướng ở đâu? Khương Minh nói. “Anh Siêu, tôi, tôi, tôi cũng không muốn.
Tôi mở to mat, người đầu tiên tôi nhìn thấy là Khương Minh, sau đó bên cạnh Khương Minh là cái bản mặt chả hay họ gì của Lâm Khang.
Vẻ mặt Lâm Khang cầu khẩn, hàn ốm bụng, hai con mắt trên mặt còn đang thâm quầng, chắc là bị đánh rồi “Tôi không biết Núi Võ Tưởng gì cả. Tôi đáp "Ông lục soát xem trên người tôi có không "Trương Siêu, mày còn giảo hoạt hơn cả bố mày đấy. Mày còn muốn ngụy biện à? Lâm Khang đã nói rồi, hận thấy mày để một người đi trước, mày đã giao thứ gì đó như cuộn tranh cho kẻ đó, kẻ đó là ai hả? Hắn đầu rồi? Nếu mày không nói thì chuẩn bị làm môi cho cả đi.
Con mẹ nó, cái tên Lâm Khang này, tôi đã nói từ lâu rồi, nếu trên thế giới có đồng đội heo, Lâm Khang nhất định là cái loại đầu heo to nhất.
Tôi hung hăng trừng mặt lườm Làm Khang một cái, sớm biết vậy tôi đã chẳng cứu cái thằng chết giảm này rồi.
Hạn củi đầu không dám nhìn tôi, ấp ủng nói: "Anh Siêu, anh, anh cũng không nên lấy đồ của người ta mà
Giấu giếm không giấu nổi, tôi ngàn tính vạn tỉnh cũng không ngờ lại để tên Lâm Khang này nhìn thấy
Nhưng hình như Khương Minh vẫn chưa tìm được ông Mạc
Trong lòng tôi có chút tự tin, tôi nói: “Tôi không lấy! Nếu tôi thật sự cầm, vật quan trọng như vậy làm sao tôi dám giao cho người khác? Hơn nữa dù tôi có lấy cũng là việc hoàn toàn chính đáng, đó là vật của mẹ tôi. Ông chỉ là một tên rác rưởi bị mẹ tôi đá, bớt làm trò đi
Lời này chẳng khác gì tất một cái vào mặt Khương Minh, sắc mặt ông ta muốn khó nhìn bao nhiều có bấy nhiều, không nói hai lời định bóp cò “Dừng tay.
Tôi không thấy rõ động tác, chỉ cảm thấy một cơn gió thổi qua, sau đó súng của Khương Minh đã không còn trên tay ông ta nữa.
Tôi vô cùng mệt mỏi, khó nhọc bỏ dậy từ dưới đất, người đang che chăn giữa tôi và Khương Minh không ai khác chính là chủ Hai của Khương Minh, Khương Vân Thanh.
Khương Vân Thanh ăn mặc như một đạo sĩ, nhìn qua còn trẻ hơn Khương Minh một chút. Vẻ mặt tất cả mọi người đều chật vật, xanh xao tim tái do vừa bị sóng đánh, nhưng tóc tại của Khương Vân Thanh lại chẳng hề bù xù chút nào.
Khương Văn Thanh ném cây súng xuống biển, sau đó không nói gì nữa. Cử như ông ta không tới để ngăn Khương
Minh giết tôi mà chỉ là nhặt rác ném xuống biển. "Chủ Hai!” Khương Minh thấy Khương Văn Thanh giữ ông ta lại liền vội vã là lên.
Khương Vân Thanh điểm đạm nói: “Anh nói mãi không sửa, phải dạy dỗ một chút."
Lúc đó tôi vẫn không hiểu ông ta nói thế là có ý gì, nhưng sắc mặt của Khương Minh lại thật sự khó coi. Sau đó đảm người Liễu Như Thị liền nhảy xuống từ trên cao, bao vây xung quanh ông ta.
Nguyệt Mãn Cung đỡ tôi dậy trước rồi trầm giọng nói: "Cảm ơn anh đã cứu chúng tôi.
Một người đàn ông vạm vỡ râu quai nón tên Quan Lãng, tính tình hào sảng cất cao giọng nói: "Anh bạn nhỏ, cậu đã cứu chúng tôi, ơn cao khó đáp đến, sau này trên giang hồ ai dám đối đầu với cậu, sẽ là kẻ địch của chúng tôi
Bon họ vây quanh Khương Minh khiến ông ta hoảng hốt: "Các người, các người muốn làm gì? Đừng có làm loạn nhất
Quan Lãng xoa xoa năm đấm, cười khả khả: "Ý gì thì cũng là giúp ông khoan khoái thôi." "A!"
Nam đấm của Quan Lãng nên tháng xuống mặt Khương Minh, Khương Minh đau tới nỗi kêu la thảm thiết. Mười mấy người vây quanh Khương Minh tay đấm chân đá, đem tất cả những gì phải chịu trong con gió lốc vừa rồi đổ lên đầu ông ta.
Tôi chắc một tiếng: "Đánh như thế sẽ không mất mạng đấy chứ?"
Nguyệt Mãn Cung đáp: “Không đầu. Khương Vân Thanh chỉ muốn mọi người dạy bảo khương Minh một chút, nếu đụng tới tính mạng của ông ta thật, Khương Văn Thanh sẽ không ngồi yên để mặc đầu, người nhà họ Khương vẫn nổi tiếng bao che khuyết điểm mà
Tôi lạc đầu tiếc hận nói: "Thật con mẹ nó đáng tiếc." "Hả?" Nguyệt Mãn Cung không hiểu nhìn tôi.
Tâm mắt của tôi lại nhìn về phía một bóng dáng đang muốn lẩn trốn ở bên cạnh.
Nhân lúc mọi người không chú ý, Lâm Khang rón ra rón rén định rời đi. “Đi đầu vậy? Tôi chống tay lên vách thuyền, chặn đường đi của hắn lại và hỏi.